Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Thế giới I: Min...

2024-10-14 11:09:09

Không ngờ đứa nhỏ thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, lại nhiều thắc mắc như vậy.

Giản Ninh cười cười, "Dữu Dữu, chờ ba đem truyện Tây Du Ký kể xong, con sẽ biết, cho nên tạm thời giữ bí mật trước."

"Tối nay, trước khi đi ngủ ba lại kể cho con, nhé?" Giản Ninh nhìn thời gian, rất nhanh đã đến giữa trưa, bé con phải ăn cơm.

Giản Dữu không phải một đứa trẻ thích gây ầm ĩ, nghe Giản Ninh nói, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, "Biết rồi ba."

Ngoan đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Giản Ninh xoa cái đầu nhỏ của bé, nói, "Thật ra không có truyện Tôn Ngộ Không, nhưng có phim hoạt hình, nhóc muốn coi không? Ba tìm cho con?"

Oa, muốn coi.

Giản Dữu chớp mắt mấy cái, hỏi, "Vậy ba có coi với Dữu Dữu không?"

Giản Ninh cười cười, "Ngốc, gần trưa rồi, ba muốn đi nấu cơm trưa cho Dữu Dữu, cho nên nhóc tự mình coi, được không?"

Giản Dữu chớp mắt mấy cái, sờ lên bụng nhỏ, lắc đầu, "Vậy không coi, muốn ba kể truyện cho Dữu Dữu nghe."

Giản Ninh: "...." Mầm non trong lòng Giản Ninh bỗng chốc nở hoa hoa.

Bé con đói dẹp bụng, động tác sờ bụng nhỏ quá mức đáng yêu.

"Vậy, tạm thời không coi, nghỉ trưa, ba coi với con."

"Dạ." Bé con gật gật đầu, nắm vuốt vịt nhỏ, vui vẻ bò xuống ghế sofa, lấy dép lê nhỏ đến phòng vệ sinh xuỵt xuỵt.

Chỏm tóc nhỏ nhếch lên, đây là nhóc con nhà ai đó? Đáng yêu như vậy.

Giản Ninh lấy điện thoại ra mở Wechat, hôm qua anh có nhắn tin cho người quản lý bên Wechat, cho đến trước mắt, cũng không nhận được bất kì phản hồi nào.

Giản Ninh đi theo bé con đến phòng vệ sinh.

Cậu nhóc ngồi trên bồn cầu, hai bàn chân nhỏ giẫm lên ghế đẩu, ôm chặt bụng mình, cái đầu nhỏ cúi xuống.

"Dữu Dữu? Sao vậy? Bụng bụng không thoải mái à?" Giản Ninh lo lắng hỏi, anh đi vào phòng vệ sinh, ngồi xổm xuống hỏi.

Giản Dữu lắc cái đầu nhỏ, tự mình từ trên bồn cầu đứng lên.

Giản Ninh vội vàng đem bé con ôm xuống.

Giản Dữu yên lặng cúi đầu, đi theo Giản Ninh đến phòng bếp.

Cậu nhóc vẫn luôn im lặng, Giản Ninh cũng không suy nghĩ nhiều, anh rót nước vào cốc nhỏ rồi đưa cho bé.

"Nào, Dữu Dữu, uống nước, bạn nhỏ phải uống nhiều nước ấm mới có thể cao cao."

Giản Dữu chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn nhận cốc nước, đem ống hút nhét vào trong miệng, phồng má, uống nước ùng ục.

"Có thể cao bằng ba không?" Cậu nhóc hỏi.

Nguyên chủ thân cao một 1m8, có gen của người ba khác đoán chừng sẽ cao hơn.

Dù sao trong tiểu thuyết bá tổng, không một ai thấp hơn 1m8, trong lòng Giản Ninh phỉ nhổ, ngoài mặt gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, nếu nhóc ăn ngon ngủ ngon thì chắc sẽ cao hơn."

"Quá tốt rồi." Giản Dữu vui vẻ uống xong, cầm cốc nâng cao, "Ba, Dữu Dữu muốn uống thêm một cốc."

"Ăn cơm xong lại uống được không, nếu không cái bụng nhỏ của Dữu Dữu sẽ không chứa nổi miếng sườn non thơm ngon"

Giản Dữu ngồi trên ghế nhỏ, nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó đứng lên, đem cốc nước đặt về chỗ cũ, lại hấp tấp chạy đến phòng bếp quấn lấy ba cùng nhau nấu cơm.

Giản Ninh thấy nhóc y như cái đuôi nhỏ theo sau mông mình, thế là đưa rổ rau xanh cho bé.

"Dữu Dữu, mau, đến giúp ba nhặt rau xanh được không?"

"Được ạ!"

Có thể đến giúp ba, bé rất vui, cầm rổ rau, ngồi xổm cạnh thùng rác, nghiêm túc nhặt rau.

Chỉ là trong bụng Dữu Dữu chướng lắm, nếu như tí nữa ăn không vô cơm thơm ngào ngạt do ba nấu, ba có tức giận không?

Cái đầu nhỏ của Giản Dữu vì lo lắng mà cúi đầu.

Mới uống nước ấm, mà bụng đã cồn cào.

Hiện giờ có cảm giác giống như có một quả bóng đang lớn dần trong bụng.

Giản Dữu lén sờ lên bụng bụng của mình, đột nhiên không nhịn được nôn khan một tiếng.

"Dữu Dữu?"

Giản Ninh nghe thấy tiếng động, lập tức buông con dao làm bếp xuống, bước tới, ngồi xổm xuống bên người Giản Dữu, vuốt lưng bé.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dữu Dữu, có phải bụng bụng của Dữu Dữu không thoải mái không?"

Giản Ninh nhìn tay nhỏ Giản Dữu ôm bụng.

Khuôn mặt Giản Dữu nhíu lại, lắc đầu.

Giản Ninh cẩn thận nghiêm túc quan sát Giản Dữu một vòng, nhưng mà bây giờ anh chưa có kinh nghiệm nuôi trẻ con, lát nhìn bên trái lát nhìn bên phải, cảm thấy dáng vẻ bé con nhà mình rất khỏe mạnh.

Có khả năng chỉ bị sặc nước bọt, do mình quá lo lắng?

Giản Ninh đứng lên, vẫn không yên lòng, lại hỏi: "Dữu Dữu, nếu thân thể không thoải mái thì phải nói cho ba biết, rõ chưa?"

Giản Dữu giống như ngỗng con ngốc ngốc gật đầu, đột nhiên, khuôn mặt nhỏ biến sắc.

"Dữu Dữu?"

"Ba ơi", Khuôn mặt Giản Dữu vặn vẹo, đột nhiên nói, "Ba, pp muốn ói."

Giản Ninh: "...?"

Giản Ninh còn chưa kịp phản ứng, bé con đã vội vàng chạy đến phòng vệ sinh, cởi quần lót nhỏ ra, ngồi trên bồn cầu.

Giản Ninh đi theo bé đến phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt bé con nhíu lại, ngồi trên bồn cầu.

Giản Dữu giấu cái đầu nhỏ của mình ở trong đầu gối, không dám ngẩng lên.

Giản Ninh dở khóc dở cười.

Thì ra là muốn đi nặng.

Giản Ninh đợi một lát, dịu dàng hỏi: "Dữu Dữu, sao rồi, pp nôn ra chưa?"

Khuôn mặt Giản Dữu nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Nôn ra, nhưng mà cái mông còn muốn tiếp tục nôn."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh lại đợi một lát, nhấc bé con lên, mới phát hiện bé con tiêu chảy.

Giản Ninh rửa sạch pp Giản Dữu, đem bé đặt trên ghế nhỏ, nhìn Giản Dữu, rất nghiêm túc hỏi, "Dữu Dữu, con nói cho ba biết, có phải chỗ đó không thoải mái không? Có phải bụng bụng đau không?"

Trước nay Giản Ninh chưa từng có vẻ mặt nghiêm túc đến vậy, Giản Dữu bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn Giản Ninh, tưởng mình lại làm cho ba tức giận, hốc mắt đỏ đỏ, muốn đem mình giấu đi.

Thấy dáng vẻ này của bé, Giản Ninh chỉ có đau lòng.

"Ngoan, đừng sợ, nói cho ba biết, có được không?" Giản Ninh ẵm bé con lên, ấm áp nói, "Có phải bụng bụng không thoải mái không?"

"Nếu như Dữu Dữu không thoải mái, nhất định phải nói sớm cho ba biết, nếu bị bệnh quá nghiêm trọng, sẽ phải nằm viện, không chỉ phải uống thuốc đắng, còn phải tiêm pp."

Giản Dữu ngốc nghếch bị Giản Ninh hù dọa, tay nhỏ ôm lấy cổ ba, nhỏ giọng nói, "Ba, bụng bụng Dữu Dữu căng căng, khó chịu."

"Ba, con xin lỗi!"

Giản Dữu sợ hãi khóc lên, từng giọt nước mắt rơi xuống cổ Giản Ninh.

Anh ôm Giản Dữu, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, "Ngoan, Dữu Dữu không khóc, đừng sợ, ba dẫn con đi bệnh viện."

"Cục cưng, là ba có lỗi với con, tại ba quá sơ ý, không phát hiện bé con không thoải mái, đừng khóc nhé, ba xin lỗi, không khóc không khóc!"

"Bây giờ bọn mình đến bệnh viện luôn, ngoan, không sợ."

Giản Ninh hận không thể đổi thành mình bị bệnh.

Anh vội vàng khóa gas, thay cho Giản Dữu một bộ áo hoodie, tiếp đó mang bé ra ngoài.

Giản Dữu ôm cổ Giản Ninh thật chặt, núp ở trong ngực anh, yên lặng, trong hốc mắt treo đầy nước mắt.

Giản Ninh không ngừng trấn an đứa nhỏ, lại khiến cho nước mắt trong hốc mắt của Giản Dữu triệt để rớt xuống.

Bé cho là nếu ba biết bụng bụng mình căng, chắc hẳn sẽ rất tức giận, mà không ngờ ba lại dịu dàng như vậy.

Thật ra chướng bụng không hề dễ chịu, theo bản năng Giản Dữu muốn ỷ lại Giản Ninh, được Giản Ninh dịu dàng kiên nhẫn quan tâm, chút tủi thân trong lòng Giản Dữu ùng ục ùng ục nổi lên, không kiểm soát nổi muốn khóc.

Giản Ninh cho rằng tại thân thể Giản Dữu khó chịu mới khóc, không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn, vừa đến bệnh viện đã ném một trăm tệ cho tài xế sau đó ôm Giản Dữu đi thẳng đến phòng khám trẻ em.

Còn may, sau khi bác sĩ kiểm tra xong phát hiện bé con chỉ có chứng bội thực + cảm lạnh, vấn đề không lớn, uống thuốc xong sẽ khỏe.

Nhưng bác sĩ có dặn dò đứa nhỏ bị tiêu chảy rất dễ phát sốt, cho nên đêm nay nhất định phải chú ý.

Giản Ninh đem từng cái ghi nhớ ở trong lòng, một trận áy náy ập đến, không ngờ, vì mình cho bé con ăn nhiều, dẫn đến bé con bội thực.

Hai người từ phòng khám bệnh đi ra.

Vẻ mặt Giản Ninh nghiêm túc, Giản Dữu kéo ống tay áo Giản Ninh, nhỏ giọng nói, "Ba, con có cần ở lại bệnh viện không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giản Dữu, Giản Ninh cười cười, hỏi, "Vậy Dữu Dữu có muốn ở lại bệnh viện không?"

Giản Dữu nhanh chóng lắc đầu.

Giản Ninh xoa đầu của bé, "Đừng lo, không cần nằm viện, bây giờ ba đưa con về nhà ngay."

Giản Dữu đem mình chôn vào trong ngực Giản Ninh.

Về đến nhà, tranh thủ thời gian nấu cơm cho bé con, cho bé ăn cơm, sau đó uống thuốc ngon.

Đoán chừng là vì thân thể không thoải mái, trông bé con ỉu xìu, Giản Ninh xoa đầu của bé, lại đem tay sờ trán.

Còn may, vẫn chưa phát sốt.

Bé con nghiêm túc nói, "Ba, con có thể tự mình ăn."

"Ngoan, bụng bụng Dữu Dữu không thoải mái, ba bón con ăn, có được không?"

Bé con khẽ gật đầu, thật ra Giản Dữu cũng muốn để ba bón mình ăn cơm cơm.

Giản Ninh thổi một lúc, lại đưa vào trong miệng Giản Dữu.

Đút hơn phân nửa, anh lo lắng hỏi, "Dữu Dữu, ăn no chưa?"

Giản Dữu sờ bụng bụng mình, nhìn lại, thấy trong bát còn dư rất nhiều cơm, áy náy cúi đầu xuống.

Bé thật sự đã no rồi, nhưng mà còn thừa nhiều lắm!

Trước kia lúc nào bụng bụng cũng đói.

"Dữu Dữu, con nghe ba nói, bác sĩ nói, đã ăn no rồi không thể lại ăn nữa, lại ăn, pp lại muốn nôn, nhưng mà cũng không thể để bụng bụng bị đói, nếu không lúc lớn sẽ không cao, cho nên, Dữu Dữu phải nói cho ba biết, muốn ăn nữa không?"

Giản Dữu chớp mắt mấy cái, luống cuống gật đầu, nhỏ giọng nói, "Hôm nay đã no lắm rồi."

Bé nghĩ, chắc hẳn ba sẽ nghĩ nhóc là một đứa trẻ hư.

"Ngoan lắm", Không ngờ Giản Ninh lại xoa cái đầu nhỏ của bé, ôn hòa nói, "Vậy chúng ta không ăn, đi uống thuốc thuốc rồi đi ngủ, chờ Dữu Dữu khỏi bệnh rồi, ba nấu cho Dữu Dữu thật nhiều đồ ăn ngon, được không?"

Giản Dữu gật đầu.

Giản Ninh đem mấy ngụm cháo trong bát còn sót lại giải quyết hết, sau đó đứng dậy đi rót nước mớm thuốc cho Giản Dữu.

Giản Ninh mở tay ra, Giản Dữu thận trọng cầm một viên thuốc màu hồng lên cho vào trong miệng xong lại kinh ngạc nói, "Ba, là vị ô mai."

Tối hôm qua cũng ăn ô mai, hương vị giống nhau như đúc.

Dữu Dữu thích.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của bé, Giản Ninh cảm thấy buồn cười.

Bé con một hơi đã uống xong, còn hỏi anh có thể uống thêm thuốc vị ô mai nữa không.

Giản Ninh bế bé con lên, nói cho bé biết, "Không được, không thể."

"Thuốc không thể uống bậy, phải nghe bác sĩ, mỗi bữa chỉ có thể uống hai viên, hiểu chưa?"

"Dữu Dữu biết rồi."

"Dữu Dữu giỏi quá, đến bệnh viện cũng không sợ, không khóc." Giản Ninh bế bé về phòng ngủ, khích lệ nói, "Dữu Dữu khỏi bệnh rồi, ba làm cho con bánh bích quy nhỏ vị ô mai."

"Oa, thật ạ?" Giản Dữu chưa từng ăn qua bánh bích quy nhỏ vị ô mai, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi mình.

"Đương nhiên là thật", Giản Ninh bảo đảm nói, "Nếu như Dữu Dữu thích, ba còn có thể làm bánh bích quy nhỏ vị socola, bánh bích quy nhỏ vị quýt."

"Oa, ba thật giỏi."

Ánh mắt Giản Dữu toàn là sùng bái.

Giản Ninh đắc ý cười.

Anh bế bé con đặt lên giường, đắp chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

"Đúng thế, ba sẽ làm thật nhiều đồ ăn vặt, chỉ cần Dữu Dữu mau chóng khỏe lại, ba làm hết cho con ăn, có được không?"

"Dạ, cảm ơn ba!"

Giản Dữu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Giản Ninh nhẹ nhàng vuốt lưng của bé, nhỏ giọng hát nhạc thiếu nhi cho Giản Dữu.

Sau đó, Giản Ninh thấy Giản Dữu đã ngủ thiếp đi, nằm xuống sát bên cạnh Giản Dữu, thả tay xuống.

Không ngờ, giọng sữa của Giản Dữu đột nhiên truyền đến, "Ba, con xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Số ký tự: 0