Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con
Thế giới III: Đ...
2024-10-14 11:09:09
Cr Pinterest: sandcats87
Ánh mắt Diệp Liễm cảnh giác trừng Giản Ninh, cả người giống như mèo con giật mình cong lên, dưới sự công kích lần lượt của Giản Ninh, từng ngụm từng ngụm ăn hết một bát cháo.
"Muốn ăn nữa không?" Giản Ninh cố gắng khiến mình trở nên dịu dàng hơn.
Bé con cuộn mình lại, nắm tay siết chặt.
Thật ra bé vẫn chưa no.
Nhưng bé không biết Giản Ninh lại có âm mưu gì.
Nhưng mà, nhưng mà... ăn cũng ăn rồi, cho dù có âm mưu cũng phải ăn no.
Nhưng mà, muốn bé cúi đầu trước tên khốn này sao?
Không đời nào!
Ánh mắt Diệp Liễm trở nên kiên định, cho dù bé có chết đói, cũng không cúi đầu trước người này.
Giản Ninh nhìn vào mắt bé, biết ngay bé chưa no, cũng không trông cậy bé trả lời mình, đứng dậy múc nửa bát nữa, không nhiều cũng không ít.
Anh chuẩn bị đút tiếp, không ngờ Diệp Liễm ngậm chặt cái miệng nhỏ, lùi về phía sau dán lên tường nhìn chằm chằm anh.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Tiếng nói run rẩy.
"Ta muốn làm gì?" Giản Ninh đặt bát lên bàn nhỏ, hơi khom lưng, đưa tay nhấc bé đang rúc góc giường lên, "Ta muốn bắt một bạn nhỏ."
Diệp Liễm kịch liệt giãy dụa.
Bé con ăn no tay chân rất có khí lực, suýt nữa thoát khỏi tay Giản Ninh.
"Kẻ xấu!" Bé ngẩng đầu, hung dữ nói.
"Đúng vậy, ta là một kẻ xấu!" Giản Ninh mỉm cười, kéo bé con, đặt bé lên ghế: "Ăn!"
"Không ăn hết, hôm nay sẽ không thả con đi."
Diệp Liễm quay đầu, lén nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh làm như không nhìn thấy ánh mắt Diệp Liễm, hung dữ thúc giục, "Ăn nhanh lên, nếu không ta sẽ tự tay đút cho con!"
Diệp Liễm không muốn bị kẻ xấu bón ăn.
Bé không bằng lòng cầm thìa ăn cháo, nghĩ thầm không biết có phải bên trong hạ độc không, bé là hậu duệ Long tộc, những chất độc này đối với bé mà nói chỉ xem như gãi ngứa.
Nhưng người trước mắt này, thích tra tấn bé nhất.
Một ngày nào đó, chờ bé trưởng thành, chắc chắn phải báo thù rửa hận.
Nhưng bây giờ, dù sao cũng đã ăn, không ăn thì phí.
Diệp Liễm đem cháo hoa biến thành Giản Ninh, nghiến răng nghiến lợi nhét vào miệng.
Bé ăn no rồi, cái bụng nhỏ vốn gầy yếu dẹp lép, giờ đây hơi phồng lên, giống như giấu một quả bóng nhỏ.
Diệp Liễm lén xoa bụng nhỏ của mình, cơm do tên xấu xa này nấu, ngon ghê.
Bé ăn no xong, lén nhìn Giản Ninh, cả người cảnh giác, xem anh muốn làm gì.
Không ngờ Giản Ninh chỉ xoa đầu bé, "A Liễm ngoan lắm."
Diệp Liễm nghiêm mặt nhìn anh, không rên một tiếng.
"Ngon không?" Giản Ninh hỏi.
Bé con vẫn không trả lời.
Xem ra lũ nhóc ở đây hơi khó đối phó.
Giản Ninh thở dài, ngồi đối diện bé con.
"A Liễm, chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Đầu tiên, sư thúc muốn xin lỗi con, xin lỗi, lúc trước luôn bắt nạt A Liễm."
Ánh mắt chứa đầy cảnh giác của Diệp Liễm biến thành kinh ngạc.
"Do sư thúc sai, A Liễm tha thứ cho sư thúc nhé?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Liễm đầy vẻ không tin.
Giản Ninh lại tiếp tục lừa dối, "Thật ra, sư thúc nói cho con biết một bí mật, con đừng nói cho ai biết nhé?"
Vẻ mặt bé con rõ ràng thả lỏng.
"Thật ra, lúc trước bắt nạt A Liễm, không phải sư thúc, là mấy người khác."
Đôi mắt bé con rất to, trong ánh mắt đầy vẻ không tin.
"Được rồi", Giản Ninh lộ ra vẻ mặt uể oải, "Sư thúc biết A Liễm không tin, nhưng sau này sư thúc sẽ cho A Liễm thấy, sau này, sư thúc chắc chắn sẽ đối xử tốt, bảo vệ tốt đứa trẻ A Liễm."
Anh nói xong, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Liễm, bị Diệp Liễm ghét bỏ né tránh.
"Thật ra, lúc trước sư thúc bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành một người khác, nhưng bây giờ, sư thúc dũng cảm chiến thắng ác ma, quay lại cơ thể mình."
Diệp Liễm nửa tin nửa ngờ, cơ bản không tin.
Bé biết, nếu như tu luyện tẩu hỏa nhập ma, sẽ biến thành một đại ma đầu hung tàn, nhưng mà người này mạnh như vậy, cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma sao?
Chắc chắn là gạt người.
Diệp Liễm thấy anh không nhốt mình, lập tức nhảy khỏi ghế, nhìn anh một cái, sau đó khẽ cắn môi, nhanh như chớp đẩy cửa chạy.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh bê bát, vào phòng bếp rửa, sau đó đun một nồi nước, dùng linh khí hâm nóng, chuẩn bị bắt bé con tắm rửa.
Cả người bé bẩn thỉu còn bôi thảo dược, chắc chắn sẽ khó chịu.
Diệp Liễm chạy khỏi phòng Giản Ninh, sau đó chạy về chỗ ở của mình, thật ra chỉ là một cái động nhỏ cũ nát, trong động chỉ có một cái chiếu cỏ, một bộ quần áo cũ nát không thể mặc nữa.
Nhưng, Diệp Liễm vẫn thay nhanh quần áo màu trắng trên người.
Bé sẽ không mặc quần áo người xấu cho.
Diệp Liễm do dự một lúc, vẫn đem quần áo mới giấu dưới chiếu cỏ.
Trên người bé vẫn còn thuốc lúc trước Giản Ninh giúp bé bôi, xanh xanh tím tím, bốc mùi, nhưng vết thương hôm qua bị đánh, thật sự không đau.
Chẳng lẽ, lời hắn nói là thật?
Không, mình sẽ không tin lời người xấu nói.
Bé rồng mặc lại quần áo cũ nát của mình, sau đó, núp trên chiếu cỏ ngủ.
Chiếu cỏ không thoải mái, giường lớn mềm mại thật sự rất thoải mái.
Ngón út bé khảy khảy chiếu cỏ, trong lòng toàn là ấm ức tủi thân, khóe mắt đỏ lên.
Diệp Liễm lau mạnh nước mắt của mình, khóc cái gì, đừng khóc, Diệp Liễm, một ngày nào đó ngươi sẽ rất cường đại, mạnh hơn tất cả mọi người.
Nhưng nước mắt chết tiệt, cứ không nhịn được.
Diệp Liễm đem mặt của mình chôn trong chiếu cỏ, bé thật sự rất nhớ ba mẹ, nhưng bọn họ đã bị sát hại, bị người cùng tộc ép chết, cũng tại bé chỉ có một sừng rồng.
Đừng khóc, Diệp Liễm, ngươi phải lớn nhanh, vì ba mẹ của ngươi báo thù.
Bé chỉ nằm một lát đã đứng dậy, ngồi xếp bằng tu luyện trên chiếu cỏ.
Phải nhanh chóng khiến mình trở nên lớn mạnh.
Đầu nhỏ của Diệp Liễm đang miên man suy nghĩ, một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện trước cửa động.
"A Liễm, cuối cùng cũng tìm thấy con."
Giống hệt giọng nói ác ma.
Diệp Liễm hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn bóng người cao lớn trước mắt.
Bé ôm người cuộn thành một cục, lùi dần ra sau.
Sơn động nhỏ này là nơi ẩn thân bé tìm rất lâu mới thấy, không ngờ lại dễ dàng bị đối phương phát hiện.
Giản Ninh đưa tay qua.
Diệp Liễm theo bản năng dùng hai tay ôm đầu, nhắm chặt mắt, đem mặt mình chôn xuống gối.
Sau đó bé phát hiện mình bị xách lên bay giữa không trung, sau đó bị ôm lấy.
Diệp Liễm cẩn thận mở mắt, bé phát hiện mình bị kẻ xấu bế ra ngoài.
Bé ngẩng đầu, chỉ thấy cằm của kẻ xấu.
Bàn tay Diệp Liễm nắm chặt, trong lòng uất nghẹn không cam lòng, rồi bị sợ hãi bất lực lấp đầy.
Kẻ xấu xa này, lại muốn dẫn bé đi đâu? Làm gì?
Chẳng lẽ sắp đi... Hắn đã nói muốn ném mình từ Vạn Băng Cốc xuống.
Không, không được, cứu với!
Bé con trong ngực đột nhiên giãy dụa kịch liệt, suýt nữa Giản Ninh không ôm được.
"A Liễm ngoan, con nghe ta nói, sư thúc dẫn con đi tắm." Giản Ninh vội vàng vỗ về đối phương, không ngờ bé con càng giãy mạnh, giống như không nghe thấy Giản Ninh nói gì.
Bé chỉ biết, mình không muốn chết.
Bé vẫn chưa kịp báo thù cho ba mẹ, tuyệt đối không thể bị ném xuống.
"A Liễm, A Liễm, Diệp Liễm!"
Giản Ninh lo lắng vươn tay, muốn xoa đầu bé con, khiến bé yên lòng, đột nhiên bé con nhào sang, cắn một cái vào cánh tay Giản Ninh.
Lần này không giống lần trước.
Khóe mắt Diệp Liễm đỏ thẫm, ánh mắt hung tàn tuyệt vọng, dùng hết sức lực toàn thân cắn lên.
Cách đạo bào, vết máu chảy ra.
Giản Ninh bị đau, suýt nữa ném bé con ra ngoài.
Anh giơ tay, đánh ngất đối phương, sau đó đưa vào phòng đặt lên giường.
Trông thì rất nhỏ yếu nhưng sức lại không nhỏ.
Giản Ninh nhấc ống tay áo, hai hàng dấu răng chỉnh tề, răng nanh sắc nhọn để lại hai lỗ máu bé tí.
Đau quá.
Giản Ninh dùng nước rửa sạch, sau đó phủ lên một tầng linh lực, vết thương lập tức khỏi hẳn.
Thằng nhóc này!
Giản Ninh tức giận, đứng cạnh giường, nhìn dáng ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo của bé con trên giường, không nhịn được vươn tay chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cho hả giận.
"Có phải sói con không? Hay là chó con, sao lúc nào cũng cắn người?
"Sau này không được cắn nữa, biết chưa?"
Bé con hôn mê nằm im trên giường.
Giản Ninh thở dài, chịu mệt bế Diệp Liễm lên, thừa dịp bé đang hôn mê, cởi quần áo đưa bé đi tắm.
Lúc dậy chắc sẽ bày ra vẻ mặt đề phòng, không cho anh lại gần.
Lại thay quần áo rách rưới của bé, Giản Ninh nhìn mà đau lòng.
Đêm qua anh chọn vài bộ quần áo vừa người bé con từ chỗ 2 đồ đệ, tắm xong thay tạm cho bé.
Cái áo rách nát này, Giản Ninh cất đi.
Anh suy tư, chờ quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết, anh sẽ dẫn bé con xuống chợ dưới chân núi, mua quần áo mới; giày mới.
Giản Ninh đặt Diệp Liễm vào trong nước ấm, dường như bé con cảm thấy thoải mái, chân mày nhíu chặt giãn ra.
Tắm sạch, là một bé rồng cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt, cái miệng nhỏ chu lên, ngay cả hình dạng chóp mũi cũng rất tinh xảo.
Giản Ninh dùng ngón tay ấn nhẹ chóp mũi bé, nhìn bé con hôn mê vô thức né tránh, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Anh bế bé con ra khỏi nước, lau sạch người cho bé, lại bôi một lớp thuốc lên vết thương nghiêm trọng cho bé, mới đem bé thả vào trong chăn.
Bé rồng ngủ say.
Giản Ninh suy nghĩ một lúc, tìm miếng vải để băng bó vết thương, quấn lên cánh tay mình.
Anh vừa ngẩng đầu, hai nhóc con ngồi xổm trước cửa nhìn anh, xì xào bàn tán.
"Sư phụ, sư phụ đang làm gì vậy, hắn làm sư phụ bị thương ạ?"
"Nhưng sư phụ rất mạnh, sao người có thể bị thương?"
"Chắc chắn do tên tiểu tạp chủng kia làm sư phụ bị thương, đệ muốn đi báo thù cho sư phụ!"
Một tay Tống Bắc giữ chặt cơ thể nhỏ bé đang tức giận của đệ đệ, hai nhóc mập cùng lúc ngửa về phía sau, ngã dập mông.
Giản Ninh: "..."
Anh không cần đồ đệ ngu ngốc như vậy.
Hai người chống mặt đất đứng dậy, mới thấy sư phụ đang nhìn bọn họ.
Tống Bắc nhanh chóng che miệng, đứng lên, vỗ vỗ bụi dính trên mông mình, nhỏ giọng hỏi ca ca: "Ca, vừa nãy đệ mắng tên tiểu tạp... Tiểu sư đệ, sư phụ có nghe thấy không?"
Tống Nam trưởng thành hơn Tống Bắc, vỗ vỗ bụi trên người, "Không biết, đã bảo đệ không nên nói lung tung, đệ không nghe, bị sư phụ nghe thấy cũng đáng đời."
Tống Bắc tủi thân nhíu mày.
Giản Ninh vẫy tay gọi hai người, hai thằng nhóc giống như hai bé mèo, tròn trịa chạy về phía anh.
"Sư phụ!"
"Sư phụ, người có bị thương không, có đau không?"
"Sư phụ, con thổi cho người một cái, thổi một cái người sẽ không đau." Tống Bắc nói nhỏ, Giản Ninh còn chưa kịp mở miệng, nhóc đã nói một đống.
Được một đứa trẻ quan tâm, trong lòng Giản Ninh cảm thấy dễ chịu.
Anh xoa đầu nhóc, "Đừng lo, sư phụ không sao."
Tống Bắc thấy Diệp Liễm vẫn nằm trên giường, kiễng chân nhìn đi nhìn lại hai lần, "Sư phụ, tiểu tạp chủng này... tiểu sư đệ vẫn hôn mê ạ?"
Giản Ninh nói, "Tiểu sư đệ vừa nhỏ vừa yếu, dáng người lại đáng yêu, cho nên các con làm sư huynh, phải bảo vệ tiểu sư đệ thật kỹ!"
Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu.
Tống Bắc lén ngó Diệp Liễm được tắm rửa sạch sẽ.
Tiểu sư đệ cũng rất xinh đẹp, có mấy phần đáng yêu.
Sau khi hai người tạm biệt sư phụ, lập tức xách ba lô nhỏ đi học.
Tất cả đệ tử mới của Thiên Diễn Tông đều phải thống nhất đi học, mãi đến khi vượt qua kiểm tra, mới có thể đi theo sư phụ của mình học tập, truyền lại cho đời sau.
Đợi đến khi Diệp Liễm tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Giản Ninh cũng không ngờ, mình lại ra tay nặng như vậy.
Anh chột dạ nấu cho bé con một bàn thức ăn ngon, chờ bé tỉnh lại có thể ăn ngay.
Diệp Liễm dần dần mở mắt, phát hiện bé vẫn nằm trên cái giường mềm mại lúc trước.
Bây giờ bé... Bé chưa bị kẻ xấu ném xuống vực sao?
Hay lúc này bé đang nằm mơ.
Diệp Liễm ngơ ngác nhìn Giản Ninh, cuối cùng cũng có vài phần ngốc nghếch của trẻ con.
Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé: "Sao vậy, đau đầu à?"
Diệp Liễm lập tức đẩy Giản Ninh ra, ôm chăn cuộn lại.
Bé phát hiện trên người mình lại thay bộ quần áo mềm mại thoải mái, trên người cũng không có chỗ nào không thoải mái.
Chẳng lẽ, kẻ xấu đã thật sự trở nên tốt hơn sao?
Hơn nữa, bé nhớ rõ mình cắn rách cánh tay hắn, cũng không bị đánh vào đầu?
Diệp Liễm chột dạ ngẩng đầu, thấy băng gạc quấn trên cánh tay Giản Ninh, giật mình, vội vàng giấu người, chỉ để lại một đôi mắt to, lén quan sát Giản Ninh.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh cũng không đùa nữa, anh hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"
Diệp Liễm cảnh giác lắc đầu.
Bây giờ bé nhìn cánh tay Giản Ninh đã thấy sợ.
Nhưng bé chắc chắn không hối hận, nếu có cơ hội, bé hận không thể đem cánh tay của anh cho cắn thêm.
Diệp Liễm nghiêm mặt, ánh mắt quật cường.
"Không sao thì tốt", Giản Ninh quan sát đối phương bây giờ với trước khi hôn mê không có gì thay đổi, xem ra không bị đánh ngốc.
Anh yên tâm.
"Không sao thì đứng dậy ăn cơm, áo khoác để cạnh giường, tự mặc."
Diệp Liễm nhìn qua, là một bộ đồ màu xanh lá.
Nhưng bé liếc mắt đã nhận ra, đây là quần áo của Tống Nam, Tống Nam từng mặc bộ quần áo này, thả sâu cắn bé.
Diệp Liễm nhìn bộ quần áo này, khóe mắt lại đỏ lên, quật cường nói: "Ta không muốn mặc bộ quần áo này."
"Vậy không cần mặc nữa, cởi truồng." Giản Ninh không biết sự thật về bộ quần áo này, cho rằng do bé sợ mình. Cố ý làm khó, thuận miệng nói.
"Không mặc thì không mặc!"
Bé con nhỏ giọng lầm bầm một câu, muốn nhảy xuống giường rời đi.
Không mặc quần áo đã muốn chạy?
Giản Ninh giật mình, vươn tay tóm bé lại.
Diệp Liễm trừng mắt nhìn anh, quật cường nói, "Ta không muốn mặc quần áo của Tống Nam."
Giản Ninh: "..."
Ra vậy.
Anh vỗ vỗ mông nhỏ của Diệp Liễm, "Được, không mặc thì không mặc, đổi bộ khác là được."
Diệp Liễm hơi thả lỏng.
"Vậy con nói cho ta biết vì sao không mặc? Được chứ?"
Diệp Liễm cúi đầu, từ chối giao tiếp.
"Con nói cho ta biết, ta sẽ đổi cho con một bộ đồ mới, được không?"
Diệp Liễm mím chặt môi, vẻ mặt kháng cự, từ chối giao tiếp.
Đúng là thằng nhóc bướng bỉnh.
"Được rồi được rồi, ta không hỏi." Giản Ninh thỏa hiệp, anh đặt bé con lên giường, lấy ra mấy bộ quần áo khác, đặt trước mặt Diệp Liễm, "Vậy con muốn mặc bộ nào? Tự chọn một bộ được không?"
Anh cầm một cái mới: "Bộ này vẫn chưa mặc, được chứ?"
Diệp Liễm nhìn anh.
Giản Ninh thở dài, "Được rồi, những bộ quần áo này đều là của Tống Nam; Tống Bắc, nếu con thật sự không muốn mặc. Không phải không được"
"Con mặc vào trước, chúng ta đi dùng bữa, dùng bữa xong xuống núi mua bộ mới được không?"
"Con cũng không thể làm khó tiểu sư thúc phải may quần áo cho con ở đây chứ!"
"Chúng ta lén mặc, lén xuống chân núi, không cho những người khác phát hiện được không?"
"Sang đây, A Liễm, chúng ta thề, nếu ta nói với người khác, sẽ biến thành chó con, được không?"
Giản Ninh vươn ngón út ra.
Diệp Liễm nhìn anh, ánh mắt từ nghi ngờ biến thành bướng bỉnh.
"Ta có thể mặc quần áo của mình."
"Nhưng cái áo đó đã rách hết rồi, cục cưng", Giản Ninh thấy bé không bài xích, ngồi xuống cạnh bé, "Mặc vào cũng không thoải mái."
Diệp Liễm cúi đầu, "Mặc quần áo của mình."
"Thoải mái."
Thoải mái hơn khi mặc quần áo của hai người kia.
Vẻ mặt bé con ngoan cố, không muốn thỏa hiệp, Giản Ninh chỉ có thể thỏa hiệp.
"Vậy ăn cơm trước, dùng bữa xong chúng ta xuống núi mua quần áo."
Diệp Liễm không trả lời.
Bé sẽ không tin người này xuống núi mua quần áo cho bé.
Hắn sẽ không định bỏ rơi mình chứ.
Ánh mắt bé con vừa thả lỏng mấy giây, lại trở nên cảnh giác.
Diệp Liễm cẩn thận lùi lại phía sau, muốn né Giản Ninh.
Giản Ninh lấy quần áo rách nát của bé ra, đặt lên giường: "Đây, mặc đi."
Mặc vào quần áo của mình, cuối cùng trong lòng Diệp Liễm cũng có một ít cảm giác an toàn.
Bé ngồi trên mép giường, nghĩ cách chạy trốn, sau đó bị Giản Ninh không kiên nhẫn quay đầu nhấc lên, dẫn bé đi ăn cơm.
Giản Ninh dùng bếp nhỏ làm sườn và canh nấm.
Tuy người tu chân không cần ăn, nhưng Giản Ninh lại không quen.
Anh nấu đồ ăn cho mình và Diệp Liễm.
Giản Ninh đặt Diệp Liễm lên ghế, bé con không được tự nhiên vặn vẹo, lại không dám làm ra động tác quá lớn, sợ chọc giận Giản Ninh, y như con nhộng trong kén.
Giản Ninh bê thức ăn lên, ngồi xuống cạnh bé con, xoa má bé một cái, mới hài lòng nói: "Ăn cơm thôi."
Diệp Liễm lén nhìn thức ăn, lại nhìn Giản Ninh.
Cánh mũi bé hơi động.
Thật sự quá thơm.
Nhưng người xấu này thật sự sẽ có ý tốt nấu cơm cho bé ư?
Người xấu thấy Diệp Liễm không động đũa, hỏi, "Sao, sợ ta hạ độc à?"
Diệp Liễm bị nói trúng suy nghĩ, cúi đầu không dám ngẩng lên.
"Được rồi, tính cảnh giác cao cũng đúng", Giản Ninh mỉm cười, "Trẻ nhỏ phải cẩn thận."
Giản Ninh nếm thử từng món và canh trên bàn, lại ăn thử cơm hai người: "Thế nào? Bây giờ có thể tin chưa?"
Diệp Liễm bị đâm trúng tâm tư, bé con ngượng đỏ chín mặt.
Nhưng mà, bé vẫn bướng bỉnh không đụng vào.
Giản Ninh ăn một miếng sườn, thấy bé con vẫn không chịu ăn, nhướng mày, dùng đũa gõ một cái, "Chẳng lẽ con không dám ăn, đồ nhát gan."
"Ta dám!"
Bé con nhỏ giọng nói, nói xong, cầm đũa gắp một miếng sườn nhỏ, bỏ vào miệng, sau đó, ánh mắt sáng lên.
Ngon quá.
Đồ ăn do người xấu nấu, ngon ghê.
Diệp Liễm tức giận đem sườn nhỏ biến thành Giản Ninh gặm.
Bé ngẩng đầu, nhìn trên cánh tay Giản Ninh còn quấn vải thấy hơi áy náy.
Hừ, đáng đời hắn.
Mình không cố ý cắn.
Giản Ninh nhận ra ánh mắt của bé, không có lương tâm, cũng không quan tâm vết thương của mình.
Anh gắp cho bé một con cá nhỏ: "Ăn thử, xương cá này đã được chiên chín, có thể ăn luôn."
Anh bỏ cá nhỏ vào miệng cắn một miếng, miếng cá giòn tan, sau đó nhướng mày nhìn Diệp Liễm.
Ánh mắt Diệp Liễm nghi ngờ, gắp cá nhỏ lên, bỏ vào miệng.
Bé không thèm sợ Giản Ninh hạ độc.
Sau khi Diệp Liễm ăn no, xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Bụng bé đã căng tròn, nhưng rất muốn ăn, vẫn muốn ăn tiếp.
Bé con sờ bụng, khẽ thở dài, buông đũa xuống.
Giản Ninh ăn sạch phần còn lại.
Chỗ tốt của giới Tu Chân, là ăn bao nhiêu cũng không trướng bụng, linh khí sẽ tự động điều chỉnh cơ thể.
Hạnh phúc.
Anh đứng dậy, đem bát đĩa cất đi, đặt ở phòng bếp, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, đứng lên thu dọn.
Giản Ninh hơi nheo mắt, thay quần áo đi ra, lại thấy một bóng người nhỏ bé lén lút trong phòng bếp, đứng trên ghế nhỏ, cố gắng rửa bát.
Đúng là bé ngoan.
Giản Ninh đứng trước cửa, nhìn bé con rửa bát.
Sau đó bé con trượt tay làm rơi một cái đĩa, choang một tiếng, vỡ nát.
Mặt bé con lập tức tái nhợt vì sợ hãi.
Bé vô thức quay đầu kiếm Giản Ninh, xem anh có nhìn lén không. Sau đó bé nhìn thấy Giản Ninh đứng trước cửa nhìn mình.
Ánh mắt Diệp Liễm cảnh giác trừng Giản Ninh, cả người giống như mèo con giật mình cong lên, dưới sự công kích lần lượt của Giản Ninh, từng ngụm từng ngụm ăn hết một bát cháo.
"Muốn ăn nữa không?" Giản Ninh cố gắng khiến mình trở nên dịu dàng hơn.
Bé con cuộn mình lại, nắm tay siết chặt.
Thật ra bé vẫn chưa no.
Nhưng bé không biết Giản Ninh lại có âm mưu gì.
Nhưng mà, nhưng mà... ăn cũng ăn rồi, cho dù có âm mưu cũng phải ăn no.
Nhưng mà, muốn bé cúi đầu trước tên khốn này sao?
Không đời nào!
Ánh mắt Diệp Liễm trở nên kiên định, cho dù bé có chết đói, cũng không cúi đầu trước người này.
Giản Ninh nhìn vào mắt bé, biết ngay bé chưa no, cũng không trông cậy bé trả lời mình, đứng dậy múc nửa bát nữa, không nhiều cũng không ít.
Anh chuẩn bị đút tiếp, không ngờ Diệp Liễm ngậm chặt cái miệng nhỏ, lùi về phía sau dán lên tường nhìn chằm chằm anh.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Tiếng nói run rẩy.
"Ta muốn làm gì?" Giản Ninh đặt bát lên bàn nhỏ, hơi khom lưng, đưa tay nhấc bé đang rúc góc giường lên, "Ta muốn bắt một bạn nhỏ."
Diệp Liễm kịch liệt giãy dụa.
Bé con ăn no tay chân rất có khí lực, suýt nữa thoát khỏi tay Giản Ninh.
"Kẻ xấu!" Bé ngẩng đầu, hung dữ nói.
"Đúng vậy, ta là một kẻ xấu!" Giản Ninh mỉm cười, kéo bé con, đặt bé lên ghế: "Ăn!"
"Không ăn hết, hôm nay sẽ không thả con đi."
Diệp Liễm quay đầu, lén nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh làm như không nhìn thấy ánh mắt Diệp Liễm, hung dữ thúc giục, "Ăn nhanh lên, nếu không ta sẽ tự tay đút cho con!"
Diệp Liễm không muốn bị kẻ xấu bón ăn.
Bé không bằng lòng cầm thìa ăn cháo, nghĩ thầm không biết có phải bên trong hạ độc không, bé là hậu duệ Long tộc, những chất độc này đối với bé mà nói chỉ xem như gãi ngứa.
Nhưng người trước mắt này, thích tra tấn bé nhất.
Một ngày nào đó, chờ bé trưởng thành, chắc chắn phải báo thù rửa hận.
Nhưng bây giờ, dù sao cũng đã ăn, không ăn thì phí.
Diệp Liễm đem cháo hoa biến thành Giản Ninh, nghiến răng nghiến lợi nhét vào miệng.
Bé ăn no rồi, cái bụng nhỏ vốn gầy yếu dẹp lép, giờ đây hơi phồng lên, giống như giấu một quả bóng nhỏ.
Diệp Liễm lén xoa bụng nhỏ của mình, cơm do tên xấu xa này nấu, ngon ghê.
Bé ăn no xong, lén nhìn Giản Ninh, cả người cảnh giác, xem anh muốn làm gì.
Không ngờ Giản Ninh chỉ xoa đầu bé, "A Liễm ngoan lắm."
Diệp Liễm nghiêm mặt nhìn anh, không rên một tiếng.
"Ngon không?" Giản Ninh hỏi.
Bé con vẫn không trả lời.
Xem ra lũ nhóc ở đây hơi khó đối phó.
Giản Ninh thở dài, ngồi đối diện bé con.
"A Liễm, chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Đầu tiên, sư thúc muốn xin lỗi con, xin lỗi, lúc trước luôn bắt nạt A Liễm."
Ánh mắt chứa đầy cảnh giác của Diệp Liễm biến thành kinh ngạc.
"Do sư thúc sai, A Liễm tha thứ cho sư thúc nhé?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Liễm đầy vẻ không tin.
Giản Ninh lại tiếp tục lừa dối, "Thật ra, sư thúc nói cho con biết một bí mật, con đừng nói cho ai biết nhé?"
Vẻ mặt bé con rõ ràng thả lỏng.
"Thật ra, lúc trước bắt nạt A Liễm, không phải sư thúc, là mấy người khác."
Đôi mắt bé con rất to, trong ánh mắt đầy vẻ không tin.
"Được rồi", Giản Ninh lộ ra vẻ mặt uể oải, "Sư thúc biết A Liễm không tin, nhưng sau này sư thúc sẽ cho A Liễm thấy, sau này, sư thúc chắc chắn sẽ đối xử tốt, bảo vệ tốt đứa trẻ A Liễm."
Anh nói xong, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Liễm, bị Diệp Liễm ghét bỏ né tránh.
"Thật ra, lúc trước sư thúc bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành một người khác, nhưng bây giờ, sư thúc dũng cảm chiến thắng ác ma, quay lại cơ thể mình."
Diệp Liễm nửa tin nửa ngờ, cơ bản không tin.
Bé biết, nếu như tu luyện tẩu hỏa nhập ma, sẽ biến thành một đại ma đầu hung tàn, nhưng mà người này mạnh như vậy, cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma sao?
Chắc chắn là gạt người.
Diệp Liễm thấy anh không nhốt mình, lập tức nhảy khỏi ghế, nhìn anh một cái, sau đó khẽ cắn môi, nhanh như chớp đẩy cửa chạy.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh bê bát, vào phòng bếp rửa, sau đó đun một nồi nước, dùng linh khí hâm nóng, chuẩn bị bắt bé con tắm rửa.
Cả người bé bẩn thỉu còn bôi thảo dược, chắc chắn sẽ khó chịu.
Diệp Liễm chạy khỏi phòng Giản Ninh, sau đó chạy về chỗ ở của mình, thật ra chỉ là một cái động nhỏ cũ nát, trong động chỉ có một cái chiếu cỏ, một bộ quần áo cũ nát không thể mặc nữa.
Nhưng, Diệp Liễm vẫn thay nhanh quần áo màu trắng trên người.
Bé sẽ không mặc quần áo người xấu cho.
Diệp Liễm do dự một lúc, vẫn đem quần áo mới giấu dưới chiếu cỏ.
Trên người bé vẫn còn thuốc lúc trước Giản Ninh giúp bé bôi, xanh xanh tím tím, bốc mùi, nhưng vết thương hôm qua bị đánh, thật sự không đau.
Chẳng lẽ, lời hắn nói là thật?
Không, mình sẽ không tin lời người xấu nói.
Bé rồng mặc lại quần áo cũ nát của mình, sau đó, núp trên chiếu cỏ ngủ.
Chiếu cỏ không thoải mái, giường lớn mềm mại thật sự rất thoải mái.
Ngón út bé khảy khảy chiếu cỏ, trong lòng toàn là ấm ức tủi thân, khóe mắt đỏ lên.
Diệp Liễm lau mạnh nước mắt của mình, khóc cái gì, đừng khóc, Diệp Liễm, một ngày nào đó ngươi sẽ rất cường đại, mạnh hơn tất cả mọi người.
Nhưng nước mắt chết tiệt, cứ không nhịn được.
Diệp Liễm đem mặt của mình chôn trong chiếu cỏ, bé thật sự rất nhớ ba mẹ, nhưng bọn họ đã bị sát hại, bị người cùng tộc ép chết, cũng tại bé chỉ có một sừng rồng.
Đừng khóc, Diệp Liễm, ngươi phải lớn nhanh, vì ba mẹ của ngươi báo thù.
Bé chỉ nằm một lát đã đứng dậy, ngồi xếp bằng tu luyện trên chiếu cỏ.
Phải nhanh chóng khiến mình trở nên lớn mạnh.
Đầu nhỏ của Diệp Liễm đang miên man suy nghĩ, một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện trước cửa động.
"A Liễm, cuối cùng cũng tìm thấy con."
Giống hệt giọng nói ác ma.
Diệp Liễm hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn bóng người cao lớn trước mắt.
Bé ôm người cuộn thành một cục, lùi dần ra sau.
Sơn động nhỏ này là nơi ẩn thân bé tìm rất lâu mới thấy, không ngờ lại dễ dàng bị đối phương phát hiện.
Giản Ninh đưa tay qua.
Diệp Liễm theo bản năng dùng hai tay ôm đầu, nhắm chặt mắt, đem mặt mình chôn xuống gối.
Sau đó bé phát hiện mình bị xách lên bay giữa không trung, sau đó bị ôm lấy.
Diệp Liễm cẩn thận mở mắt, bé phát hiện mình bị kẻ xấu bế ra ngoài.
Bé ngẩng đầu, chỉ thấy cằm của kẻ xấu.
Bàn tay Diệp Liễm nắm chặt, trong lòng uất nghẹn không cam lòng, rồi bị sợ hãi bất lực lấp đầy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ xấu xa này, lại muốn dẫn bé đi đâu? Làm gì?
Chẳng lẽ sắp đi... Hắn đã nói muốn ném mình từ Vạn Băng Cốc xuống.
Không, không được, cứu với!
Bé con trong ngực đột nhiên giãy dụa kịch liệt, suýt nữa Giản Ninh không ôm được.
"A Liễm ngoan, con nghe ta nói, sư thúc dẫn con đi tắm." Giản Ninh vội vàng vỗ về đối phương, không ngờ bé con càng giãy mạnh, giống như không nghe thấy Giản Ninh nói gì.
Bé chỉ biết, mình không muốn chết.
Bé vẫn chưa kịp báo thù cho ba mẹ, tuyệt đối không thể bị ném xuống.
"A Liễm, A Liễm, Diệp Liễm!"
Giản Ninh lo lắng vươn tay, muốn xoa đầu bé con, khiến bé yên lòng, đột nhiên bé con nhào sang, cắn một cái vào cánh tay Giản Ninh.
Lần này không giống lần trước.
Khóe mắt Diệp Liễm đỏ thẫm, ánh mắt hung tàn tuyệt vọng, dùng hết sức lực toàn thân cắn lên.
Cách đạo bào, vết máu chảy ra.
Giản Ninh bị đau, suýt nữa ném bé con ra ngoài.
Anh giơ tay, đánh ngất đối phương, sau đó đưa vào phòng đặt lên giường.
Trông thì rất nhỏ yếu nhưng sức lại không nhỏ.
Giản Ninh nhấc ống tay áo, hai hàng dấu răng chỉnh tề, răng nanh sắc nhọn để lại hai lỗ máu bé tí.
Đau quá.
Giản Ninh dùng nước rửa sạch, sau đó phủ lên một tầng linh lực, vết thương lập tức khỏi hẳn.
Thằng nhóc này!
Giản Ninh tức giận, đứng cạnh giường, nhìn dáng ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo của bé con trên giường, không nhịn được vươn tay chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cho hả giận.
"Có phải sói con không? Hay là chó con, sao lúc nào cũng cắn người?
"Sau này không được cắn nữa, biết chưa?"
Bé con hôn mê nằm im trên giường.
Giản Ninh thở dài, chịu mệt bế Diệp Liễm lên, thừa dịp bé đang hôn mê, cởi quần áo đưa bé đi tắm.
Lúc dậy chắc sẽ bày ra vẻ mặt đề phòng, không cho anh lại gần.
Lại thay quần áo rách rưới của bé, Giản Ninh nhìn mà đau lòng.
Đêm qua anh chọn vài bộ quần áo vừa người bé con từ chỗ 2 đồ đệ, tắm xong thay tạm cho bé.
Cái áo rách nát này, Giản Ninh cất đi.
Anh suy tư, chờ quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết, anh sẽ dẫn bé con xuống chợ dưới chân núi, mua quần áo mới; giày mới.
Giản Ninh đặt Diệp Liễm vào trong nước ấm, dường như bé con cảm thấy thoải mái, chân mày nhíu chặt giãn ra.
Tắm sạch, là một bé rồng cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt, cái miệng nhỏ chu lên, ngay cả hình dạng chóp mũi cũng rất tinh xảo.
Giản Ninh dùng ngón tay ấn nhẹ chóp mũi bé, nhìn bé con hôn mê vô thức né tránh, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Anh bế bé con ra khỏi nước, lau sạch người cho bé, lại bôi một lớp thuốc lên vết thương nghiêm trọng cho bé, mới đem bé thả vào trong chăn.
Bé rồng ngủ say.
Giản Ninh suy nghĩ một lúc, tìm miếng vải để băng bó vết thương, quấn lên cánh tay mình.
Anh vừa ngẩng đầu, hai nhóc con ngồi xổm trước cửa nhìn anh, xì xào bàn tán.
"Sư phụ, sư phụ đang làm gì vậy, hắn làm sư phụ bị thương ạ?"
"Nhưng sư phụ rất mạnh, sao người có thể bị thương?"
"Chắc chắn do tên tiểu tạp chủng kia làm sư phụ bị thương, đệ muốn đi báo thù cho sư phụ!"
Một tay Tống Bắc giữ chặt cơ thể nhỏ bé đang tức giận của đệ đệ, hai nhóc mập cùng lúc ngửa về phía sau, ngã dập mông.
Giản Ninh: "..."
Anh không cần đồ đệ ngu ngốc như vậy.
Hai người chống mặt đất đứng dậy, mới thấy sư phụ đang nhìn bọn họ.
Tống Bắc nhanh chóng che miệng, đứng lên, vỗ vỗ bụi dính trên mông mình, nhỏ giọng hỏi ca ca: "Ca, vừa nãy đệ mắng tên tiểu tạp... Tiểu sư đệ, sư phụ có nghe thấy không?"
Tống Nam trưởng thành hơn Tống Bắc, vỗ vỗ bụi trên người, "Không biết, đã bảo đệ không nên nói lung tung, đệ không nghe, bị sư phụ nghe thấy cũng đáng đời."
Tống Bắc tủi thân nhíu mày.
Giản Ninh vẫy tay gọi hai người, hai thằng nhóc giống như hai bé mèo, tròn trịa chạy về phía anh.
"Sư phụ!"
"Sư phụ, người có bị thương không, có đau không?"
"Sư phụ, con thổi cho người một cái, thổi một cái người sẽ không đau." Tống Bắc nói nhỏ, Giản Ninh còn chưa kịp mở miệng, nhóc đã nói một đống.
Được một đứa trẻ quan tâm, trong lòng Giản Ninh cảm thấy dễ chịu.
Anh xoa đầu nhóc, "Đừng lo, sư phụ không sao."
Tống Bắc thấy Diệp Liễm vẫn nằm trên giường, kiễng chân nhìn đi nhìn lại hai lần, "Sư phụ, tiểu tạp chủng này... tiểu sư đệ vẫn hôn mê ạ?"
Giản Ninh nói, "Tiểu sư đệ vừa nhỏ vừa yếu, dáng người lại đáng yêu, cho nên các con làm sư huynh, phải bảo vệ tiểu sư đệ thật kỹ!"
Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu.
Tống Bắc lén ngó Diệp Liễm được tắm rửa sạch sẽ.
Tiểu sư đệ cũng rất xinh đẹp, có mấy phần đáng yêu.
Sau khi hai người tạm biệt sư phụ, lập tức xách ba lô nhỏ đi học.
Tất cả đệ tử mới của Thiên Diễn Tông đều phải thống nhất đi học, mãi đến khi vượt qua kiểm tra, mới có thể đi theo sư phụ của mình học tập, truyền lại cho đời sau.
Đợi đến khi Diệp Liễm tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Giản Ninh cũng không ngờ, mình lại ra tay nặng như vậy.
Anh chột dạ nấu cho bé con một bàn thức ăn ngon, chờ bé tỉnh lại có thể ăn ngay.
Diệp Liễm dần dần mở mắt, phát hiện bé vẫn nằm trên cái giường mềm mại lúc trước.
Bây giờ bé... Bé chưa bị kẻ xấu ném xuống vực sao?
Hay lúc này bé đang nằm mơ.
Diệp Liễm ngơ ngác nhìn Giản Ninh, cuối cùng cũng có vài phần ngốc nghếch của trẻ con.
Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé: "Sao vậy, đau đầu à?"
Diệp Liễm lập tức đẩy Giản Ninh ra, ôm chăn cuộn lại.
Bé phát hiện trên người mình lại thay bộ quần áo mềm mại thoải mái, trên người cũng không có chỗ nào không thoải mái.
Chẳng lẽ, kẻ xấu đã thật sự trở nên tốt hơn sao?
Hơn nữa, bé nhớ rõ mình cắn rách cánh tay hắn, cũng không bị đánh vào đầu?
Diệp Liễm chột dạ ngẩng đầu, thấy băng gạc quấn trên cánh tay Giản Ninh, giật mình, vội vàng giấu người, chỉ để lại một đôi mắt to, lén quan sát Giản Ninh.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh cũng không đùa nữa, anh hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?"
Diệp Liễm cảnh giác lắc đầu.
Bây giờ bé nhìn cánh tay Giản Ninh đã thấy sợ.
Nhưng bé chắc chắn không hối hận, nếu có cơ hội, bé hận không thể đem cánh tay của anh cho cắn thêm.
Diệp Liễm nghiêm mặt, ánh mắt quật cường.
"Không sao thì tốt", Giản Ninh quan sát đối phương bây giờ với trước khi hôn mê không có gì thay đổi, xem ra không bị đánh ngốc.
Anh yên tâm.
"Không sao thì đứng dậy ăn cơm, áo khoác để cạnh giường, tự mặc."
Diệp Liễm nhìn qua, là một bộ đồ màu xanh lá.
Nhưng bé liếc mắt đã nhận ra, đây là quần áo của Tống Nam, Tống Nam từng mặc bộ quần áo này, thả sâu cắn bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Liễm nhìn bộ quần áo này, khóe mắt lại đỏ lên, quật cường nói: "Ta không muốn mặc bộ quần áo này."
"Vậy không cần mặc nữa, cởi truồng." Giản Ninh không biết sự thật về bộ quần áo này, cho rằng do bé sợ mình. Cố ý làm khó, thuận miệng nói.
"Không mặc thì không mặc!"
Bé con nhỏ giọng lầm bầm một câu, muốn nhảy xuống giường rời đi.
Không mặc quần áo đã muốn chạy?
Giản Ninh giật mình, vươn tay tóm bé lại.
Diệp Liễm trừng mắt nhìn anh, quật cường nói, "Ta không muốn mặc quần áo của Tống Nam."
Giản Ninh: "..."
Ra vậy.
Anh vỗ vỗ mông nhỏ của Diệp Liễm, "Được, không mặc thì không mặc, đổi bộ khác là được."
Diệp Liễm hơi thả lỏng.
"Vậy con nói cho ta biết vì sao không mặc? Được chứ?"
Diệp Liễm cúi đầu, từ chối giao tiếp.
"Con nói cho ta biết, ta sẽ đổi cho con một bộ đồ mới, được không?"
Diệp Liễm mím chặt môi, vẻ mặt kháng cự, từ chối giao tiếp.
Đúng là thằng nhóc bướng bỉnh.
"Được rồi được rồi, ta không hỏi." Giản Ninh thỏa hiệp, anh đặt bé con lên giường, lấy ra mấy bộ quần áo khác, đặt trước mặt Diệp Liễm, "Vậy con muốn mặc bộ nào? Tự chọn một bộ được không?"
Anh cầm một cái mới: "Bộ này vẫn chưa mặc, được chứ?"
Diệp Liễm nhìn anh.
Giản Ninh thở dài, "Được rồi, những bộ quần áo này đều là của Tống Nam; Tống Bắc, nếu con thật sự không muốn mặc. Không phải không được"
"Con mặc vào trước, chúng ta đi dùng bữa, dùng bữa xong xuống núi mua bộ mới được không?"
"Con cũng không thể làm khó tiểu sư thúc phải may quần áo cho con ở đây chứ!"
"Chúng ta lén mặc, lén xuống chân núi, không cho những người khác phát hiện được không?"
"Sang đây, A Liễm, chúng ta thề, nếu ta nói với người khác, sẽ biến thành chó con, được không?"
Giản Ninh vươn ngón út ra.
Diệp Liễm nhìn anh, ánh mắt từ nghi ngờ biến thành bướng bỉnh.
"Ta có thể mặc quần áo của mình."
"Nhưng cái áo đó đã rách hết rồi, cục cưng", Giản Ninh thấy bé không bài xích, ngồi xuống cạnh bé, "Mặc vào cũng không thoải mái."
Diệp Liễm cúi đầu, "Mặc quần áo của mình."
"Thoải mái."
Thoải mái hơn khi mặc quần áo của hai người kia.
Vẻ mặt bé con ngoan cố, không muốn thỏa hiệp, Giản Ninh chỉ có thể thỏa hiệp.
"Vậy ăn cơm trước, dùng bữa xong chúng ta xuống núi mua quần áo."
Diệp Liễm không trả lời.
Bé sẽ không tin người này xuống núi mua quần áo cho bé.
Hắn sẽ không định bỏ rơi mình chứ.
Ánh mắt bé con vừa thả lỏng mấy giây, lại trở nên cảnh giác.
Diệp Liễm cẩn thận lùi lại phía sau, muốn né Giản Ninh.
Giản Ninh lấy quần áo rách nát của bé ra, đặt lên giường: "Đây, mặc đi."
Mặc vào quần áo của mình, cuối cùng trong lòng Diệp Liễm cũng có một ít cảm giác an toàn.
Bé ngồi trên mép giường, nghĩ cách chạy trốn, sau đó bị Giản Ninh không kiên nhẫn quay đầu nhấc lên, dẫn bé đi ăn cơm.
Giản Ninh dùng bếp nhỏ làm sườn và canh nấm.
Tuy người tu chân không cần ăn, nhưng Giản Ninh lại không quen.
Anh nấu đồ ăn cho mình và Diệp Liễm.
Giản Ninh đặt Diệp Liễm lên ghế, bé con không được tự nhiên vặn vẹo, lại không dám làm ra động tác quá lớn, sợ chọc giận Giản Ninh, y như con nhộng trong kén.
Giản Ninh bê thức ăn lên, ngồi xuống cạnh bé con, xoa má bé một cái, mới hài lòng nói: "Ăn cơm thôi."
Diệp Liễm lén nhìn thức ăn, lại nhìn Giản Ninh.
Cánh mũi bé hơi động.
Thật sự quá thơm.
Nhưng người xấu này thật sự sẽ có ý tốt nấu cơm cho bé ư?
Người xấu thấy Diệp Liễm không động đũa, hỏi, "Sao, sợ ta hạ độc à?"
Diệp Liễm bị nói trúng suy nghĩ, cúi đầu không dám ngẩng lên.
"Được rồi, tính cảnh giác cao cũng đúng", Giản Ninh mỉm cười, "Trẻ nhỏ phải cẩn thận."
Giản Ninh nếm thử từng món và canh trên bàn, lại ăn thử cơm hai người: "Thế nào? Bây giờ có thể tin chưa?"
Diệp Liễm bị đâm trúng tâm tư, bé con ngượng đỏ chín mặt.
Nhưng mà, bé vẫn bướng bỉnh không đụng vào.
Giản Ninh ăn một miếng sườn, thấy bé con vẫn không chịu ăn, nhướng mày, dùng đũa gõ một cái, "Chẳng lẽ con không dám ăn, đồ nhát gan."
"Ta dám!"
Bé con nhỏ giọng nói, nói xong, cầm đũa gắp một miếng sườn nhỏ, bỏ vào miệng, sau đó, ánh mắt sáng lên.
Ngon quá.
Đồ ăn do người xấu nấu, ngon ghê.
Diệp Liễm tức giận đem sườn nhỏ biến thành Giản Ninh gặm.
Bé ngẩng đầu, nhìn trên cánh tay Giản Ninh còn quấn vải thấy hơi áy náy.
Hừ, đáng đời hắn.
Mình không cố ý cắn.
Giản Ninh nhận ra ánh mắt của bé, không có lương tâm, cũng không quan tâm vết thương của mình.
Anh gắp cho bé một con cá nhỏ: "Ăn thử, xương cá này đã được chiên chín, có thể ăn luôn."
Anh bỏ cá nhỏ vào miệng cắn một miếng, miếng cá giòn tan, sau đó nhướng mày nhìn Diệp Liễm.
Ánh mắt Diệp Liễm nghi ngờ, gắp cá nhỏ lên, bỏ vào miệng.
Bé không thèm sợ Giản Ninh hạ độc.
Sau khi Diệp Liễm ăn no, xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Bụng bé đã căng tròn, nhưng rất muốn ăn, vẫn muốn ăn tiếp.
Bé con sờ bụng, khẽ thở dài, buông đũa xuống.
Giản Ninh ăn sạch phần còn lại.
Chỗ tốt của giới Tu Chân, là ăn bao nhiêu cũng không trướng bụng, linh khí sẽ tự động điều chỉnh cơ thể.
Hạnh phúc.
Anh đứng dậy, đem bát đĩa cất đi, đặt ở phòng bếp, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, đứng lên thu dọn.
Giản Ninh hơi nheo mắt, thay quần áo đi ra, lại thấy một bóng người nhỏ bé lén lút trong phòng bếp, đứng trên ghế nhỏ, cố gắng rửa bát.
Đúng là bé ngoan.
Giản Ninh đứng trước cửa, nhìn bé con rửa bát.
Sau đó bé con trượt tay làm rơi một cái đĩa, choang một tiếng, vỡ nát.
Mặt bé con lập tức tái nhợt vì sợ hãi.
Bé vô thức quay đầu kiếm Giản Ninh, xem anh có nhìn lén không. Sau đó bé nhìn thấy Giản Ninh đứng trước cửa nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro