Vai Ác U Ám Lại Là Người Yêu Con Gái Như Mạng
Chương 16
Thập Oản Đại Mễ Phan
2024-10-21 13:00:21
Cố Yến Từ vô cùng bình tĩnh, không nhanh không chậm đóng máy tính bảng lại.
"Ba, không được lừa dối người khác."
Trong phòng họp sóng gió nổi lên, vị cổ đông kia tức giận nói: "Tôi không ủng hộ anh, mọi quyết sách của anh đều không được thông qua!"
Giọng trẻ con bên tai mềm mại, ẩn ẩn mang theo hai phần lo lắng và tủi thân.
"Gạt người khác sẽ biến thành xấu xí, ba, con không muốn mũi ba dài đâu."
Đầu ngón tay Cố Yến Từ khẽ khựng lại.
Trong phòng họp này, có một nửa số người muốn nhìn thấy anh từng bước thất bại, mất hết tất cả, còn một số người thì tạm thời đứng về phía anh, tùy cơ ứng biến, nếu một ngày nào đó anh thất bại, bọn họ cũng sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Trên chiếc bàn họp này, giữa người với người sóng ngầm dữ dội, lợi ích là trên hết, xưa nay chỉ có đối đầu gay gắt, chưa từng có tình cảm.
Lần đầu tiên, trong lúc đang họp, anh nghe có người lo lắng cho mình.
Một kiểu lo lắng "vô ích và không thể xảy ra.”
Cố Yến Từ tháo tai nghe Bluetooth, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống rồi gõ nhẹ vào tập tài liệu trước mặt: "Ông Trần, xem xong cái này rồi thì lại nói những lời hùng hồn lúc nãy."
Anh liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Đã muốn chơi, vậy tôi sẽ chơi tới cùng."
Cố Yến Từ xoay người, cầm điện thoại rời khỏi phòng họp.
Bóng lưng cao ráo, vô tình toát lên một loại áp lực.
Tống Thì Diễn vội vàng đuổi theo.
Mà lúc này Cố Yến Từ vừa đi về phía phòng làm việc, vừa dặn dò: "Ở phía bên phải bàn, người ngồi ở vị trí ba, năm, bảy, tám, có hai cổ đông, hai quản lý cấp cap, trong tập tài liệu có ghi hiệp ước trao quyền cho bọn họ, có vẻ như thái độ bọn họ đã dịu lại, chờ một lát nữa, cậu đi dẫn dắt họ."
"Ông Trần là người của Cố Trường Hải, lát nữa cậu vào trong, an ủi ông ta một chút."
Tống Thì Diễn hiểu lý do Cố Yến Từ để anh ấy ở lại tham gia cuộc họp.
Ngay từ đầu, Cố Yến Từ đã định để mình đóng vai phản diện.
Cố Yến Từ mới lên nắm quyền, thủ đoạn vừa mềm vừa cứng.
Vừa phải cứng rắn, không để người khác sai khiến; vừa phải bồi dưỡng thế lực của mình.
Làm gì cũng không thể quá mức, phải vừa phải.
Tống Thì Diễn cau mày, hỏi: “Trong tập tài liệu có gì vậy?”
"Kế hoạch làm cách nào để lấy được tài sản thừa kế của đứa con trai cả và đứa con gái út của ông ta."
"Tài sản thừa kế?"
Nếu anh ấy không hiểu nhầm thì phải chết trước mới có tài sản thừa kế.
"Đúng vậy."
Tống Thời Diễn: "Như vậy không phải cậu đang cứu ông ta sao, sao không dùng cái này làm chiêu bài dịu dàng ngay từ đầu?"
"Người già cố chấp, bọn họ càng tin vào sự tàn nhẫn độc ác của kẻ thù hơn là người thân của mình." Cố Yến Từ cất đồ, cầm áo khoác bước ra ngoài: "Tôi rời đi, vừa khéo giữ thể diện cho ông ta."
Con trai, con gái có ý định làm hại mình, kẻ thù lại bày chuyện này ra trước mặt, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
"Ba, không được lừa dối người khác."
Trong phòng họp sóng gió nổi lên, vị cổ đông kia tức giận nói: "Tôi không ủng hộ anh, mọi quyết sách của anh đều không được thông qua!"
Giọng trẻ con bên tai mềm mại, ẩn ẩn mang theo hai phần lo lắng và tủi thân.
"Gạt người khác sẽ biến thành xấu xí, ba, con không muốn mũi ba dài đâu."
Đầu ngón tay Cố Yến Từ khẽ khựng lại.
Trong phòng họp này, có một nửa số người muốn nhìn thấy anh từng bước thất bại, mất hết tất cả, còn một số người thì tạm thời đứng về phía anh, tùy cơ ứng biến, nếu một ngày nào đó anh thất bại, bọn họ cũng sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Trên chiếc bàn họp này, giữa người với người sóng ngầm dữ dội, lợi ích là trên hết, xưa nay chỉ có đối đầu gay gắt, chưa từng có tình cảm.
Lần đầu tiên, trong lúc đang họp, anh nghe có người lo lắng cho mình.
Một kiểu lo lắng "vô ích và không thể xảy ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Yến Từ tháo tai nghe Bluetooth, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống rồi gõ nhẹ vào tập tài liệu trước mặt: "Ông Trần, xem xong cái này rồi thì lại nói những lời hùng hồn lúc nãy."
Anh liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Đã muốn chơi, vậy tôi sẽ chơi tới cùng."
Cố Yến Từ xoay người, cầm điện thoại rời khỏi phòng họp.
Bóng lưng cao ráo, vô tình toát lên một loại áp lực.
Tống Thì Diễn vội vàng đuổi theo.
Mà lúc này Cố Yến Từ vừa đi về phía phòng làm việc, vừa dặn dò: "Ở phía bên phải bàn, người ngồi ở vị trí ba, năm, bảy, tám, có hai cổ đông, hai quản lý cấp cap, trong tập tài liệu có ghi hiệp ước trao quyền cho bọn họ, có vẻ như thái độ bọn họ đã dịu lại, chờ một lát nữa, cậu đi dẫn dắt họ."
"Ông Trần là người của Cố Trường Hải, lát nữa cậu vào trong, an ủi ông ta một chút."
Tống Thì Diễn hiểu lý do Cố Yến Từ để anh ấy ở lại tham gia cuộc họp.
Ngay từ đầu, Cố Yến Từ đã định để mình đóng vai phản diện.
Cố Yến Từ mới lên nắm quyền, thủ đoạn vừa mềm vừa cứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa phải cứng rắn, không để người khác sai khiến; vừa phải bồi dưỡng thế lực của mình.
Làm gì cũng không thể quá mức, phải vừa phải.
Tống Thì Diễn cau mày, hỏi: “Trong tập tài liệu có gì vậy?”
"Kế hoạch làm cách nào để lấy được tài sản thừa kế của đứa con trai cả và đứa con gái út của ông ta."
"Tài sản thừa kế?"
Nếu anh ấy không hiểu nhầm thì phải chết trước mới có tài sản thừa kế.
"Đúng vậy."
Tống Thời Diễn: "Như vậy không phải cậu đang cứu ông ta sao, sao không dùng cái này làm chiêu bài dịu dàng ngay từ đầu?"
"Người già cố chấp, bọn họ càng tin vào sự tàn nhẫn độc ác của kẻ thù hơn là người thân của mình." Cố Yến Từ cất đồ, cầm áo khoác bước ra ngoài: "Tôi rời đi, vừa khéo giữ thể diện cho ông ta."
Con trai, con gái có ý định làm hại mình, kẻ thù lại bày chuyện này ra trước mặt, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro