Vai Ác U Ám Lại Là Người Yêu Con Gái Như Mạng
Chương 18
Thập Oản Đại Mễ Phan
2024-10-21 13:00:21
"Tôi thấy còn sớm, nên ra siêu thị mua một số đồ có thể dùng đến. Sữa bột, bình sữa, quần áo ngủ, búp bê ngủ cùng, gối nhỏ, bàn chải đánh răng, còn cả kem đánh răng vị dưa hấu."
Thẩm Miễn: "Con bé ba tuổi rồi, còn phải uống sữa sao?"
Tống Thời Diễn hạ giọng nói: "Tôi gọi điện hỏi cô nhi viện, viện trưởng nói đồ ăn thì rẻ, sữa bột thì không mua nổi, Chi Chi hai tuổi đã cai sữa rồi, nếu có điều kiện, có thể cho con bé uống, con bé rất thích."
Cố Yến Từ: "Đặt lên bàn ăn, tôi sẽ dặn lại dì giúp việc." Nói xong, anh nghĩ đến điều gì đó, cả người khựng lại.
Tống Thời Diễn, Thẩm Miễn cùng nhìn sang.
Tống Thời Diễn: "Dì giúp việc nhà cậu không phải xin nghỉ đi du lịch, mai mới về sao?"
Thẩm Miễn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Cố Yến Từ nhíu mày: "Thời Diễn, tối nay ở lại đây."
"Không được."
"Tặng cậu xe đua."
"Tặng tôi cả mặt trăng cũng không được," Tống Thời Diễn cười hả hê: "Tối nay, tự cậu trông con đi."
Xe đua nào thú vị bằng cảnh Cố Yến Từ trông con.
—-
Mỗi cặp cha mẹ lần đầu trông con chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện cười ra nước mắt, chịu rất nhiều khổ cực.
Là người từng trải, Tống Thời Diễn hiểu rõ điều này.
Mà hôm nay, quý công tử được mọi người khen ngợi Cố Yến Từ cũng phải rơi xuống phàm trần, đi con đường "làm trò cười" này, tất nhiên Tống Thời Diễn rất vui vẻ, hơn nữa còn vô cùng mong đợi chuyện này.
Đồng thời, anh ấy cũng có chút mâu thuẫn.
Nếu anh ấy đi về, sẽ không có cơ hội chứng kiến cảnh Cố Yến Từ lúng túng, đối mặt với những lời nói ngây thơ của trẻ con mà bất lực không biết làm gì; nhưng nếu anh ấy ở lại, Cố Yến Từ sẽ nhờ anh ấy trông Chi Chi, vậy cảnh tượng thú vị đó sẽ không xảy ra nữa.
Thật bất lực.
Có một khoảnh khắc, thậm chí Tống Thời Diễn còn nảy ra ý định điên rồ là lén mở một phòng phát sóng trực tiếp ở đây.
Chợt nhớ đến điều gì đó, Tống Thời Diễn liếc nhìn Thẩm Miễn, nghiêng đầu, nở nụ cười chân thành với Cố Yến Từ: "Tôi có gia đình, phải về sớm, Thẩm Miễn không có, hay để cậu ấy ở lại đây với cậu?"
"Hai người các cậu lạnh lùng thêm lạnh lùng, có lẽ có thể tạo ra một kỷ niệm chăm sóc con nít tràn đầy vui vẻ?"
Thẩm Miễn: "?"
“Cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại đi.” Cố Yến Từ không để ý đến bạn tốt thích xem trò vui này.
Nói đùa thì nói đùa, trước khi rời đi Tống Thời Diễn vẫn viết những chuyện cần chú ý khi chăm sóc trẻ con lên giấu, sau đó cũng dặn dò Cố Yến Từ không ít.
Đến bốn giờ chiều, trong ngôi nhà rộng lớn, chỉ còn lại Cố Yến Từ và đứa con gái của anh.
Ngôi biệt thự được thiết kế tối giản, chủ yếu là hai tông màu đen trắng.
Trước đây khi Cố Yến Từ ở nhà một mình, anh rất ít khi ở phòng khách. Hầu hết thời gian anh ở trong thư phòng hoặc phòng ngủ.
Hoặc là làm việc, hoặc là ngủ.
Thẩm Miễn: "Con bé ba tuổi rồi, còn phải uống sữa sao?"
Tống Thời Diễn hạ giọng nói: "Tôi gọi điện hỏi cô nhi viện, viện trưởng nói đồ ăn thì rẻ, sữa bột thì không mua nổi, Chi Chi hai tuổi đã cai sữa rồi, nếu có điều kiện, có thể cho con bé uống, con bé rất thích."
Cố Yến Từ: "Đặt lên bàn ăn, tôi sẽ dặn lại dì giúp việc." Nói xong, anh nghĩ đến điều gì đó, cả người khựng lại.
Tống Thời Diễn, Thẩm Miễn cùng nhìn sang.
Tống Thời Diễn: "Dì giúp việc nhà cậu không phải xin nghỉ đi du lịch, mai mới về sao?"
Thẩm Miễn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Cố Yến Từ nhíu mày: "Thời Diễn, tối nay ở lại đây."
"Không được."
"Tặng cậu xe đua."
"Tặng tôi cả mặt trăng cũng không được," Tống Thời Diễn cười hả hê: "Tối nay, tự cậu trông con đi."
Xe đua nào thú vị bằng cảnh Cố Yến Từ trông con.
—-
Mỗi cặp cha mẹ lần đầu trông con chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện cười ra nước mắt, chịu rất nhiều khổ cực.
Là người từng trải, Tống Thời Diễn hiểu rõ điều này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà hôm nay, quý công tử được mọi người khen ngợi Cố Yến Từ cũng phải rơi xuống phàm trần, đi con đường "làm trò cười" này, tất nhiên Tống Thời Diễn rất vui vẻ, hơn nữa còn vô cùng mong đợi chuyện này.
Đồng thời, anh ấy cũng có chút mâu thuẫn.
Nếu anh ấy đi về, sẽ không có cơ hội chứng kiến cảnh Cố Yến Từ lúng túng, đối mặt với những lời nói ngây thơ của trẻ con mà bất lực không biết làm gì; nhưng nếu anh ấy ở lại, Cố Yến Từ sẽ nhờ anh ấy trông Chi Chi, vậy cảnh tượng thú vị đó sẽ không xảy ra nữa.
Thật bất lực.
Có một khoảnh khắc, thậm chí Tống Thời Diễn còn nảy ra ý định điên rồ là lén mở một phòng phát sóng trực tiếp ở đây.
Chợt nhớ đến điều gì đó, Tống Thời Diễn liếc nhìn Thẩm Miễn, nghiêng đầu, nở nụ cười chân thành với Cố Yến Từ: "Tôi có gia đình, phải về sớm, Thẩm Miễn không có, hay để cậu ấy ở lại đây với cậu?"
"Hai người các cậu lạnh lùng thêm lạnh lùng, có lẽ có thể tạo ra một kỷ niệm chăm sóc con nít tràn đầy vui vẻ?"
Thẩm Miễn: "?"
“Cậu tốt nhất nên ngậm miệng lại đi.” Cố Yến Từ không để ý đến bạn tốt thích xem trò vui này.
Nói đùa thì nói đùa, trước khi rời đi Tống Thời Diễn vẫn viết những chuyện cần chú ý khi chăm sóc trẻ con lên giấu, sau đó cũng dặn dò Cố Yến Từ không ít.
Đến bốn giờ chiều, trong ngôi nhà rộng lớn, chỉ còn lại Cố Yến Từ và đứa con gái của anh.
Ngôi biệt thự được thiết kế tối giản, chủ yếu là hai tông màu đen trắng.
Trước đây khi Cố Yến Từ ở nhà một mình, anh rất ít khi ở phòng khách. Hầu hết thời gian anh ở trong thư phòng hoặc phòng ngủ.
Hoặc là làm việc, hoặc là ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro