Chương 12
2024-11-05 19:58:09
So với thái độ lạnh nhạt dành cho Tô Mạn, mọi người lại đối xử với Bùi Y Nhân vô cùng thân thiện. Nếu cắt bớt suất diễn của Tô Mạn, khả năng lớn nhất là những cảnh đó sẽ được chuyển sang cho Bùi Y Nhân. Đây cũng là điều thường thấy trong giới giải trí: người có thế lực hậu thuẫn, mang vốn vào đoàn sẽ được ưu ái thêm đất diễn, hoặc đôi khi chỉ đơn giản vì họ được đạo diễn khen ngợi mà thôi.
Phải nói rằng, mấy ngày quay vừa rồi, đạo diễn Trương đã không tiếc lời khen ngợi Bùi Y Nhân.
Tiêu Hàm thản nhiên nghĩ ngợi, nhìn lại trên Weibo thấy fan của Quý Ngôn Hoài thường đặt ra những tiêu chuẩn cao ngất, chờ đến khi bộ phim này công chiếu, chắc chắn nguyên chủ sẽ bị bêu riếu và chê cười như “nữ chính đỉnh lưu” chỉ biết thu hút lửa giận từ khán giả. Trong khi đó, Bùi Y Nhân sẽ hưởng lợi từ việc được tăng suất diễn, lại còn được fan của Quý Ngôn Hoài khoan dung vì chỉ là vai nữ thứ hai.
Quả nhiên là hào quang nữ chính, thuận buồm xuôi gió đủ đường.
Tiêu Hàm nhướng mày, thầm nghĩ, cứ chờ xem, xem ai mới là người bị mắng thật sự.
...
Không gian yên tĩnh của đoàn phim bỗng dưng xao động khi Quý Ngôn Hoài xuất hiện.
Quý Ngôn Hoài mặc một bộ sơ mi đen cùng quần tây, trông như quý công tử tao nhã dạo bước giữa sân trường.
“Quý lão sư.”
Dù là chuyên viên trang điểm hay trợ lý hậu trường, ai cũng nói chuyện với hắn bằng giọng điệu cung kính, không dám làm phật lòng. Thậm chí, các diễn viên khác khi thấy hắn xuất hiện cũng trở nên dè dặt, bản năng mà nín thở lại. Quả thật, hắn như là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Hệ thống 9526 vang lên trong đầu Tiêu Hàm: “Thật là thích phô trương.”
Tiêu Hàm liếc nhìn một cái, cảm thấy hệ thống nói cũng đúng.
Đã là nam chính của thế giới này, tất nhiên Quý Ngôn Hoài phải có ngoại hình xuất sắc, dáng người cao ráo, phong thái toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Tiêu Hàm thầm nghĩ, chắc chắn chẳng ai mời hắn vào vai kẻ nghèo túng hay kẻ bội bạc, loại vai chẳng hợp với dáng vẻ này chút nào.
Không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, Tiêu Hàm bước tới trước mặt Quý Ngôn Hoài, nói thẳng: “Có thời gian gặp riêng một chút, chúng ta cần nói chuyện.”
Quý Ngôn Hoài hơi nhíu mày, nhưng cũng đáp lại: “Được.”
Cảnh quay đầu tiên hôm nay chính là cảnh của Tiêu Hàm và Quý Ngôn Hoài.
Sau khi được hóa trang, Quý Ngôn Hoài trông trẻ trung hơn, tạo thêm chút vẻ sắc sảo, phù hợp với hình tượng nhân vật anh đảm nhận.
Cảnh quay hôm nay nằm ở giai đoạn đầu của câu chuyện. Đạo diễn Trương vốn đã không ưa Tiêu Hàm, trong lòng còn đang cân nhắc giảm bớt vai trò của Tô Mạn. Những người làm diễn viên thường rất nhạy cảm, và Quý Ngôn Hoài cũng lập tức nhận ra Tô Mạn hôm nay có gì đó khác lạ. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi anh cũng không nghĩ nhiều thêm, bởi trước giờ anh cũng không hiểu rõ về Tô Mạn cho lắm.
Khi tiếng hô "bắt đầu" vang lên, dáng vẻ rụt rè thường ngày của Tiêu Hàm ngay lập tức biến mất. Cô hóa thân thành nhân vật Tiêu Nguyệt, nữ chính của câu chuyện. Trong phân cảnh này, đây là lần thứ ba Tiêu Nguyệt gặp nam chính Trình Tinh. Cô nhận được món quà mà anh đã dành hai ngày để tự tay làm cho mình. Sau những lần gặp gỡ tưởng như định mệnh trước đó, cả hai dần có cảm tình với nhau, tình cảm giữa họ như một tấm màn mỏng sắp sửa bị xé toạc, chỉ chực chờ một chút xúc tác.
Cảnh diễn của Tiêu Nguyệt, tức là của Tiêu Hàm, thật ra chỉ là một đoạn rất ngắn, vài câu thoại đơn giản. Sau khi nhận món quà, cô cúi đầu, nở một nụ cười, hơi chút thẹn thùng, vẻ hồn nhiên phảng phất.
“Cảm ơn ngươi, Trình Tinh.”
Nụ cười e lệ ấy vừa tan, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn Trình Tinh bằng ánh mắt dịu dàng hơn. Đôi mắt cô như ánh lên tia sáng, chuyên chú mà nhẹ nhàng nói, “Chưa từng có ai tặng ta món quà như thế này.”
Trong không khí như tràn ngập cảm giác bâng khuâng, ám muội.
Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc ấy. Thật sự dừng lại, bởi Quý Ngôn Hoài - người vào vai nam chính - đã quên mất lời thoại của mình. Tất cả mọi người trên phim trường đều ngỡ ngàng, không ai tin nổi rằng Quý Ngôn Hoài lại quên câu thoại tiếp theo.
Quý Ngôn Hoài chợt giật mình tỉnh lại, vội nói: “Xin lỗi, ta muốn quay lại cảnh này một lần nữa.”
Toàn phim trường im phăng phắc, không ai ngờ rằng lời xin lỗi lại xuất phát từ miệng anh. Thường ngày, khi Quý Ngôn Hoài diễn cùng Tô Mạn, người hay mắc lỗi liên tục là Tô Mạn, nhưng hôm nay mọi thứ đảo ngược một cách kỳ lạ.
Phải nói rằng, mấy ngày quay vừa rồi, đạo diễn Trương đã không tiếc lời khen ngợi Bùi Y Nhân.
Tiêu Hàm thản nhiên nghĩ ngợi, nhìn lại trên Weibo thấy fan của Quý Ngôn Hoài thường đặt ra những tiêu chuẩn cao ngất, chờ đến khi bộ phim này công chiếu, chắc chắn nguyên chủ sẽ bị bêu riếu và chê cười như “nữ chính đỉnh lưu” chỉ biết thu hút lửa giận từ khán giả. Trong khi đó, Bùi Y Nhân sẽ hưởng lợi từ việc được tăng suất diễn, lại còn được fan của Quý Ngôn Hoài khoan dung vì chỉ là vai nữ thứ hai.
Quả nhiên là hào quang nữ chính, thuận buồm xuôi gió đủ đường.
Tiêu Hàm nhướng mày, thầm nghĩ, cứ chờ xem, xem ai mới là người bị mắng thật sự.
...
Không gian yên tĩnh của đoàn phim bỗng dưng xao động khi Quý Ngôn Hoài xuất hiện.
Quý Ngôn Hoài mặc một bộ sơ mi đen cùng quần tây, trông như quý công tử tao nhã dạo bước giữa sân trường.
“Quý lão sư.”
Dù là chuyên viên trang điểm hay trợ lý hậu trường, ai cũng nói chuyện với hắn bằng giọng điệu cung kính, không dám làm phật lòng. Thậm chí, các diễn viên khác khi thấy hắn xuất hiện cũng trở nên dè dặt, bản năng mà nín thở lại. Quả thật, hắn như là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Hệ thống 9526 vang lên trong đầu Tiêu Hàm: “Thật là thích phô trương.”
Tiêu Hàm liếc nhìn một cái, cảm thấy hệ thống nói cũng đúng.
Đã là nam chính của thế giới này, tất nhiên Quý Ngôn Hoài phải có ngoại hình xuất sắc, dáng người cao ráo, phong thái toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng. Tiêu Hàm thầm nghĩ, chắc chắn chẳng ai mời hắn vào vai kẻ nghèo túng hay kẻ bội bạc, loại vai chẳng hợp với dáng vẻ này chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, Tiêu Hàm bước tới trước mặt Quý Ngôn Hoài, nói thẳng: “Có thời gian gặp riêng một chút, chúng ta cần nói chuyện.”
Quý Ngôn Hoài hơi nhíu mày, nhưng cũng đáp lại: “Được.”
Cảnh quay đầu tiên hôm nay chính là cảnh của Tiêu Hàm và Quý Ngôn Hoài.
Sau khi được hóa trang, Quý Ngôn Hoài trông trẻ trung hơn, tạo thêm chút vẻ sắc sảo, phù hợp với hình tượng nhân vật anh đảm nhận.
Cảnh quay hôm nay nằm ở giai đoạn đầu của câu chuyện. Đạo diễn Trương vốn đã không ưa Tiêu Hàm, trong lòng còn đang cân nhắc giảm bớt vai trò của Tô Mạn. Những người làm diễn viên thường rất nhạy cảm, và Quý Ngôn Hoài cũng lập tức nhận ra Tô Mạn hôm nay có gì đó khác lạ. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi anh cũng không nghĩ nhiều thêm, bởi trước giờ anh cũng không hiểu rõ về Tô Mạn cho lắm.
Khi tiếng hô "bắt đầu" vang lên, dáng vẻ rụt rè thường ngày của Tiêu Hàm ngay lập tức biến mất. Cô hóa thân thành nhân vật Tiêu Nguyệt, nữ chính của câu chuyện. Trong phân cảnh này, đây là lần thứ ba Tiêu Nguyệt gặp nam chính Trình Tinh. Cô nhận được món quà mà anh đã dành hai ngày để tự tay làm cho mình. Sau những lần gặp gỡ tưởng như định mệnh trước đó, cả hai dần có cảm tình với nhau, tình cảm giữa họ như một tấm màn mỏng sắp sửa bị xé toạc, chỉ chực chờ một chút xúc tác.
Cảnh diễn của Tiêu Nguyệt, tức là của Tiêu Hàm, thật ra chỉ là một đoạn rất ngắn, vài câu thoại đơn giản. Sau khi nhận món quà, cô cúi đầu, nở một nụ cười, hơi chút thẹn thùng, vẻ hồn nhiên phảng phất.
“Cảm ơn ngươi, Trình Tinh.”
Nụ cười e lệ ấy vừa tan, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn Trình Tinh bằng ánh mắt dịu dàng hơn. Đôi mắt cô như ánh lên tia sáng, chuyên chú mà nhẹ nhàng nói, “Chưa từng có ai tặng ta món quà như thế này.”
Trong không khí như tràn ngập cảm giác bâng khuâng, ám muội.
Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc ấy. Thật sự dừng lại, bởi Quý Ngôn Hoài - người vào vai nam chính - đã quên mất lời thoại của mình. Tất cả mọi người trên phim trường đều ngỡ ngàng, không ai tin nổi rằng Quý Ngôn Hoài lại quên câu thoại tiếp theo.
Quý Ngôn Hoài chợt giật mình tỉnh lại, vội nói: “Xin lỗi, ta muốn quay lại cảnh này một lần nữa.”
Toàn phim trường im phăng phắc, không ai ngờ rằng lời xin lỗi lại xuất phát từ miệng anh. Thường ngày, khi Quý Ngôn Hoài diễn cùng Tô Mạn, người hay mắc lỗi liên tục là Tô Mạn, nhưng hôm nay mọi thứ đảo ngược một cách kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro