Chương 20
2024-11-05 19:58:09
Tiêu Hàm khá hài lòng với phản ứng của cô. Có trí thông minh là điều khó cầu, nhưng biết nghe lời và làm đúng bổn phận là đủ rồi.
Tiểu Hạ lại hỏi, “Có cần báo cho chị Dương biết không?”
“Không cần, đến lúc đó ngươi dùng tài khoản Weibo của ta thông báo một câu là được.” Tiêu Hàm gần như đoán trước phản ứng của người đại diện khi biết tin này – ngoài việc thêm phiền toái cho nàng thì chẳng được gì cả.
Dù Tiêu Hàm không thích người đại diện của Quý Ngôn Hoài, kẻ quản lý mọi thứ quá mức, nhưng ít ra hắn cũng luôn nghĩ đến lợi ích cho nghệ sĩ của mình.
Những chuyện này đều là nhỏ nhặt, Tiêu Hàm nói vài câu là xong.
Nàng dành thời gian nghiên cứu sự phát triển điện ảnh suốt gần mười năm qua của thế giới này, chọn một số bộ phim hay để tải về lưu trong máy, tiện thể tìm hiểu và học hỏi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng hơn phân nửa sẽ lăn lộn trong giới giải trí này.
…
Bùi Y Nhân vừa rẽ vào hành lang khách sạn thì bắt gặp Quý Ngôn Hoài bước ra từ phòng của Tô Mạn, tim cô bất giác đập mạnh, cảm giác nguy cơ trỗi dậy mãnh liệt.
Dù hắn đi cùng người đại diện và trợ lý, điều đó cũng không thể xua đi sự bất an trong lòng cô.
Bình thường, thái độ của Quý Ngôn Hoài đối với Tô Mạn rất lạnh nhạt, ở phim trường cũng chẳng có chút gì gọi là thân thiết. Khi Tô Mạn bị đạo diễn mắng, hắn cũng chỉ đứng nhìn, chẳng hề can thiệp. Bên ngoài thì suốt ngày đồn rằng hai người họ sắp chia tay.
Không ngờ khi Tô Mạn diễn tốt lên, thái độ của Quý Ngôn Hoài với nàng ta cũng có thay đổi.
Đạo diễn Trương rất hài lòng với biểu hiện của nàng, Quý Ngôn Hoài lại còn tỏ vẻ quan tâm. Vị trí của Tô Mạn trong đoàn phim chỉ có càng thêm vững chắc, vậy thì cô còn cơ hội nào nữa?
Bùi Y Nhân siết chặt nắm tay, các khớp tay trên cổ tay mảnh khảnh căng lên, móng tay cắm vào da thịt, trong mắt lóe lên tia ghen ghét.
Cô tuyệt đối không thể để Tô Mạn kéo Quý Ngôn Hoài trở về bên cạnh nàng ta.
Khi vừa vào phòng, người đại diện Chu Trác lập tức phẫn nộ nói, “Tô Mạn càng ngày càng giỏi thật đấy!”
“Nàng ta vừa lợi dụng xong là lập tức quăng ngươi sang một bên. Ta đã biết nàng ta là loại người này rồi! Nhìn xem, cả năm qua từ ngươi chẳng được lợi lộc gì, giờ thì trở mặt vô tình. Trước đây ra vẻ an phận như vậy, chẳng qua chỉ là lừa gạt thôi!”
“Nói không chừng còn muốn lợi dụng chuyện này để lăng xê thêm một đợt.”
“Ta thấy chắc là nàng đã tìm được kim chủ mới, vì vậy mới không chờ nổi mà đòi chia tay với ngươi.” Chu Trác chẳng ngại ngần mà đoán Tô Mạn bằng những ý nghĩ đầy ác ý, cứ như thể hắn và nàng có mối thù sâu đậm nào đó.
Một khi đã ghét ai, người ta làm gì cũng đều trở thành sai lầm trong mắt hắn.
Quý Ngôn Hoài khẽ nhíu mày. Chính hắn cũng cảm thấy không hiểu nổi Tô Mạn. Rõ ràng trước đây nàng còn tỏ ra yêu hắn rất sâu đậm, chẳng lẽ kỹ năng diễn xuất của nàng thực sự giỏi đến mức đó?
“Trước mắt chưa cần công khai chuyện chia tay.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Chu Trác không giấu nổi kinh ngạc. Hắn vốn rất vui mừng khi Quý Ngôn Hoài chấm dứt mối quan hệ này, chỉ là vẫn không kìm được sự bực tức đối với Tô Mạn.
Chu Trác hỏi: “Ngươi không phải vẫn còn lưu luyến nàng đấy chứ? Chính nàng là người đã chủ động đòi chia tay mà.”
“Không có.” Quý Ngôn Hoài theo bản năng né tránh ánh mắt của người đại diện, trong mắt hơi tối lại, nhàn nhạt nói, “Hiện tại còn đang quay phim, chẳng lẽ muốn làm khó đạo diễn Trương sao?”
Chu Trác nghe vậy cũng thấy có lý. Bộ phim vẫn đang quay, nếu giờ công khai chuyện chia tay thì chẳng khác nào tát vào mặt đạo diễn Trương. Hắn đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn tức giận hừ lạnh một tiếng, “Nữ nhân này quả nhiên chẳng có chút tử tế nào.”
…
Đoàn phim lại tiếp tục quay thêm một vòng. Mỗi lần đến lượt cảnh quay của Tô Mạn, đạo diễn Trương đều hết lời khen ngợi, khiến mọi người trong đoàn phim từ ngỡ ngàng ban đầu đến giờ cũng quen dần, trở nên chai lì.
Có vài cảnh quay, ngay cả nhân viên hậu trường cũng bị diễn xuất của Tô Mạn cuốn hút đến mức ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Chẳng lẽ đây là kiểu “đả thông hai mạch Nhâm Đốc” trong truyền thuyết, kỹ năng diễn xuất của nàng bỗng chốc như thoát thai hoán cốt, đạt đến trình độ hoàn hảo? Những người đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình đều trố mắt há mồm, chẳng lẽ bị đạo diễn mắng mấy ngày liền có thể đem lại hiệu quả thần kỳ như vậy sao?
Tiểu Hạ lại hỏi, “Có cần báo cho chị Dương biết không?”
“Không cần, đến lúc đó ngươi dùng tài khoản Weibo của ta thông báo một câu là được.” Tiêu Hàm gần như đoán trước phản ứng của người đại diện khi biết tin này – ngoài việc thêm phiền toái cho nàng thì chẳng được gì cả.
Dù Tiêu Hàm không thích người đại diện của Quý Ngôn Hoài, kẻ quản lý mọi thứ quá mức, nhưng ít ra hắn cũng luôn nghĩ đến lợi ích cho nghệ sĩ của mình.
Những chuyện này đều là nhỏ nhặt, Tiêu Hàm nói vài câu là xong.
Nàng dành thời gian nghiên cứu sự phát triển điện ảnh suốt gần mười năm qua của thế giới này, chọn một số bộ phim hay để tải về lưu trong máy, tiện thể tìm hiểu và học hỏi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng hơn phân nửa sẽ lăn lộn trong giới giải trí này.
…
Bùi Y Nhân vừa rẽ vào hành lang khách sạn thì bắt gặp Quý Ngôn Hoài bước ra từ phòng của Tô Mạn, tim cô bất giác đập mạnh, cảm giác nguy cơ trỗi dậy mãnh liệt.
Dù hắn đi cùng người đại diện và trợ lý, điều đó cũng không thể xua đi sự bất an trong lòng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường, thái độ của Quý Ngôn Hoài đối với Tô Mạn rất lạnh nhạt, ở phim trường cũng chẳng có chút gì gọi là thân thiết. Khi Tô Mạn bị đạo diễn mắng, hắn cũng chỉ đứng nhìn, chẳng hề can thiệp. Bên ngoài thì suốt ngày đồn rằng hai người họ sắp chia tay.
Không ngờ khi Tô Mạn diễn tốt lên, thái độ của Quý Ngôn Hoài với nàng ta cũng có thay đổi.
Đạo diễn Trương rất hài lòng với biểu hiện của nàng, Quý Ngôn Hoài lại còn tỏ vẻ quan tâm. Vị trí của Tô Mạn trong đoàn phim chỉ có càng thêm vững chắc, vậy thì cô còn cơ hội nào nữa?
Bùi Y Nhân siết chặt nắm tay, các khớp tay trên cổ tay mảnh khảnh căng lên, móng tay cắm vào da thịt, trong mắt lóe lên tia ghen ghét.
Cô tuyệt đối không thể để Tô Mạn kéo Quý Ngôn Hoài trở về bên cạnh nàng ta.
Khi vừa vào phòng, người đại diện Chu Trác lập tức phẫn nộ nói, “Tô Mạn càng ngày càng giỏi thật đấy!”
“Nàng ta vừa lợi dụng xong là lập tức quăng ngươi sang một bên. Ta đã biết nàng ta là loại người này rồi! Nhìn xem, cả năm qua từ ngươi chẳng được lợi lộc gì, giờ thì trở mặt vô tình. Trước đây ra vẻ an phận như vậy, chẳng qua chỉ là lừa gạt thôi!”
“Nói không chừng còn muốn lợi dụng chuyện này để lăng xê thêm một đợt.”
“Ta thấy chắc là nàng đã tìm được kim chủ mới, vì vậy mới không chờ nổi mà đòi chia tay với ngươi.” Chu Trác chẳng ngại ngần mà đoán Tô Mạn bằng những ý nghĩ đầy ác ý, cứ như thể hắn và nàng có mối thù sâu đậm nào đó.
Một khi đã ghét ai, người ta làm gì cũng đều trở thành sai lầm trong mắt hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Ngôn Hoài khẽ nhíu mày. Chính hắn cũng cảm thấy không hiểu nổi Tô Mạn. Rõ ràng trước đây nàng còn tỏ ra yêu hắn rất sâu đậm, chẳng lẽ kỹ năng diễn xuất của nàng thực sự giỏi đến mức đó?
“Trước mắt chưa cần công khai chuyện chia tay.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Chu Trác không giấu nổi kinh ngạc. Hắn vốn rất vui mừng khi Quý Ngôn Hoài chấm dứt mối quan hệ này, chỉ là vẫn không kìm được sự bực tức đối với Tô Mạn.
Chu Trác hỏi: “Ngươi không phải vẫn còn lưu luyến nàng đấy chứ? Chính nàng là người đã chủ động đòi chia tay mà.”
“Không có.” Quý Ngôn Hoài theo bản năng né tránh ánh mắt của người đại diện, trong mắt hơi tối lại, nhàn nhạt nói, “Hiện tại còn đang quay phim, chẳng lẽ muốn làm khó đạo diễn Trương sao?”
Chu Trác nghe vậy cũng thấy có lý. Bộ phim vẫn đang quay, nếu giờ công khai chuyện chia tay thì chẳng khác nào tát vào mặt đạo diễn Trương. Hắn đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn tức giận hừ lạnh một tiếng, “Nữ nhân này quả nhiên chẳng có chút tử tế nào.”
…
Đoàn phim lại tiếp tục quay thêm một vòng. Mỗi lần đến lượt cảnh quay của Tô Mạn, đạo diễn Trương đều hết lời khen ngợi, khiến mọi người trong đoàn phim từ ngỡ ngàng ban đầu đến giờ cũng quen dần, trở nên chai lì.
Có vài cảnh quay, ngay cả nhân viên hậu trường cũng bị diễn xuất của Tô Mạn cuốn hút đến mức ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Chẳng lẽ đây là kiểu “đả thông hai mạch Nhâm Đốc” trong truyền thuyết, kỹ năng diễn xuất của nàng bỗng chốc như thoát thai hoán cốt, đạt đến trình độ hoàn hảo? Những người đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình đều trố mắt há mồm, chẳng lẽ bị đạo diễn mắng mấy ngày liền có thể đem lại hiệu quả thần kỳ như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro