Cậu thơm tôi mộ...
Trần Ngũ Dã
2024-08-06 14:01:37
Lận Minh Húc đang nghiêm túc.
Thật - sự - nghiêm - túc.
Thư Vưu ngu người.
Không hiểu sao mà cả người cậu từ đầu tới chân đều nóng bừng lên, cuối cùng không ngừng dâng lên đỉnh đầu.
Sau đó trong đầu Thư Vưu lập tức nảy lên một câu.
Bóng thẳng*, chiêu trí mạng.
(*) Bóng thằng: Thường dùng để ám chỉ những hành động rất thẳng thắn và trực tiếp.
… Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu, mà đã là lần thứ hai.
Không phải Thư Vưu không nhận ra chút gì. Chẳng qua là những chuyện xảy ra trước đó, đều bị cậu cố tình lơ đi hết.
Cơ thể Thư Vưu cứng ngắc không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đầu óc cậu rối thành một nùi hỗn loạn, suy nghĩ hoang đường kiểu gì cũng có. Người đàn ông sau lưng lùi lại một bước, anh buông cậu ra, trong ánh mắt pha thêm chút ý cười gọi: “Thư Vưu.”
Thư Vưu hơi mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Lận Minh Húc không để ý, thấp giọng bình tĩnh hỏi: “Lên tầng tham quan nhé?”
Anh dắt tay chàng trai một cách rất tự nhiên, dẫn theo cậu đi lên tầng.
Bụi bặm ở khắp nơi, không khí trong một ngôi nhà bị đóng cửa mấy tháng cũng không thể trong lành thoáng mát được, có hơi bí bách và ngột ngạt.
Thư Vưu chưa kịp định thần lại thì đã bị Lận Minh Húc dẫn lên tầng hai, tầng ba, sau khi dạo qua một vòng thì họ cùng nhau lên tầng bốn.
“Đây là phòng của tôi.”
Tầng bốn chứa đầy đồ đạc của Lận Minh Húc.
Bên trái là phòng ngủ, bên phải là thư phòng, có cả một phòng riêng chuyên dùng để vận động và tập luyện thể hình, tiếp đó là phòng vệ sinh và phòng tắm kiểu cơ bản.
Có lẽ bởi vì đã nhiều năm không về nên phòng của Lận Minh Húc cực kỳ ngăn nắp, phần lớn đồ đạc đều đã được cất đi.
“… Ngày trước bố mẹ tôi từng nói, đợi tôi quay về đây thì sẽ trang trí lại căn nhà.”
Lận Minh Húc lại buông tay cậu ra, đi đến bên cửa sổ, anh kéo tấm rèm rồi mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ lập tức ùa vào, thổi bay cả rèm cửa. Giọng nói của người đàn ông vừa bình thản lại vừa ẩn chứa sự dịu dàng, tựa như đang hoài niệm về quá khứ nhưng cũng hệt như đang chờ mong vào một tương lai tươi sáng sau này.
“Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ xong việc sẽ trang trí căn nhà này như thế nào thì đột nhiên gặp tai nạn.”
Lận Minh Húc đứng bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài… Giống như bao lần trước, anh bình tĩnh nói: “Cho nên tôi quyết định sẽ sửa sang lại toàn bộ ngôi nhà.”
Anh hơi nghiêng người, quay đầu nhìn Thư Vưu, khóe môi chất chứa ý cười.
“Thư Vưu.”
Người đàn ông nhẹ giọng hỏi: “Cậu thích phong cách nào?”
“Tôi…”
Thư Vưu nghe thấy giọng nói khô khốc của chính mình: “Tôi thích phong cách Syria* trống rỗng, tối giản nhất và mang tư tưởng Danshari*.”
(*) Phong cách Syria: Đề cập đến một phong cách trang trí tưởng chừng như đơn giản và đổ nát, bê tông cốt thép được dùng trực tiếp làm tường, đồ đạc chỉ có những đồ dùng cần thiết hàng ngày, ngôi nhà được trang trí trông giống như một ngôi nhà thô sơ.
(*) Tư tưởng Danshari: có xuất xứ từ cuốn sách cùng tên “Goodbye, Things” của nhà văn Nhật Bản Yamashita Hideko, là tư tưởng về điều chỉnh lối sống, vứt bỏ bớt những đồ dùng sinh hoạt không cần thiết. Về sau cụm từ này đã trở nên thịnh hành tại Trung Quốc với hàm nghĩa như một thái độ đối với cuộc sống, tức là hãy vứt bỏ, rời xa tất cả những gì không cần thiết, không thích hợp và đã lỗi thời, đồng thời cần đoạn tuyệt sự luyến tiếc về tình cảm đối với chúng.
Lận Minh Húc nhướn mày: “… Sao phong cách Syria lại kết hợp với tối giản được?”
Thư Vưu: “… Vậy thì chọn phong cách tối giản đi.”
Lận Minh Húc: “…”
Thôi, đến lúc đó anh bảo công ty nội thất đưa ra phương án để lựa chọn vậy.
Trong nhà vẫn còn bụi bặm nên phải thuê công ty giúp việc đến dọn dẹp sạch sẽ trước thì mới có thể dọn vào ở được.
Lận Minh Húc đóng chặt cửa sổ rồi khóa kỹ cửa. Hai người đi xuống quay trở lại xe, người đàn ông nhanh chóng khởi động, lái xe về hướng công ty.
Trên suốt quãng đường về, Thư Vưu giống như người mất hồn, có lẽ đã lạc vào cõi thần tiên xa xôi nào đó rồi.
… Cậu là ai? Cậu đang ở đâu? Cậu đang làm gì?
Hai người trở lại công ty, đầu óc Thư Vưu vẫn đang trên mây, thậm chí còn không nhận ra cái cốc giấy đã bị cậu cắn thủng một lỗ.
Tất nhiên là Lận Minh Húc cũng phát hiện ra rằng cậu không ổn, anh hơi nhíu mày, vừa định lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại của Thư Vưu đã vang lên.
Thư Vưu giật mình, vội cầm điện thoại chuồn nhanh ra ngoài hành lang hệt như đang chạy trốn: “Anh Ngô!”
“Thư Vưu!”
“Anh Ngô!”
“Thư Vưu…”
Ngô Hữu Triết vội vàng che điện thoại lại: “… Cậu đang ở đâu thế? Bạn trai có đó không?”
“Có có có, tôi đang ở công ty của bạn trai tôi.”
Giờ Thư Vưu mà nhắc tới Lận Minh Húc là thấy cả người trở nên lúng túng, cậu vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh nói bé chút, đừng để anh ấy nghe thấy.”
Ngô Hữu Triết: ???
Sao bỗng nhiên hai người họ phải bí mật giống như đang vụng trộm sau lưng bạn trai Thư Vưu thế?
Anh ta cẩn thận hỏi: “… Bạn trai cậu gây dựng sự nghiệp sao rồi?”
“Cũng khá tốt.” Thư Vưu trả lời: “Tôi đoán là cách vạch đích thành công cũng không còn xa nữa.” Thậm chí anh đã có thể lấy lại căn biệt thự của gia đình mình rồi.
Ngô Hữu Triết cẩn thận hỏi tiếp: “… Vậy giờ hai người các cậu sao rồi?”
“Ờm…”
Thư Vưu kẹt băng, sốt ruột nói: “Tôi gặp anh rồi nói sau nhé.”
… Nửa tiếng sau, Ngô Hữu Triết thở hồng hộc chạy tới tiệm cà phê dưới lầu, vẻ mặt Thư Vưu nặng nề ngồi đối diện anh ta, đợi sau khi anh ta ngồi xuống, cậu mở miệng nói: “Anh Ngô, tôi hỏi anh chuyện này.”
“Tại sao anh với bà xã nhà anh lại ầm ĩ muốn ly hôn thế?”
Ngô Hữu Triết: “…”
Anh ta sợ đến mức suýt hất văng chiếc điện thoại trong tay ra, lắp bắp hỏi: “Cậu cậu cậu… Tình cảm của hai cậu xảy ra vấn đề hả?”
“… Ừm.”
Giọng điệu Thư Vưu cũng chan chứa nhiều đau đớn: “Anh ấy muốn tôi chuyển đến nhà anh ấy ở.”
Ngô Hữu Triết: ???
“Còn muốn treo ảnh chụp chung của hai người chúng tôi lên trên tường nhà anh ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô Hữu Triết: ???
“Anh ấy không vui khi tôi định chia giường ngủ với anh ấy.”
Cuối cùng Thư Vưu quả quyết kết luận: “Nhất định anh ấy! Có gì đó không bình thường!”
Ngô Hữu Triết: “…”
Anh có cảm giác người bất thường ở đây không phải là Lận Minh Húc.
Ngô Hữu Triết cẩn thận suy nghĩ, thận trọng nói: “Thư Vưu à…”
“Anh Ngô.”
Thư Vưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh là người đại diện của tôi, sẽ giúp tôi đúng không?”
Ngô Hữu Triết: “… Đúng.”
Anh ta bất giác hỏi: “Cậu… Không thì cậu đợi một chút, nghe thử xem tại sao tôi và bà xã có ý định ly hôn nhé?”
Thư Vưu thoáng chốc do dự, rồi gật đầu: “Vậy anh nói đi.”
“Ờm…”
Cậu nghiêm túc như vậy, ngược lại khiến Ngô Hữu Triết có chút không quen, sau một lúc đắn đo, anh ta thở dài nói: “Thật ra là lỗi do tôi hết.”
Thư Vưu vẫy nhân viên phục vụ gọi đồ uống, chọn một cốc khoai môn nghiền kèm đậu đỏ* size bự.
(*) Trà sữa khoai môn nghiền kèm đậu đỏ.
“… Lúc tôi mới gây dựng việc kinh doanh ấy, hừng hực khí phách dũng cảm tiến lên phía trước, thế là chuyện trong nhà cứ ném hết cho cô ấy, ngay cả khi con đau ốm cũng do một tay cô ấy cáng đáng hết.”
Trà sữa đã được mang tới, Thư Vưu cắm ống hút, cậu uống một ngụm, ánh mắt chợt sáng bừng.
“… Lúc ấy, tôi nghĩ rằng những điều này chỉ là tạm thời, cô ấy có thể chịu đựng được, đến khi tôi khởi nghiệp thành công rồi thì chẳng phải có thể bù đắp cho người nhà sao?”
“Kết quả…”
Thư Vưu gật đầu tiếp: “Đúng thật.”
Ngô Hữu Triết vuốt mặt: “Haizz, cô ấy muốn ly hôn, tôi có thể hiểu được, nhưng tôi muốn có cơ hội chuộc lỗi…”
“Có lẽ đây chính là cuộc sống nhỉ, đôi khi bạn không đạt được điều mình muốn, cũng đánh mất những gì mình đang có.”
“Là thế đó.”
Thư Vưu nói với vẻ uyên bác: “Cuộc đời tựa như cái vòi hoa sen trong phòng tắm vậy.”
Ngô Hữu Triết:… Gì?
“Vặn sai hướng, là nước sôi lửa bỏng.”
Ngô Hữu Triết: “…”
Đệt, con mẹ nó có lý thật.
“Cho nên Thư Vưu à.”
Ngô Hữu Triết không khỏi tận tình khuyên bảo: “Cậu xem, không phải Lận Minh Húc và cậu vẫn đang khá tốt sao? Cậu ấy sắp gây dựng sự nghiệp thành công rồi, hơn nữa còn đối xử tốt với cậu như vậy.”
Thư Vưu: “…”
“Tuy hai người không có con cái và xảy ra vấn đề gia đình, nhưng cậu ấy đối xử với cậu tốt hết chỗ chê, còn chẳng phớt lờ cậu vì chuyện gây dựng sự nghiệp.”
Thư Vưu: “…”
“Hơn nữa cậu còn có thể tìm được người đàn ông xuất chúng như Lận Minh Húc ở nơi nào? Dẫu sao cũng không thể để cậu cùng cậu ấy vượt qua bao nỗi gian khổ trong lúc gây dựng sự nghiệp, đến khi sắp được vui vẻ hưởng thụ thành công rồi thì lại để cho người khác nhảy vào hái mất quả đào tốt chứ?”
Thư Vưu:… Chết tiệt, thế mà anh ta lại nói rất có lý.
Nếu không phải biết rõ bản thân chỉ là một nhân vật lót đường nhỏ xíu thì suýt nữa thì cậu đã động lòng rồi.
Nhưng đợi đã?
Cậu chỉ là một nhân vật lót đường nhỏ xíu không đáng nhắc tới, sao có thể ở bên nhân vật chính hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc được?
Ngày trước không phải chủ nhân của cơ thể này cũng thế sao?
Cho dù phải mặt dày, dùng hết mọi thủ đoạn, liều mạng ngụy trang bản thân… Đến khi cuối cùng cũng đã có cơ hội tiến thêm một bước phát triển với nhân vật chính thì đột nhiên cốt truyện xuất hiện bước ngoặt, khiến “cậu ta” chẳng thể đạt được điều mình muốn.
Thư Vưu ơi Thư Vưu à, mày cũng không thể đi theo vết xe đổ ngày xưa mà chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã đi lên chứ!
Nghĩ đến kết cục của “cậu ta”, Thư Vưu giật thót người, đột nhiên cảm thấy trà sữa trên tay cũng không còn vị ngọt ngào nữa!
Cậu vội hỏi Ngô Hữu Triết: “Khi nào thì chương trình giải trí talk show diễn ra thế?”
“Chắc mấy ngày nữa.”
Ngô Hữu Triết nói: “Tiết mục thì tổ đang trao đổi với tôi, hợp đồng vừa được ký kết, cậu sẽ phải lập tức tới đó đấy… Cậu chuẩn bị dần đi, ít nhất cũng phải đi dăm ba ngày.”
“Dăm ba ngày?”
Thư Vưu chớp mắt: “Không phải nói ít nhất một tuần hả?”
“Một tuần đó là vòng thi đấu cuối cùng cơ.” Ngô Hữu Triết vẫn rất có niềm tin vào Thư Vưu: “Tôi cảm thấy ít nhất cậu có thể lọt vào vòng hai, vòng thứ ba thì khó có khả năng lắm.”
Thư Vưu không nhịn được hỏi thêm: “Bởi vì vòng thứ ba rất khó hả?”
“Không phải.”
Ngô Hữu Triết ho khan: “Vòng thứ ba có danh sách điều động nội bộ, cậu có thể vào được thì họ cũng chẳng cần cậu đâu."
Thư Vưu: “… À.”
Hai người trò chuyện thêm đôi ba câu về show giải trí, Ngô Hữu Triết có việc nên phải đi trước. Thư Vưu ngồi một mình trên ghế, uống từng ngụm trà sữa cho đến khi cạn sạch.
… Size bự to quá, cậu uống mà no cả bụng.
… Trà sữa mạnh mẽ “đổ bộ” lên cổ họng, rồi lại mạnh mẽ bị “đẩy lùi”.
Thư Vưu quyết định quay lại công ty của Lận Minh Húc để đi vệ sinh.
Cậu không quên mua thêm một cốc khoai môn nghiền kèm đậu đỏ, đóng gói luôn, rồi sau đó xách theo trà sữa ngâm nga đi về.
Lận Minh Húc đang ở trong phòng làm việc.
Thư Vưu gõ cửa đi vào, ném túi đựng trà sữa vào thùng rác, cắm ống hút vào trà sữa, đặt lên bàn làm việc của Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc: “…”
Người đàn ông nhìn trà sữa, rồi đưa mắt liếc sang Thư Vưu, rồi lại nhìn trà sữa, nhướn mày hỏi: “… Tiệm trà sữa lại mua một tặng một rồi à?”
Từ “lại” này sinh động làm sao.
“Đâu có!”
Thư Vưu che ngực kêu oan: “Tôi thấy uống ngon, cho nên mới cố ý mua cho anh!”
Cậu hầm hừ đi tới, làm mặt hề: “Tôi có lòng tốt muốn chia sẻ với anh, thế mà anh lại nói tôi như vậy!”
“Phải không?”
Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến, cầm lấy trà sữa uống một ngụm.
Thư Vưu lập tức hỏi: “Uống ngon không, uống ngon không, uống ngon không?”
“Cũng không tệ.”
Đôi mắt sâu thẳm của Lận Minh Húc chăm chú nhìn cậu, không biết từ khi nào mà bên môi đã chất chứa ý cười, tựa như có điều gì mờ ám, nói: “Rất ngọt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu đỏ bừng mặt: Không, không hay rồi, Lận Minh Húc tiến hóa nhanh quá!
Cậu có cảm giác mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
… Cậu hơi hối hận khi đã mua cốc trà sữa này… Vì theo thói quen, cậu có đồ gì ăn ngon uống tốt chơi vui thì sẽ thuận tiện chia sẻ với người khác.
Cậu đứng ngồi không yên, vội vàng cầm lấy điện thoại, giả vờ mình đang chơi game mê mệt, một lát sau Đường Nhạc bước vào: “Sếp Lận, anh bảo tôi tìm công ty nội thất, tôi đã tìm được ba công ty có đánh giá tốt nhất trong ngành, anh xem…”
Lận Minh Húc ra hiệu gọi: “Thư Vưu?”
Thư Vưu mờ mịt ngẩng đầu: “Sao thế?”
Lận Minh Húc vẫy tay với cậu: “Cậu qua xem báo giá và trường hợp trước đây của mỗi công ty, nhìn xem thích công ty nào.”
Đường Nhạc đã chuẩn bị đầy đủ thông tin… Buổi sáng trước khi tới đây, Lận Minh Húc đã phân phó cho anh ta rồi.
Mấy chồng catalogue dày kịch cũng được cầm tới, đặt trên bàn trà nhỏ trong phòng làm việc, bày đầy trước mặt.
Thư Vưu ngồi trên sô pha, đột nhiên cổ họng khô khốc, bứt rứt vặn vẹo người.
“Cậu Thư, cậu cứ từ từ xem, chọn xong nói với tôi một tiếng là được,” Đường Nhạc mỉm cười nói: “Tôi sẽ liên hệ với bên đó tới đây để lên bản thiết kế.”
“Ừm…”
Thư Vưu cắn răng đáp lại một tiếng. May là Đường Nhạc cũng rất bận, nên đặt tài liệu xuống rồi đi ra ngoài.
Lận Minh Húc tiếp tục làm việc, Thư Vưu nhìn mấy chồng catalogue rất dày kia, lơ đãng lật vài trang.
Nhìn những ngôi nhà xinh đẹp và ấm áp trên trang tranh màu, Thư Vưu nuốt nước bọt, ấp úng gọi: “Lận Minh Húc…”
Lận Minh Húc liếc mắt nhìn qua.
“Cái đó…”
Thư Vưu càng lắp bắp hơn: “Tôi có thể… Ừm, chuyện này, không thì đợi tôi ghi hình show giải trí xong rồi thì về xem tiếp nhé?”
Một khi đã tìm được cớ thì lời bào chữa càng nói càng trôi chảy hơn: “Lần này tôi phải đi rất nhiều ngày, gần đây cũng chưa có ý định chuẩn bị cho việc khác… Hơn nữa căn hộ chúng ta thuê không phải vẫn chưa hết hạn hợp đồng sao? Mùa đông cũng chẳng thể nào bắt đầu cải tạo trang hoàng lại mà.”
Lúc trước họ đã ký hợp đồng và nộp tiền thuê nhà cho luôn nửa năm.
Với lại bên ngoài hiện tại tuyết đang rơi nên rõ ràng chẳng ai lại cải tạo nhà trong thời tiết này.
“… Không đến mức đó.”
Nhưng Lận Minh Húc lại nói: “Chỉ là cải tạo nhỏ thôi, nước, điện và phòng tắm sẽ không động tới.” Nếu không dán gạch men sứ hay đụng đến xi măng thì ảnh hưởng của yếu tố thời tiết cũng không quá lớn.
Thư Vưu: “… Ò.”
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang hướng về phía mình, nhưng cậu không đủ can đảm để ngẩng đầu lên đối mặt với đối phương. Nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên Lận Minh Húc đứng dậy bước tới.
“Nếu cậu đã nói bận…”
Người đàn ông bước tới càng gần, đứng trước mặt cách cậu vài bước, bóng anh phủ xuống như muốn nhốt Thư Vưu vào trong lãnh địa của mình. Lận Minh Húc hờ hững nói: “Đợi cậu về rồi chuẩn bị cũng được.”
Thư Vưu cười gượng: “Đúng, đúng vậy, giờ tôi cũng không có thời gian và sức lực để ý đến việc trang trí đâu.”
Lận Minh Húc nhìn cậu chằm chằm, cảm giác sự im lặng hiện diện tràn ngập khắp không gian, Thư Vưu đành phải ngước mặt nhìn lên. Cậu cố gắng mở to mắt, định tỏ rõ rằng bây giờ cậu không có ý định gì khác, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp.
Qua một lúc lâu, đến khi mí mắt Thư Vưu sắp rút gân rồi thì cuối cùng người đàn ông cũng quay mặt đi, cụp mắt nhìn về phía mấy cuốn catalogue trên bàn trà, anh đứng yên đó.
“Đợi đến khi cậu rảnh thì xem tiếp vậy.”
“Ừ!”
Giọng của Thư Vưu bất giác cao lên một tông, rồi lại như muốn che đậy, cậu lập tức nói thêm: “Thật ra tôi còn suy nghĩ đến một chuyện khác.”
Cậu cúi đầu thẹn thùng nói: “Trang hoàng lại thì phải tốn rất nhiều tiền nhỉ.”
Tuy Lận Minh Húc đã lấy lại được căn nhà, công ty cũng có vẻ như đang phát triển không ngừng, nhưng dù sao trùm cuối vẫn chưa bị đánh bại, hết thảy còn chưa thể phân thắng bại…
Cậu chớp mắt, không nhịn được nói: “Công ty chắc chắn cũng phải có chỗ cần dùng đến tiền, không thì trước tiên chúng ta đừng trang hoàng nữa, sau này hãy nói tiếp ha?”
Một lời này cũng rất giống lời mà Thư Vưu có thể nói ra.
Lận Minh Húc quay lại nhìn cậu lần nữa, chỉ nhìn thấy được sự chân thành trong đôi mắt trong veo đen láy của chàng trai.
… Hệt như rất nhiều lần trước đây.
Anh không kiềm được mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu một cái, rồi lặng lẽ buông tay xuống, đặt trên vai cậu.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ lên vai, nhanh chóng truyền qua. Thư Vưu hơi cứng người, rồi lại nghe Lận Minh Húc hỏi: “Thư Vưu.”
“Cậu mất bao lâu để ghi hình show giải trí?”
Thư Vưu mím môi dưới, cúi đầu: “… Chắc khoảng một tuần, tôi không thể nói trước được.”
“Được.”
Lận Minh Húc thoáng chốc dừng lại, rồi bỗng nhẹ giọng gọi: “Thư Vưu.”
“Cậu đi bảy tám ngày, sẽ nhớ tôi chứ?”
Thư Vưu không cần nghĩ ngợi mà đã thốt lên: “Tất nhiên rồi.”
“Vậy…”
Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng trầm, tựa như khúc nhạc giao hưởng du dương, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác bên trong như ẩn chứa thêm ba phần ma lực dụ dỗ của ác ma, trêu chọc đến tận cùng trái tim Thư Vưu. Giữa hàng lông mày tuấn tú của anh chan chứa dịu dàng ấm áp, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào cậu, phản chiếu hình bóng của cậu.
Chỉ nhìn cậu.
Chỉ tập trung vào cậu.
Chỉ có cậu.
Thư Vưu thoáng ngẩn ngơ, nghe thấy người đàn ông khẽ khàng nói, tựa như một cơn mưa mùa xuân mềm mại len lỏi vào trong lòng.
“Cậu thơm* tôi một cái, được không?”
(*) Trong tiếng Trung, có từ hai từ là 亲 và 吻 đều có nghĩa là “hôn”, nhưng mang sắc thái biểu đạt khác nhau. Từ 亲 có thể là một nụ hôn ngắn lên má, trán, tay để chào hỏi hoặc chúc phúc. Nhưng từ 吻 dùng để chỉ những nụ hôn sâu giữa những cặp đôi. Ở đây Lận Minh Húc dùng từ 亲 nên editor mạn phép dùng từ “thơm” với từ này để phân biệt với từ “hôn”.
Chú thích này có liên quan đến chương sau.
Thật - sự - nghiêm - túc.
Thư Vưu ngu người.
Không hiểu sao mà cả người cậu từ đầu tới chân đều nóng bừng lên, cuối cùng không ngừng dâng lên đỉnh đầu.
Sau đó trong đầu Thư Vưu lập tức nảy lên một câu.
Bóng thẳng*, chiêu trí mạng.
(*) Bóng thằng: Thường dùng để ám chỉ những hành động rất thẳng thắn và trực tiếp.
… Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu, mà đã là lần thứ hai.
Không phải Thư Vưu không nhận ra chút gì. Chẳng qua là những chuyện xảy ra trước đó, đều bị cậu cố tình lơ đi hết.
Cơ thể Thư Vưu cứng ngắc không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đầu óc cậu rối thành một nùi hỗn loạn, suy nghĩ hoang đường kiểu gì cũng có. Người đàn ông sau lưng lùi lại một bước, anh buông cậu ra, trong ánh mắt pha thêm chút ý cười gọi: “Thư Vưu.”
Thư Vưu hơi mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Lận Minh Húc không để ý, thấp giọng bình tĩnh hỏi: “Lên tầng tham quan nhé?”
Anh dắt tay chàng trai một cách rất tự nhiên, dẫn theo cậu đi lên tầng.
Bụi bặm ở khắp nơi, không khí trong một ngôi nhà bị đóng cửa mấy tháng cũng không thể trong lành thoáng mát được, có hơi bí bách và ngột ngạt.
Thư Vưu chưa kịp định thần lại thì đã bị Lận Minh Húc dẫn lên tầng hai, tầng ba, sau khi dạo qua một vòng thì họ cùng nhau lên tầng bốn.
“Đây là phòng của tôi.”
Tầng bốn chứa đầy đồ đạc của Lận Minh Húc.
Bên trái là phòng ngủ, bên phải là thư phòng, có cả một phòng riêng chuyên dùng để vận động và tập luyện thể hình, tiếp đó là phòng vệ sinh và phòng tắm kiểu cơ bản.
Có lẽ bởi vì đã nhiều năm không về nên phòng của Lận Minh Húc cực kỳ ngăn nắp, phần lớn đồ đạc đều đã được cất đi.
“… Ngày trước bố mẹ tôi từng nói, đợi tôi quay về đây thì sẽ trang trí lại căn nhà.”
Lận Minh Húc lại buông tay cậu ra, đi đến bên cửa sổ, anh kéo tấm rèm rồi mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ lập tức ùa vào, thổi bay cả rèm cửa. Giọng nói của người đàn ông vừa bình thản lại vừa ẩn chứa sự dịu dàng, tựa như đang hoài niệm về quá khứ nhưng cũng hệt như đang chờ mong vào một tương lai tươi sáng sau này.
“Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ xong việc sẽ trang trí căn nhà này như thế nào thì đột nhiên gặp tai nạn.”
Lận Minh Húc đứng bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài… Giống như bao lần trước, anh bình tĩnh nói: “Cho nên tôi quyết định sẽ sửa sang lại toàn bộ ngôi nhà.”
Anh hơi nghiêng người, quay đầu nhìn Thư Vưu, khóe môi chất chứa ý cười.
“Thư Vưu.”
Người đàn ông nhẹ giọng hỏi: “Cậu thích phong cách nào?”
“Tôi…”
Thư Vưu nghe thấy giọng nói khô khốc của chính mình: “Tôi thích phong cách Syria* trống rỗng, tối giản nhất và mang tư tưởng Danshari*.”
(*) Phong cách Syria: Đề cập đến một phong cách trang trí tưởng chừng như đơn giản và đổ nát, bê tông cốt thép được dùng trực tiếp làm tường, đồ đạc chỉ có những đồ dùng cần thiết hàng ngày, ngôi nhà được trang trí trông giống như một ngôi nhà thô sơ.
(*) Tư tưởng Danshari: có xuất xứ từ cuốn sách cùng tên “Goodbye, Things” của nhà văn Nhật Bản Yamashita Hideko, là tư tưởng về điều chỉnh lối sống, vứt bỏ bớt những đồ dùng sinh hoạt không cần thiết. Về sau cụm từ này đã trở nên thịnh hành tại Trung Quốc với hàm nghĩa như một thái độ đối với cuộc sống, tức là hãy vứt bỏ, rời xa tất cả những gì không cần thiết, không thích hợp và đã lỗi thời, đồng thời cần đoạn tuyệt sự luyến tiếc về tình cảm đối với chúng.
Lận Minh Húc nhướn mày: “… Sao phong cách Syria lại kết hợp với tối giản được?”
Thư Vưu: “… Vậy thì chọn phong cách tối giản đi.”
Lận Minh Húc: “…”
Thôi, đến lúc đó anh bảo công ty nội thất đưa ra phương án để lựa chọn vậy.
Trong nhà vẫn còn bụi bặm nên phải thuê công ty giúp việc đến dọn dẹp sạch sẽ trước thì mới có thể dọn vào ở được.
Lận Minh Húc đóng chặt cửa sổ rồi khóa kỹ cửa. Hai người đi xuống quay trở lại xe, người đàn ông nhanh chóng khởi động, lái xe về hướng công ty.
Trên suốt quãng đường về, Thư Vưu giống như người mất hồn, có lẽ đã lạc vào cõi thần tiên xa xôi nào đó rồi.
… Cậu là ai? Cậu đang ở đâu? Cậu đang làm gì?
Hai người trở lại công ty, đầu óc Thư Vưu vẫn đang trên mây, thậm chí còn không nhận ra cái cốc giấy đã bị cậu cắn thủng một lỗ.
Tất nhiên là Lận Minh Húc cũng phát hiện ra rằng cậu không ổn, anh hơi nhíu mày, vừa định lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại của Thư Vưu đã vang lên.
Thư Vưu giật mình, vội cầm điện thoại chuồn nhanh ra ngoài hành lang hệt như đang chạy trốn: “Anh Ngô!”
“Thư Vưu!”
“Anh Ngô!”
“Thư Vưu…”
Ngô Hữu Triết vội vàng che điện thoại lại: “… Cậu đang ở đâu thế? Bạn trai có đó không?”
“Có có có, tôi đang ở công ty của bạn trai tôi.”
Giờ Thư Vưu mà nhắc tới Lận Minh Húc là thấy cả người trở nên lúng túng, cậu vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh nói bé chút, đừng để anh ấy nghe thấy.”
Ngô Hữu Triết: ???
Sao bỗng nhiên hai người họ phải bí mật giống như đang vụng trộm sau lưng bạn trai Thư Vưu thế?
Anh ta cẩn thận hỏi: “… Bạn trai cậu gây dựng sự nghiệp sao rồi?”
“Cũng khá tốt.” Thư Vưu trả lời: “Tôi đoán là cách vạch đích thành công cũng không còn xa nữa.” Thậm chí anh đã có thể lấy lại căn biệt thự của gia đình mình rồi.
Ngô Hữu Triết cẩn thận hỏi tiếp: “… Vậy giờ hai người các cậu sao rồi?”
“Ờm…”
Thư Vưu kẹt băng, sốt ruột nói: “Tôi gặp anh rồi nói sau nhé.”
… Nửa tiếng sau, Ngô Hữu Triết thở hồng hộc chạy tới tiệm cà phê dưới lầu, vẻ mặt Thư Vưu nặng nề ngồi đối diện anh ta, đợi sau khi anh ta ngồi xuống, cậu mở miệng nói: “Anh Ngô, tôi hỏi anh chuyện này.”
“Tại sao anh với bà xã nhà anh lại ầm ĩ muốn ly hôn thế?”
Ngô Hữu Triết: “…”
Anh ta sợ đến mức suýt hất văng chiếc điện thoại trong tay ra, lắp bắp hỏi: “Cậu cậu cậu… Tình cảm của hai cậu xảy ra vấn đề hả?”
“… Ừm.”
Giọng điệu Thư Vưu cũng chan chứa nhiều đau đớn: “Anh ấy muốn tôi chuyển đến nhà anh ấy ở.”
Ngô Hữu Triết: ???
“Còn muốn treo ảnh chụp chung của hai người chúng tôi lên trên tường nhà anh ấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Hữu Triết: ???
“Anh ấy không vui khi tôi định chia giường ngủ với anh ấy.”
Cuối cùng Thư Vưu quả quyết kết luận: “Nhất định anh ấy! Có gì đó không bình thường!”
Ngô Hữu Triết: “…”
Anh có cảm giác người bất thường ở đây không phải là Lận Minh Húc.
Ngô Hữu Triết cẩn thận suy nghĩ, thận trọng nói: “Thư Vưu à…”
“Anh Ngô.”
Thư Vưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta chằm chằm: “Anh là người đại diện của tôi, sẽ giúp tôi đúng không?”
Ngô Hữu Triết: “… Đúng.”
Anh ta bất giác hỏi: “Cậu… Không thì cậu đợi một chút, nghe thử xem tại sao tôi và bà xã có ý định ly hôn nhé?”
Thư Vưu thoáng chốc do dự, rồi gật đầu: “Vậy anh nói đi.”
“Ờm…”
Cậu nghiêm túc như vậy, ngược lại khiến Ngô Hữu Triết có chút không quen, sau một lúc đắn đo, anh ta thở dài nói: “Thật ra là lỗi do tôi hết.”
Thư Vưu vẫy nhân viên phục vụ gọi đồ uống, chọn một cốc khoai môn nghiền kèm đậu đỏ* size bự.
(*) Trà sữa khoai môn nghiền kèm đậu đỏ.
“… Lúc tôi mới gây dựng việc kinh doanh ấy, hừng hực khí phách dũng cảm tiến lên phía trước, thế là chuyện trong nhà cứ ném hết cho cô ấy, ngay cả khi con đau ốm cũng do một tay cô ấy cáng đáng hết.”
Trà sữa đã được mang tới, Thư Vưu cắm ống hút, cậu uống một ngụm, ánh mắt chợt sáng bừng.
“… Lúc ấy, tôi nghĩ rằng những điều này chỉ là tạm thời, cô ấy có thể chịu đựng được, đến khi tôi khởi nghiệp thành công rồi thì chẳng phải có thể bù đắp cho người nhà sao?”
“Kết quả…”
Thư Vưu gật đầu tiếp: “Đúng thật.”
Ngô Hữu Triết vuốt mặt: “Haizz, cô ấy muốn ly hôn, tôi có thể hiểu được, nhưng tôi muốn có cơ hội chuộc lỗi…”
“Có lẽ đây chính là cuộc sống nhỉ, đôi khi bạn không đạt được điều mình muốn, cũng đánh mất những gì mình đang có.”
“Là thế đó.”
Thư Vưu nói với vẻ uyên bác: “Cuộc đời tựa như cái vòi hoa sen trong phòng tắm vậy.”
Ngô Hữu Triết:… Gì?
“Vặn sai hướng, là nước sôi lửa bỏng.”
Ngô Hữu Triết: “…”
Đệt, con mẹ nó có lý thật.
“Cho nên Thư Vưu à.”
Ngô Hữu Triết không khỏi tận tình khuyên bảo: “Cậu xem, không phải Lận Minh Húc và cậu vẫn đang khá tốt sao? Cậu ấy sắp gây dựng sự nghiệp thành công rồi, hơn nữa còn đối xử tốt với cậu như vậy.”
Thư Vưu: “…”
“Tuy hai người không có con cái và xảy ra vấn đề gia đình, nhưng cậu ấy đối xử với cậu tốt hết chỗ chê, còn chẳng phớt lờ cậu vì chuyện gây dựng sự nghiệp.”
Thư Vưu: “…”
“Hơn nữa cậu còn có thể tìm được người đàn ông xuất chúng như Lận Minh Húc ở nơi nào? Dẫu sao cũng không thể để cậu cùng cậu ấy vượt qua bao nỗi gian khổ trong lúc gây dựng sự nghiệp, đến khi sắp được vui vẻ hưởng thụ thành công rồi thì lại để cho người khác nhảy vào hái mất quả đào tốt chứ?”
Thư Vưu:… Chết tiệt, thế mà anh ta lại nói rất có lý.
Nếu không phải biết rõ bản thân chỉ là một nhân vật lót đường nhỏ xíu thì suýt nữa thì cậu đã động lòng rồi.
Nhưng đợi đã?
Cậu chỉ là một nhân vật lót đường nhỏ xíu không đáng nhắc tới, sao có thể ở bên nhân vật chính hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc được?
Ngày trước không phải chủ nhân của cơ thể này cũng thế sao?
Cho dù phải mặt dày, dùng hết mọi thủ đoạn, liều mạng ngụy trang bản thân… Đến khi cuối cùng cũng đã có cơ hội tiến thêm một bước phát triển với nhân vật chính thì đột nhiên cốt truyện xuất hiện bước ngoặt, khiến “cậu ta” chẳng thể đạt được điều mình muốn.
Thư Vưu ơi Thư Vưu à, mày cũng không thể đi theo vết xe đổ ngày xưa mà chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã đi lên chứ!
Nghĩ đến kết cục của “cậu ta”, Thư Vưu giật thót người, đột nhiên cảm thấy trà sữa trên tay cũng không còn vị ngọt ngào nữa!
Cậu vội hỏi Ngô Hữu Triết: “Khi nào thì chương trình giải trí talk show diễn ra thế?”
“Chắc mấy ngày nữa.”
Ngô Hữu Triết nói: “Tiết mục thì tổ đang trao đổi với tôi, hợp đồng vừa được ký kết, cậu sẽ phải lập tức tới đó đấy… Cậu chuẩn bị dần đi, ít nhất cũng phải đi dăm ba ngày.”
“Dăm ba ngày?”
Thư Vưu chớp mắt: “Không phải nói ít nhất một tuần hả?”
“Một tuần đó là vòng thi đấu cuối cùng cơ.” Ngô Hữu Triết vẫn rất có niềm tin vào Thư Vưu: “Tôi cảm thấy ít nhất cậu có thể lọt vào vòng hai, vòng thứ ba thì khó có khả năng lắm.”
Thư Vưu không nhịn được hỏi thêm: “Bởi vì vòng thứ ba rất khó hả?”
“Không phải.”
Ngô Hữu Triết ho khan: “Vòng thứ ba có danh sách điều động nội bộ, cậu có thể vào được thì họ cũng chẳng cần cậu đâu."
Thư Vưu: “… À.”
Hai người trò chuyện thêm đôi ba câu về show giải trí, Ngô Hữu Triết có việc nên phải đi trước. Thư Vưu ngồi một mình trên ghế, uống từng ngụm trà sữa cho đến khi cạn sạch.
… Size bự to quá, cậu uống mà no cả bụng.
… Trà sữa mạnh mẽ “đổ bộ” lên cổ họng, rồi lại mạnh mẽ bị “đẩy lùi”.
Thư Vưu quyết định quay lại công ty của Lận Minh Húc để đi vệ sinh.
Cậu không quên mua thêm một cốc khoai môn nghiền kèm đậu đỏ, đóng gói luôn, rồi sau đó xách theo trà sữa ngâm nga đi về.
Lận Minh Húc đang ở trong phòng làm việc.
Thư Vưu gõ cửa đi vào, ném túi đựng trà sữa vào thùng rác, cắm ống hút vào trà sữa, đặt lên bàn làm việc của Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc: “…”
Người đàn ông nhìn trà sữa, rồi đưa mắt liếc sang Thư Vưu, rồi lại nhìn trà sữa, nhướn mày hỏi: “… Tiệm trà sữa lại mua một tặng một rồi à?”
Từ “lại” này sinh động làm sao.
“Đâu có!”
Thư Vưu che ngực kêu oan: “Tôi thấy uống ngon, cho nên mới cố ý mua cho anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu hầm hừ đi tới, làm mặt hề: “Tôi có lòng tốt muốn chia sẻ với anh, thế mà anh lại nói tôi như vậy!”
“Phải không?”
Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến, cầm lấy trà sữa uống một ngụm.
Thư Vưu lập tức hỏi: “Uống ngon không, uống ngon không, uống ngon không?”
“Cũng không tệ.”
Đôi mắt sâu thẳm của Lận Minh Húc chăm chú nhìn cậu, không biết từ khi nào mà bên môi đã chất chứa ý cười, tựa như có điều gì mờ ám, nói: “Rất ngọt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu đỏ bừng mặt: Không, không hay rồi, Lận Minh Húc tiến hóa nhanh quá!
Cậu có cảm giác mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
… Cậu hơi hối hận khi đã mua cốc trà sữa này… Vì theo thói quen, cậu có đồ gì ăn ngon uống tốt chơi vui thì sẽ thuận tiện chia sẻ với người khác.
Cậu đứng ngồi không yên, vội vàng cầm lấy điện thoại, giả vờ mình đang chơi game mê mệt, một lát sau Đường Nhạc bước vào: “Sếp Lận, anh bảo tôi tìm công ty nội thất, tôi đã tìm được ba công ty có đánh giá tốt nhất trong ngành, anh xem…”
Lận Minh Húc ra hiệu gọi: “Thư Vưu?”
Thư Vưu mờ mịt ngẩng đầu: “Sao thế?”
Lận Minh Húc vẫy tay với cậu: “Cậu qua xem báo giá và trường hợp trước đây của mỗi công ty, nhìn xem thích công ty nào.”
Đường Nhạc đã chuẩn bị đầy đủ thông tin… Buổi sáng trước khi tới đây, Lận Minh Húc đã phân phó cho anh ta rồi.
Mấy chồng catalogue dày kịch cũng được cầm tới, đặt trên bàn trà nhỏ trong phòng làm việc, bày đầy trước mặt.
Thư Vưu ngồi trên sô pha, đột nhiên cổ họng khô khốc, bứt rứt vặn vẹo người.
“Cậu Thư, cậu cứ từ từ xem, chọn xong nói với tôi một tiếng là được,” Đường Nhạc mỉm cười nói: “Tôi sẽ liên hệ với bên đó tới đây để lên bản thiết kế.”
“Ừm…”
Thư Vưu cắn răng đáp lại một tiếng. May là Đường Nhạc cũng rất bận, nên đặt tài liệu xuống rồi đi ra ngoài.
Lận Minh Húc tiếp tục làm việc, Thư Vưu nhìn mấy chồng catalogue rất dày kia, lơ đãng lật vài trang.
Nhìn những ngôi nhà xinh đẹp và ấm áp trên trang tranh màu, Thư Vưu nuốt nước bọt, ấp úng gọi: “Lận Minh Húc…”
Lận Minh Húc liếc mắt nhìn qua.
“Cái đó…”
Thư Vưu càng lắp bắp hơn: “Tôi có thể… Ừm, chuyện này, không thì đợi tôi ghi hình show giải trí xong rồi thì về xem tiếp nhé?”
Một khi đã tìm được cớ thì lời bào chữa càng nói càng trôi chảy hơn: “Lần này tôi phải đi rất nhiều ngày, gần đây cũng chưa có ý định chuẩn bị cho việc khác… Hơn nữa căn hộ chúng ta thuê không phải vẫn chưa hết hạn hợp đồng sao? Mùa đông cũng chẳng thể nào bắt đầu cải tạo trang hoàng lại mà.”
Lúc trước họ đã ký hợp đồng và nộp tiền thuê nhà cho luôn nửa năm.
Với lại bên ngoài hiện tại tuyết đang rơi nên rõ ràng chẳng ai lại cải tạo nhà trong thời tiết này.
“… Không đến mức đó.”
Nhưng Lận Minh Húc lại nói: “Chỉ là cải tạo nhỏ thôi, nước, điện và phòng tắm sẽ không động tới.” Nếu không dán gạch men sứ hay đụng đến xi măng thì ảnh hưởng của yếu tố thời tiết cũng không quá lớn.
Thư Vưu: “… Ò.”
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang hướng về phía mình, nhưng cậu không đủ can đảm để ngẩng đầu lên đối mặt với đối phương. Nhưng giây tiếp theo, bỗng nhiên Lận Minh Húc đứng dậy bước tới.
“Nếu cậu đã nói bận…”
Người đàn ông bước tới càng gần, đứng trước mặt cách cậu vài bước, bóng anh phủ xuống như muốn nhốt Thư Vưu vào trong lãnh địa của mình. Lận Minh Húc hờ hững nói: “Đợi cậu về rồi chuẩn bị cũng được.”
Thư Vưu cười gượng: “Đúng, đúng vậy, giờ tôi cũng không có thời gian và sức lực để ý đến việc trang trí đâu.”
Lận Minh Húc nhìn cậu chằm chằm, cảm giác sự im lặng hiện diện tràn ngập khắp không gian, Thư Vưu đành phải ngước mặt nhìn lên. Cậu cố gắng mở to mắt, định tỏ rõ rằng bây giờ cậu không có ý định gì khác, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp.
Qua một lúc lâu, đến khi mí mắt Thư Vưu sắp rút gân rồi thì cuối cùng người đàn ông cũng quay mặt đi, cụp mắt nhìn về phía mấy cuốn catalogue trên bàn trà, anh đứng yên đó.
“Đợi đến khi cậu rảnh thì xem tiếp vậy.”
“Ừ!”
Giọng của Thư Vưu bất giác cao lên một tông, rồi lại như muốn che đậy, cậu lập tức nói thêm: “Thật ra tôi còn suy nghĩ đến một chuyện khác.”
Cậu cúi đầu thẹn thùng nói: “Trang hoàng lại thì phải tốn rất nhiều tiền nhỉ.”
Tuy Lận Minh Húc đã lấy lại được căn nhà, công ty cũng có vẻ như đang phát triển không ngừng, nhưng dù sao trùm cuối vẫn chưa bị đánh bại, hết thảy còn chưa thể phân thắng bại…
Cậu chớp mắt, không nhịn được nói: “Công ty chắc chắn cũng phải có chỗ cần dùng đến tiền, không thì trước tiên chúng ta đừng trang hoàng nữa, sau này hãy nói tiếp ha?”
Một lời này cũng rất giống lời mà Thư Vưu có thể nói ra.
Lận Minh Húc quay lại nhìn cậu lần nữa, chỉ nhìn thấy được sự chân thành trong đôi mắt trong veo đen láy của chàng trai.
… Hệt như rất nhiều lần trước đây.
Anh không kiềm được mà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu một cái, rồi lặng lẽ buông tay xuống, đặt trên vai cậu.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ lên vai, nhanh chóng truyền qua. Thư Vưu hơi cứng người, rồi lại nghe Lận Minh Húc hỏi: “Thư Vưu.”
“Cậu mất bao lâu để ghi hình show giải trí?”
Thư Vưu mím môi dưới, cúi đầu: “… Chắc khoảng một tuần, tôi không thể nói trước được.”
“Được.”
Lận Minh Húc thoáng chốc dừng lại, rồi bỗng nhẹ giọng gọi: “Thư Vưu.”
“Cậu đi bảy tám ngày, sẽ nhớ tôi chứ?”
Thư Vưu không cần nghĩ ngợi mà đã thốt lên: “Tất nhiên rồi.”
“Vậy…”
Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng trầm, tựa như khúc nhạc giao hưởng du dương, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác bên trong như ẩn chứa thêm ba phần ma lực dụ dỗ của ác ma, trêu chọc đến tận cùng trái tim Thư Vưu. Giữa hàng lông mày tuấn tú của anh chan chứa dịu dàng ấm áp, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào cậu, phản chiếu hình bóng của cậu.
Chỉ nhìn cậu.
Chỉ tập trung vào cậu.
Chỉ có cậu.
Thư Vưu thoáng ngẩn ngơ, nghe thấy người đàn ông khẽ khàng nói, tựa như một cơn mưa mùa xuân mềm mại len lỏi vào trong lòng.
“Cậu thơm* tôi một cái, được không?”
(*) Trong tiếng Trung, có từ hai từ là 亲 và 吻 đều có nghĩa là “hôn”, nhưng mang sắc thái biểu đạt khác nhau. Từ 亲 có thể là một nụ hôn ngắn lên má, trán, tay để chào hỏi hoặc chúc phúc. Nhưng từ 吻 dùng để chỉ những nụ hôn sâu giữa những cặp đôi. Ở đây Lận Minh Húc dùng từ 亲 nên editor mạn phép dùng từ “thơm” với từ này để phân biệt với từ “hôn”.
Chú thích này có liên quan đến chương sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro