Khỏe mạnh trưởn...
Trần Ngũ Dã
2024-08-06 14:01:37
Thư Vưu đang khoả thân đúng lý hợp tình nhìn thẳng vào anh.
Không hề tự ý thức được mình đang trần truồng.
Rất có một loại “Tinh thần Vưu Vưu”: Tôi không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác.
Nội tâm Thư Vưu: Không phải đều là đàn ông à, này có là gì.
Cậu chính là một trong số ít người phương Nam từng bị người khác chà tắm toàn thân(*) trong truyền thuyết đó!
(*) Cách tắm của người phía Bắc khác với kiểu tắm của người phía Nam Trung Quốc. Kiểu tắm của người phương Bắc thường dùng lực rất mạnh, chà xát toàn thân đến khi da gần như đỏ ửng lên, thường gây cảm giác đau đớn đối với những người không quen kiểu tắm này. Người phía Nam Trung Quốc cảm thấy kiểu tắm này của người phương Bắc như thể họ đang bị tra tấn, là sự mất đi sự dè dặt của người Trung Quốc từ xa xưa.
Lận Minh Húc: “…”
Anh bất ngờ buông đối phương ra như bị phỏng tay, ngoảnh mặt sang hướng khác, thái dương đập thình thịch nhói đau: “... Cho nên ban nãy cậu gọi tôi để làm cái gì?”
“À à.”
Thư Vưu vội vàng nói: “Giúp tôi lấy kem đánh răng bàn chải đánh răng và bộ đồ ngủ với.”
Lận Minh Húc nhíu mày: “... Không phải mấy thứ đó bị cậu cất vào túi du lịch rồi à?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu nói với vẻ mặt đương nhiên: “Cho nên giờ muốn lấy ra, dùng xong rồi lại cất vào.”
Lận Minh Húc:... Anh chẳng thể nào tưởng tượng nổi trước đây Thư Vưu sống thế nào nữa.
Anh sải bước, cầm thẳng cả túi du lịch vào phòng tắm, đặt xuống phần sàn khô ráo.
Thư Vưu khom lưng ngồi xổm bắt đầu tìm.
Lận Minh Húc đột nhiên quay đầu bước ra ngoài.
... Mất một lúc lâu mới bình tĩnh được.
Đó là Thư Vưu.
Người đàn ông ép câu nói này in dấu trong đầu.
Sau đó những suy nghĩ ngổn ngang như làn sóng nổi lên, cuốn phăng dòng chữ này.
Thay bằng bốn từ khác.
Xúc cảm không tồi.
Sắc mặt Lận Minh Húc nháy mắt trầm xuống.
Thư Vưu tắm rồi mặc đồ ngủ xong thì đi ra, miệng vẫn đang ngâm nga.
“Tôi có một con lừa nhỏ mà tôi không bao giờ cưỡi...”
Chẳng hề để khúc nhạc dạo vừa rồi trong lòng.
Cứ như cậu chỉ đang tắm rửa bình thường trong nhà tắm công cộng nào đó.
Lận Minh Húc vẫn đang ở phòng khách, nét mặt thay đổi xoành xoạch, Thư Vưu tò mò thò người qua: “Lận Minh Húc anh sao thế?”
Người đàn ông liếc sang, nhìn sâu vào mắt cậu: “Cậu tắm xong rồi?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Khuôn mặt Thư Vưu đỏ ửng, tóc cũng đã sấy khô, rất bồng bềnh, nhìn thôi đã thấy rất mềm mại.
Mềm mại.
Ngón tay Lận Minh Húc cọ vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve.
Yết hầu anh giật giật, bình tĩnh nói: “Mắt cá chân thế nào rồi?”
“Ấy.” Nhắc tới chuyện này, Thư Vưu lập tức bĩu môi: “Vẫn còn hơi đỏ, nhưng chắc không sao đâu, chỉ hơi bong gân, không đau.”
Không đau thì chắc gân cốt không sao cả, chỉ bị trẹo chân thôi.
Cậu đứng tại chỗ nhấc chân lên, xoay xoay mắt cá chân, tự mình nhìn trái ngó phải: “Vẫn tốt mà.”
Lận Minh Húc cũng nhìn sang.
Bởi vì vừa mới tắm xong, đôi chân của Thư Vưu cũng trắng nõn ửng hồng, toát lên vẻ bóng khỏe. Mắt cá chân nhỏ nhắn, như thể Lận Minh Húc chỉ cần duỗi tay ra là có thể nắm chặt lấy, vân vê tỉ mỉ thưởng thức trong lòng bàn tay.
Đây là Thư Vưu.
Ma xui quỷ khiến, trong đầu Lận Minh Húc lại nảy ra bốn chữ này.
Anh lại hít sâu một hơi, ngoài miệng thì lạnh nhạt nói: “Tôi bôi thuốc giúp cậu.”
“Cần à?”
Thư Vưu cảm thấy không đau, cũng không tính là bị thương, đâu cần phải bôi thuốc.
Nhưng cậu vẫn chưa kịp phản đối, Lận Minh Húc đã tìm được lọ Vân Nam Bạch Dược cậu mua lần trước rồi cầm qua.
Người đàn ông xắn cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, hơi hếch cằm lên, ra hiệu cho cậu ngồi xuống sofa.
Thư Vưu không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lận Minh Húc ngồi xuống ghế sofa đơn bên phải cậu: “Đưa chân ra đây.”
Thư Vưu nhanh chóng duỗi thẳng bắp chân… thon dài thẳng tắp, chẳng cong tý nào.
Bắp chân cậu căng cứng, vốn định gác lên tay vịn của ghế sofa nhỏ, nhưng Lận Minh Húc hơi xoay người, không biết sao mà gót chân lại đặt trên đùi người đàn ông rồi.
“Ờm...”
Thư Vưu hơi lưỡng lự, trộm liếc Lận Minh Húc.
Dường như Lận Minh Húc cũng chẳng bận tâm, anh vẫn đang mở bao bì bên ngoài của bình xịt ra.
Thư Vưu thở phào nhẹ nhõm, chân không nhúc nhích nữa, chỉ có đầu ngón chân lắc qua lắc lại, nhích tới nhích lui... thỉnh thoảng còn tạo dáng.
“Đừng nhúc nhích.”
Lận Minh Húc nhíu mày, vươn tay ra rất tự nhiên… cố định mắt cá chân của cậu.
... Xúc cảm thật sự không tệ.
Trong đầu người đàn ông sóng gió cuồn cuộn, như có cả biển sâu vô tận trong mắt. Giây tiếp theo, miệng bình xịt nhắm ngay chỗ đau, nhấn nhẹ xuống chốt mở.
Xịt Vân Nam Bạch Dược lên đó.
Đầu ngón chân Thư Vưu cũng run theo, miệng nói thầm: “Lạnh quá...”
“Lạnh thì lần sau nhớ cẩn thận chút.”
Lận Minh Húc xịt thuốc xong,vẫn giữ nguyên tay, vờ như tùy ý nói: “Tắm thôi mà cũng trượt chân, chỉ có người già mới thế thôi nhỉ?”
“Nào có.”
Thư Vưu thẹn thùng cúi đầu nói: “Thật ra tuổi của tôi cũng đâu còn nhỏ.”
Lận Minh Húc:???
“Đã hơn hai trăm tháng kể từ khi tôi được sinh ra rồi!”
Khóe miệng Lận Minh Húc run rẩy.
Thư Vưu nói tiếp: “Nhưng nếu bạn trai cảm thấy tôi vẫn còn là cục cưng bé bỏng, thì cũng không phải không được.”
Cậu chớp mắt, gắng giả thành một đứa trẻ lớn xác: “Bố của ba ba là ông nội(*)... A Lận Minh Húc anh véo tôi làm gì!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Lời một bài hát thiếu nhi của Trung Quốc hát về vai vế và xưng hô trong gia đình.
Lận Minh Húc nhàn nhã thu tay lại: “Tôi đang thử xem người bị thiểu năng có biết kêu đau không.”
Một mảng nhỏ trên cẳng chân lập tức đỏ lên, Thư Vưu trợn tròn mắt, lên án bằng giọng điệu thống thiết: “Là con người thì sẽ không tổn thương lẫn nhau đâu!”
“Thế hả?”
Lận Minh Húc nhướng mày: “Nhưng làm sao mà cậu biết được?”
“Tôi...”
Tròng mắt Thư Vưu đảo láo liên: “Thật ra tôi là một con sói xám đến từ phương Bắc...”
Lận Minh Húc:... Suýt thì anh quên mất.
Trên con đường bịa chuyện mất não, Thư Vưu chưa bao giờ gặp đối thủ.
Thư Vưu sinh động như thật, đã kể đến đoạn sói xám nốc một phát hết một túi kẹo sữa thỏ to, vô cùng tàn nhẫn, cái miệng nhỏ của cậu lảm nhảm không ngừng, Lận Minh Húc nhìn chằm chằm cậu một lúc bằng vẻ mặt vi diệu rồi bỗng ngắt lời cậu, nói: “Ngày mai mấy giờ cậu bay?”
“Chín giờ sáng.”
Thư Vưu là người sẽ không làm trễ việc, cho nên cậu nhớ rất rõ.
Lận Minh Húc cầm lấy điện thoại giơ cho cậu xem: “Giờ đã mười hai giờ rồi.”
Thư Vưu:!!!
Cậu không nói hai lời, nhanh chóng nhảy xuống sofa, chui vào ổ chăn, đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt lại.
Động tác liền mạch lưu loát, ăn khớp vô cùng.
Có điều…
Thư Vưu lặng lẽ mở một mắt, mở tiếp mắt còn lại, hai con mắt hơi híp, lén nhìn về phía Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc: “...”
Như thể đã hết cách, hay như thói quen nào đó đã dần dần khắc vào xương, người đàn ông thoáng khựng lại rồi đứng dậy đi qua, trầm giọng nói hai chữ:
“Ngủ ngon.”
/
Thoáng cái đã đến sáng hôm sau, Lận Minh Húc thực sự lái xe đưa Thư Vưu đến sân bay… bằng xe của Bành Thượng Ân.
Ngô Hữu Triết đã đợi ở đây được một lúc lâu.
Đáng tiếc tổ chương trình cũng không chi trả chi phí cho anh ta, cho nên lần này anh ta không thể đi theo.
Đối với chuyện không thể đi theo suốt hành trình này, Ngô Hữu Triết lo sốt vó: “Thư Vưu cậu ra ngoài cẩn thận vào nhé, chú ý an toàn, đừng nói chuyện khi gặp người khác...”
Thư Vưu khó hiểu cắt ngang lời anh ta: “Không nói lời nào chẳng phải là rất không lễ phép hả?”
Vẻ mặt Ngô Hữu Triết ưu sầu: “... Nhưng tôi lo cậu mà nói chuyện thì thà không nói còn hơn.”
Thư Vưu gật gật đầu: “Cũng đúng, tôi nói toàn lời vàng ý ngọc, từng câu từng chữ đều là chân lý hết, sao có thể tùy tiện để người khác nghe.”
Ngô Hữu Triết:... Không, ý anh không phải vậy.
Giữa bãi đậu xe của sân bay và sảnh chờ vẫn có một khoảng cách, ở giữa có một con đường, mới sáng sớm mà ô tô đã ra vào rất náo nhiệt. Một nhóm ba người chuẩn bị băng qua đường, Ngô Hữu Triết thấy bên kia đường không có ai thì mở miệng nói: “Hay là chúng ta băng thẳng qua đi?”
“Không được.”
Thư Vưu lắc đầu: “Nên đi theo vạch kẻ đường thì hơn.”
Ngô Hữu Triết sửng sốt: “Thư Vưu tôi không ngờ là cậu tuân thủ quy tắc giao thông vậy cơ đấy.”
“Không phải.”
Thư Vưu mỉm cười giải thích nói: “Là bởi vì không đi trên vạch kẻ đường mà bị tông phải thì sẽ không được bồi thường.”
Ngô Hữu Triết:... Thật cmn có lý, quả là lời vàng ý ngọc.
Sau khi liên tiếp rẽ, rẽ rồi lại rẽ, cuối cùng Thư Vưu cũng lấy được vé máy bay, đang định đi thì cậu bỗng nhớ tới gì đó, xoay người lại đứng trước mặt hai người.
“Anh Ngô...”
Ngô Hữu Triết tưởng rằng cậu muốn tạm biệt anh ta tử tế, đang định cảm động nhưng chỉ nghe Thư Vưu nói: “Anh đi trước đi! Tôi tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho anh.”
Ngô Hữu Triết: “...”
Người đại diện tiu ngỉu rời đi, anh ta vừa đi là Thư Vưu lập tức trưng ra vẻ mặt rất vui vẻ nhìn sang Lận Minh Húc: “Bạn trai tôi phải đi công tác rồi!”
Mặt Lận Minh Húc chẳng chút cảm xúc: “Lời này tối hôm qua cậu đã nói rồi.”
Thư Vưu chớp chớp mắt, không hề nhụt chí mà tiếp tục nói: “Vậy anh...”
“Chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió, nhớ về nhà sớm.”
Lận Minh Húc nói một lèo, rồi nhướn mày nhìn cậu: “Cậu có thể lên máy bay rồi.”
“Ui chao...”
Thư Vưu thẹn thùng rũ mắt: “Không ngờ là anh yêu tôi đến thế.”
“Nhớ kỹ tất cả những gì tôi nói với anh thế cơ.”
Lận Minh Húc:... Không, anh không hề.
Thư Vưu vẫn chưa đã thèm, vui vẻ nói với Lận Minh Húc: “Tóm lại, khi tôi không ở nhà...”
Trên mặt Lận Minh Húc không có một chút cảm xúc dư thừa nào, anh biết thừa câu tiếp theo của cậu tuyệt đối không phải lời quan tâm.
.... Khả năng lớn nhất là bảo anh tiết kiệm tiền.
Nhưng mà Thư Vưu nở nụ cười rạng rỡ, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu bay phấp phới theo: “Anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé bạn trai!”
Lận Minh Húc: “...”
Trái tim anh khẽ rung động, khi nhìn lại, Thư Vưu đã đi xa rồi.
Bóng lưng chàng trai cao gầy, tựa như một gốc cây con thẳng tắp đang trưởng thành khỏe mạnh.
Hơn nữa, chẳng mấy chốc cành lá sẽ xum xuê, ra sức chở che những bông hoa xinh đẹp đang nở rộ.
Đến lúc đó...
Lận Minh Húc rũ mắt, lần đầu tiên trong đời anh không kiềm nén suy nghĩ của mình mà để chúng trào ra.
Cứ như...
Là chính anh không muốn kiềm chế nó nữa.
/
Hơn hai tiếng sau, Thư Vưu thuận lợi tới thành phố Trường Nhạc.
Cậu đứng ở lối ra tìm rất lâu nhưng không thấy người của chương trình đón ở sân bay, chỉ phải bấm số gọi cho Ngô Hữu Triết, nói với anh ta là cậu muốn số điện thoại của phía chương trình.
Sau đó Thư Vưu bấm số gọi điện tiếp, âm thanh đột ngột vang lên ở cách đó mấy mét. Cậu lần theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên đang sửng sốt cầm một mảnh bìa cứng bằng tay trái, tay phải thì luống cuống tìm điện thoại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu vừa đi qua đã thấy, lập tức nảy sinh lòng cảm thông, giọng nói thân thiện hơn ba phần: “Chào cậu, tôi là Thư Vưu.”
“A?”
Cậu chàng ngây người: “Từ từ đợi tôi nhận cuộc gọi này đã...”
Cuối cùng cậu ta cũng lôi được điện thoại ra, thấy là một số máy lạ, cậu ta không chút nghĩ ngợi gọi điện lại.
... Điện thoại Thư Vưu reo lên.
Cậu thanh niên kia: “...”
Cậu ta xấu hổ cất điện thoại đi: “Chào anh chào anh, thầy Thư đúng không ạ? Tôi là người của đài truyền hình phái tới đón anh...”
Để làm dịu bầu không khí, cậu ta vội khen: “Thầy Thư thật là nhạy bén, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tấm biển ở đây.”
“Chuyện đó thì không phải đâu.”
Thư Vưu ăn ngay nói thật: “Cậu cầm ngược biển rồi, tôi nghe theo tiếng chuông điện thoại mới tìm tới đấy.”
Cậu thanh niên:... Xong rồi QAQ xong rồi.
Nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không làm được, xem ra kỳ thực tập này của cậu ta muốn biến thành kỳ báo hỏng.
Hai người đi ra ngoài mà mỗi người một suy nghĩ riêng, cũng may cấp bậc xe đưa đón cũng không tệ lắm, kỹ thuật lái xe của cậu thanh niên cũng rất tốt, một đường thuận lợi đi vào khách sạn tiếp đãi, nhận phòng.
Thư Vưu bước vào phòng đôi hạng thương gia, rồi lập tức chụp một bức ảnh, chia sẻ cho Lận Minh Húc.
[Phòng tôi ở! [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]]
Lận Minh Húc không trả lời.
Thư Vưu lại gửi thêm tin nhắn.
[Giường rất thoải mái, hì hì. [hình ảnh]]
Lận Minh Húc vẫn không trả lời.
Hay anh đang bận?
Thư Vưu ngẫm nghĩ, gửi tin nhắn thứ ba.
[Bạn trai tôi bị người ta bắt cóc rồi!]
Lận Minh Húc... Vẫn chưa trả lời.
Thư Vưu xác định, Lận Minh Húc đang bận.
Nếu vậy thì...
Thư Vưu quyết đoán bỏ điện thoại xuống, nhanh nhẹn vọt vào phòng tắm của khách sạn, mở bồn tắm, thêm sữa tắm, chọn chế độ tắm bong bóng...
Thoải mái quá...
Đã lâu rồi cậu không ngâm mình.
Ngâm được khoảng hơn mười phút, cậu đang nheo mắt hưởng thụ thì điện thoại bỗng reo lên… Vừa rồi Thư Vưu tiện tay điện thoại lên trên giường.
Cậu chỉ đành để cả người ướt đẫm bò ra khỏi bồn tắm, tiện tay khoác một cái áo choàng tắm vào, đến bên giường nghe điện thoại.
Cuộc điện thoại tới từ Lận Minh Húc..
Giọng người đàn ông rất lạnh, hệt như gió lạnh từ Siberia thổi tới: “Nghe nói cậu bị bắt cóc?”
“Đâu có.”
Thư Vưu ngay lập tức lên tiếng phủ nhận: “Sao anh lại dùng từ nghe nói thế? Là tự tôi nói mà.”
Lận Minh Húc:... Chết tiệt.
Biết rõ là giả, nhưng anh vẫn gọi cuộc điện thoại này.
Vì thế thái độ anh càng lạnh nhạt: “Đến khách sạn thì nghỉ ngơi cho tốt đi, đi sớm về sớm.”
Thư Vưu vẫn đang nhớ thương chuyện tắm bong bóng trong bồn tắm, vội vàng ừ ừ hai tiếng tỏ vẻ cậu đã biết.
Lận Minh Húc cúp điện thoại, Bành Thượng Ân ngồi đối diện cười nham nhở, nói: “Anh Lận, Thư Vưu không có ở nhà à?”
Người đàn ông ừ một tiếng, tiếp tục nhìn văn kiện trên màn hình.
Bành Thượng Ân tiếp tục giễu cợt nói: “Anh Lận, Thư Vưu đi xa anh không lo lắng hả?”
Lận Minh Húc chẳng thèm ngẩng đầu, thờ ơ hỏi lại: “Tôi lo lắng chuyện gì?”
“Ấy chà!”
Bành Thượng Ân vỗ đùi: “Thư Vưu ra ngoài một mình rất nguy hiểm đó, cậu ấy vừa trẻ vừa đẹp, hấp dẫn như vậy. Anh không sợ người khác động lòng hả?”
“Hơn nữa tốc độ cúp điện thoại của cậu ấy rất nhanh, hì hì, chắc là có anh đẹp trai nào quấy rầy rồi. Lần trước đi ăn ở Khách Xá Tiểu Cư, không phải có tên nào đó rất chủ động à?”
Lận Minh Húc không tỏ ý kiến, không nói chuyện.
Bành Thượng Ân càng hăng hái, ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói: “Em mà là anh thì em canh phòng nghiêm ngặt hơn nhiều. Thế này đi, em nghĩ cách cho anh nhé?”
“Anh gọi video call thử xem?”
Lận Minh Húc thoáng khựng lại, dửng dưng nói: “Không cần.”
“... Được rồi được rồi.”
Bành Thượng Ân chỉ nói giỡn, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau Bành Thượng Ân đi vệ sinh, Lận Minh Húc vẫn ngồi trước bàn làm việc.
Anh đọc xong phần văn kiện này rồi, đang định di chuyển con chuột nhấp phần sang phần tiếp theo, ngón tay nâng lên chạm vào điện thoại đang đặt trên bàn. Anh bất ngờ cầm điện thoại lên, xoay hai vòng.
Gọi video...
Bành Thượng Ân vẫn đang “chiến đấu” trong WC, có vẻ phải mất một lúc mới ra được.
Vẻ mặt Lận Minh Húc bình tĩnh như thường, ấn gọi video.
... Chỉ là anh có mấy câu muốn nói thôi.
Đúng là Thư Vưu rất dễ hấp dẫn người khác, nhưng là đào hoa thối hết.
Ví dụ như tay công tử ăn chơi ở Khách Xá Tiểu Cư lần trước, hay như gã phá của Lục Thần Bật.
Tuy cậu thông minh, nhưng lòng người hiểm ác.
Lận Minh Húc cảm thấy mình hẳn nên dặn dò cậu vài câu về những việc cần chú ý khi ở bên ngoài… mặc kệ quan hệ hiện tại giữa họ là gì.
“Tút tút tút tút tút tút ting...”
Một tiếng “tinh” vang lên, video được kết nối.
Lận Minh Húc nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt lập tức đen xì, cắn răng gằn từng chữ: “Thư Vưu cậu đang làm gì thế hả?”
/
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Vưu: Bố của bố gọi là ông nội…
Lận Minh Húc: Nếu cậu muốn ngồi xe bập bênh, tôi có thể thỏa mãn cậu.
Không hề tự ý thức được mình đang trần truồng.
Rất có một loại “Tinh thần Vưu Vưu”: Tôi không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác.
Nội tâm Thư Vưu: Không phải đều là đàn ông à, này có là gì.
Cậu chính là một trong số ít người phương Nam từng bị người khác chà tắm toàn thân(*) trong truyền thuyết đó!
(*) Cách tắm của người phía Bắc khác với kiểu tắm của người phía Nam Trung Quốc. Kiểu tắm của người phương Bắc thường dùng lực rất mạnh, chà xát toàn thân đến khi da gần như đỏ ửng lên, thường gây cảm giác đau đớn đối với những người không quen kiểu tắm này. Người phía Nam Trung Quốc cảm thấy kiểu tắm này của người phương Bắc như thể họ đang bị tra tấn, là sự mất đi sự dè dặt của người Trung Quốc từ xa xưa.
Lận Minh Húc: “…”
Anh bất ngờ buông đối phương ra như bị phỏng tay, ngoảnh mặt sang hướng khác, thái dương đập thình thịch nhói đau: “... Cho nên ban nãy cậu gọi tôi để làm cái gì?”
“À à.”
Thư Vưu vội vàng nói: “Giúp tôi lấy kem đánh răng bàn chải đánh răng và bộ đồ ngủ với.”
Lận Minh Húc nhíu mày: “... Không phải mấy thứ đó bị cậu cất vào túi du lịch rồi à?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu nói với vẻ mặt đương nhiên: “Cho nên giờ muốn lấy ra, dùng xong rồi lại cất vào.”
Lận Minh Húc:... Anh chẳng thể nào tưởng tượng nổi trước đây Thư Vưu sống thế nào nữa.
Anh sải bước, cầm thẳng cả túi du lịch vào phòng tắm, đặt xuống phần sàn khô ráo.
Thư Vưu khom lưng ngồi xổm bắt đầu tìm.
Lận Minh Húc đột nhiên quay đầu bước ra ngoài.
... Mất một lúc lâu mới bình tĩnh được.
Đó là Thư Vưu.
Người đàn ông ép câu nói này in dấu trong đầu.
Sau đó những suy nghĩ ngổn ngang như làn sóng nổi lên, cuốn phăng dòng chữ này.
Thay bằng bốn từ khác.
Xúc cảm không tồi.
Sắc mặt Lận Minh Húc nháy mắt trầm xuống.
Thư Vưu tắm rồi mặc đồ ngủ xong thì đi ra, miệng vẫn đang ngâm nga.
“Tôi có một con lừa nhỏ mà tôi không bao giờ cưỡi...”
Chẳng hề để khúc nhạc dạo vừa rồi trong lòng.
Cứ như cậu chỉ đang tắm rửa bình thường trong nhà tắm công cộng nào đó.
Lận Minh Húc vẫn đang ở phòng khách, nét mặt thay đổi xoành xoạch, Thư Vưu tò mò thò người qua: “Lận Minh Húc anh sao thế?”
Người đàn ông liếc sang, nhìn sâu vào mắt cậu: “Cậu tắm xong rồi?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Khuôn mặt Thư Vưu đỏ ửng, tóc cũng đã sấy khô, rất bồng bềnh, nhìn thôi đã thấy rất mềm mại.
Mềm mại.
Ngón tay Lận Minh Húc cọ vào nhau, nhẹ nhàng vuốt ve.
Yết hầu anh giật giật, bình tĩnh nói: “Mắt cá chân thế nào rồi?”
“Ấy.” Nhắc tới chuyện này, Thư Vưu lập tức bĩu môi: “Vẫn còn hơi đỏ, nhưng chắc không sao đâu, chỉ hơi bong gân, không đau.”
Không đau thì chắc gân cốt không sao cả, chỉ bị trẹo chân thôi.
Cậu đứng tại chỗ nhấc chân lên, xoay xoay mắt cá chân, tự mình nhìn trái ngó phải: “Vẫn tốt mà.”
Lận Minh Húc cũng nhìn sang.
Bởi vì vừa mới tắm xong, đôi chân của Thư Vưu cũng trắng nõn ửng hồng, toát lên vẻ bóng khỏe. Mắt cá chân nhỏ nhắn, như thể Lận Minh Húc chỉ cần duỗi tay ra là có thể nắm chặt lấy, vân vê tỉ mỉ thưởng thức trong lòng bàn tay.
Đây là Thư Vưu.
Ma xui quỷ khiến, trong đầu Lận Minh Húc lại nảy ra bốn chữ này.
Anh lại hít sâu một hơi, ngoài miệng thì lạnh nhạt nói: “Tôi bôi thuốc giúp cậu.”
“Cần à?”
Thư Vưu cảm thấy không đau, cũng không tính là bị thương, đâu cần phải bôi thuốc.
Nhưng cậu vẫn chưa kịp phản đối, Lận Minh Húc đã tìm được lọ Vân Nam Bạch Dược cậu mua lần trước rồi cầm qua.
Người đàn ông xắn cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, hơi hếch cằm lên, ra hiệu cho cậu ngồi xuống sofa.
Thư Vưu không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lận Minh Húc ngồi xuống ghế sofa đơn bên phải cậu: “Đưa chân ra đây.”
Thư Vưu nhanh chóng duỗi thẳng bắp chân… thon dài thẳng tắp, chẳng cong tý nào.
Bắp chân cậu căng cứng, vốn định gác lên tay vịn của ghế sofa nhỏ, nhưng Lận Minh Húc hơi xoay người, không biết sao mà gót chân lại đặt trên đùi người đàn ông rồi.
“Ờm...”
Thư Vưu hơi lưỡng lự, trộm liếc Lận Minh Húc.
Dường như Lận Minh Húc cũng chẳng bận tâm, anh vẫn đang mở bao bì bên ngoài của bình xịt ra.
Thư Vưu thở phào nhẹ nhõm, chân không nhúc nhích nữa, chỉ có đầu ngón chân lắc qua lắc lại, nhích tới nhích lui... thỉnh thoảng còn tạo dáng.
“Đừng nhúc nhích.”
Lận Minh Húc nhíu mày, vươn tay ra rất tự nhiên… cố định mắt cá chân của cậu.
... Xúc cảm thật sự không tệ.
Trong đầu người đàn ông sóng gió cuồn cuộn, như có cả biển sâu vô tận trong mắt. Giây tiếp theo, miệng bình xịt nhắm ngay chỗ đau, nhấn nhẹ xuống chốt mở.
Xịt Vân Nam Bạch Dược lên đó.
Đầu ngón chân Thư Vưu cũng run theo, miệng nói thầm: “Lạnh quá...”
“Lạnh thì lần sau nhớ cẩn thận chút.”
Lận Minh Húc xịt thuốc xong,vẫn giữ nguyên tay, vờ như tùy ý nói: “Tắm thôi mà cũng trượt chân, chỉ có người già mới thế thôi nhỉ?”
“Nào có.”
Thư Vưu thẹn thùng cúi đầu nói: “Thật ra tuổi của tôi cũng đâu còn nhỏ.”
Lận Minh Húc:???
“Đã hơn hai trăm tháng kể từ khi tôi được sinh ra rồi!”
Khóe miệng Lận Minh Húc run rẩy.
Thư Vưu nói tiếp: “Nhưng nếu bạn trai cảm thấy tôi vẫn còn là cục cưng bé bỏng, thì cũng không phải không được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu chớp mắt, gắng giả thành một đứa trẻ lớn xác: “Bố của ba ba là ông nội(*)... A Lận Minh Húc anh véo tôi làm gì!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Lời một bài hát thiếu nhi của Trung Quốc hát về vai vế và xưng hô trong gia đình.
Lận Minh Húc nhàn nhã thu tay lại: “Tôi đang thử xem người bị thiểu năng có biết kêu đau không.”
Một mảng nhỏ trên cẳng chân lập tức đỏ lên, Thư Vưu trợn tròn mắt, lên án bằng giọng điệu thống thiết: “Là con người thì sẽ không tổn thương lẫn nhau đâu!”
“Thế hả?”
Lận Minh Húc nhướng mày: “Nhưng làm sao mà cậu biết được?”
“Tôi...”
Tròng mắt Thư Vưu đảo láo liên: “Thật ra tôi là một con sói xám đến từ phương Bắc...”
Lận Minh Húc:... Suýt thì anh quên mất.
Trên con đường bịa chuyện mất não, Thư Vưu chưa bao giờ gặp đối thủ.
Thư Vưu sinh động như thật, đã kể đến đoạn sói xám nốc một phát hết một túi kẹo sữa thỏ to, vô cùng tàn nhẫn, cái miệng nhỏ của cậu lảm nhảm không ngừng, Lận Minh Húc nhìn chằm chằm cậu một lúc bằng vẻ mặt vi diệu rồi bỗng ngắt lời cậu, nói: “Ngày mai mấy giờ cậu bay?”
“Chín giờ sáng.”
Thư Vưu là người sẽ không làm trễ việc, cho nên cậu nhớ rất rõ.
Lận Minh Húc cầm lấy điện thoại giơ cho cậu xem: “Giờ đã mười hai giờ rồi.”
Thư Vưu:!!!
Cậu không nói hai lời, nhanh chóng nhảy xuống sofa, chui vào ổ chăn, đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt lại.
Động tác liền mạch lưu loát, ăn khớp vô cùng.
Có điều…
Thư Vưu lặng lẽ mở một mắt, mở tiếp mắt còn lại, hai con mắt hơi híp, lén nhìn về phía Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc: “...”
Như thể đã hết cách, hay như thói quen nào đó đã dần dần khắc vào xương, người đàn ông thoáng khựng lại rồi đứng dậy đi qua, trầm giọng nói hai chữ:
“Ngủ ngon.”
/
Thoáng cái đã đến sáng hôm sau, Lận Minh Húc thực sự lái xe đưa Thư Vưu đến sân bay… bằng xe của Bành Thượng Ân.
Ngô Hữu Triết đã đợi ở đây được một lúc lâu.
Đáng tiếc tổ chương trình cũng không chi trả chi phí cho anh ta, cho nên lần này anh ta không thể đi theo.
Đối với chuyện không thể đi theo suốt hành trình này, Ngô Hữu Triết lo sốt vó: “Thư Vưu cậu ra ngoài cẩn thận vào nhé, chú ý an toàn, đừng nói chuyện khi gặp người khác...”
Thư Vưu khó hiểu cắt ngang lời anh ta: “Không nói lời nào chẳng phải là rất không lễ phép hả?”
Vẻ mặt Ngô Hữu Triết ưu sầu: “... Nhưng tôi lo cậu mà nói chuyện thì thà không nói còn hơn.”
Thư Vưu gật gật đầu: “Cũng đúng, tôi nói toàn lời vàng ý ngọc, từng câu từng chữ đều là chân lý hết, sao có thể tùy tiện để người khác nghe.”
Ngô Hữu Triết:... Không, ý anh không phải vậy.
Giữa bãi đậu xe của sân bay và sảnh chờ vẫn có một khoảng cách, ở giữa có một con đường, mới sáng sớm mà ô tô đã ra vào rất náo nhiệt. Một nhóm ba người chuẩn bị băng qua đường, Ngô Hữu Triết thấy bên kia đường không có ai thì mở miệng nói: “Hay là chúng ta băng thẳng qua đi?”
“Không được.”
Thư Vưu lắc đầu: “Nên đi theo vạch kẻ đường thì hơn.”
Ngô Hữu Triết sửng sốt: “Thư Vưu tôi không ngờ là cậu tuân thủ quy tắc giao thông vậy cơ đấy.”
“Không phải.”
Thư Vưu mỉm cười giải thích nói: “Là bởi vì không đi trên vạch kẻ đường mà bị tông phải thì sẽ không được bồi thường.”
Ngô Hữu Triết:... Thật cmn có lý, quả là lời vàng ý ngọc.
Sau khi liên tiếp rẽ, rẽ rồi lại rẽ, cuối cùng Thư Vưu cũng lấy được vé máy bay, đang định đi thì cậu bỗng nhớ tới gì đó, xoay người lại đứng trước mặt hai người.
“Anh Ngô...”
Ngô Hữu Triết tưởng rằng cậu muốn tạm biệt anh ta tử tế, đang định cảm động nhưng chỉ nghe Thư Vưu nói: “Anh đi trước đi! Tôi tới nơi sẽ gửi tin nhắn cho anh.”
Ngô Hữu Triết: “...”
Người đại diện tiu ngỉu rời đi, anh ta vừa đi là Thư Vưu lập tức trưng ra vẻ mặt rất vui vẻ nhìn sang Lận Minh Húc: “Bạn trai tôi phải đi công tác rồi!”
Mặt Lận Minh Húc chẳng chút cảm xúc: “Lời này tối hôm qua cậu đã nói rồi.”
Thư Vưu chớp chớp mắt, không hề nhụt chí mà tiếp tục nói: “Vậy anh...”
“Chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió, nhớ về nhà sớm.”
Lận Minh Húc nói một lèo, rồi nhướn mày nhìn cậu: “Cậu có thể lên máy bay rồi.”
“Ui chao...”
Thư Vưu thẹn thùng rũ mắt: “Không ngờ là anh yêu tôi đến thế.”
“Nhớ kỹ tất cả những gì tôi nói với anh thế cơ.”
Lận Minh Húc:... Không, anh không hề.
Thư Vưu vẫn chưa đã thèm, vui vẻ nói với Lận Minh Húc: “Tóm lại, khi tôi không ở nhà...”
Trên mặt Lận Minh Húc không có một chút cảm xúc dư thừa nào, anh biết thừa câu tiếp theo của cậu tuyệt đối không phải lời quan tâm.
.... Khả năng lớn nhất là bảo anh tiết kiệm tiền.
Nhưng mà Thư Vưu nở nụ cười rạng rỡ, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu bay phấp phới theo: “Anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé bạn trai!”
Lận Minh Húc: “...”
Trái tim anh khẽ rung động, khi nhìn lại, Thư Vưu đã đi xa rồi.
Bóng lưng chàng trai cao gầy, tựa như một gốc cây con thẳng tắp đang trưởng thành khỏe mạnh.
Hơn nữa, chẳng mấy chốc cành lá sẽ xum xuê, ra sức chở che những bông hoa xinh đẹp đang nở rộ.
Đến lúc đó...
Lận Minh Húc rũ mắt, lần đầu tiên trong đời anh không kiềm nén suy nghĩ của mình mà để chúng trào ra.
Cứ như...
Là chính anh không muốn kiềm chế nó nữa.
/
Hơn hai tiếng sau, Thư Vưu thuận lợi tới thành phố Trường Nhạc.
Cậu đứng ở lối ra tìm rất lâu nhưng không thấy người của chương trình đón ở sân bay, chỉ phải bấm số gọi cho Ngô Hữu Triết, nói với anh ta là cậu muốn số điện thoại của phía chương trình.
Sau đó Thư Vưu bấm số gọi điện tiếp, âm thanh đột ngột vang lên ở cách đó mấy mét. Cậu lần theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên đang sửng sốt cầm một mảnh bìa cứng bằng tay trái, tay phải thì luống cuống tìm điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu vừa đi qua đã thấy, lập tức nảy sinh lòng cảm thông, giọng nói thân thiện hơn ba phần: “Chào cậu, tôi là Thư Vưu.”
“A?”
Cậu chàng ngây người: “Từ từ đợi tôi nhận cuộc gọi này đã...”
Cuối cùng cậu ta cũng lôi được điện thoại ra, thấy là một số máy lạ, cậu ta không chút nghĩ ngợi gọi điện lại.
... Điện thoại Thư Vưu reo lên.
Cậu thanh niên kia: “...”
Cậu ta xấu hổ cất điện thoại đi: “Chào anh chào anh, thầy Thư đúng không ạ? Tôi là người của đài truyền hình phái tới đón anh...”
Để làm dịu bầu không khí, cậu ta vội khen: “Thầy Thư thật là nhạy bén, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tấm biển ở đây.”
“Chuyện đó thì không phải đâu.”
Thư Vưu ăn ngay nói thật: “Cậu cầm ngược biển rồi, tôi nghe theo tiếng chuông điện thoại mới tìm tới đấy.”
Cậu thanh niên:... Xong rồi QAQ xong rồi.
Nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không làm được, xem ra kỳ thực tập này của cậu ta muốn biến thành kỳ báo hỏng.
Hai người đi ra ngoài mà mỗi người một suy nghĩ riêng, cũng may cấp bậc xe đưa đón cũng không tệ lắm, kỹ thuật lái xe của cậu thanh niên cũng rất tốt, một đường thuận lợi đi vào khách sạn tiếp đãi, nhận phòng.
Thư Vưu bước vào phòng đôi hạng thương gia, rồi lập tức chụp một bức ảnh, chia sẻ cho Lận Minh Húc.
[Phòng tôi ở! [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]]
Lận Minh Húc không trả lời.
Thư Vưu lại gửi thêm tin nhắn.
[Giường rất thoải mái, hì hì. [hình ảnh]]
Lận Minh Húc vẫn không trả lời.
Hay anh đang bận?
Thư Vưu ngẫm nghĩ, gửi tin nhắn thứ ba.
[Bạn trai tôi bị người ta bắt cóc rồi!]
Lận Minh Húc... Vẫn chưa trả lời.
Thư Vưu xác định, Lận Minh Húc đang bận.
Nếu vậy thì...
Thư Vưu quyết đoán bỏ điện thoại xuống, nhanh nhẹn vọt vào phòng tắm của khách sạn, mở bồn tắm, thêm sữa tắm, chọn chế độ tắm bong bóng...
Thoải mái quá...
Đã lâu rồi cậu không ngâm mình.
Ngâm được khoảng hơn mười phút, cậu đang nheo mắt hưởng thụ thì điện thoại bỗng reo lên… Vừa rồi Thư Vưu tiện tay điện thoại lên trên giường.
Cậu chỉ đành để cả người ướt đẫm bò ra khỏi bồn tắm, tiện tay khoác một cái áo choàng tắm vào, đến bên giường nghe điện thoại.
Cuộc điện thoại tới từ Lận Minh Húc..
Giọng người đàn ông rất lạnh, hệt như gió lạnh từ Siberia thổi tới: “Nghe nói cậu bị bắt cóc?”
“Đâu có.”
Thư Vưu ngay lập tức lên tiếng phủ nhận: “Sao anh lại dùng từ nghe nói thế? Là tự tôi nói mà.”
Lận Minh Húc:... Chết tiệt.
Biết rõ là giả, nhưng anh vẫn gọi cuộc điện thoại này.
Vì thế thái độ anh càng lạnh nhạt: “Đến khách sạn thì nghỉ ngơi cho tốt đi, đi sớm về sớm.”
Thư Vưu vẫn đang nhớ thương chuyện tắm bong bóng trong bồn tắm, vội vàng ừ ừ hai tiếng tỏ vẻ cậu đã biết.
Lận Minh Húc cúp điện thoại, Bành Thượng Ân ngồi đối diện cười nham nhở, nói: “Anh Lận, Thư Vưu không có ở nhà à?”
Người đàn ông ừ một tiếng, tiếp tục nhìn văn kiện trên màn hình.
Bành Thượng Ân tiếp tục giễu cợt nói: “Anh Lận, Thư Vưu đi xa anh không lo lắng hả?”
Lận Minh Húc chẳng thèm ngẩng đầu, thờ ơ hỏi lại: “Tôi lo lắng chuyện gì?”
“Ấy chà!”
Bành Thượng Ân vỗ đùi: “Thư Vưu ra ngoài một mình rất nguy hiểm đó, cậu ấy vừa trẻ vừa đẹp, hấp dẫn như vậy. Anh không sợ người khác động lòng hả?”
“Hơn nữa tốc độ cúp điện thoại của cậu ấy rất nhanh, hì hì, chắc là có anh đẹp trai nào quấy rầy rồi. Lần trước đi ăn ở Khách Xá Tiểu Cư, không phải có tên nào đó rất chủ động à?”
Lận Minh Húc không tỏ ý kiến, không nói chuyện.
Bành Thượng Ân càng hăng hái, ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói: “Em mà là anh thì em canh phòng nghiêm ngặt hơn nhiều. Thế này đi, em nghĩ cách cho anh nhé?”
“Anh gọi video call thử xem?”
Lận Minh Húc thoáng khựng lại, dửng dưng nói: “Không cần.”
“... Được rồi được rồi.”
Bành Thượng Ân chỉ nói giỡn, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau Bành Thượng Ân đi vệ sinh, Lận Minh Húc vẫn ngồi trước bàn làm việc.
Anh đọc xong phần văn kiện này rồi, đang định di chuyển con chuột nhấp phần sang phần tiếp theo, ngón tay nâng lên chạm vào điện thoại đang đặt trên bàn. Anh bất ngờ cầm điện thoại lên, xoay hai vòng.
Gọi video...
Bành Thượng Ân vẫn đang “chiến đấu” trong WC, có vẻ phải mất một lúc mới ra được.
Vẻ mặt Lận Minh Húc bình tĩnh như thường, ấn gọi video.
... Chỉ là anh có mấy câu muốn nói thôi.
Đúng là Thư Vưu rất dễ hấp dẫn người khác, nhưng là đào hoa thối hết.
Ví dụ như tay công tử ăn chơi ở Khách Xá Tiểu Cư lần trước, hay như gã phá của Lục Thần Bật.
Tuy cậu thông minh, nhưng lòng người hiểm ác.
Lận Minh Húc cảm thấy mình hẳn nên dặn dò cậu vài câu về những việc cần chú ý khi ở bên ngoài… mặc kệ quan hệ hiện tại giữa họ là gì.
“Tút tút tút tút tút tút ting...”
Một tiếng “tinh” vang lên, video được kết nối.
Lận Minh Húc nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt lập tức đen xì, cắn răng gằn từng chữ: “Thư Vưu cậu đang làm gì thế hả?”
/
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Vưu: Bố của bố gọi là ông nội…
Lận Minh Húc: Nếu cậu muốn ngồi xe bập bênh, tôi có thể thỏa mãn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro