Chương 30 - Vưu cục cưng

Làm nũng

Trần Ngũ Dã

2024-08-06 14:01:37

Như bị ma xui quỷ khiến, Chúc Phi Xế chợt hỏi một câu: “Nặng không?”

Thư Vưu khựng người, rồi tiếp tục thẹn thùng nói: “Vậy anh phải hỏi Lận Minh Húc.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy rất nặng.”

Chúc Phi Xế: “...”

Mất não rồi, anh ta không nên hỏi vấn đề này.

Một chiêu trí mạng cuối cùng này đã nghiền nát Chúc Phi Xế.

Một tiếng “két” vang lên, cửa mở ra và Lận Minh Húc bước vào. Chúc Phi Xế giống như thấy được vị cứu tinh vĩ đại, ánh mắt sáng quắc nói: “Lận Minh Húc…”

Anh ta còn chưa nói hết một câu thì bỗng có một cọng tóc ngố lướt qua người, chỉ thấy Thư Vưu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông(*), “vèo” một cái chạy ngang qua người anh ta, vọt tới trước mặt Lận Minh Húc, “Bạn trai anh đã về rồi!”

(*) Ghép từ hai câu “sét đánh không kịp bưng tai” + “bịt tai trộm chuông”, ý chỉ hành động tự mình dối mình, đổi trắng thay đen trong chớp nhoáng.

Dáng vẻ không muốn xa rời của chàng trai xinh đẹp rõ lồ lộ, sau khi tới gần Lận Minh Húc ánh mắt cậu dịu dàng, giọng nói ngọt ngào hẳn...

Chúc Phi Xế... Chúc Phi Xế không nhìn nổi nữa.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Lận Minh Húc.”

Lận Minh Húc nhướn mày, bình tĩnh hỏi lại: “Sao thế?”

“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu ngầm đồng ý để Thư Vưu block tôi rồi.”

Lận Minh Húc:...?

“Hoá ra là vì cậu muốn tốt cho tôi thôi!”

Chúc Phi Xế rùng mình, toàn thân nổi da gà.

Lận Minh Húc: “...”

Không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy hơi... tự hào?

Không, chắc chắn là ảo giác.

Lận Minh Húc giữ bình tĩnh như thường, như người cố ý đứng ngoài cửa một lúc không phải là anh, ung dung mở miệng: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Chậc, là thế này...”

Chúc Phi Xế liếc nhìn Thư Vưu, rồi nhanh chóng nói hết ý định khi đến đây.

Đơn giản là mấy chuyện hợp tác.

Lận Minh Húc gật đầu: “Có thể, anh bảo bọn họ gửi bản kế hoạch tới đây, tôi sẽ đọc nó ngay khi có thể.”

Sau đó anh vờ như không có việc gì hỏi lại: “Còn chuyện nào khác không?”

Chúc Phi Xế: “... Có.”

Chết tiệt, cái cảm giác bản thân rất dư thừa này là thế nào?

Cái bóng đèn ngày nào cũng có cảm nhận này sao?

Cuộc đời nhất định phải đau khổ một lần hả?

Chúc Phi Xế cố nín nhịn, rít ra mấy chữ: “Tối nay có một bữa tiệc tối dành cho giới kinh doanh.”

Không phải một buổi tiệc tối cho giới kinh doanh bình thường, khá quan trọng, có rất nhiều người trong giới có thể hợp tác tới.

Anh ta rảnh thì cũng rảnh, đã quyết định sẽ đi, tới đây đưa thiệp mời cho Lận Minh Húchị… nhân tiện đến xem tình hình công ty anh, cân nhắc nếu là tình trạng không tốt, đây chính là cơ hội để chen chân.

Giờ xem ra, có Thư Vưu ở đây, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Giọng điệu Chúc Phi Xế ai oán hẳn: “Lận Minh Húc, cậu nhất định phải đi đấy, có thể dẫn cả người nhà.”

Dẫn theo người nhà?

Thư Vưu ở bên cạnh ngồi thẳng dậy, chớp chớp mắt: “Có đồ ăn ngon không?”

“... Có, nhiều lắm.”

Chúc Phi Xế ra sức khen ngợi: “Khách sạn 5 sao! Siêu đầu bếp! Buffet! Muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Thư Vưu động lòng, mắt trông mong nhìn Lận Minh Húc: “Tôi có thể đi không?”

Lận Minh Húc: “...”

Anh lườm Chúc Phi Xế một cái với tâm trạng phức tạp, trong mắt có một lời cảnh báo trong im lặng: Tránh xa Thư Vưu ra.

Chúc Phi Xế hiểu ngay: Ha hả, không đấy.

Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây như muốn tóe lửa, Thư Vưu không đợi được câu trả lời của Lận Minh Húc, nghi ngờ nhìn sang: “Có phải anh không...”

Chúc Phi Xế chợt giật mình, không biết tại sao lại nhanh chóng phản bác: “Tôi không có!”

Thư Vưu: “... À.”

Nổi nóng nư nậy(*) làm gì, cậu còn tưởng là anh ta muốn ở lại ăn chực.

(*) Từ gốc là 辣么 [là·me] ~ Đọc chệch đi của từ 那么 (Như vậy [nà·me]). Phát âm sai giữa “L” và “N” (Trường hợp rất hay thường gặp ở người địa phương)

Thư Vưu thở dài một tiếng nói: “Có cũng không phải là không được.”

Chúc Phi Xế:???

Chàng trai nói với giọng điệu sâu xa: “Nhưng phải tự trả tiền.”

Chúc Phi Xế:... Đợi đã, tự trả tiền là có ý gì?

Đầu óc anh ta rối tung.

Kiểu đối thoại vừa không dám suy nghĩ cẩn thận, vừa lo cho sức khỏe thể xác và tinh thần mình như này, thật sự rất khiến người hoang mang.

Vì tránh cho bản thân chết sớm khi còn xuân xanh, Chúc Phi Xế để lại thiệp mời rồi vội ra về.

... Một mình đối mặt Thư Vưu lần nữa thì anh ta chính là heo!

Trong văn phòng không có người ngoài, Thư Vưu duỗi tay cầm lấy tấm thiệp mời kia nhìn xem, phát hiện nó được làm rất tinh xảo, có cả mùi thơm nhàn nhạt.

Đây là loại tiệc tối đẳng cấp mà những người nổi tiếng trong truyền thuyết thường đến nhỉ?

Lận Minh Húc cũng không quan tâm, chỉ hỏi một câu: “Cậu muốn đi à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hơi hơi.”

Thư Vưu thẳng thắn nói: “Chủ yếu là vì tôi chưa từng tham dự tiệc tối kiểu này nên khá tò mò.”

Lận Minh Húc đã tham gia quá nhiều lần, vì vậy anh cũng không mong đợi nhiều. Buổi tiệc tối lần này nghe có vẻ rất long trọng, nhưng đối với anh dường như cũng chỉ có thế.

Sự hợp tác thực sự phụ thuộc vào quy mô lợi ích và rủi ro thế nào, cũng không phải đi một hai buổi tiệc tối là có thể đối phó xong. Đối với tay già đời trong giới kinh doanh như Lận Minh Húc mà nói, cùng lắm thì tiệc tối chỉ là sự tồn tại như dệt hoa trên gấm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử của Thư Vưu, một ít lời đã đến bên môi lại bị nuốt xuống.

“Cậu muốn đi thì chúng ta đi.”

“Được đó được đó.”

Thư Vưu vui vẻ cẩn thận cất tấm thiệp mời đi.

Thoáng cái đã đến trưa, Lận Minh Húc khép laptop lại, hỏi Thư Vưu: “Cậu muốn ăn gì?”

Ăn trưa trước, rồi đi mua cốc, sau đó về đây nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều tiếp tục làm việc.

Một ngày của boss đơn giản và khiêm tốn như vậy đấy.

Thư Vưu dừng một chút, “Ăn gì cũng được.”

Lận Minh Húc nhướn mày: “Thế tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”

“Cũng được.”

Lận Minh Húc vi diệu liếc cậu: “Thật?”

“Anh nhớ dùng bao lì xì, với lại đừng gọi nhiều quá.”

Thư Vưu như nhớ ra chuyện gì, cố ý dặn dò: “Nếu buổi tối được ăn buffet rồi, thì trưa nên để bụng rỗng.”

Lận Minh Húc:... Quả nhiên.

Khóe miệng anh thoáng giật giật, chẳng hề ngạc nhiên về câu trả lời của Thư Vưu.

Đồ ăn ngoài chẳng mấy chốc đã được giao tới, Thư Vưu và Lận Minh Húc ăn trưa xong, cùng xuống lầu, trước khi đi Lận Minh Húc nói với trợ lý Đường Nhạc: “Tôi đi dạo quanh đây thôi, sẽ không đi quá xa, có việc thì nhớ gọi điện.”

Đường Nhạc nhìn theo bọn họ đi xa, bóng người hai người vừa biến mất trong thang máy, một đám đồng nghiệp đang ăn cơm trưa thò người qua: “Trợ lý Đường, người đi bên cạnh sếp Lận là...”

Quý ngài trợ lý thầm nghĩ, anh ta mới vào làm việc được một thời gian ngắn, vẫn chưa thăm dò được tính tình của sếp Lận, sao có thể tùy tiện nói ra drama cấp quan trọng này!

Sau đó anh ta hắng giọng, dè dặt nói: “Chuyện khác tôi không biết.”

“Chỉ biết sáng nay sếp Lận hỏi tôi gần đây có cửa hàng bán cốc nào không.”

“Cốc?”

Một đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, một lập trình viên đầu Địa Trung Hải bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi biết rồi!”

“Đây nhất định là...”

“Đập cốc truyền tin(*)!”

(*)Trong phim truyền hình và tiểu thuyết, khi một cuộc đảo chính trong cung điện hoặc vụ ám sát một quan chức quyền lực xảy ra vào thời cổ đại, thường những người lính đã mai phục trong bóng tối từ trước sẽ lao ra khi họ nghe thấy âm thanh chén vỡ (tín hiệu) và dùng dao đâm chết mục tiêu. Chọn tiếng cốc rơi là tín hiệu ám sát thường vì nhiều người nghĩ rằng âm thanh của cốc rơi xuống sàn là to nhất và có thể truyền đi tương đối xa.

Đường Nhạc:???

***

Thời gian như nước chảy, chẳng mấy chốc trời đã tối.

Chiều nay ở trong cửa hàng, Thư Vưu chọn lựa kỹ càng, mua hai cái cốc rất đẹp, sau khi về nhà thì cẩn thẩn đứng chọn xem tối nay sẽ mặc bộ quần áo nào.

... Không phải cậu cố ý làm màu, nhưng nguyên chủ thật sự quá nhiều quần áo.

Cậu đăng bán đã lâu, chẳng bán được mấy cái. Xét cho cùng thì thứ gọi là quần áo của thương hiệu nổi tiếng này chẳng hề phòng ngừa rủi ro(*) được, nếu Thư Vưu được tự mình lựa chọn, cậu thà đợi giá vàng tương đương.

(*)Phòng ngừa rủi ro (Hedging): Trong đầu tư tài chính nó được xem là một chiến lược giúp nhà đầu tư không bị tổn thất quá nhiều trong trường hợp thị trường đi ngược với nhận định ban đầu.

Thật sự không được, thì chỉ có thể tự mình mặc thôi.

Thư Vưu thay hết bộ này đến bộ khác, vẫn chưa quyết định được sẽ mặc bộ nào. Lúc này Lận Minh Húc từ ngoài phòng bước vào, Thư Vưu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng hỏi: “Lận Minh Húc anh nghĩ tôi nên mặc áo này, hay áo này tốt hơn?”

Cậu đã chọn xong quần, giờ đang do dự cuối cùng nên mặc áo nào.

Chiếc bên tay trái là một chiếc áo sơ mi trắng tinh có viền ren, ý tưởng thiết kế rất tài tình, tôn lên vòng eo thon lẫn đôi chân dài, dáng người dong dỏng, như một cây nhỏ xanh um.

Chiếc bên phải có vải nền màu sẫm, cổ áo thêu hoa văn, kiểu dáng may rất ôm người, cũng khiến người ta trông thanh mảnh và cao ráo, nhưng lại có khí chất trầm tĩnh hơn, không... ghẹo người nữa.

Ánh mắt Lận Minh Húc hơi trầm xuống, bước tới trước mặt Thư Vưu, đột nhiên nói: “Cậu mặc vào tôi nhìn thử xem?”

“Được đó.”

Thư Vưu không nghĩ nhiều, nhanh chóng thay đổi hai bộ quần áo, lần lượt khoe ra.

Cậu quay trái, quay phải, rồi lại xoay một vòng tại chỗ, đang bày tư thế quả dưa hấu(*) luyện Thái Cực quyền, thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch, cắt ngang động tác của cậu: “... Áo sẫm màu kia phù hợp với dịp này hơn.”

(*) Bài Thái Cực quyền có động tác như đang mô tả một quả dưa hấu và các động tác nâng, chém dưa.

Thư Vưu “ò” một tiếng, nhanh chóng cất cái áo còn lại đi. Đợi đến khi cậu quay ra lần nữa, Lận Minh Húc đã thay xong quần áo, cũng là một bộ đồ tối màu.

… Nói mới nhớ, dường như anh chẳng có được mấy bộ đồ sáng màu.

Không biết là vô tình hay là trùng hợp, Lận Minh Húc chọn một chiếc cà vạt màu xanh đậm, vừa lúc khá giống với màu hoa văn trên áo Thư Vưu.

Thư Vưu thấy quần áo anh mặc, đôi mắt lập tức sáng lên, đột nhiên sáp tới gần: “Bạn trai, anh...”

Lận Minh Húc sững người, vờ như không có việc gì hỏi lại: “Sao?”

“Trên vai có dính tóc!”

Lận Minh Húc: “... Ồ.”

Thư Vưu lạnh tay lẹ mắt, đắc ý dào dạt vân vê sợi tóc đó trên tay: “Nhìn xem, vẫn là thị lực tôi tốt.”

Lận Minh Húc không còn lời nào để nói.

Hai người mặc chỉn chu, chẳng bao lâu đã tới hội trường bữa tiệc. Bữa tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của một khách sạn 5 sao, vừa bước vào cửa, khắp nơi hoa lá rực rỡ, thật sự biến tiết trời tháng Mười một thành cảnh nắng đẹp tháng Năm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những vị khách đến đây đều ăn mặc chỉn chu, Thư Vưu trà trộn vào trong đám người quần áo là lượt đó mà không ai nhận ra, Lận Minh Húc vừa mới xoay người định nói gì thì đã thấy Thư Vưu đứng bên cạnh bàn tiệc.

Cậu gắp một miếng bánh kem nhỏ.

Gắp tiếp một phần xúc xích nướng nhỏ.

Gắp tiếp một phần hải sản nhỏ.

Mới vài giây trôi qua, đĩa đã đầy ụ, chất thành đống.

Lận Minh Húc: “...”

Anh nghi Thư Vưu tới đây để cọ ăn cọ uống, hơn nữa có rất nhiều bằng chứng.

Thư Vưu không chú ý tới Lận Minh Húc đã phát hiện mục đích cậu tới bữa tiệc, cúi đầu tiếp tục tìm đồ ăn ngon. Cậu đi hết các bàn một lượt, cũng nếm thử hết. Khi đang ăn, cậu bỗng nhiên cảm thấy bóng người đằng trước hơi quen mắt.

Như đã gặp ở đâu đó, mà không chỉ một lần.

Cậu nhìn kỹ… À, là Chúc Phi Xế mà, vậy không sao cả.

... Tiếp tục ăn.

Đĩa lần nữa đầy ụ, lần này Thư Vưu quyết định tìm một góc sofa ngồi xuống để chậm rãi măm măm, cậu vừa cầm đĩa xoay người lại, thiếu chút nữa đụng phải một bóng đen. Thư Vưu vội vàng bảo vệ đĩa ăn, linh hoạt nghiêng người sang một bên, nhanh chóng tránh được.

Cũng may miếng bít tết bò trên cùng không hề nhúc nhích, vẫn an toàn trong thế giới này.

Thư Vưu không khỏi quay đầu, chỉ thấy Chúc Phi Xế đang đỡ trán, mỉm cười nói: “Thư Vưu cậu đã đến rồi.”

Anh ta nhìn trái nhìn phải: “Lận Minh Húc đâu? Tôi tìm cậu ta có việc.”

Hái má Thư Vưu phình lên vì ngậm đầy cơm rang, cậu cũng không rõ Lận Minh Húc đang ở đâu, vì thế chỉ về một hướng bằng ấn tượng ấn mơ hồ: “Chắc là ở bên kia.”

Chúc Phi Xế gật đầu, bước nhanh về đó. Chỉ chốc lát sau, lại có người đứng trước mặt Thư Vưu: “Chào cậu, xin hỏi có phải cậu là Thư Vưu không?”

“Hả?”

Hoá ra ở đây có người quen biết cậu hở?

Thư Vưu ngẩng đầu nhìn sang, là một cô gái trẻ cậu không quen.

Cô gái trẻ cười vươn tay: “Tôi đã cảm thấy là cậu mà... Chào cậu, Thư Vưu, tôi là fan của cậu, tôi thường xuyên đến Khách Xá Tiểu Cư xem buổi biểu diễn của cậu.”

Thư Vưu lập tức mừng rơn… Thật tốt quá, thế mà cậu có fan phú bà rồi!

Đây là khởi đầu của đỉnh cao cuộc đời đó!

Trong phút chốc thậm chí Thư Vưu còn đặt việc ăn uống xuống sau, vội vàng cung cấp dịch vụ trọn gói từ chụp ảnh chung đến ký tên với fan.

Fan còn rất quan tâm hỏi cậu: “Thư Vưu cậu tới chỗ này để gặp người nào à? Tôi biết hầu hết mọi người ở đây, có thể giúp cậu.”

“Không không.”

Thư Vưu vội vàng giải thích, “Tôi khác với họ.”

“Khác?”

Thư Vưu ưỡn ngực, “Tôi ở đây để trưởng thành, đến đây chủ yếu để bổ sung dinh dưỡng.”

Fan: “...”

Fan mới vừa đi thì Chúc Phi Xế nổi giận đùng đùng quay lại, anh ta rít từng chữ qua kẽ răng, chất vấn: “Bên kia là lối ra!”

“Suýt nữa là tôi về thẳng nhà rồi!”

“Ờm...”

Thư Vưu chột dạ trong một phần mười giây, lại chỉ sang hướng khác: “Vậy chắc là ở bên kia?”

Chúc Phi Xế tức giận đến nghiến răng: “Cậu chắc chứ?”

Thư Vưu nhìn anh ta đầy vô tội: “Không chắc.”

Trước khi Chúc Phi Xế nổi khùng, Thư Vưu vội bào chữa cho bản thân: “Lận Minh Húc là người sống sờ sờ, có chân dài thì sẽ tự đi chứ. Tôi cũng đâu lắp điều hướng và định vị trên người anh ấy?”

Chúc Phi Xế hừ lạnh một tiếng: “Được, tôi sẽ tin cậu thêm một lần.”

Anh ta sải bước về hướng mới mà Thư Vưu vừa chỉ. Thư Vưu vội bưng đĩa dời trận địa, để tránh bị ông chủ ghi thù.

Có điều lần này cậu mới bắt đầu nện được mấy bước thì bất ngờ nhận ra người phía trước đúng là Lận Minh Húc.

“Lận...”

Thư Vưu vừa định gọi người, nói cho anh là Chúc Phi Xế đang tìm, trong nháy mắt, Lận Minh Húc hơi nghiêng người, lộ ra một người khác đang đứng trước mặt anh.

Là một chàng trai trẻ.

... Trong tay cầm một ly champagne, bước chân hơi lảo đảo, ánh mắt hơi là lạ.

Giây tiếp theo, ly champagne trong tay đối phương “đương nhiên”, “thuận lý thành chương”, “không hề ngoài ý muốn” mà...

Đổ lên tây trang Lận Minh Húc.

“A xin lỗi anh xin lỗi anh...”

Cậu chàng đó liên tục xin lỗi, mặt đầy áy náy, rồi sau đó ngượng ngùng duỗi tay: “Chào anh, nếu không tôi giúp anh...”

“Không cần.”

Lận Minh Húc lạnh lùng ngắt lời cậu ta rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong một đám người cả trai lẫn gái đang tập trung nói chuyện phiếm, mở rộng quan hệ, tìm thấy cái người chỉ lo ăn kia một cách chuẩn xác.

Thư Vưu đối mặt với anh, không nhịn xuống, chớp mắt ra điều đáp lại.

Trong mắt Lận Minh Húc hiện lên chút ý cười, vẫy tay với cậu.

Thư Vưu lập tức bước nhanh hơn. Sau khi đi đến trước mặt anh lập tức cậu nhỏ giọng nói bên tai Lận Minh Húc: “Nói đi, muốn tôi phối hợp với anh thế nào?”

Lận Minh Húc:...?

Thư Vưu cho rằng anh không hiểu, lần nữa chớp mắt, chớp mắt, chớp mắt tiếp, mí mắt sắp rút gân luôn.

Cậu ho khan một tiếng, ám chỉ Lận Minh Húc: “Là muốn bé dễ thương ngốc nghếch hay là đại thiếu gia chanh chua? Muốn tsundere(*) hay là ngốc bạch ngọt? Nếu không đóa hoa trắng yếu đuối cũng được, tuy độ khó khăn hơi lớn, không dễ phát huy.”

(*) Người ngoài lạnh trong nóng, nhìn lạnh lùng kiêu ngạo nhưng thực chất dễ xấu hổ và giàu tình cảm.

Tim Lận Minh Húc đập thình thịch, bỗng ma xui quỷ khiến nói: “... Cậu làm nũng thử xem?”

Thư Vưu:???

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Vưu cục cưng

Số ký tự: 0