Trắng nõn
Trần Ngũ Dã
2024-08-06 14:01:37
Lỗi do chiếc quần lót quá cỡ kia.
Cặp mông trắng nõn núc ních rung rinh trong tầm mắt. Giây tiếp theo, mặt Thư Vưu kinh hãi đến trắng bệch, cậu vội vàng nhảy lên giường, thành thạo cuốn bản thân thành một quả bóng, trong ánh mắt tràn ngập sự lên án: “Lận Minh Húc!”
“Tôi không ngờ anh lại là loại người như vậy đấy!”
Lận Minh Húc siết chặt nắm tay.
“Anh chiếm được trái tim tôi rồi, mà vẫn ham muốn cơ thể của tôi nữa!”
Gân xanh trên trán Lận Minh Húc hằn rõ.
“Anh anh anh…”
Lận Minh Húc chẳng nói lời nào, bỏ thẳng chiếc quần trong tay xuống đất, quay đầu bỏ đi.
“Ơ từ từ đã!”
Thư Vưu lập tức gọi anh lại, xấu hổ nói: “Anh lấy giúp tôi một chiếc quần lót mới với, cảm ơn.”
Lận Minh Húc nghiến răng: “Tự - lấy - đi.”
“Lạnh quá mà.”
Thư Vưu ra vẻ nai tơ chớp mắt: “Nếu như đôi chân dài miên man của tôi bị rét lạnh đến mức mắc bệnh thấp khớp thì đến khi tôi già rồi, anh sẽ phải đẩy xe lăn đưa tôi đi xem nhảy dân vũ đấy.”
Lận Minh Húc khoanh tay, chẳng hề di chuyển: “Vậy cậu không cần đi xem nhảy dân vũ là được rồi.”
“Thế sao được!” Thư Vưu kiên quyết không chấp nhận: “Tôi là người được chào đón như vậy, già rồi cũng là người thời thượng nhất!”
Lận Minh Húc cười khẩy: “Tôi có thể đánh gãy chân cậu ngay bây giờ.”
“… Bạn trai anh hết yêu tôi rồi.”
Thư Vưu bĩu môi, cậu cẩn thận duỗi một chân ra khỏi chăn trước, làn da trắng nõn của cậu trở nên hết sức nổi bật rõ nét trên tấm ga trải giường sẫm màu, đầu ngón chân mềm mại đầy sức sống hơi cuộn tròn lại, trắng đến chói mắt.
Lận Minh Húc bỗng quay đầu đi: “… Được rồi, để tôi lấy giúp cậu.”
Anh bước đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy bừa một chiếc quần lót rồi ném cho Thư Vưu.
“Bạn trai, anh tốt ghê.”
Thư Vưu chớp chớp mắt, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Có thể giúp tôi lấy áo ngủ nữa được không?”
Lận Minh Húc không thể nhịn được nữa, anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ chính.
Sự yên tĩnh đã trở lại bên phòng ngủ phụ.
Máy tính vẫn đang bật, tài liệu cũng đang trong trạng thái lật dở, anh có thể tiếp tục bận rộn bất cứ lúc nào. Lận Minh Húc nhìn vào màn hình, góc phải bên dưới màn hình nhảy ra khung chat của Bành Thượng Ân.
Bành Thượng Ân: “Anh Lận, anh có ăn đào không? Họ hàng nhà em vừa tặng, nghe nói là giống đặc biệt, trời lạnh thế này rất hiếm khi trồng được…”
Lận Minh Húc nhìn lướt qua, vừa định làm việc tiếp thì không biết sao lại dừng lại, mãi chẳng có động tác tiếp theo.
… Bành Thượng Ân gửi một bức ảnh qua.
Những quả đào to căng mọng khoác lên mình màu hồng phớt, chỉ nhìn thôi đã thấy tươi ngon, khiến ngón trỏ anh không nhịn được khẽ gõ xuống.
Rất giống.
Cực kỳ giống.
Tựa như đang thoát ẩn thoát hiện trước mắt anh.
Lắc trái, lắc phải, nảy lên nảy xuống..
Rung rinh đến mức khiến lòng anh hỗn loạn.
Bành Thượng Ân vẫn tiếp tục nhắn thêm: “Em nếm thử rồi, ăn khá ngon, nhà họ tặng nhiều quá nên mẹ em bảo em mang qua cho bạn bè một ít…”
Lận Minh Húc vẫn bất động.
Bành Thượng Ân: “Anh Lận, ngày mai em mang qua nhé? Buổi sáng anh có ở nhà không?”
“Cạch!”
Laptop bị gập mạnh xuống.
/
Sáng hôm sau, sau khi Thư Vưu xuống giường, câu nhận ra trên bàn ăn có thêm một đĩa đào.
“Quả đào!”
Cậu ngạc nhiên cầm lấy một quả, ngó trái nhìn phải, xác định đây là quả đào real 100%, không phải đạo cụ.
Nhìn thời tiết sắp tụt xuống ngưỡng không độ bên ngoài, cậu nghi ngờ hỏi Lận Minh Húc đang làm bữa sáng trong phòng bếp: “Đào từ đâu ra vậy?”
“… Bành Thượng Ân tặng.”
Lận Minh Húc lạnh nhạt nói: “Cậu muốn ăn thì ăn đi.”
Thư Vưu cũng không khách sáo, cậu cầm lên cắn một miếng to, cảm nhận được vị đầy đặn mọng nước, rất ngọt ăn rất ngon.
“Răng rắc răng rắc”, chẳng mấy chốc cậu đã xử xong một quả, rồi cầm lấy quả thứ hai, đang định ăn tiếp thì Lận Minh Húc bưng bánh trứng đi ra, nhìn thấy khóe môi cậu dính đầy nước, anh khẽ nhướn mày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu cho rằng anh đang ghét bỏ tướng ăn của mình, nên tiện tay quệt miệng, môi ngày càng đỏ hơn. Cậu chớp chớp mắt: “Không thì tôi về phòng ăn nhé?”
Dù sao cứ nhắm mắt làm ngơ là được.
Lận Minh Húc nhíu chặt mày: “Không được ăn bất cứ thứ gì trên giường.”
Hai người bắt đầu ăn sáng, dường như Lận Minh Húc cũng nhận ra hôm nào cũng ăn bánh sandwich thì quá đơn điệu, nên mấy ngày nay anh đã thay đổi thành mấy món khác.
Sáng nay là bánh trứng và chao do Thư Vưu mua, và thêm một ít salad trộn.
Thư Vưu ăn đến cảm thấy mỹ mãn, ăn xong rồi lại cầm tiếp quả đào thứ ba lên. Khi đang gặm rất vui vẻ, Lận Minh Húc đi từ phòng bếp ra, liếc nhìn bụng của cậu bằng vẻ mặt vi diệu.
Thư Vưu nhạy cảm nhận ra ý tứ của anh, cậu ra vẻ thẹn thùng cụp mắt nói: “Là của anh.”
“Phải không?”
Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch, anh cười khẩy hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Thư Vưu nghiêm túc giơ ngón tay: “Mới ba phút thôi.”
Lận Minh Húc: “…”
Gặm xong quả đào thứ ba, cuối cùng Thư Vưu cũng thấy hơi no quá. Cậu đứng dậy định đi vài bước cho xuôi xuôi bụng thì bỗng thoáng thấy tuyết lại bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Đây là trận tuyết thứ ba trong năm nay, rơi rất nhiều. Thư Vưu đang suy nghĩ chắc phải mua thảm điện rồi, nhưng trời rét thế này cậu không muốn ra khỏi nhà đâu, đang định mở một app nào đó lên để mua hàng trực tuyến thì “ding dong”, tiếng chuông cửa vang lên.
Thư Vưu đỡ eo đi ra mở cửa, người ngoài cửa thế mà lại là Bành Thượng Ân.
Cậu mở rộng cửa, khó hiểu hỏi: “Anh làm rơi gì hả? Nó quý lắm sao?”
Thứ gì đáng giá đến mức bất chấp tuyết rơi khắp trời thế này để tới lấy chứ?
Bành Thượng Ân sửng sốt: “Không phải đâu, tôi tới là để tặng đồ cho hai người.”
Tặng đồ!
Thời buổi này, người tốt như vậy chẳng thấy được nhiều như vậy đâu!
Ánh mắt Thư Vưu nhìn Bành Thượng Ân lập tức trở nên thân thiết nhiệt tình hơn hẳn: “Vào đi vào đi, anh mau vào nhà ngồi chơi!”
Bành Thượng Ân được thương mà sợ, vừa đi vào đã móc hai tờ phiếu giảm giá từ trong túi ra: “… Đây là một địa điểm mới khai trương, hai người có rảnh thì tới chơi thử.”
Cậu ta cũng định nhân cơ hội này xum xoe luôn.
Lận Minh Húc kêu gọi được đầu tư là chuyện ván đã đóng thuyền, chuyện vực dậy bắt đầu lại càng chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Bằng năng lực của anh, chỉ cần Bành Thượng Ân không ngốc thì cũng biết cái gì gọi là “ôm đùi to phát tài lớn“.
Tuy chỉ là một tên con nhà giàu cá mặn, nhưng Bành Thượng Ân vẫn rất có mắt nhìn đó.
Hơn nữa…
Quà nên tặng đúng người, chứ không chỉ tặng những món đắt tiền.
Trước đây Lận Minh Húc độc thân chỉ có một mình thì không có nơi để đột phá. Bây giờ anh có Thư Vưu bên cạnh, nên tất nhiên phải dồn hỏa lực vào phần dành cho cặp đôi rồi.
Thư Vưu cầm lấy thì thấy đó là một phiếu giảm giá nhân dịp khai trương của một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết nào đó, nếu quá thời gian sử dụng thì chỉ là rác thôi.
Đúng là cậu chưa từng trượt tuyết bao giờ… bởi vì khi tuyết rơi thì tuyệt đối Thư Vưu sẽ không ra khỏi nhà.
Nhưng để trải nghiệm thì chắc cũng được.
Thư Vưu cầm phiếu đi vào phòng bếp, Lận Minh Húc vẫn đang rửa bát. Người đàn ông mặc đồ ở nhà với mái tóc hơi rối bù, có phần giản dị hơn so với khi mặc trang phục trang trọng, cũng làm dịu đi vẻ lạnh lùng bao phủ quanh người anh khá nhiều.
Vài giọt nước chảy từ cổ tay áo đã xắn lên xuống cánh tay cường tráng, người đàn ông vẫn tiếp tục rửa sạch bọt, đặt chiếc đĩa cuối cùng xuống, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
… Bỗng hơi giống người đàn ông của gia đình điển trai chững chạc đầy dịu dàng.
Thư Vưu ho khan một tiếng: “Bành Thượng Ân đến đây, tặng hai phiếu giảm giá của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt cậu đầy trông ngóng: “Tôi đọc rồi, thời hạn sử dụng chỉ còn nốt hôm nay ngày mai và ngày kia thôi.”
“Vừa vặn thay, đó là từng ấy ngày tôi yêu anh.”
Lận Minh Húc dần chai lì rồi, thậm chí anh còn thuận miệng hỏi lại: “Vậy ngày hôm qua thì sao?”
Vẻ mặt Thư Vưu không đành lòng: “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.”
Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch.
Người đàn ông lau khô tay, xoay người lại, cạn lời hỏi: “Cậu muốn đi trượt tuyết?”
Thư Vưu gật gật đầu, theo anh ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng khách, Bành Thượng Ân đang lướt điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên: “Anh Lận, hai người đi không? Hôm nay em có mấy người bạn cũng đến đó chơi.”
“Nhiều người mới vui, không thì hai người tham gia với bọn em đi?”
Hai người cùng lúc xoay sang nhìn Lận Minh Húc với vẻ mặt chờ mong. Người đối diện hơi khựng lại, anh chợt có ảo giác đang đối mặt với mấy đứa trẻ trường mẫu giáo.
“… Được rồi.”
Hôm nay anh cũng không có việc gì phải làm.
“Yeah!”
Thư Vưu lập tức nhảy dựng lên, thậm chí ngầm hiểu mà đập tay với Bành Thượng Ân. Ngay sau đó cậu vọt vào phòng ngủ chính, lôi bộ quần áo dày nhất trong tủ ra.
Áo khoác lông vũ, tất lông xù, đồ giữ nhiệt dày mặc bên trong…
Mười phút sau, một người thân hình tròn vo bước ra, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại, rồi bị mũ len che đi.
Lận Minh Húc nhìn cậu một lượt: “Cậu đang định đi Nam Cực hả?”
Thư Vưu vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi sợ lạnh.”
Hai người ngồi trên xe của Bành Thượng Ân đến sân trượt tuyết, trên đường đi, Bành Thượng Ân không chịu nổi cảnh độc thân nữa, cậu ta hỏi Thư Vưu làm cách nào mới có thể thoát FA.
Thư Vưu nghiêm túc nói: “Thật ra trước khi gặp được Lận Minh Húc, tôi cũng là tên độc thân từ trong bụng mẹ.”
“Thật vậy hả?”
Bành Thượng Ân rất tò mò: “Người ưu tú như cậu, cũng không có ai theo đuổi à?”
“Có thì cũng có.” Thư Vưu đáp: “Nhưng tôi khá nghiêm khắc với người khác, yêu cầu của tôi tương đối cao.”
Bành Thượng Ân: “…”
Lần đầu tiên cậu ta thấy có một người có thể nói tính bắt bẻ của mình thành một kiểu tươi mát thoát tục như vậy đấy.
Nhưng giờ cũng chỉ đang nói chuyện phiếm vớ vẩn thôi, cậu ta hỏi tiếp: “Vậy cậu có kinh nghiệm gì để truyền lại cho tôi không?”
“Có chứ.”
Thư Vưu ra vẻ thần thần bí bí nói: “Nếu là người bình thường thì tôi không nói cho đâu.”
Bành Thượng Ân phấn khích: “Cậu nói nhanh lên.”
“Có ba yếu tố chính.” Thư Vưu nghiêm túc nói: “Là to gan, mặt dày, và lòng dạ đen tối.”
Bành Thượng Ân:???
Nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Cậu ta không khỏi liếc nhìn Lận Minh Húc đang ngồi ở ghế sau, nhỏ giọng hỏi: “Đó là cách mà cậu… theo đuổi anh Lận ấy hả?” Nếu đúng là thế thì cậu ta cũng tìm người nào đó để thử xem.
“Chuyện đó thì không phải.”
Thư Vưu ra vẻ xấu hổ, cụp mắt: “Tôi theo đuổi được anh ấy dựa hết vào một trái tim chân thành thiết tha của tôi.”
Bành Thượng Ân: …Rất khó để tin vào những lời này.
Cuối cùng xe cũng đến sân trượt tuyết, nơi này đang vào mùa cao điểm trong năm nên có rất đông người. Nhưng Bành Thượng Ân có bạn là hội viên VIP dọn đường nên họ đi thẳng vào phòng thay đồ được luôn.
Lận Minh Húc đã thay xong bộ đồ trượt tuyết rồi đi ra, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thư Vưu đâu.
Anh hơi nhíu mày, quay lại tìm người. Anh đi đến cửa gian bên cạnh, chỉ thấy trên cửa treo một đống quần áo, nhưng người bên trong vẫn chẳng có dấu hiệu sắp ra.
“Thư Vưu?”
Lận Minh Húc dò hỏi: “Cậu chưa thay xong hả?”
Cánh cửa nhỏ “cọt kẹt” hé mở, Thư Vưu thò cái đầu bông xù ra, vẻ mặt khó xử nói: “… Bạn trai, anh giúp tôi chút được không?”
Cậu tránh sang một bên để Lận Minh Húc lách vào. Người đàn ông thoáng liếc qua, chỉ thấy một mảng màu trắng.
Trắng nõn.
Cặp mông trắng nõn núc ních rung rinh trong tầm mắt. Giây tiếp theo, mặt Thư Vưu kinh hãi đến trắng bệch, cậu vội vàng nhảy lên giường, thành thạo cuốn bản thân thành một quả bóng, trong ánh mắt tràn ngập sự lên án: “Lận Minh Húc!”
“Tôi không ngờ anh lại là loại người như vậy đấy!”
Lận Minh Húc siết chặt nắm tay.
“Anh chiếm được trái tim tôi rồi, mà vẫn ham muốn cơ thể của tôi nữa!”
Gân xanh trên trán Lận Minh Húc hằn rõ.
“Anh anh anh…”
Lận Minh Húc chẳng nói lời nào, bỏ thẳng chiếc quần trong tay xuống đất, quay đầu bỏ đi.
“Ơ từ từ đã!”
Thư Vưu lập tức gọi anh lại, xấu hổ nói: “Anh lấy giúp tôi một chiếc quần lót mới với, cảm ơn.”
Lận Minh Húc nghiến răng: “Tự - lấy - đi.”
“Lạnh quá mà.”
Thư Vưu ra vẻ nai tơ chớp mắt: “Nếu như đôi chân dài miên man của tôi bị rét lạnh đến mức mắc bệnh thấp khớp thì đến khi tôi già rồi, anh sẽ phải đẩy xe lăn đưa tôi đi xem nhảy dân vũ đấy.”
Lận Minh Húc khoanh tay, chẳng hề di chuyển: “Vậy cậu không cần đi xem nhảy dân vũ là được rồi.”
“Thế sao được!” Thư Vưu kiên quyết không chấp nhận: “Tôi là người được chào đón như vậy, già rồi cũng là người thời thượng nhất!”
Lận Minh Húc cười khẩy: “Tôi có thể đánh gãy chân cậu ngay bây giờ.”
“… Bạn trai anh hết yêu tôi rồi.”
Thư Vưu bĩu môi, cậu cẩn thận duỗi một chân ra khỏi chăn trước, làn da trắng nõn của cậu trở nên hết sức nổi bật rõ nét trên tấm ga trải giường sẫm màu, đầu ngón chân mềm mại đầy sức sống hơi cuộn tròn lại, trắng đến chói mắt.
Lận Minh Húc bỗng quay đầu đi: “… Được rồi, để tôi lấy giúp cậu.”
Anh bước đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy bừa một chiếc quần lót rồi ném cho Thư Vưu.
“Bạn trai, anh tốt ghê.”
Thư Vưu chớp chớp mắt, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Có thể giúp tôi lấy áo ngủ nữa được không?”
Lận Minh Húc không thể nhịn được nữa, anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ chính.
Sự yên tĩnh đã trở lại bên phòng ngủ phụ.
Máy tính vẫn đang bật, tài liệu cũng đang trong trạng thái lật dở, anh có thể tiếp tục bận rộn bất cứ lúc nào. Lận Minh Húc nhìn vào màn hình, góc phải bên dưới màn hình nhảy ra khung chat của Bành Thượng Ân.
Bành Thượng Ân: “Anh Lận, anh có ăn đào không? Họ hàng nhà em vừa tặng, nghe nói là giống đặc biệt, trời lạnh thế này rất hiếm khi trồng được…”
Lận Minh Húc nhìn lướt qua, vừa định làm việc tiếp thì không biết sao lại dừng lại, mãi chẳng có động tác tiếp theo.
… Bành Thượng Ân gửi một bức ảnh qua.
Những quả đào to căng mọng khoác lên mình màu hồng phớt, chỉ nhìn thôi đã thấy tươi ngon, khiến ngón trỏ anh không nhịn được khẽ gõ xuống.
Rất giống.
Cực kỳ giống.
Tựa như đang thoát ẩn thoát hiện trước mắt anh.
Lắc trái, lắc phải, nảy lên nảy xuống..
Rung rinh đến mức khiến lòng anh hỗn loạn.
Bành Thượng Ân vẫn tiếp tục nhắn thêm: “Em nếm thử rồi, ăn khá ngon, nhà họ tặng nhiều quá nên mẹ em bảo em mang qua cho bạn bè một ít…”
Lận Minh Húc vẫn bất động.
Bành Thượng Ân: “Anh Lận, ngày mai em mang qua nhé? Buổi sáng anh có ở nhà không?”
“Cạch!”
Laptop bị gập mạnh xuống.
/
Sáng hôm sau, sau khi Thư Vưu xuống giường, câu nhận ra trên bàn ăn có thêm một đĩa đào.
“Quả đào!”
Cậu ngạc nhiên cầm lấy một quả, ngó trái nhìn phải, xác định đây là quả đào real 100%, không phải đạo cụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thời tiết sắp tụt xuống ngưỡng không độ bên ngoài, cậu nghi ngờ hỏi Lận Minh Húc đang làm bữa sáng trong phòng bếp: “Đào từ đâu ra vậy?”
“… Bành Thượng Ân tặng.”
Lận Minh Húc lạnh nhạt nói: “Cậu muốn ăn thì ăn đi.”
Thư Vưu cũng không khách sáo, cậu cầm lên cắn một miếng to, cảm nhận được vị đầy đặn mọng nước, rất ngọt ăn rất ngon.
“Răng rắc răng rắc”, chẳng mấy chốc cậu đã xử xong một quả, rồi cầm lấy quả thứ hai, đang định ăn tiếp thì Lận Minh Húc bưng bánh trứng đi ra, nhìn thấy khóe môi cậu dính đầy nước, anh khẽ nhướn mày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu cho rằng anh đang ghét bỏ tướng ăn của mình, nên tiện tay quệt miệng, môi ngày càng đỏ hơn. Cậu chớp chớp mắt: “Không thì tôi về phòng ăn nhé?”
Dù sao cứ nhắm mắt làm ngơ là được.
Lận Minh Húc nhíu chặt mày: “Không được ăn bất cứ thứ gì trên giường.”
Hai người bắt đầu ăn sáng, dường như Lận Minh Húc cũng nhận ra hôm nào cũng ăn bánh sandwich thì quá đơn điệu, nên mấy ngày nay anh đã thay đổi thành mấy món khác.
Sáng nay là bánh trứng và chao do Thư Vưu mua, và thêm một ít salad trộn.
Thư Vưu ăn đến cảm thấy mỹ mãn, ăn xong rồi lại cầm tiếp quả đào thứ ba lên. Khi đang gặm rất vui vẻ, Lận Minh Húc đi từ phòng bếp ra, liếc nhìn bụng của cậu bằng vẻ mặt vi diệu.
Thư Vưu nhạy cảm nhận ra ý tứ của anh, cậu ra vẻ thẹn thùng cụp mắt nói: “Là của anh.”
“Phải không?”
Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch, anh cười khẩy hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Thư Vưu nghiêm túc giơ ngón tay: “Mới ba phút thôi.”
Lận Minh Húc: “…”
Gặm xong quả đào thứ ba, cuối cùng Thư Vưu cũng thấy hơi no quá. Cậu đứng dậy định đi vài bước cho xuôi xuôi bụng thì bỗng thoáng thấy tuyết lại bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Đây là trận tuyết thứ ba trong năm nay, rơi rất nhiều. Thư Vưu đang suy nghĩ chắc phải mua thảm điện rồi, nhưng trời rét thế này cậu không muốn ra khỏi nhà đâu, đang định mở một app nào đó lên để mua hàng trực tuyến thì “ding dong”, tiếng chuông cửa vang lên.
Thư Vưu đỡ eo đi ra mở cửa, người ngoài cửa thế mà lại là Bành Thượng Ân.
Cậu mở rộng cửa, khó hiểu hỏi: “Anh làm rơi gì hả? Nó quý lắm sao?”
Thứ gì đáng giá đến mức bất chấp tuyết rơi khắp trời thế này để tới lấy chứ?
Bành Thượng Ân sửng sốt: “Không phải đâu, tôi tới là để tặng đồ cho hai người.”
Tặng đồ!
Thời buổi này, người tốt như vậy chẳng thấy được nhiều như vậy đâu!
Ánh mắt Thư Vưu nhìn Bành Thượng Ân lập tức trở nên thân thiết nhiệt tình hơn hẳn: “Vào đi vào đi, anh mau vào nhà ngồi chơi!”
Bành Thượng Ân được thương mà sợ, vừa đi vào đã móc hai tờ phiếu giảm giá từ trong túi ra: “… Đây là một địa điểm mới khai trương, hai người có rảnh thì tới chơi thử.”
Cậu ta cũng định nhân cơ hội này xum xoe luôn.
Lận Minh Húc kêu gọi được đầu tư là chuyện ván đã đóng thuyền, chuyện vực dậy bắt đầu lại càng chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Bằng năng lực của anh, chỉ cần Bành Thượng Ân không ngốc thì cũng biết cái gì gọi là “ôm đùi to phát tài lớn“.
Tuy chỉ là một tên con nhà giàu cá mặn, nhưng Bành Thượng Ân vẫn rất có mắt nhìn đó.
Hơn nữa…
Quà nên tặng đúng người, chứ không chỉ tặng những món đắt tiền.
Trước đây Lận Minh Húc độc thân chỉ có một mình thì không có nơi để đột phá. Bây giờ anh có Thư Vưu bên cạnh, nên tất nhiên phải dồn hỏa lực vào phần dành cho cặp đôi rồi.
Thư Vưu cầm lấy thì thấy đó là một phiếu giảm giá nhân dịp khai trương của một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết nào đó, nếu quá thời gian sử dụng thì chỉ là rác thôi.
Đúng là cậu chưa từng trượt tuyết bao giờ… bởi vì khi tuyết rơi thì tuyệt đối Thư Vưu sẽ không ra khỏi nhà.
Nhưng để trải nghiệm thì chắc cũng được.
Thư Vưu cầm phiếu đi vào phòng bếp, Lận Minh Húc vẫn đang rửa bát. Người đàn ông mặc đồ ở nhà với mái tóc hơi rối bù, có phần giản dị hơn so với khi mặc trang phục trang trọng, cũng làm dịu đi vẻ lạnh lùng bao phủ quanh người anh khá nhiều.
Vài giọt nước chảy từ cổ tay áo đã xắn lên xuống cánh tay cường tráng, người đàn ông vẫn tiếp tục rửa sạch bọt, đặt chiếc đĩa cuối cùng xuống, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
… Bỗng hơi giống người đàn ông của gia đình điển trai chững chạc đầy dịu dàng.
Thư Vưu ho khan một tiếng: “Bành Thượng Ân đến đây, tặng hai phiếu giảm giá của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt cậu đầy trông ngóng: “Tôi đọc rồi, thời hạn sử dụng chỉ còn nốt hôm nay ngày mai và ngày kia thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vừa vặn thay, đó là từng ấy ngày tôi yêu anh.”
Lận Minh Húc dần chai lì rồi, thậm chí anh còn thuận miệng hỏi lại: “Vậy ngày hôm qua thì sao?”
Vẻ mặt Thư Vưu không đành lòng: “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.”
Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch.
Người đàn ông lau khô tay, xoay người lại, cạn lời hỏi: “Cậu muốn đi trượt tuyết?”
Thư Vưu gật gật đầu, theo anh ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng khách, Bành Thượng Ân đang lướt điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên: “Anh Lận, hai người đi không? Hôm nay em có mấy người bạn cũng đến đó chơi.”
“Nhiều người mới vui, không thì hai người tham gia với bọn em đi?”
Hai người cùng lúc xoay sang nhìn Lận Minh Húc với vẻ mặt chờ mong. Người đối diện hơi khựng lại, anh chợt có ảo giác đang đối mặt với mấy đứa trẻ trường mẫu giáo.
“… Được rồi.”
Hôm nay anh cũng không có việc gì phải làm.
“Yeah!”
Thư Vưu lập tức nhảy dựng lên, thậm chí ngầm hiểu mà đập tay với Bành Thượng Ân. Ngay sau đó cậu vọt vào phòng ngủ chính, lôi bộ quần áo dày nhất trong tủ ra.
Áo khoác lông vũ, tất lông xù, đồ giữ nhiệt dày mặc bên trong…
Mười phút sau, một người thân hình tròn vo bước ra, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại, rồi bị mũ len che đi.
Lận Minh Húc nhìn cậu một lượt: “Cậu đang định đi Nam Cực hả?”
Thư Vưu vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi sợ lạnh.”
Hai người ngồi trên xe của Bành Thượng Ân đến sân trượt tuyết, trên đường đi, Bành Thượng Ân không chịu nổi cảnh độc thân nữa, cậu ta hỏi Thư Vưu làm cách nào mới có thể thoát FA.
Thư Vưu nghiêm túc nói: “Thật ra trước khi gặp được Lận Minh Húc, tôi cũng là tên độc thân từ trong bụng mẹ.”
“Thật vậy hả?”
Bành Thượng Ân rất tò mò: “Người ưu tú như cậu, cũng không có ai theo đuổi à?”
“Có thì cũng có.” Thư Vưu đáp: “Nhưng tôi khá nghiêm khắc với người khác, yêu cầu của tôi tương đối cao.”
Bành Thượng Ân: “…”
Lần đầu tiên cậu ta thấy có một người có thể nói tính bắt bẻ của mình thành một kiểu tươi mát thoát tục như vậy đấy.
Nhưng giờ cũng chỉ đang nói chuyện phiếm vớ vẩn thôi, cậu ta hỏi tiếp: “Vậy cậu có kinh nghiệm gì để truyền lại cho tôi không?”
“Có chứ.”
Thư Vưu ra vẻ thần thần bí bí nói: “Nếu là người bình thường thì tôi không nói cho đâu.”
Bành Thượng Ân phấn khích: “Cậu nói nhanh lên.”
“Có ba yếu tố chính.” Thư Vưu nghiêm túc nói: “Là to gan, mặt dày, và lòng dạ đen tối.”
Bành Thượng Ân:???
Nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Cậu ta không khỏi liếc nhìn Lận Minh Húc đang ngồi ở ghế sau, nhỏ giọng hỏi: “Đó là cách mà cậu… theo đuổi anh Lận ấy hả?” Nếu đúng là thế thì cậu ta cũng tìm người nào đó để thử xem.
“Chuyện đó thì không phải.”
Thư Vưu ra vẻ xấu hổ, cụp mắt: “Tôi theo đuổi được anh ấy dựa hết vào một trái tim chân thành thiết tha của tôi.”
Bành Thượng Ân: …Rất khó để tin vào những lời này.
Cuối cùng xe cũng đến sân trượt tuyết, nơi này đang vào mùa cao điểm trong năm nên có rất đông người. Nhưng Bành Thượng Ân có bạn là hội viên VIP dọn đường nên họ đi thẳng vào phòng thay đồ được luôn.
Lận Minh Húc đã thay xong bộ đồ trượt tuyết rồi đi ra, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thư Vưu đâu.
Anh hơi nhíu mày, quay lại tìm người. Anh đi đến cửa gian bên cạnh, chỉ thấy trên cửa treo một đống quần áo, nhưng người bên trong vẫn chẳng có dấu hiệu sắp ra.
“Thư Vưu?”
Lận Minh Húc dò hỏi: “Cậu chưa thay xong hả?”
Cánh cửa nhỏ “cọt kẹt” hé mở, Thư Vưu thò cái đầu bông xù ra, vẻ mặt khó xử nói: “… Bạn trai, anh giúp tôi chút được không?”
Cậu tránh sang một bên để Lận Minh Húc lách vào. Người đàn ông thoáng liếc qua, chỉ thấy một mảng màu trắng.
Trắng nõn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro