Vạn Ánh Nắng Xuyên Qua Tường Thành
Quỷ Trấn (5)
Queen Bảo Bối
2024-07-14 15:36:38
Đâu phải một đoá hoa đẹp, thì nhất định phải được cắm vào một chiếc bình chạm trổ hoa văn? Cái gì gọi là xứng lứa vừa đôi, cái gì gọi là nam thanh nữ tú? Bội Hoàn tuy không phải người thích học hỏi nhiều, nhưng không có nghĩa rằng hắn không rõ, bản thân mình thật sự yêu thích thứ gì. Hắn yêu ghét rõ ràng, cái gì không thích thì chính là sống chết cũng không muốn nhìn thấy, cái gì thích thì nhất định phải có bằng được. Huống hồ, nam nhân đẹp như hoạ ngay bên cạnh, lại là người mà hắn đã để ý từ lâu. Cũng không rõ là từ lần ở rừng đào về bị gương mặt ấy làm cho thơ thẩn. Hay là từ lần y cứu hắn thoát khỏi đám sói hoang ngoài bìa rừng. Quá nhiều những lần cùng hắn trải qua gian nan, nguy hiểm. Chỉ như vậy, hắn mới nhận ra linh cảm mách bảo nơi lồng ngực kia là hoàn toàn đúng.
Hàn Thiên Hinh không muốn day dưa nhiều, sau khi định thần lại đã vội vàng quay mặt đi.
"Xoay người lại đi! Trị thương xong rồi còn phải ăn một chút, nghỉ ngơi sớm ngày mai ra ngoài dò thám tình hình."
"Huynh đang tránh ta?"
Bội Hoàn vào việc chính, không nói dong dài mà muốn nhìn thẳng vào nội tâm của y.
"Tránh cái gì?"
"Huynh còn hỏi? Huynh rõ ràng muốn tránh mặt ta? Vì sao?"
"Đệ đừng trẻ con nữa! Mau xoay người lại đi!"
Hắn đưa hai tay ra bắt lấy vai của y, lần mạo phạm này lại càng dữ dội hơn cả lần trước. Khi mà hắn ép y phải nhìn mình, ánh mắt thiếu niên kia rực rỡ như ánh lửa lại tuôn trào nhiệt huyết. Nó khiến y bị thiêu đốt, khiến y đang vững chãi như thành trì phút chốc hoá thành tro bụi.
"Huynh thật sự không thấy gì sao? Thật sự không thấy sao?"
Hàn Thiên Hinh cố gắng níu giữ chút tôn nghiêm cho bản thân mình. Dù sao cũng là Bạch Dạ Tiên Quân, không thể không đứng đắn mà ở đây bị hắn lôi lôi kéo kéo. Y ngước mắt lên, rất kiên định và lạnh lẽo nhìn hắn mà nói.
"Đệ còn làm càn, đừng trách ta sẽ dạy dỗ đệ, để đệ quay về Hành Minh Tông hối lỗi."
"Ta thích huynh!"
Mấy lời cuối cùng y vừa nói xong, gần như cùng một lúc với những gì Bội Hoàn nói. Vậy nên y cơ hồ nghe không rõ, hoặc có thể là nghe rõ rồi cũng thành không. Hai người im lặng, trong phòng bỗng trở nên lạnh ngắt như tờ. Thấy y mặt mũi vô biểu tình như vậy, Bội Hoàn còn sợ mình không đủ thành ý, nói không đủ to mà cố tình lặp lại, nhìn y rất thành khẩn.
"Ta thích huynh!"
Hắn nói rồi đột nhiên nhắm mắt lại, như đang đợi chờ cơn thịnh nộ mà Hàn Thiên Hinh có thể váng xuống. Hắn thừa biết y xem trọng thể diện, dù sự thật có ra sao y cũng sẽ cho hắn biết tay. Chỉ là hắn nhịn rất lâu rồi, nhịn đến mức toàn thân đau nhức muốn bùng phát, đến mức máu trong tứ chi đều sôi sục cả lên. Ngày ngày nhìn thấy y đi đi lại lại, mà chẳng hiểu rõ bản thân mong muốn điều gì. Hắn biết rõ như vậy, còn phải giả vờ như không biết, giả vờ là một tiên điên thích ăn đòn.
Hàn Thiên Hinh nghe xong cảm thấy tai mình bị ù, còn đầu như vừa bị sét đánh trúng. Y mở to mắt ra, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn hàng mi đang khép hờ hững kia. Còn nghĩ ban đầu là bản thân ảo tưởng quá nhiều, lại còn có mấy suy nghĩ lung tung không đứng đắn. Còn nghĩ trên đời này chỉ có mỗi y là hoang đường, thích những thứ ngoài tầm tay. Hoá ra, vẫn còn có kẻ giống y, tình nguyện cùng y hoang đường tới vậy.
Đợi mãi chẳng thấy y có phản ứng gì, lúc này Bội Hoàn mới thật sự làm điều mà mình mong muốn. Hắn vươn tay ra ôm lấy gáy của Hàn Thiên Hinh, từ từ tiến tới hôn lên môi y. Một nụ hôn nhẹ nhàng, môi hắn vừa đặt lên đã mát lạnh hệt những ngày cuối thu ở Hành Minh Tông. Y không nhúc nhích, không kháng cự, không hốt hoảng cũng không đẩy hắn ra. Chỉ đơn giản một trạng thái ngồi yên lặng như thế, trong đầu trống rỗng không nghĩ gì. Có tiếng tim đập thình thịch nơi lồng ngực, có hơi thở đều đều của Bội Hoàn bên tai.
Hắn đột nhiên dừng một chút, cọ cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của y, rũ mắt hỏi.
"Huynh không trả lời ta? Huynh thì sao?"
Y thì sao?
Hỏi thẳng thắn như vậy, hắn còn muốn y để mặt mũi bản thân đi đâu nữa?
"Ta..."
Lần đầu tiên Hàn Thiên Hinh rơi vào trạng thái do dự không biết phải làm gì. Có điều rõ ràng đây là điều y mong muốn, mà khi có được lại cảm thấy nó đến quá nhanh. Sợ rằng không chân thật, sợ rằng nó sẽ giống như hoàng hôn trên núi Trúc Trì dưới rừng đào kia, nhanh chóng lụi tàn.
"Huynh không nói nghĩa là cũng như vậy! Ta xem huynh đã đồng y rồi!"
Hắn đưa tay chạm lên đuôi mắt phượng của y, không rõ là thật hay mơ mà lại thấy nơi kia ươn ướt. Trong tâm lại động, thật sự không nhịn được mà muốn trói chặt vào lòng. Sau một hồi day dưa, Hàn Thiên Hinh phải khó khăn lắm mới đẩy hắn ra khỏi người mình mà đứng dậy. Y vẫn còn chưa kịp thích nghi với cảm giác này, cứ thấy mình như thiếu nữ mới lớn vụng về.
"Ra ngoài gọi Tình Ca đi! Chúng ta tìm gì đó bỏ bụng!"
"Được!"
Bội Hoàn sau khi được trị thương khí sắc rất tốt, nói thẳng ra hắn đã tốt hơn kể từ khi nói ra hết những vướng bận trong lòng. Hắn không trong mong quá nhiều vào câu trả lời của y, chỉ đơn giản muốn giải bày như vậy. Đồng ý cũng được, khước từ cũng được. Chỉ cần để y biết rõ thành ý của hắn, sớm hay muộn gì kết quả cũng sẽ có thôi.
Tình Ca ở một mình trong phòng cực kỳ bức bối, không ai cãi nhau lại khiến hắn khó chịu đến lạ. Tại sao một người hay trêu đùa chọc ghẹo như Bội Hoàn được ở cùng Hàn Thiên Hinh, còn hắn thì không thể? Càng nghĩ càng không cam lòng, Tình Ca đá tung cửa ra muốn sang bên này, kết quả lại gặp ngay người mình muốn tìm kiếm.
"Ngươi?"
"Ngươi ngươi cái gì? Đại sư huynh bảo ngươi cùng bọn ta ra ngoài tìm chút gì bỏ bụng. Ngươi nhanh lên!"
Hắn khoanh tay trước ngực.
"Ta xong cả rồi! Ngươi mới là kẻ phiền phức, suốt ngày cứ thích làm cái đuôi bám lấy đại sư huynh!"
"Đúng đúng! Ta cũng phải lấy làm vinh dự khi được làm cái đuôi cho huynh ấy. Chẳng bì được với ngươi, một khúc xương bị bỏ ngoài xó không ai ngó ngàng."
"Ngươi..."
Hai bên đang đấu khẩu ác liệt, thấy Hàn Thiên Hinh từ trong gian phòng bước ra liền câm như hến. Bội Hoàn liếc thấy pháp khí của Tình Ca còn đang để trong phòng, có ý tốt nhắc nhở.
"Đóng cửa cẩn thận một chút! Ở đây không phải Hành Minh Tông, có trộm vào phòng thì đừng ở đó mà khóc như chó tru vậy!"
Tình Ca không thèm nói thêm lời nào với hắn, cả ba người trước sau lần lượt rời khỏi phòng trọ xuống dưới lầu. Tuy ở quán trọ có thức ăn để dùng, nhưng vừa nhìn qua Hàn Thiên Hinh đã biết chúng không hợp khẩu vị. Mặc dù từng xuống nhân gian du ngoạn nhiều nơi, nhưng chỗ nấu ăn ngon thì lại hiếm. Y trông thấy cạnh quán trọ có một quán ăn nhỏ, đi trước vài bước để đến xem thử. Chủ quán là một người đàn bà tầm 50 tuổi, nhưng tay chân lại nhanh nhẹn, thức ăn bày biện ra cũng vô cùng sạch sẽ.
Bội Hoàn thấy y đứng chiêm nghiệm lâu như vậy, bụng cũng đã đói đến đánh trống rồi. Hắn không nhịn được, bước đến gần.
"Sư huynh? Đã gọi được món nào hay chưa?"
Hàn Thiên Hinh lườm hắn một cái.
"Gấp cái gì?"
"Phải gấp phải gấp! Đệ đã đói lắm rồi!"
Y thở dài một tiếng, vừa hé môi ra định nói thì bà cụ kia đã lên tiếng nói trước, mặt mũi trông có vẻ lạnh lùng không có mấy phần thân thiện.
"Ở đây chỉ có vài món ta làm để đãi khách đường xa. Các vị không chê thì sang bàn ngồi, ta làm xong sẽ mang đến đãi."
Hàn Thiên Hinh không muốn day dưa nhiều, sau khi định thần lại đã vội vàng quay mặt đi.
"Xoay người lại đi! Trị thương xong rồi còn phải ăn một chút, nghỉ ngơi sớm ngày mai ra ngoài dò thám tình hình."
"Huynh đang tránh ta?"
Bội Hoàn vào việc chính, không nói dong dài mà muốn nhìn thẳng vào nội tâm của y.
"Tránh cái gì?"
"Huynh còn hỏi? Huynh rõ ràng muốn tránh mặt ta? Vì sao?"
"Đệ đừng trẻ con nữa! Mau xoay người lại đi!"
Hắn đưa hai tay ra bắt lấy vai của y, lần mạo phạm này lại càng dữ dội hơn cả lần trước. Khi mà hắn ép y phải nhìn mình, ánh mắt thiếu niên kia rực rỡ như ánh lửa lại tuôn trào nhiệt huyết. Nó khiến y bị thiêu đốt, khiến y đang vững chãi như thành trì phút chốc hoá thành tro bụi.
"Huynh thật sự không thấy gì sao? Thật sự không thấy sao?"
Hàn Thiên Hinh cố gắng níu giữ chút tôn nghiêm cho bản thân mình. Dù sao cũng là Bạch Dạ Tiên Quân, không thể không đứng đắn mà ở đây bị hắn lôi lôi kéo kéo. Y ngước mắt lên, rất kiên định và lạnh lẽo nhìn hắn mà nói.
"Đệ còn làm càn, đừng trách ta sẽ dạy dỗ đệ, để đệ quay về Hành Minh Tông hối lỗi."
"Ta thích huynh!"
Mấy lời cuối cùng y vừa nói xong, gần như cùng một lúc với những gì Bội Hoàn nói. Vậy nên y cơ hồ nghe không rõ, hoặc có thể là nghe rõ rồi cũng thành không. Hai người im lặng, trong phòng bỗng trở nên lạnh ngắt như tờ. Thấy y mặt mũi vô biểu tình như vậy, Bội Hoàn còn sợ mình không đủ thành ý, nói không đủ to mà cố tình lặp lại, nhìn y rất thành khẩn.
"Ta thích huynh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nói rồi đột nhiên nhắm mắt lại, như đang đợi chờ cơn thịnh nộ mà Hàn Thiên Hinh có thể váng xuống. Hắn thừa biết y xem trọng thể diện, dù sự thật có ra sao y cũng sẽ cho hắn biết tay. Chỉ là hắn nhịn rất lâu rồi, nhịn đến mức toàn thân đau nhức muốn bùng phát, đến mức máu trong tứ chi đều sôi sục cả lên. Ngày ngày nhìn thấy y đi đi lại lại, mà chẳng hiểu rõ bản thân mong muốn điều gì. Hắn biết rõ như vậy, còn phải giả vờ như không biết, giả vờ là một tiên điên thích ăn đòn.
Hàn Thiên Hinh nghe xong cảm thấy tai mình bị ù, còn đầu như vừa bị sét đánh trúng. Y mở to mắt ra, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn hàng mi đang khép hờ hững kia. Còn nghĩ ban đầu là bản thân ảo tưởng quá nhiều, lại còn có mấy suy nghĩ lung tung không đứng đắn. Còn nghĩ trên đời này chỉ có mỗi y là hoang đường, thích những thứ ngoài tầm tay. Hoá ra, vẫn còn có kẻ giống y, tình nguyện cùng y hoang đường tới vậy.
Đợi mãi chẳng thấy y có phản ứng gì, lúc này Bội Hoàn mới thật sự làm điều mà mình mong muốn. Hắn vươn tay ra ôm lấy gáy của Hàn Thiên Hinh, từ từ tiến tới hôn lên môi y. Một nụ hôn nhẹ nhàng, môi hắn vừa đặt lên đã mát lạnh hệt những ngày cuối thu ở Hành Minh Tông. Y không nhúc nhích, không kháng cự, không hốt hoảng cũng không đẩy hắn ra. Chỉ đơn giản một trạng thái ngồi yên lặng như thế, trong đầu trống rỗng không nghĩ gì. Có tiếng tim đập thình thịch nơi lồng ngực, có hơi thở đều đều của Bội Hoàn bên tai.
Hắn đột nhiên dừng một chút, cọ cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của y, rũ mắt hỏi.
"Huynh không trả lời ta? Huynh thì sao?"
Y thì sao?
Hỏi thẳng thắn như vậy, hắn còn muốn y để mặt mũi bản thân đi đâu nữa?
"Ta..."
Lần đầu tiên Hàn Thiên Hinh rơi vào trạng thái do dự không biết phải làm gì. Có điều rõ ràng đây là điều y mong muốn, mà khi có được lại cảm thấy nó đến quá nhanh. Sợ rằng không chân thật, sợ rằng nó sẽ giống như hoàng hôn trên núi Trúc Trì dưới rừng đào kia, nhanh chóng lụi tàn.
"Huynh không nói nghĩa là cũng như vậy! Ta xem huynh đã đồng y rồi!"
Hắn đưa tay chạm lên đuôi mắt phượng của y, không rõ là thật hay mơ mà lại thấy nơi kia ươn ướt. Trong tâm lại động, thật sự không nhịn được mà muốn trói chặt vào lòng. Sau một hồi day dưa, Hàn Thiên Hinh phải khó khăn lắm mới đẩy hắn ra khỏi người mình mà đứng dậy. Y vẫn còn chưa kịp thích nghi với cảm giác này, cứ thấy mình như thiếu nữ mới lớn vụng về.
"Ra ngoài gọi Tình Ca đi! Chúng ta tìm gì đó bỏ bụng!"
"Được!"
Bội Hoàn sau khi được trị thương khí sắc rất tốt, nói thẳng ra hắn đã tốt hơn kể từ khi nói ra hết những vướng bận trong lòng. Hắn không trong mong quá nhiều vào câu trả lời của y, chỉ đơn giản muốn giải bày như vậy. Đồng ý cũng được, khước từ cũng được. Chỉ cần để y biết rõ thành ý của hắn, sớm hay muộn gì kết quả cũng sẽ có thôi.
Tình Ca ở một mình trong phòng cực kỳ bức bối, không ai cãi nhau lại khiến hắn khó chịu đến lạ. Tại sao một người hay trêu đùa chọc ghẹo như Bội Hoàn được ở cùng Hàn Thiên Hinh, còn hắn thì không thể? Càng nghĩ càng không cam lòng, Tình Ca đá tung cửa ra muốn sang bên này, kết quả lại gặp ngay người mình muốn tìm kiếm.
"Ngươi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi ngươi cái gì? Đại sư huynh bảo ngươi cùng bọn ta ra ngoài tìm chút gì bỏ bụng. Ngươi nhanh lên!"
Hắn khoanh tay trước ngực.
"Ta xong cả rồi! Ngươi mới là kẻ phiền phức, suốt ngày cứ thích làm cái đuôi bám lấy đại sư huynh!"
"Đúng đúng! Ta cũng phải lấy làm vinh dự khi được làm cái đuôi cho huynh ấy. Chẳng bì được với ngươi, một khúc xương bị bỏ ngoài xó không ai ngó ngàng."
"Ngươi..."
Hai bên đang đấu khẩu ác liệt, thấy Hàn Thiên Hinh từ trong gian phòng bước ra liền câm như hến. Bội Hoàn liếc thấy pháp khí của Tình Ca còn đang để trong phòng, có ý tốt nhắc nhở.
"Đóng cửa cẩn thận một chút! Ở đây không phải Hành Minh Tông, có trộm vào phòng thì đừng ở đó mà khóc như chó tru vậy!"
Tình Ca không thèm nói thêm lời nào với hắn, cả ba người trước sau lần lượt rời khỏi phòng trọ xuống dưới lầu. Tuy ở quán trọ có thức ăn để dùng, nhưng vừa nhìn qua Hàn Thiên Hinh đã biết chúng không hợp khẩu vị. Mặc dù từng xuống nhân gian du ngoạn nhiều nơi, nhưng chỗ nấu ăn ngon thì lại hiếm. Y trông thấy cạnh quán trọ có một quán ăn nhỏ, đi trước vài bước để đến xem thử. Chủ quán là một người đàn bà tầm 50 tuổi, nhưng tay chân lại nhanh nhẹn, thức ăn bày biện ra cũng vô cùng sạch sẽ.
Bội Hoàn thấy y đứng chiêm nghiệm lâu như vậy, bụng cũng đã đói đến đánh trống rồi. Hắn không nhịn được, bước đến gần.
"Sư huynh? Đã gọi được món nào hay chưa?"
Hàn Thiên Hinh lườm hắn một cái.
"Gấp cái gì?"
"Phải gấp phải gấp! Đệ đã đói lắm rồi!"
Y thở dài một tiếng, vừa hé môi ra định nói thì bà cụ kia đã lên tiếng nói trước, mặt mũi trông có vẻ lạnh lùng không có mấy phần thân thiện.
"Ở đây chỉ có vài món ta làm để đãi khách đường xa. Các vị không chê thì sang bàn ngồi, ta làm xong sẽ mang đến đãi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro