Phượng Thần Hy...
2024-08-23 03:58:06
Từ khi còn nhỏ, Phượng Thần Hy đã biết bản thân chỉ có một mình
Những đứa trẻ khác có thể khóc, có thể cười, có thể làm nũng, có thể tức giận, có thể vô lý gây sự, có thể chơi đùa, có thể tự do mà bay nhảy.... nhưng với nàng, muốn nhắm mắt yên bình nghỉ ngơi cũng là xa xỉ chứ đừng nói đến những thứ chỉ có thể nhìn chứ không thể cầu kia
Nàng đã luôn thắc mắc, nếu đã biết bản thân sẽ chết thì vì sao mẫu thân lại sinh nàng ra? Lôi nàng cùng đi gặp phụ thân không phải là gia đình đoàn tụ sao? Vì sao lại để nàng sống? Vì sao lại để nàng một mình đối diện với tất cả?
Người ta nói còn sống là còn hy vọng nhưng vì sao nàng sống 23 năm mà vẫn không biết được hy vọng là thứ gì?
Cuộc đời như địa ngục này có gì đáng lưu luyến?
Là hoa đăng rực rỡ vào Thất Tịch? Là con phố náo nhiệt phiên hội chợ? Hay là tiếng cười vui vào ngày Tết?....
Cơ mà những thứ đó có liên quan gì đến nàng? Những rực rỡ hay náo nhiệt đó có dính dáng gì tới nàng? Nàng từ đầu tới cuối chỉ là một con rồi vô hồn trên thế gian mà thôi
Nàng cô đơn một mình không nơi nương tựa, nàng vô dục vô cầu không quan tâm bất cứ ai, nàng trái tim sắt đá là một thứ vũ khí hình người nguy hiểm.....
Nhưng một ngày kia, thiếu niên đó xuất hiện
Hắn ác liệt độc miệng lại luôn quan tâm nàng
Hắn tính cách trẻ con lại luôn đối với nàng cực kỳ tinh tế chu đáo
Hắn kiêu ngạo tùy hứng lại luôn tôn trọng nàng
Hắn bề bộn công việc lại luôn đúng giờ tới đón nàng về 'nhà'
Hắn ngạo kiều tận xương thích nói một đằng làm một nẻo, giây trước vừa đe dọa nàng, giây sau đã đến bảo hộ nàng
Là độc dược lại chưa từng hại nàng
Là ám khí lại chưa từng thương nàng
Hắn cho nàng một chỗ dựa, làm nàng có chốn về
Hắn khiến nàng có điều mong muốn, làm nàng học được những cảm xúc xa xỉ trước đây
Hắn khiến cho vũ khí hình người như nàng bắt đầu lưu luyến hơi ấm nhân gian....
Khiến nàng.... động tâm.....
Nàng tâm duyệt thiếu niên này
Phượng Thần Hy thích Cung Viễn Chủy
Cảm nhận mạch đập từ yếu ớt suy nhược như có thể dừng bất cứ lúc nào trở nên mạnh mẽ có lực trở lại, day cung căng thẳng trong đầu của Phượng Thần Hy rốt cuộc đã buông lỏng
Tầm mắt nàng đen kịt, liền hơi thở cũng trở nên suy nhược yếu ớt, cánh tay buồng xuôi, chén trượt xuống.....
Choang!
Lập tức cái chén chia năm xẻ bảy trên sàn nhà
Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển vừa tới y quán liền nghe được âm thanh chén vỡ bên trong nên trực tiếp đẩy cửa đi vào
Đập vào tầm mắt của hai người chính là Phượng Thần Hy y phục xộc xệch để lộ nửa vai, trên mặt là lấm tấm những vết máu mới khô, ngực có có vết thương rất sâu vẫn đang liên tục chảy máu, tay phải đặt lên mạch đập của Cung Viền Chủy, tay trái thì buông thống cạnh một cái bát chia năm xẻ bảy, bên góc là một thanh chủy thủ cong dính máu tươi chưa khô hẳn
Cung Viễn Chủy tuy nằm bất tỉnh trên giường, cả người dính đầy máu tươi nhưng vết thương lại được băng bó vô cùng tốt
Thấy cảnh này Cung Thượng Giác sững sờ tại chỗ, Thượng Quan Thiển lại nhanh chóng tiến lên, cầm chăn mỏng trùm lên người của Phượng Thần Hy
Khoảng khắc Thượng Quan Thiển đụng tới bả vai của Phượng Thần Hy thì trong lòng cả kinh, thân thể thiếu nữ cự nhiên lại lạnh như vậy!?
Đến gần nhìn mới phát hiện, bạch y của Phượng Thần Hy đã bị máu nhuộm đỏ hơn phân nửa
Thượng Quan Thiển quay đầu về phía bên ngoài mà lớn tiếng gọi
"Đại phu! Nhanh! Nhìn nàng ấy một cái!"
Bốn vị đại phu lại đồng thời đi vào, Thượng Quan Thiển đem Phượng Thần Hy ôm lên giường, để nàng nằm cùng một chỗ với Cung Viễn Chủy
Hai vị đại phu chia nhau ra cho hai người chẩn mạch
Đại phu bắt mạch cho Cunh Viễn Chủy nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhàng thở ra, lo lắng trong lòng cũng lắng xuống
"Tình hình của Chủy công tử đã không có gì đáng lo ngại, nguy hiểm đã qua, mạch đập cũng khôi phục bình thường, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì không có trở ngại"
Nhưng khác với vị đại phu kia, vị đại phu bắt mạch cho Phượng Thần Hy thì sắc mặt ngày càng ngưng trọng, sau khi chẩn mạch xong thì cúi đầu nói
"Vết thương của Phượng cô nương.... quá sâu, thương tới tâm mạch, tâm đầu huyết bị lấy không ít, kinh mạch bị hao tổn, sợ là nguy hiểm đến tính mạng"
Cung Thượng Giác rũ mắt trầm giọng
"Toàn lực cứu chữa, không tiếc bất cứ giá nào"
Thượng Quan Thiển nghe được đại phu nói như vậy, tự thân lên tay bắt mạch, Cung Thượng Giác nhìn nàng,
Thượng Quan Thiền vô lực lắc đầu
"Rất khó, thương quá nặng, Thần Hy muội muội không chắc chẳn có thể tỉnh lại"
Cung Thượng Giác không nói một lời đi đến ngồi xuống bên người Cung Viễn Chủy, đại phu rất có nhãn lực mà rời khỏi phòng
Cung Thượng Giác nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, nhìn thấy vết thương do nhánh trúc quẹt qua tạo thành trên ngón cái của thiếu niên, tay Cung Thượng Giác có chút run rẩy
Thượng Quan Thiển lúc này đi ra ngoài, kêu hạ nhân
"Mấy người các ngươi cẩn thận, đem Phượng cô nương an trí đến trong một phòng khác đi, động tác phải cẩn
than"
"Rõ"
Hạ nhân lĩnh mệnh, đi vào phòng, thận trọng đem Phượng Thần Hy an bài đến gian phòng khác xong liền lui xUống
Thượng Quan Thiển một mình ở lại chăm sóc Phượng Thần Hy, thay y phục, băng bó vết thương đều là Thượng Quan Thiển tự mình động thủ
Thượng Quan Thiển lằng lặng ngồi ở bên giường, nhìn bộ dáng hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy nhược của Phượng Thần Hy, tâm tình nàng vô cùng phức tạp
Thượng Quan Thiển bưng chén thuốc mà đại phu đưa tới, cần thận từng muỗng đút cho Phượng Thần Hy đang hồn mê
"Phượng Thần Hy, cô thật sự vô cùng ngu ngốc"
Là người Vô Phong lại liều mình cứu người Cung Môn, Thượng Quan Thiển chưa từng nghe qua
Có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, thông minh lý trí, thấu tình đạt lý lại biết cả phối phương của Ruồi Bán Nguyệt, những điều này chứng minh địa vị của Phượng Thần Hy ở Vô Phong tuyệt đối không thấp, có thể là
Lượng hoặc tồn tại trên cả Võng Lượng trong truyền thuyết mà nàng từng nghe Hàn Nha Thất kể qua
Một người như vậy vậy mà lại đi liều mạng cứu Chủy Cung Cung Chủ của Cung Môn
"Đây chính là.... chân tâm mà cô muốn sao?"
Thượng Quan Thiền lâm vào trầm tư, tự mình lẩm bẩm
Những đứa trẻ khác có thể khóc, có thể cười, có thể làm nũng, có thể tức giận, có thể vô lý gây sự, có thể chơi đùa, có thể tự do mà bay nhảy.... nhưng với nàng, muốn nhắm mắt yên bình nghỉ ngơi cũng là xa xỉ chứ đừng nói đến những thứ chỉ có thể nhìn chứ không thể cầu kia
Nàng đã luôn thắc mắc, nếu đã biết bản thân sẽ chết thì vì sao mẫu thân lại sinh nàng ra? Lôi nàng cùng đi gặp phụ thân không phải là gia đình đoàn tụ sao? Vì sao lại để nàng sống? Vì sao lại để nàng một mình đối diện với tất cả?
Người ta nói còn sống là còn hy vọng nhưng vì sao nàng sống 23 năm mà vẫn không biết được hy vọng là thứ gì?
Cuộc đời như địa ngục này có gì đáng lưu luyến?
Là hoa đăng rực rỡ vào Thất Tịch? Là con phố náo nhiệt phiên hội chợ? Hay là tiếng cười vui vào ngày Tết?....
Cơ mà những thứ đó có liên quan gì đến nàng? Những rực rỡ hay náo nhiệt đó có dính dáng gì tới nàng? Nàng từ đầu tới cuối chỉ là một con rồi vô hồn trên thế gian mà thôi
Nàng cô đơn một mình không nơi nương tựa, nàng vô dục vô cầu không quan tâm bất cứ ai, nàng trái tim sắt đá là một thứ vũ khí hình người nguy hiểm.....
Nhưng một ngày kia, thiếu niên đó xuất hiện
Hắn ác liệt độc miệng lại luôn quan tâm nàng
Hắn tính cách trẻ con lại luôn đối với nàng cực kỳ tinh tế chu đáo
Hắn kiêu ngạo tùy hứng lại luôn tôn trọng nàng
Hắn bề bộn công việc lại luôn đúng giờ tới đón nàng về 'nhà'
Hắn ngạo kiều tận xương thích nói một đằng làm một nẻo, giây trước vừa đe dọa nàng, giây sau đã đến bảo hộ nàng
Là độc dược lại chưa từng hại nàng
Là ám khí lại chưa từng thương nàng
Hắn cho nàng một chỗ dựa, làm nàng có chốn về
Hắn khiến nàng có điều mong muốn, làm nàng học được những cảm xúc xa xỉ trước đây
Hắn khiến cho vũ khí hình người như nàng bắt đầu lưu luyến hơi ấm nhân gian....
Khiến nàng.... động tâm.....
Nàng tâm duyệt thiếu niên này
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Thần Hy thích Cung Viễn Chủy
Cảm nhận mạch đập từ yếu ớt suy nhược như có thể dừng bất cứ lúc nào trở nên mạnh mẽ có lực trở lại, day cung căng thẳng trong đầu của Phượng Thần Hy rốt cuộc đã buông lỏng
Tầm mắt nàng đen kịt, liền hơi thở cũng trở nên suy nhược yếu ớt, cánh tay buồng xuôi, chén trượt xuống.....
Choang!
Lập tức cái chén chia năm xẻ bảy trên sàn nhà
Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển vừa tới y quán liền nghe được âm thanh chén vỡ bên trong nên trực tiếp đẩy cửa đi vào
Đập vào tầm mắt của hai người chính là Phượng Thần Hy y phục xộc xệch để lộ nửa vai, trên mặt là lấm tấm những vết máu mới khô, ngực có có vết thương rất sâu vẫn đang liên tục chảy máu, tay phải đặt lên mạch đập của Cung Viền Chủy, tay trái thì buông thống cạnh một cái bát chia năm xẻ bảy, bên góc là một thanh chủy thủ cong dính máu tươi chưa khô hẳn
Cung Viễn Chủy tuy nằm bất tỉnh trên giường, cả người dính đầy máu tươi nhưng vết thương lại được băng bó vô cùng tốt
Thấy cảnh này Cung Thượng Giác sững sờ tại chỗ, Thượng Quan Thiển lại nhanh chóng tiến lên, cầm chăn mỏng trùm lên người của Phượng Thần Hy
Khoảng khắc Thượng Quan Thiển đụng tới bả vai của Phượng Thần Hy thì trong lòng cả kinh, thân thể thiếu nữ cự nhiên lại lạnh như vậy!?
Đến gần nhìn mới phát hiện, bạch y của Phượng Thần Hy đã bị máu nhuộm đỏ hơn phân nửa
Thượng Quan Thiển quay đầu về phía bên ngoài mà lớn tiếng gọi
"Đại phu! Nhanh! Nhìn nàng ấy một cái!"
Bốn vị đại phu lại đồng thời đi vào, Thượng Quan Thiển đem Phượng Thần Hy ôm lên giường, để nàng nằm cùng một chỗ với Cung Viễn Chủy
Hai vị đại phu chia nhau ra cho hai người chẩn mạch
Đại phu bắt mạch cho Cunh Viễn Chủy nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhàng thở ra, lo lắng trong lòng cũng lắng xuống
"Tình hình của Chủy công tử đã không có gì đáng lo ngại, nguy hiểm đã qua, mạch đập cũng khôi phục bình thường, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì không có trở ngại"
Nhưng khác với vị đại phu kia, vị đại phu bắt mạch cho Phượng Thần Hy thì sắc mặt ngày càng ngưng trọng, sau khi chẩn mạch xong thì cúi đầu nói
"Vết thương của Phượng cô nương.... quá sâu, thương tới tâm mạch, tâm đầu huyết bị lấy không ít, kinh mạch bị hao tổn, sợ là nguy hiểm đến tính mạng"
Cung Thượng Giác rũ mắt trầm giọng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Toàn lực cứu chữa, không tiếc bất cứ giá nào"
Thượng Quan Thiển nghe được đại phu nói như vậy, tự thân lên tay bắt mạch, Cung Thượng Giác nhìn nàng,
Thượng Quan Thiền vô lực lắc đầu
"Rất khó, thương quá nặng, Thần Hy muội muội không chắc chẳn có thể tỉnh lại"
Cung Thượng Giác không nói một lời đi đến ngồi xuống bên người Cung Viễn Chủy, đại phu rất có nhãn lực mà rời khỏi phòng
Cung Thượng Giác nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, nhìn thấy vết thương do nhánh trúc quẹt qua tạo thành trên ngón cái của thiếu niên, tay Cung Thượng Giác có chút run rẩy
Thượng Quan Thiển lúc này đi ra ngoài, kêu hạ nhân
"Mấy người các ngươi cẩn thận, đem Phượng cô nương an trí đến trong một phòng khác đi, động tác phải cẩn
than"
"Rõ"
Hạ nhân lĩnh mệnh, đi vào phòng, thận trọng đem Phượng Thần Hy an bài đến gian phòng khác xong liền lui xUống
Thượng Quan Thiển một mình ở lại chăm sóc Phượng Thần Hy, thay y phục, băng bó vết thương đều là Thượng Quan Thiển tự mình động thủ
Thượng Quan Thiển lằng lặng ngồi ở bên giường, nhìn bộ dáng hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy nhược của Phượng Thần Hy, tâm tình nàng vô cùng phức tạp
Thượng Quan Thiển bưng chén thuốc mà đại phu đưa tới, cần thận từng muỗng đút cho Phượng Thần Hy đang hồn mê
"Phượng Thần Hy, cô thật sự vô cùng ngu ngốc"
Là người Vô Phong lại liều mình cứu người Cung Môn, Thượng Quan Thiển chưa từng nghe qua
Có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, thông minh lý trí, thấu tình đạt lý lại biết cả phối phương của Ruồi Bán Nguyệt, những điều này chứng minh địa vị của Phượng Thần Hy ở Vô Phong tuyệt đối không thấp, có thể là
Lượng hoặc tồn tại trên cả Võng Lượng trong truyền thuyết mà nàng từng nghe Hàn Nha Thất kể qua
Một người như vậy vậy mà lại đi liều mạng cứu Chủy Cung Cung Chủ của Cung Môn
"Đây chính là.... chân tâm mà cô muốn sao?"
Thượng Quan Thiền lâm vào trầm tư, tự mình lẩm bẩm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro