Ở Chung (2)
2024-11-24 02:11:43
Khoảng cách giữa hai người, như thế nào cũng có ba năm trượng.
Ông lão béo đột nhiên tới!
Dáng người mập mạp kia, vậy mà lại không có chút nào ảnh hưởng đối với thân pháp tốc độ!
Người này muốn diệt khẩu?
Trong lòng Trần Đường rùng mình.
Trong lúc nguy cấp, mi tâm tựa như lại lần nữa vỡ ra, loại cảm giác kỳ dị đó một lần nữa buông xuống!
Một lần này, hắn thấy rõ.
Ông lão béo tựa như không có sát ý, chỉ là đưa tay chụp vào cổ tay hắn.
Trần Đường muốn tránh đi.
Lại cảm giác mình tránh như thế nào, cũng không tránh thoát, động tác của ông lão béo cũng không có chút dấu hiệu chậm lại nào.
Cái gì nhập thần tọa chiếu, ở trước mặt ông lão này, tựa như đều không có hiệu quả.
Ngay sau đó, chỗ mi tâm Trần Đường truyền đến một trận đau đớn!
“A!”
Trần Đường rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, ý thức toàn thân đều có chút tan rã, như có một thanh kiếm không ngừng quấy ở trong tủy não, thống khổ không muốn sống nữa.
Ông lão béo kia hơi ngẩn ra.
Động tác ban đầu cũng tạm dừng một chút.
Lão còn chưa đụng tới Trần Đường, người sau đột nhiên biến thành như vậy.
Thiếu niên này có ý gì, muốn lừa người?
Ông lão béo hơi chần chờ, vẫn chộp lấy cổ tay Trần Đường.
Một luồng khí tức ấm áp xuất hiện ở trong cơ thể Trần Đường, chạy khắp nơi, cuối cùng tới chỗ mi tâm, xoay quanh một lát mới biến mất không thấy.
Trần Đường cảm giác cơn đau đớn chỗ mi tâm tựa như giảm bớt không ít, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Di chứng của nhập thần tọa chiếu?
Vẻ mặt Trần Đường kinh nghi bất định.
Nếu là lúc đối địch chém giết với người ta, đột nhiên bị một phát như vậy, hắn chẳng phải sẽ bị người ta một đao chém ngã?
Không biết khi nào, ông lão béo kia đã lui về, đứng ở bên cạnh nữ tử.
Trần Đường trầm giọng nói: “Chúng ta bèo nước gặp nhau, vốn không có thù hận, hôm nay coi như chưa từng gặp, đại lộ thênh thang, đường ai nấy đi, như thế nào?”
“Vậy không được.”
Nữ tử nhìn Trần Đường cách đó không xa, đột nhiên mở miệng, nói: “Ngươi đã giết người, ta muốn đi cáo quan.”
Giọng nữ tử mềm mại đáng yêu, êm tai, giọng điệu kia nói tựa như không phải đi cáo quan, mà là đi mách giáo viên.
Trần Đường trấn định tâm thần, hít sâu một hơi, nói: “Ngươi cũng đã giết người.”
“Ừm.”
Nữ tử gật gật đầu, nói: “Nhưng ta không sợ ngươi cáo quan.”
Trần Đường cười lạnh.
Ngươi dựa vào cái gì trâu bò như vậy?
Liền bởi vì bộ dạng đẹp sao?
Nữ tử tựa như nhìn ra sự khinh thường trong mắt Trần Đường, khẽ nhíu mày, cười khanh khách hỏi: “Muốn thử một lần không?”
“Không cần thử.”
Trần Đường khoát tay.
Hắn nếu chạy đi cáo quan, phải đặt bản thân vào.
“Ngươi muốn như thế nào?”
Trần Đường không vòng vo với nàng, gọn gàng dứt khoát hỏi.
Nữ nhân này nếu thật muốn cáo quan, không cần phải nói ra, quá nửa là có mục đích khác.
Nữ tử con ngươi đen nhánh, nhẹ nhàng đảo, sáng ngời động lòng người, nói: “Bổn cô nương sắp sửa một bước lên mây, bên cạnh đang cần nhân thủ.”
“Ừm... Thấy ngươi còn có vài phần tư sắc, thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn, sau này làm người hầu của ta, mọi việc nghe lời ta, ta liền bỏ qua cho ngươi, không đi cáo quan nữa.”
Ngươi nghĩ thật đẹp quá đó.
Còn một bước lên mây, vào cung làm hoàng phi sao?
Còn đùa giỡn ta.
Trong lòng Trần Đường cười lạnh.
“Thanh Mộc, đừng quậy nữa.”
Ông lão béo ho khẽ một tiếng, nói: “Tiểu huynh đệ, tối nay gió tuyết quá lớn, hai thầy trò chúng ta còn chưa có chỗ dừng chân.”
Có ý tứ gì?
Tới nơi đó của ta ở?
Ta cũng không phải là người tùy tiện gì.
Thấy Trần Đường vẻ mặt do dự, nữ tử tên ‘Thanh Mộc’ kia chớp mắt mấy cái, hỏi: “Vị thiếu hiệp này, huyện phủ nha môn nơi đây đi như thế nào vậy?”
Lại tới rồi?
Trần Đường đen mặt, nói: “Ta ở đây có một căn nhà, cỏ tranh vách nứa, tương đối đơn sơ, sợ hai vị chê.”
Trước ổn định hai người này rồi nói sau.
Ông lão béo cười ha ha nói: “Không sao không sao, giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết.”
“Đi theo ta.”
Trần Đường nói một câu, xoay người bước đi.
Hắn chỉ muốn rời khỏi nhanh một chút, lưu lại hiện trường xảy ra vụ việc, tán gẫu không thôi, thật sự là đầu bị lừa đá rồi.
Không qua bao lâu, Trần Đường dẫn theo hai người về nhà.
Trên đường ngay cả cái bóng ma cũng chưa nhìn thấy, tương đối thuận lợi.
Ba người vào nhà, giũ tuyết trên người.
Trần Đường đến trong sân ôm chút củi, vào nhà bắc bếp, đun nước nóng, trong phòng dần dần ấm áp lên.
Sau đó cởi quần áo dính vết máu, ném vào trong bếp lò, một mồi lửa đốt cháy hết.
“Ta có chút mệt, tiểu huynh đệ nơi này có phòng trống không?”
Ông lão béo hỏi.
“Chỉ một gian.”
Trần Đường chỉ vào phòng ngủ bên cạnh, nói: “Bên trong là một cái giường sưởi, hơi chen chúc một chút, cũng có thể ngủ ba người.”
Ông lão béo ngoáy lỗ tai.
Tiểu tử này gõ bàn tính vang quá (tính toán hay), chấn động rớt cả ráy tai của lão...
“Hả?”
Lông mày lá liễu của Thanh Mộc dần dựng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Đường, chậm rãi hỏi: “Ngươi có ý tứ gì, muốn ngủ chung với chúng ta?”
“Đây là nhà của ta.”
Trần Đường nói đúng lý hợp tình, lại nói: “Hơn nữa sư phụ ngươi vừa mới nói, giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết.”
Thanh Mộc nói: “Nhưng còn có một câu, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Hiểu.”
Trần Đường nói: “Ta và sư phụ ngươi ngủ trên giường sưởi, ngươi nằm đất, vừa vặn ban đêm lạnh thêm củi cho bếp lò.”
Thanh Mộc: “...”
Khóe miệng ông lão béo giật giật.
Tiểu tử ngươi quả thật con mẹ nó là thiên tài.
Ông lão béo đột nhiên tới!
Dáng người mập mạp kia, vậy mà lại không có chút nào ảnh hưởng đối với thân pháp tốc độ!
Người này muốn diệt khẩu?
Trong lòng Trần Đường rùng mình.
Trong lúc nguy cấp, mi tâm tựa như lại lần nữa vỡ ra, loại cảm giác kỳ dị đó một lần nữa buông xuống!
Một lần này, hắn thấy rõ.
Ông lão béo tựa như không có sát ý, chỉ là đưa tay chụp vào cổ tay hắn.
Trần Đường muốn tránh đi.
Lại cảm giác mình tránh như thế nào, cũng không tránh thoát, động tác của ông lão béo cũng không có chút dấu hiệu chậm lại nào.
Cái gì nhập thần tọa chiếu, ở trước mặt ông lão này, tựa như đều không có hiệu quả.
Ngay sau đó, chỗ mi tâm Trần Đường truyền đến một trận đau đớn!
“A!”
Trần Đường rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, ý thức toàn thân đều có chút tan rã, như có một thanh kiếm không ngừng quấy ở trong tủy não, thống khổ không muốn sống nữa.
Ông lão béo kia hơi ngẩn ra.
Động tác ban đầu cũng tạm dừng một chút.
Lão còn chưa đụng tới Trần Đường, người sau đột nhiên biến thành như vậy.
Thiếu niên này có ý gì, muốn lừa người?
Ông lão béo hơi chần chờ, vẫn chộp lấy cổ tay Trần Đường.
Một luồng khí tức ấm áp xuất hiện ở trong cơ thể Trần Đường, chạy khắp nơi, cuối cùng tới chỗ mi tâm, xoay quanh một lát mới biến mất không thấy.
Trần Đường cảm giác cơn đau đớn chỗ mi tâm tựa như giảm bớt không ít, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Di chứng của nhập thần tọa chiếu?
Vẻ mặt Trần Đường kinh nghi bất định.
Nếu là lúc đối địch chém giết với người ta, đột nhiên bị một phát như vậy, hắn chẳng phải sẽ bị người ta một đao chém ngã?
Không biết khi nào, ông lão béo kia đã lui về, đứng ở bên cạnh nữ tử.
Trần Đường trầm giọng nói: “Chúng ta bèo nước gặp nhau, vốn không có thù hận, hôm nay coi như chưa từng gặp, đại lộ thênh thang, đường ai nấy đi, như thế nào?”
“Vậy không được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ tử nhìn Trần Đường cách đó không xa, đột nhiên mở miệng, nói: “Ngươi đã giết người, ta muốn đi cáo quan.”
Giọng nữ tử mềm mại đáng yêu, êm tai, giọng điệu kia nói tựa như không phải đi cáo quan, mà là đi mách giáo viên.
Trần Đường trấn định tâm thần, hít sâu một hơi, nói: “Ngươi cũng đã giết người.”
“Ừm.”
Nữ tử gật gật đầu, nói: “Nhưng ta không sợ ngươi cáo quan.”
Trần Đường cười lạnh.
Ngươi dựa vào cái gì trâu bò như vậy?
Liền bởi vì bộ dạng đẹp sao?
Nữ tử tựa như nhìn ra sự khinh thường trong mắt Trần Đường, khẽ nhíu mày, cười khanh khách hỏi: “Muốn thử một lần không?”
“Không cần thử.”
Trần Đường khoát tay.
Hắn nếu chạy đi cáo quan, phải đặt bản thân vào.
“Ngươi muốn như thế nào?”
Trần Đường không vòng vo với nàng, gọn gàng dứt khoát hỏi.
Nữ nhân này nếu thật muốn cáo quan, không cần phải nói ra, quá nửa là có mục đích khác.
Nữ tử con ngươi đen nhánh, nhẹ nhàng đảo, sáng ngời động lòng người, nói: “Bổn cô nương sắp sửa một bước lên mây, bên cạnh đang cần nhân thủ.”
“Ừm... Thấy ngươi còn có vài phần tư sắc, thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn, sau này làm người hầu của ta, mọi việc nghe lời ta, ta liền bỏ qua cho ngươi, không đi cáo quan nữa.”
Ngươi nghĩ thật đẹp quá đó.
Còn một bước lên mây, vào cung làm hoàng phi sao?
Còn đùa giỡn ta.
Trong lòng Trần Đường cười lạnh.
“Thanh Mộc, đừng quậy nữa.”
Ông lão béo ho khẽ một tiếng, nói: “Tiểu huynh đệ, tối nay gió tuyết quá lớn, hai thầy trò chúng ta còn chưa có chỗ dừng chân.”
Có ý tứ gì?
Tới nơi đó của ta ở?
Ta cũng không phải là người tùy tiện gì.
Thấy Trần Đường vẻ mặt do dự, nữ tử tên ‘Thanh Mộc’ kia chớp mắt mấy cái, hỏi: “Vị thiếu hiệp này, huyện phủ nha môn nơi đây đi như thế nào vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại tới rồi?
Trần Đường đen mặt, nói: “Ta ở đây có một căn nhà, cỏ tranh vách nứa, tương đối đơn sơ, sợ hai vị chê.”
Trước ổn định hai người này rồi nói sau.
Ông lão béo cười ha ha nói: “Không sao không sao, giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết.”
“Đi theo ta.”
Trần Đường nói một câu, xoay người bước đi.
Hắn chỉ muốn rời khỏi nhanh một chút, lưu lại hiện trường xảy ra vụ việc, tán gẫu không thôi, thật sự là đầu bị lừa đá rồi.
Không qua bao lâu, Trần Đường dẫn theo hai người về nhà.
Trên đường ngay cả cái bóng ma cũng chưa nhìn thấy, tương đối thuận lợi.
Ba người vào nhà, giũ tuyết trên người.
Trần Đường đến trong sân ôm chút củi, vào nhà bắc bếp, đun nước nóng, trong phòng dần dần ấm áp lên.
Sau đó cởi quần áo dính vết máu, ném vào trong bếp lò, một mồi lửa đốt cháy hết.
“Ta có chút mệt, tiểu huynh đệ nơi này có phòng trống không?”
Ông lão béo hỏi.
“Chỉ một gian.”
Trần Đường chỉ vào phòng ngủ bên cạnh, nói: “Bên trong là một cái giường sưởi, hơi chen chúc một chút, cũng có thể ngủ ba người.”
Ông lão béo ngoáy lỗ tai.
Tiểu tử này gõ bàn tính vang quá (tính toán hay), chấn động rớt cả ráy tai của lão...
“Hả?”
Lông mày lá liễu của Thanh Mộc dần dựng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Đường, chậm rãi hỏi: “Ngươi có ý tứ gì, muốn ngủ chung với chúng ta?”
“Đây là nhà của ta.”
Trần Đường nói đúng lý hợp tình, lại nói: “Hơn nữa sư phụ ngươi vừa mới nói, giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết.”
Thanh Mộc nói: “Nhưng còn có một câu, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Hiểu.”
Trần Đường nói: “Ta và sư phụ ngươi ngủ trên giường sưởi, ngươi nằm đất, vừa vặn ban đêm lạnh thêm củi cho bếp lò.”
Thanh Mộc: “...”
Khóe miệng ông lão béo giật giật.
Tiểu tử ngươi quả thật con mẹ nó là thiên tài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro