Vạn Cổ Đao

Vượn Già Hiến R...

2024-11-21 00:53:37

Hơn nữa, hắn đã thuần thục nắm giữ năng lực nhập thần tọa chiếu, bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều có thể mở ra trạng thái thần chiếu.

Trong bất tri bất giác, Trần Đường đang nhanh chóng trưởng thành.

Một ngày này, Trần Đường đang chuẩn bị đi theo Sơn Quân xuống núi, tiếp tục kiếm con mãnh thú luyện tập một chút, ánh mắt liếc qua, thấy hồ lô rượu đặt trong góc.

“Tiền bối, rượu này mua về, sao không thấy ngươi uống vậy?”

Trần Đường hỏi.

“Cái đó cũng gọi là rượu?”

Sơn Trung Khách nghe vậy cười lạnh, nói: “Đó là nước đái ngựa!”

Trần Đường: “...”

Thích uống không uống, lần sau còn không mua cho ngươi đâu.

Trần Đường đi qua cầm hồ lô rượu lên, uống một ngụm lớn, treo ở bên hông.

Đây là rượu đắt nhất huyện Thường Trạch, không thể lãng phí.

Sơn Quân chở Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi xuống núi tuyết, đi khắp nơi tìm kiếm mãnh thú có thể luyện tập.

Không qua bao lâu, một con vượn già đã bị bọn họ nhằm vào.

Con vượn già kia vẻ mặt kinh hoảng, chờ lúc phát giác Sơn Quân, đã muộn rồi.

Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi nhảy xuống, chia làm hai đường, lao về phía vượn già.

Đường lui của con vượn già kia bị Sơn Quân ngăn trở, mắt thấy không đường nào để chạy, liền đấm ngực rống giận, vung hai nắm đấm, nghênh đón Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi lao tới!

Hai bên chiến với nhau, không qua bao lâu, vượn già liền không chịu nổi, liên tiếp bại lui.

“Ồ?”

Trần Đường sinh ra nghi hoặc, âm thầm nhíu mày.

Vượn có túng sơn chi linh, phàn nham chi xảo (kỹ xảo nhảy cây, leo núi), thân pháp là linh hoạt nhất.

Nhưng con vượn già này tựa như có điều cố kỵ, luôn che chở sau lưng mình, khi né tránh xê dịch, liền có rất nhiều sự ngưng trệ, hiện ra bộ dáng vụng về.

Hai chân Trần Đường vận lực, đột nhiên tung người nhảy, tới một bên của vượn già, như hổ đói xuống núi, bổ nhào tới!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay lúc này, phía sau bả vai vượn già đột nhiên thò ra một cái đầu nhỏ lông xù màu trắng, thế mà là một con vượn trắng nhỏ.

Con vượn trắng nhỏ này tựa như không biết đang ở hiểm cảnh, ghé vào trên vai vượn già, mở to hai mắt, con mắt đen nhánh, đảo qua đảo lại.

Thì ra là thế.

Trần Đường thấy thế, thế hổ đói xuống núi nhất thời chậm lại.

Con vượn già kia sốt ruột bảo vệ con, sợ đứa nhỏ bị thương, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên tùy tay bẻ một cành cây, đâm về phía Trần Đường!

Thế mà biết dùng binh khí?

Trần Đường bật cười.

Chỉ là một cành cây có thể có bao nhiêu uy lực?

Ý nghĩ này vừa dâng lên, trong lòng Trần Đường liền rùng mình.

Vượn già cầm cành cây đâm một cú này, thế mà lại phát ra một ý chí sắc bén, hơn nữa cũng phá khí thế hổ đói xuống núi của hắn!

Bốp!

Cành cây đâm trúng ngực Trần Đường, nháy mắt đã gãy.

Chỉ là một cành cây, đương nhiên không thương tổn được Trần Đường.

Nhưng nếu trong tay vượn già cầm là một thanh kiếm, ngực Trần Đường giờ phút này đã có thêm một lỗ thủng!

“Cổ quái.”

Trần Đường cảm thấy ngạc nhiên.

Một con vượn già trong rừng núi Tuyết Lĩnh, thế mà hiểu được kiếm pháp?

Hay là nói, vừa rồi một đòn đó, chỉ là trùng hợp?

Bình thường mà nói, chỉ cần mãnh thú thua trong tay Trần Đường cùng Tuyết Đoàn Nhi, sẽ bị Sơn Quân coi là mồi giết chết ăn thịt.

Chỉ có thắng Trần Đường, mới có cơ hội sống sót.

Trên thực tế, nếu là Trần Đường toàn lực ra tay, vượn già tuyệt đối đánh không lại hắn.

Nhưng con vượn già này ít nhiều có chút thông nhân tính, hơn nữa không tiếc tính mạng cũng muốn che chở đứa nhỏ, Trần Đường không đành lòng, liền đi về phía Sơn Quân, vừa khoa tay múa chân, vừa nói:

“Ta vừa rồi đã thua, con vượn già này đâm trúng ta, thả chúng nó đi thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơn Quân ngồi ngay ngắn bất động, chỉ là nhìn chằm chằm vượn già cách đó không xa.

Trần Đường còn cho rằng nó không tình nguyện, khi hắn theo ánh mắt Sơn Quân nhìn lại, chỉ thấy Tuyết Đoàn Nhi cùng con vượn trắng nhỏ kia đã chơi với nhau.

Trần Đường nở nụ cười.

Vượn già ở một bên nhìn mà hết hồn.

Thẳng đến lúc xác định Tuyết Đoàn Nhi không có ác ý, mới yên lòng, nhưng ánh mắt nhìn Sơn Quân cùng Trần Đường vẫn mang theo đề phòng cảnh giác.

“Các ngươi đi đi.”

Sắc trời dần tối, Trần Đường mới ôm Tuyết Đoàn Nhi đi, phất phất tay, ra hiệu vượn già dẫn theo con vượn trắng nhỏ rời khỏi.

Vượn già tựa như nghe hiểu lời Trần Đường nói, trên mặt hiện ra một phần biểu cảm không thể tin được.

Tuyết Đoàn Nhi cùng con vượn trắng nhỏ chơi còn chưa hết thèm, hai con thú nhỏ trái lại không muốn tách ra, còn có chút lưu luyến.

Vượn già cõng con vượn trắng nhỏ lên đi vài bước quay đầu một lần, nhìn thấy Sơn Quân, Trần Đường không đuổi tới, mới xác định mình thoát ly nguy hiểm.

Trần Đường nhìn vượn già tiến vào núi rừng không bao lâu, vừa muốn xoay người rời đi, con vượn già kia lại cõng con vượn trắng nhỏ chạy trở về.

Chạy về làm gì?

Trần Đường khó hiểu.

Con vượn già này tới trước mặt Trần Đường, chắp chắp tay, giống như con người hướng về Sơn Quân cùng Trần Đường vái lạy, tựa như đang biểu đạt cảm tạ.

Sau đó, lão viên chỉ vào hồ lô rượu bên hông Trần Đường, miệng bô lô ba la nói cái gì.

“Ha ha, ngươi muốn uống rượu?”

Trần Đường nhịn không được bật cười.

Không ngờ, con vượn già này còn mê rượu.

Hắn cũng không chối từ, tháo xuống hồ lô rượu ném cho con vượn già.

Con vượn già lại chỉ vào dưới chân Trần Đường, khoa tay múa chân một phen.

“Cái này lại là ý tứ gì?”

Trần Đường bị con vượn già này nói làm ngẩn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đao

Số ký tự: 0