Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Bạch Liên Hoa (...

Phong Thanh Dương

2024-11-02 08:34:01

Lâm Tiêu Tiêu không biết rằng khi nàng vừa tròn mười lăm tuổi, lần đầu tiên chính thức bước ra Lôi Tôn Phủ, hòa nhập vào thế giới bên ngoài thì trong nhà đã tìm bảo tiêu cho nàng.

Qua ải thành công, nàng đã chính thức là đệ tử Viêm Hoàng học cung, nên có thể đi bất cứ nơi đâu trong học cung.

Ai đều biết Lâm Tiêu Tiêu chỉ tạm thời thuộc về Vạn Thú Điện, đợi kết thúc cuộc chiến thứ hạng có lẽ nàng là đệ tử Thiên Phủ cao cao tại thượng.

Đây không phải lần đầu Lâm Tiêu Tiêu vào Viêm Hoàng học cung, nàng đã đến ít nhất mấy chục lần, thậm chí từng ở trong Thiên Phủ một thời gian.

Khi Lâm Tiêu Tiêu lại đến Thiên Phủ, thượng sư giữ cửa cười tươi cho nàng đi vào.

Thượng sư giữ cửa hỏi:

- Tiêu Tiêu, chắc không khó sau cuộc chiến thứ hạng trực tiếp vào Thiên Phủ chứ?

Lâm Tiêu Tiêu là thiếu nữ rất đáng yêu, đáp:

- Ta sẽ cố gắng hết sức.

Lâm Tiêu Tiêu không có chút khí chất huênh hoang của Lôi Tôn Phủ, gặp người đều giữ lễ phép.

Lâm Tiêu Tiêu bước vào Thiên Phủ vô cùng bí ẩn với người ngoài, nàng quen thuộc đi tới trước một đình viện.

Cửa cổng khép hờ, Lâm Tiêu Tiêu nhẹ đẩy ra. Bên trong là biển hoa, mùi hoa thơm ngát.

Nhiều con chim hót véo von trên cành cây, phương xa có núi giả và nước chảy, thật là cảnh tiên cõi trần.

Những hoa cỏ được chủ nhân gieo trồng, tốn thời gian vun vén nên mới thơm ngát lòng người như vậy.

Lâm Tiêu Tiêu dọc theo đường nhỏ lót đá cuội đi vào trong, mùi cỏ cây xông vào mũi khiến người cảm giác vô cùng thoải mái.

Phía trước bỗng vang tiếng cầm.

Tiếng cầm du dương động lòng người hòa cùng biển hoa trong đình viện, dường như hoa cỏ đều có linh hồn.

Tiếng cầm này cho thấy tu dưỡng và tạo nghệ cực cao của chủ nhân, toát ra sự ưu nhã.

Trước mặt Lâm Tiêu Tiêu là một hồ nước trong veo, cá vàng lớn nhỏ bơi trong hồ, chúng nó như đang múa theo tiếng cầm.

Nhìn đằng trước sẽ thấy một cái chòi nhỏ ở giữa hồ.

Trong khung cảnh gió mát trời trong, một nữ nhân mặc váy trắng trang nhã ngồi đánh đàn trong chòi.

Ngón tay thuôn dài như tinh linh lướt trên dây đàn, tấu khúc nhạc động lòng người.

Nữ nhân mặc váy trắng sa mỏng gấu váy màu chàm hồng, khi đánh đàn, làn váy dài như áng mây trải bốn phía. Mặt nàng đeo mạn che mỏng loáng thoáng thấy đường nét khuôn mặt, sống mũi hơi thẳng, răng trắng, môi son cong lên vẽ nụ cười xinh đẹp, như trăng non dâng lên. Mái tóc đen như mây đổ dài xuống, da thịt trơn bóng như ngọc đẹp ao trời, mắt đẹp đưa làn thu ba, đen láy lóe sắc xanh nhạt gần như không trông thấy, sâu thẳm mà trong suốt, thuần khiết tựa hồ nước sâu trong thảo nguyên.

Chim hót hoa thơm, hồ nước lăn tăn, tiếng cầm du dương, một nữ nhân váy trắng đánh đàn, hình ảnh này tựa như tiên nữ trong tranh.

Gió mát nhẹ thổi, nữ nhân như đóa sen trắng thuần khiết giữa hồ.

Tiếng cầm ngừng.

- Tiêu Tiêu đến rồi, đã thành công qua ải chứ?

Nữ nhân vén mạn che mặt mỏng, yểu điệu đứng dậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư thái thướt tha như ẩn như hiện dưới váy sa mỏng, nữ nhân xinh đẹp như vậy không nhiễm một hạt bụi trần, trong suốt thuần khiết.

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười nói, nàng bước nhanh vào chòi:

- Thành công rồi! Tiếng cầm của Tình Tình tỷ thật là dễ nghe, hâm mộ ca ca ghê, có người yêu ưu nhã như tỷ tỷ.

Nữ nhân mỉm cười nói:

- Tiêu Tiêu thật khéo nói. Nửa năm không gặp, Tiêu Tiêu càng lúc càng xinh, mới mười lăm tuổi đã xinh như vậy, tương lai sẽ khuynh quốc khuynh thành.

Lâm Tiêu Tiêu nói:

- Tiếc rằng sắc đẹp không giúp gì cho tu hành, ta thì hy vọng dựa vào thực lực khiến người khác biết mặt của ta hơn.

- Đúng đúng, sau này Tiêu Tiêu sẽ là cường giả tuyệt thế, lợi hại hơn ca ca của ngươi.

- Đương nhiên rồi, mục tiêu của ta là vượt qua Lâm Tiêu Đình, cho hắn trả giá vì hồi nhỏ ăn hiếp ta, hi hi!

Dường như Lâm Tiêu Tiêu khá thoải mái khi ở trước mặt nữ nhân này, bày ra mặt tinh nghịch của mình.

- Được đấy, ta ủng hộ Tiêu Tiêu hết sức, sẽ cùng Tiêu Tiêu đánh hắn!

Khi nữ nhân nói đến Lâm Tiêu Đình thì khuôn mặt trái xoan ửng hồng, trông rất ngon mắt.

Hai nàng trò chuyện về cuộc chiến qua ải.

Nữ nhân hỏi:

- Tiêu Tiêu đã hiểu biết hết đối thủ trong cuộc chiến thứ hạng chưa? Có nắm chắc không?

Ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu kiên định nói:

- Nắm chắc đôi chút, Ngự Thú Sư song sinh mang lại ưu thế, nhưng còn phải xem tình hình chiến đấu cụ thể.

Nhìn ra được Lâm Tiêu Tiêu vô cùng khát vọng trở thành đệ tử đệ nhất thi vào điện, đuổi theo vinh diệu của huynh trưởng.

Nữ nhân kiêu ngạo nói:

- Tình Tình tỷ tin tưởng Tiêu Tiêu, không lâu sau chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện trong Thiên Phủ. Thiên Phủ yên tĩnh hơn bên ngoài nhiều, có thể học được nhiều thứ hơn. Như ca ca của muội, gần đây hắn lại bế quan, chờ xuất quan chắc lại đột phá.

Lâm Tiêu Tiêu nhếch môi:

- Ca ca lại sắp tiến bộ, ghét ghê!

Nói đến huynh trưởng làm Lâm Tiêu Tiêu chợt nhớ một người, nhớ mục đích tìm đến đây.

Lâm Tiêu Tiêu nghiêm túc nói:

- Tình Tình tỷ biết không? Thi vào điện hôm nay xuất hiện một người xấu.

Nữ nhân mỉm cười hỏi:

- Người xấu? Đó là ai?

Dường như ở trong mắt nữ nhân thì Lâm Tiêu Tiêu còn là một cô bé.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tiêu Tiêu hỏi:

- Là người xấu ba năm trước định xâm phạm tỷ, tên Lý Thiên Mệnh ấy, ca ca đã xử tử thú bản mệnh của hắn, tỷ còn nhớ không?

Nữ nhân nghe câu này thì khuôn mặt đông cứng, mắt lấp lóe nhiều cảm xúc, cuối cùng nhếch môi, dường như mọi thứ trở nên bâng quơ.

Nữ nhân mỉm cười khẽ hỏi:

- Chẳng phải hắn đã về nhà rồi sao? Vì sao lại xuất hiện nữa?

Lâm Tiêu Tiêu nói đến người này thì lộ vẻ mặt chán ghét:

- Hắn trực tiếp xuất hiện, hình như lấy được Viêm Hoàng lệnh từ quê nhà. Nghe đâu hắn dùng khế ước Huyết Thần tìm một thú bản mệnh, hôm nay thành công qua ải, lại trở về Viêm Hoàng học cung.

Nàng từng nghe Tình Tình tỷ kể người này vô sỉ đến cỡ nào.

Nữ nhân gật đầu, vẫn mỉm cười nói:

- Vậy à, thế thì chúc mừng hắn.

Lâm Tiêu Tiêu hỏi:

- Tình Tình tỷ, người này đã trở lại, tỷ không cảm thấy buồn nôn sao? Có cần ta giúp tỷ lại dạy cho hắn một bài học không? Dù sao ba năm trước hắn suýt vấy bẩn tỷ.

Nữ nhân nói:

- Không cần.

- Tại sao?

Nữ nhân dịu dàng nói:

- Tiêu Tiêu, con người sống ở trên đời có mấy ai không xung động làm sai vài chuyện? Ba năm trước cũng vì hắn quá thích ta, trong một thoáng bị mụ đầu mới làm vậy.

- Nhưng không thể xằng bậy!

Nữ nhân nghiêm túc nói:

- Nói thật ra hắn đã trả giá đắt, nhận bài học rồi, ca ca của muội đã xử tử thú bản mệnh của hắn. Tuy hắn làm chuyện sai lầm nhưng coi như xóa bỏ.

- Vậy là ta không cần dạy cho hắn bài học?

- Đương nhiên không cần, thật ra chúng ta từng là bằng hữu thân thiết, hắn có thể gượng dậy làm ta mừng thay hắn. Hắn lại trở thành đệ tử học cung là có thể quay về quỹ đạo, ta càng muốn chúc phúc cho hắn sau này cố gắng lấy được thành tựu mình mơ ước.

Mắt Lâm Tiêu Tiêu tràn đầy tôn kính:

- Tình Tình tỷ thật lương thiện, lấy ơn báo oán, ca ca tìm được nữ nhân như tỷ là may mắn cho ca ca.

Nữ nhân mỉm cười nói:

- Được rồi, không nói mấy chuyện cũ nữa, ta vừa học được một khúc nhạc, Tiêu Tiêu muốn nghe không?

- Muốn!

Không lâu sau, tiếng cầm êm tai lại quanh quẩn trong chòi. Nữ nhân đánh đàn, xinh đẹp tựa bức tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Số ký tự: 0