Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Chiến Hồn Thánh...

Phong Thanh Dương

2024-11-02 08:34:01

Bên ngoài đồn rằng Lý Thiên Mệnh vì theo đuổi Mộc Tình Tình nhưng không được đáp lại nên hắn chuốc thuốc muốn làm chuyện cầm thú nhưng không may bị bạn trai của nàng là Lâm Tiêu Đình bắt ngay tại trận, phế bỏ thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh.

Từ đấy Lý Thiên Mệnh chẳng những mất đi thú bản mệnh còn chịu tiếng xấu, trở thành trò cười trong Viêm Hoàng học cung, cuối cùng bất đắc phải dĩ rời khỏi học cung.

Từ đây về sau Mộc Tình Tình được Lâm Tiêu Đình trợ giúp vào Thiên Phủ trong Viêm Hoàng học cung tu hành, tu vi tiến bộ siêu nhanh. Lâm Tiêu Đình cũng dựa vào chiến hồn Thánh Thú một bước lên trời, trở thành thiên tài số một của Thiên Phủ.

Hai người được ví như thần tiên quyến lữ, thành giai thoại. Lý Thiên Mệnh, người từng làm trò hề thì sau khi đánh mất thú bản mệnh cũng thành hạt bụi trong mắt thế nhân, trừ bị người cười chê ra chẳng ai quan tâm đến hắn.

Có ai biết hắn và Mộc Tình Tình từng hẹn hò một năm? (Bởi ae quen cô nào mà không chịu công khai thì tự hiểu he)

Từ khi Lý Thiên Mệnh trở về Ly Hỏa thành đã qua ba năm.

Ba năm này hắn như cái xác biết đi, như con sâu cái kiến. Nếu không nhờ tín niệm báo thù rửa hận chống đỡ, nếu không có trách nhiệm chăm sóc mẫu thân thì hắn đã chết ở góc khuất nào đó.

Ba năm qua, mỗi khi đến đêm mưa là Lý Thiên Mệnh lại mơ về chuyện xảy ra vào buổi tối đó, mơ về ánh mắt chán ghét mà ghét bỏ của hai con người gian ác kia, mơ về Kim Vũ bị nhổ từng cọng lông chim như bị lăng trì.

Giờ phút này tỉnh lại, mọi thứ xảy ra năm đó vẫn lặp đi lặp lại trong óc Lý Thiên Mệnh, hắn nhớ kỹ mỗi nét mặt của họ.

Mắt của thiếu niên đỏ như máu ẩn trong bóng tối.

Ba năm rồi, giấc mơ này khiến hắn nhớ kỹ mọi thứ như in.

Ba năm uống băng giá cũng khó dập tắt ngọn lửa thù hận!

Khi cơn giận của Lý Thiên Mệnh lên đến đỉnh điểm, một nữ nhân dịu dàng ở bên cạnh vuốt nhẹ trán hắn, làm nỗi lòng của hắn dần bình ổn lại.

- Mệnh nhi, không sợ, an tâm ngủ đi, có mẫu thân ở đây.

Dưới ánh nến, mẫu thân Vệ Tịnh của hắn trông càng gầy yếu, hơi già nua, nhưng ánh mắt nhìn nhi tử vẫn tràn ngập tình thương của mẫu thân.

Lý Thiên Mệnh hít một hơi thật sâu, buộc mình thoát khỏi thù hận thấu xương.

- Xin lỗi, đã làm kinh động mẫu thân rồi.

Lý Thiên Mệnh biết nữ nhân trước mắt đã cho hắn sinh mệnh mới là người hắn nên

chăm sóc nhất trong tương lai.

Vệ Tịnh run rẩy đứng lên nói đầy sự quan tâm:

- Không sao, mới rồi thấy con ngủ không ngon, chắc vì đêm mưa to khó ngủ. Ta đã nấu Thanh Linh Thảo thành canh thuốc, để ta bưng tới cho con uống.



Lý Thiên Mệnh sốt ruột nói, vội đứng lên dìu nàng.

- Thanh Linh Thảo là thuốc của mẫu thân, sao mẫu thân hồ đồ vậy! Thiếu Thanh Linh Thảo thì mẫu thân có thể sống bao lâu?

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẫu thân, lòng Lý Thiên Mệnh cay đắng.

Đại phu đã nói với tình huống hiện tại của mẫu thân thì không chống chọi được bao lâu, vậy mà mẫu thân còn nửa đêm nấu thuốc cho mình.

- Mệnh nhi, đời này mẫu thân đã sống đủ, mấy thứ tốt này nên để cho người trẻ tuổi các ngươi, cho ta dùng sẽ lãng phí.

- Đừng nói bậy bạ, mẫu thân mau uống!

Lý Thiên Mệnh đã thói quen, nếu không nghiêm mặt thì mẫu thân sẽ không chịu uống thuốc đúng hạn.

Vệ Tịnh chớp chớp mắt như đứa trẻ nghịch ngợm:

- Rồi rồi, để ta uống, miễn nhi tử của ta vui thì bắt ta uống bao nhiêu đều được. Lúc mẫu thân còn trẻ uống rượu nhiều như biển luôn.

Lý Thiên Mệnh nhìn chằm chằm Vệ Tịnh uống hết chén (bát) thuốc nấu bằng Thanh Linh Thảo, chén (bát) thuốc này có thể kéo dài sự sống của nàng.

Nhưng đã uống hết lượng Thanh Linh Thảo của tháng này, Lý Thiên Mệnh chưa biết tháng sau đi đâu tìm Thanh Linh Thảo.

Đời này Vệ Tịnh, mẫu thân đã trả giá quá nhiều cho hắn, hắn có tài đức gì mà có người nhà tốt như vậy.

Lý Thiên Mệnh từng muốn trở nên phát đạt, cho mẫu thân cuộc sống tốt hơn, nhưng không ngờ mình trở thành phế nhân, cùng mẫu thân sống nương tựa vào nhau.

Vệ Tịnh uống hết thuốc, cố mỉm cười khích lệ Lý Thiên Mệnh:

- Mệnh nhi hãy nhớ kỹ, số phận đôi khi làm người ta chịu đau khổ một chút, nhưng tất cả cực khổ đều là tôi luyện, vì đúc nên ngươi càng cường đại hơn. Về sau ngươi sẽ có cuộc đời càng tốt đẹp, tuyệt đối đừng bỏ cuộc, phải cố gắng bước tiếp!

- Hài nhi biết rồi, mẫu thân hãy ngủ đi.

Lý Thiên Mệnh dìu Vệ Tịnh về phòng, dỗ dành như dỗ con nít, qua nửa canh giờ mẫu thân mới thiếp ngủ.

Đêm đã khuya.

Lý Thiên Mệnh thẫn thờ nhìn sợi tóc bạc của mẫu thân.

Bỗng nhiên....

Một không gian thần diệu trong người Lý Thiên Mệnh bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.

Không gian này gọi là không gian bản mệnh. Trên Viêm Hoàng đại lục, mỗi người khi sinh ra thì trong người tự động sinh thành không gian bản mệnh.



Bảy ngày sau khi mọi người chào đời, trong không gian bản mệnh sẽ ấp trứng ra một con thú bản mệnh. Hầu như mỗi người trên đại lục đều có thú bản mệnh của riêng mình.

Thú bản mệnh huyền bí mà đặc sắc nhiều chủng loại, con thú mạnh thì có thể bay lên trời chui xuống đất. Các tiên nhân thượng cổ sáng tạo ra hệ thống tu luyện cộng sinh, khai sáng con đường tu luyện giữa người và thú bản mệnh, sinh ra Ngự Thú Sư.

Ngự Thú Sư và thú bản mệnh cộng sinh tu luyện, hai bên cùng chung huyết mạch và trí tuệ, kề vai chiến đấu, hình thành tổ hợp chiến đấu cường đại một người - một thú.

Lý Thiên Mệnh từng là một Ngự Thú Sư, Kim Vũ là thú bản mệnh của hắn.

Sau khi Kim Vũ chết, không gian bản mệnh của Lý Thiên Mệnh yên lặng ba năm, mãi đến hôm nay rốt cuộc có động tĩnh.

Lý Thiên Mệnh lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

Không gian bản mệnh của hắn có một bí mật lớn mà không ai biết.

Đó là trừ Kim Vũ được ấp trứng cùng lúc hắn chào đời, thật ra trong không gian bản mệnh còn mười quả trứng bí ẩn khác.

Sau khi Kim Vũ ấp trứng thì mười quả trứng này mới nổi lên mặt nước, chúng nó cho cảm giác

hoàn toàn khác với Kim Vũ.

Mười mấy năm nay các quả trứng không có động tĩnh gì, về mặt lý luận thì chúng nó đều là thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, nhưng tình huống này chưa từng có trong lịch sử nguyên đại lục.

Hôm nay, Lý Thiên Mệnh có linh cảm mãnh liệt rằng mười quả trứng bí ẩn nhất rốt cuộc sắp ấp trứng!

-Những quả trứng này làm bạn với ta từ lúc sinh ra, ẩn giấu nhiều năm như vậy chắc chắn không phải vật tầm thường.

Lý Thiên Mệnh có cảm giác này chủ yếu đến từ huyết mạch gắn liền giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh, đến từ hệ thống tu luyện cộng sinh.

Cái gọi là hệ thống tu luyện cộng sinh tức là bộ hệ thống tu luyện cho Ngự Thú Sư và thú bản mệnh dùng chung.

Ví dụ cảnh giới tu hành thứ nhất là Thú Mạch cảnh, Ngự Thú Sư và thú bản mệnh bẩm sinh có chín Thú Mạch.

Tu luyện Thú Mạch cảnh tức là Ngự Thú Sư và thú bản mệnh quán thông chín Thú Mạch của mình, khiến mười tám Thú Mạch gắn liền với nhau. Mỗi khi quán thông một Thú Mạch thì bản thể và thú bản mệnh liên kết huyết mạch càng sâu sắc thêm.

Sau khi Thú Mạch quán thông với nhau mới dùng công pháp chuyển linh khí thiên địa thành Thú Nguyên chứa trong Thú Mạch.

Thú Nguyên của Ngự Thú Sư và thú bản mệnh giống nhau, có thể mượn dùng lực lượng của nhau, tức là lực lượng dùng chung.

Trong hệ thống tu luyện cộng sinh, lực lượng huyết mạch của thú bản mệnh dời sang người Ngự Thú Sư thì cơ thể của Ngự Thú Sư càng mạnh mẽ. Lực lượng huyết mạch của Ngự Thú Sư cho thú bản mệnh có trí tuệ càng cao.

Ngự Thú Sư và thú bản mệnh vận dụng Thú Mạch, Thú Nguyên tổ thành chỉnh thể chiến đấu. Thú bản mệnh thi triển thú pháp chiến đấu, Ngự Thú Sư thì dùng võ pháp đánh nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Số ký tự: 0