Hỏa Lăng Sơn (2...
Phong Thanh Dương
2024-11-02 08:34:01
Khi Lý Thiên Mệnh từ phủ thành chủ về nhà thì bầu trời sáng sủa đã lắc rắc giọt mưa.
Hắn vào sân nhà, mưa bay lất phất thấm ướt cỏ cây.
- Mẫu thân!
Lý Thiên Mệnh đang lo mẫu thân sẽ chờ đợi trong cơn mưa, nhưng hắn đã lo nghĩ nhiều, khi trở về thì thấy mẫu thân ở trong phòng, chìm trong giấc mộng từ lâu.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Tâm trạng thật tốt.
Hắn ở bên ngoài chiến đấu vì tôn nghiêm, còn mẫu thân thì ngủ ngon lành.
Lý Thiên Mệnh ngồi bên giường chờ, mãi khi màn đêm buông xuống mẫu thân mới tỉnh lại.
Nhìn Lý Thiên Mệnh khỏe mạnh lành lặn ngồi bên giường, Vệ Tịnh cười ngượng ngùng, hỏi:
- Viêm Hoàng lệnh đâu? Có phải chúng ta nên rời đi rồi không?
Lý Thiên Mệnh nghe vậy không biết nên nói cái gì, mẫu thân quá tin tưởng vào hắn.
Lý Thiên Mệnh thẳng thắn nói:
- Vốn đã đánh Tử Phong một trận, nhưng xảy ra chút trục trặc nên nhi tử không lấy được Viêm Hoàng lệnh.
- Trục trặc gì?
Lý Thiên Mệnh kể lại về Liễu Thiên Dương.
Vệ Tịnh càu nhàu như đứa trẻ:
- Còn phải đợi một tháng sao, nương thân không chờ lâu vậy được. Ly Hỏa thành quá nóng, ta muốn đi phương bắc ở lại.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Một tháng cũng chưa chắc làm được, nhi tử không đánh lại tên kia.
Vệ Tịnh cười nghịch ngợm nói:
- Ta mặc kệ, nhiều nhất chỉ cho ngươi một tháng!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Rồi rồi, ai kêu mẫu thân nói mạnh miệng, chờ khi nhi tử thua, Tiểu Hoàng Kê bị người nhai như đồ nhắm rượu, khi đó mẫu thân sẽ biết cái gì là hiện thực tàn khốc.
Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh nhảy vọt lên, kiêu ngạo nói:
- Nhảm nhí! Con mèo to đó mà muốn ăn lão tử? Lão tử đập dẹp nó ra
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Đừng nói phét, hôm nay ai nhát như con chuột hả?
Tiểu Hoàng Kê nghiêm trang nói:
- Gì? Ngươi nhìn lầm rồi, đó không phải là ta. Khi đó ta đang tính cắt cổ nó, kết quả ngươi mặt dày mày dạn kéo ta lại, xin ta bỏ qua cho nó. Ta thấy ngươi nói tha thiết quá, lòng vô cùng cảm động nên quyết định cho con mèo bự đó sống lâu thêm một tháng.
Vệ Tịnh trìu mến nhìn chú gà con:
- Đúng rồi, ta tin tưởng bé gà, nó rất giỏi!
Tiểu Hoàng Kê nhảy vào lòng ngực Vệ Tịnh, vênh váo liếc Lý Thiên Mệnh:
- Chỉ có nương nhà ta là có ánh mắt, không như Lý Thiên Mệnh kia, mắt chó xem thấp người. (là xem thấp gà có được hay không..)
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười, cái con này tự nhiên không biết ngượng là gì:
- Biến đi, đó là nương của ta chứ không phải của ngươi! Nương của ta không sinh ra gà con nhà ngươi!
Tiểu Hoàng Kê kiêu ngạo cãi lại:
- Vớ vẩn, ta đi ra từ không gian bản mệnh của ngươi, khi người sinh ra thì ta đã ra đời, nếu ta không phải nương nhà mình sinh chứ chẳng lẽ do người sinh ra?
Nói cũng . . . có lý, dù sao Lý Thiên Mệnh và đa số Ngự Thú Sư đều xem thú bản mệnh như huynh đệ tỷ muội ruột, thậm chí cùng nhau kề vai chiến đấu, tu luyện khiến tình cảm sâu sắc hơn.
Trước kia Lý Thiên Mệnh xem Kim Vũ quan trọng hơn mạng sống của mình, giờ hắn mới ở chung với Tiểu Hoàng Kê mười mấy ngày nhưng dù gì huyết mạch liền nhau, tình cảm sống chết có nhau.
Lý Thiên Mệnh chợt nảy ý:
- Này, ngươi đã nhận nương vậy hãy để nương thân đặt cho ngươi một cái tên, cứ kêu ngươi là gà con thì ngươi cũng không thích nghe.
Tiểu Hoàng Kê đắc ý nói:
- Tên hả? Ta tên Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tên dài quá, tình nghi là cố câu chữ, đặt cho ngươi nhũ danh thì tốt hơn. Nương thân đặt tên cho nó được không? (đúng vại đúng vại, tác giả chắc chắn ý đồ muốn câu chữ đây mà tên gì dài thòn lòn dịch cũng biết mệt chớ)
Vệ Tịnh là người có văn hóa, giỏi đặt tên, cái tên bá đạo của Lý Thiên Mệnh do nàng đặt ra, mang ý nghĩa mệnh cách của trời.
- Để ta đặt?
Vệ Tịnh nâng Tiểu Hoàng Kê lên, ngẫm nghĩ rồi cười nói:
- Thiên Mệnh sống trong bóng tối suốt ba năm, ngươi xuất hiện đưa Thiên Mệnh thấy lại ánh sáng, thân thể của ngươi nhỏ bé, bây giờ cũng rất yếu ớt, nhưng trên người của người lấp lánh ánh sáng như đom đóm trong bóng đêm, nên lấy tên Huỳnh Hỏa cho ngươi chịu không?
Vệ Tịnh bổ sung thêm:
- Chữ Huỳnh trong Huỳnh Hỏa là lót trong chữ Hỏa.
Tiểu Hoàng Kê ngẩn ngơ:
- Tên của ta là . . . Huỳnh Hỏa?
Có lẽ nó đã sinh ra cảm giác đặc biệt với cái tên này.
Lý Thiên Mệnh cười trêu:
- Tên này không lưu manh cũng không đủ tiện, không phù hợp hình tượng của nó.
Tiểu Hoàng Kê sốt ruột nói, muốn bay lại mổ chết hắn:
- Dẹp ngươi đi! Lão tử muốn tên này!
- Ha ha ha!
Từ đây quyết định Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng có tên riêng là Huỳnh Hỏa.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh chưa có thành công như ý định, hắn chưa bắt Lý Viêm Phong cúi đầu trước mình, hắn cứ nghĩ mẫu thân sẽ rất khó chịu. Nhưng không ngờ mẫu thân đón nhận thoải mái, Tiểu Hoàng Kê vui vẻ chọc cười, hắn cũng chìm trong cảm xúc sung sướng.
Khoảnh khắc này cho Lý Thiên Mệnh biết rõ hơn cảm giác gia đình là gì.
Là mẫu thân vô cùng trân trọng mình, sợ mình khó chịu nên giả vờ không quan tâm mọi thứ, tràn ngập tin tưởng vào hài tử.
Là huynh đệ có thể cười đùa đánh nhau nhưng tay chân tình thâm, cùng sống cùng chết.
Sau này hắn sẽ có càng nhiều huynh đệ tỷ muội, trong không gian bản mệnh còn chín quả trứng có một quả đã nhúc nhích, Lý Thiên Mệnh rất mong chờ thành viên mới ra đời.
Điều tiếc nuối duy nhất là mẫu thân dưới ánh nến càng già nua, Lý Thiên Mệnh rất sợ, vì hắn không biết khi nào mình sẽ mất đi mẫu thân.
Điều này làm hắn khó chịu còn hơn mình chết đi.
Trong đêm khuya, Lý Thiên Mệnh vắt óc suy tư:
- Thanh Linh Thảo đã hết, đây là thứ duy nhất cho mẫu thân sống cảm thấy dễ chịu một chút. Tạm gác việc Liễu Thiên Dương và Viêm Hoàng lệnh lại, mình phải vào Hỏa Lăng sơn một chuyến để xem có thể hái được Thanh Linh Thảo hay không. Trước kia tu vi chưa phục hồi, mỗi lần đến ngoài rìa Hỏa Lăng sơn đều cửu tử nhất sinh nên mẫu thân không cho đi, giờ tu vi của mình phục hồi nhiều, chắc mẫu thân sẽ không phản đối nữa.
Thanh Linh Thảo không phải thảo dược quý giá gì, chủ yếu là vì nó rất thưa thớt, không có ích gì với đa số người nên khó mua ở chợ, chỉ có thể đi Hoa Lăng sơn cầu may.
Một, hai ngày tiếp theo, Lý Thiên Mệnh chuẩn bị vật dụng hằng ngày cho mẫu thân đủ dùng một đoạn thời gian. Tuy thú bản mệnh của mẫu thân cũng bị bệnh nhưng vào phút then chốt chắc có thể giúp đỡ mẫu thân đôi chút.
Ngày lên đường, Vệ Tinh lưu luyến dặn dò:
- Hái được hay không đều không sao, nhưng nhớ sớm trở về.
Vệ Tinh biết mình không còn nhiều thời gian, nàng hy vọng trong thời gian ít ỏi này có Lý Thiên Mệnh ở bên cạnh mình.
- Nhi tử biết.
Lý Thiên Mệnh nói xong ba chữ này thì xuất phát.
Hỏa Lăng sơn thế núi hiểm trở, đầy rẫy rừng sâu núi thẳm, mãnh thú ẩn giấu, rắn rết khắp nơi. Ở đây là chiến trường mạnh ăn thịt yếu cực kì tàn khốc.
Dưới lớp đất bùn cháy đen và lá khô ẩm ướt kia không biết chôn bao nhiêu thi cốt của người với thú.
Đặc biệt vào ban đêm chướng khí dày đặc, tầm mắt bị che chắn, sâu độc mãnh thú sẽ đột ngột nhảy ra nhào lên người.
Lý Thiên Mệnh vòng quanh ngoài rìa Hỏa Lăng sơn hai ngày, nơi này thường có bóng người, linh thảo thần dược hầu như bị hái sạch, nên hắn tài cao gan lớn quyết định vào sâu bên trong.
- Không biết ở Diễm Đô có bán Thanh Linh Thảo không? Nếu không có thì mình phải chuẩn bị nhiều chút.
Diễm Đô là thủ đô của Chu Tước quốc, Viêm Hoàng học cung và Lôi Tôn Phủ đều ở trong Diễm Đô, Chu Tước vương tộc thống trị nguyên Chu Tước quốc tự nhiên cũng ở chỗ đó.
Hắn vào sân nhà, mưa bay lất phất thấm ướt cỏ cây.
- Mẫu thân!
Lý Thiên Mệnh đang lo mẫu thân sẽ chờ đợi trong cơn mưa, nhưng hắn đã lo nghĩ nhiều, khi trở về thì thấy mẫu thân ở trong phòng, chìm trong giấc mộng từ lâu.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Tâm trạng thật tốt.
Hắn ở bên ngoài chiến đấu vì tôn nghiêm, còn mẫu thân thì ngủ ngon lành.
Lý Thiên Mệnh ngồi bên giường chờ, mãi khi màn đêm buông xuống mẫu thân mới tỉnh lại.
Nhìn Lý Thiên Mệnh khỏe mạnh lành lặn ngồi bên giường, Vệ Tịnh cười ngượng ngùng, hỏi:
- Viêm Hoàng lệnh đâu? Có phải chúng ta nên rời đi rồi không?
Lý Thiên Mệnh nghe vậy không biết nên nói cái gì, mẫu thân quá tin tưởng vào hắn.
Lý Thiên Mệnh thẳng thắn nói:
- Vốn đã đánh Tử Phong một trận, nhưng xảy ra chút trục trặc nên nhi tử không lấy được Viêm Hoàng lệnh.
- Trục trặc gì?
Lý Thiên Mệnh kể lại về Liễu Thiên Dương.
Vệ Tịnh càu nhàu như đứa trẻ:
- Còn phải đợi một tháng sao, nương thân không chờ lâu vậy được. Ly Hỏa thành quá nóng, ta muốn đi phương bắc ở lại.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Một tháng cũng chưa chắc làm được, nhi tử không đánh lại tên kia.
Vệ Tịnh cười nghịch ngợm nói:
- Ta mặc kệ, nhiều nhất chỉ cho ngươi một tháng!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Rồi rồi, ai kêu mẫu thân nói mạnh miệng, chờ khi nhi tử thua, Tiểu Hoàng Kê bị người nhai như đồ nhắm rượu, khi đó mẫu thân sẽ biết cái gì là hiện thực tàn khốc.
Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh nhảy vọt lên, kiêu ngạo nói:
- Nhảm nhí! Con mèo to đó mà muốn ăn lão tử? Lão tử đập dẹp nó ra
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Đừng nói phét, hôm nay ai nhát như con chuột hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hoàng Kê nghiêm trang nói:
- Gì? Ngươi nhìn lầm rồi, đó không phải là ta. Khi đó ta đang tính cắt cổ nó, kết quả ngươi mặt dày mày dạn kéo ta lại, xin ta bỏ qua cho nó. Ta thấy ngươi nói tha thiết quá, lòng vô cùng cảm động nên quyết định cho con mèo bự đó sống lâu thêm một tháng.
Vệ Tịnh trìu mến nhìn chú gà con:
- Đúng rồi, ta tin tưởng bé gà, nó rất giỏi!
Tiểu Hoàng Kê nhảy vào lòng ngực Vệ Tịnh, vênh váo liếc Lý Thiên Mệnh:
- Chỉ có nương nhà ta là có ánh mắt, không như Lý Thiên Mệnh kia, mắt chó xem thấp người. (là xem thấp gà có được hay không..)
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười, cái con này tự nhiên không biết ngượng là gì:
- Biến đi, đó là nương của ta chứ không phải của ngươi! Nương của ta không sinh ra gà con nhà ngươi!
Tiểu Hoàng Kê kiêu ngạo cãi lại:
- Vớ vẩn, ta đi ra từ không gian bản mệnh của ngươi, khi người sinh ra thì ta đã ra đời, nếu ta không phải nương nhà mình sinh chứ chẳng lẽ do người sinh ra?
Nói cũng . . . có lý, dù sao Lý Thiên Mệnh và đa số Ngự Thú Sư đều xem thú bản mệnh như huynh đệ tỷ muội ruột, thậm chí cùng nhau kề vai chiến đấu, tu luyện khiến tình cảm sâu sắc hơn.
Trước kia Lý Thiên Mệnh xem Kim Vũ quan trọng hơn mạng sống của mình, giờ hắn mới ở chung với Tiểu Hoàng Kê mười mấy ngày nhưng dù gì huyết mạch liền nhau, tình cảm sống chết có nhau.
Lý Thiên Mệnh chợt nảy ý:
- Này, ngươi đã nhận nương vậy hãy để nương thân đặt cho ngươi một cái tên, cứ kêu ngươi là gà con thì ngươi cũng không thích nghe.
Tiểu Hoàng Kê đắc ý nói:
- Tên hả? Ta tên Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tên dài quá, tình nghi là cố câu chữ, đặt cho ngươi nhũ danh thì tốt hơn. Nương thân đặt tên cho nó được không? (đúng vại đúng vại, tác giả chắc chắn ý đồ muốn câu chữ đây mà tên gì dài thòn lòn dịch cũng biết mệt chớ)
Vệ Tịnh là người có văn hóa, giỏi đặt tên, cái tên bá đạo của Lý Thiên Mệnh do nàng đặt ra, mang ý nghĩa mệnh cách của trời.
- Để ta đặt?
Vệ Tịnh nâng Tiểu Hoàng Kê lên, ngẫm nghĩ rồi cười nói:
- Thiên Mệnh sống trong bóng tối suốt ba năm, ngươi xuất hiện đưa Thiên Mệnh thấy lại ánh sáng, thân thể của ngươi nhỏ bé, bây giờ cũng rất yếu ớt, nhưng trên người của người lấp lánh ánh sáng như đom đóm trong bóng đêm, nên lấy tên Huỳnh Hỏa cho ngươi chịu không?
Vệ Tịnh bổ sung thêm:
- Chữ Huỳnh trong Huỳnh Hỏa là lót trong chữ Hỏa.
Tiểu Hoàng Kê ngẩn ngơ:
- Tên của ta là . . . Huỳnh Hỏa?
Có lẽ nó đã sinh ra cảm giác đặc biệt với cái tên này.
Lý Thiên Mệnh cười trêu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tên này không lưu manh cũng không đủ tiện, không phù hợp hình tượng của nó.
Tiểu Hoàng Kê sốt ruột nói, muốn bay lại mổ chết hắn:
- Dẹp ngươi đi! Lão tử muốn tên này!
- Ha ha ha!
Từ đây quyết định Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng có tên riêng là Huỳnh Hỏa.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh chưa có thành công như ý định, hắn chưa bắt Lý Viêm Phong cúi đầu trước mình, hắn cứ nghĩ mẫu thân sẽ rất khó chịu. Nhưng không ngờ mẫu thân đón nhận thoải mái, Tiểu Hoàng Kê vui vẻ chọc cười, hắn cũng chìm trong cảm xúc sung sướng.
Khoảnh khắc này cho Lý Thiên Mệnh biết rõ hơn cảm giác gia đình là gì.
Là mẫu thân vô cùng trân trọng mình, sợ mình khó chịu nên giả vờ không quan tâm mọi thứ, tràn ngập tin tưởng vào hài tử.
Là huynh đệ có thể cười đùa đánh nhau nhưng tay chân tình thâm, cùng sống cùng chết.
Sau này hắn sẽ có càng nhiều huynh đệ tỷ muội, trong không gian bản mệnh còn chín quả trứng có một quả đã nhúc nhích, Lý Thiên Mệnh rất mong chờ thành viên mới ra đời.
Điều tiếc nuối duy nhất là mẫu thân dưới ánh nến càng già nua, Lý Thiên Mệnh rất sợ, vì hắn không biết khi nào mình sẽ mất đi mẫu thân.
Điều này làm hắn khó chịu còn hơn mình chết đi.
Trong đêm khuya, Lý Thiên Mệnh vắt óc suy tư:
- Thanh Linh Thảo đã hết, đây là thứ duy nhất cho mẫu thân sống cảm thấy dễ chịu một chút. Tạm gác việc Liễu Thiên Dương và Viêm Hoàng lệnh lại, mình phải vào Hỏa Lăng sơn một chuyến để xem có thể hái được Thanh Linh Thảo hay không. Trước kia tu vi chưa phục hồi, mỗi lần đến ngoài rìa Hỏa Lăng sơn đều cửu tử nhất sinh nên mẫu thân không cho đi, giờ tu vi của mình phục hồi nhiều, chắc mẫu thân sẽ không phản đối nữa.
Thanh Linh Thảo không phải thảo dược quý giá gì, chủ yếu là vì nó rất thưa thớt, không có ích gì với đa số người nên khó mua ở chợ, chỉ có thể đi Hoa Lăng sơn cầu may.
Một, hai ngày tiếp theo, Lý Thiên Mệnh chuẩn bị vật dụng hằng ngày cho mẫu thân đủ dùng một đoạn thời gian. Tuy thú bản mệnh của mẫu thân cũng bị bệnh nhưng vào phút then chốt chắc có thể giúp đỡ mẫu thân đôi chút.
Ngày lên đường, Vệ Tinh lưu luyến dặn dò:
- Hái được hay không đều không sao, nhưng nhớ sớm trở về.
Vệ Tinh biết mình không còn nhiều thời gian, nàng hy vọng trong thời gian ít ỏi này có Lý Thiên Mệnh ở bên cạnh mình.
- Nhi tử biết.
Lý Thiên Mệnh nói xong ba chữ này thì xuất phát.
Hỏa Lăng sơn thế núi hiểm trở, đầy rẫy rừng sâu núi thẳm, mãnh thú ẩn giấu, rắn rết khắp nơi. Ở đây là chiến trường mạnh ăn thịt yếu cực kì tàn khốc.
Dưới lớp đất bùn cháy đen và lá khô ẩm ướt kia không biết chôn bao nhiêu thi cốt của người với thú.
Đặc biệt vào ban đêm chướng khí dày đặc, tầm mắt bị che chắn, sâu độc mãnh thú sẽ đột ngột nhảy ra nhào lên người.
Lý Thiên Mệnh vòng quanh ngoài rìa Hỏa Lăng sơn hai ngày, nơi này thường có bóng người, linh thảo thần dược hầu như bị hái sạch, nên hắn tài cao gan lớn quyết định vào sâu bên trong.
- Không biết ở Diễm Đô có bán Thanh Linh Thảo không? Nếu không có thì mình phải chuẩn bị nhiều chút.
Diễm Đô là thủ đô của Chu Tước quốc, Viêm Hoàng học cung và Lôi Tôn Phủ đều ở trong Diễm Đô, Chu Tước vương tộc thống trị nguyên Chu Tước quốc tự nhiên cũng ở chỗ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro