Khinh Nhờn
Phong Thanh Dương
2024-11-02 08:34:01
Thần Diệu không khách khí, gã nhìn thẳng Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Không có gì.
Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ đôi khi phụ nữ độc ác thì đáng sợ còn hơn rắn rết.
Thần Thánh tốt với mẫu thân như vậy, có khi nào bị Tuyết Lam phát hiện nên thuê sát thủ muốn giết hai mẫu tử?
Rất có thể.
Thần Diệu lạnh nhạt nói:
- Mẫu thân, chúng ta đi thôi, còn phải bái phỏng các vị tiền bối Tinh Phủ, Thiên Cơ Cung trước. Nghe nói có nhân vật quan trọng bên Chu Tước vương tộc đến. Sắp bắt đầu cuộc chiến thứ hạng rồi, đừng lãng phí thời gian với mấy kẻ tạp nham.
Tuyết Lam quở mắng:
- Diệu Nhi, nói chuyện gì kỳ. Tịnh di của ngươi là tỷ muội trước kia của nương thân, không thể không lễ phép.
Tuyết Lam vỗ nhẹ vai Thần Diệu cho có hình thức.
Thần Diệu nhún vai, xoay người đi:
- Tỷ muội gì chứ, bà ta và người hầu đứng bên cạnh trông giống tỷ muội hơn.
Tuyết Lam cười khúc khích nói:
- Tịnh Nhi, lỗi tại ta, không dạy hài tử này đàng hoàng. Hài tử lớn lên trong gậm thìa vàng thì khó dạy vậy đấy, tính tình khó chịu, ngươi đừng so đo với hắn nhé. Đôi khi rất hâm mộ ngươi, như nhi tử của ngươi tuy hơi thô ráp chút nhưng ngoan ngoãn biết điều, dễ dạy hơn.
Vệ Tịnh không muốn quan tâm đến nàng ta.
Lý Thiên Mệnh chợt mở miệng hỏi:
- Lam di, cho hỏi một câu.
- Hỏi cái gì?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lam di biết Huyết Hoa Điện là gì không?
Tuyết Lam lắc đầu nói:
- Cái gì? Ta không biết.
Huyết Hoa Điện là cấm kỵ, bình thường nhiều người không dám thảo luận. Nhưng với thân phận của Tuyết Lam có tiếp xúc với Huyết Hoa Điện cũng rất bình thường.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Vậy thì không có gì, mời Lam di đi, đi từ từ, không tiễn.
Tuyết Lam tức giận nói:
- Tiểu hài tử đừng nói bừa, ta còn có chuyện muốn nói với mẫu thân của ngươi.
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng hỏi:
- Lam di, Thần Diệu muốn lấy đệ nhất trong cuộc chiến thứ hạng để vào Thiên Phủ đúng không?
Tuyết Lam cảm giác hài tử này đang nhằm vào mình:
- Đúng, thế thì sao?
Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Tuyết Lam, gằn từng chữ nặng như thép cứng:
- Lam di không cần giả mù sa mưa, ngươi làm bộ làm tịch chỉ càng khiến mẫu thân của ta khinh thường. Mỗi người có gặp gỡ riêng, ngươi cảm thấy mình hạnh phúc, sống tốt cũng không cần khoe khoang như vậy, làm thế chỉ bày ra nội tâm âm u, thất bại ngày xưa của ngươi, ta nói đúng không?
Mặt Tuyết Lam lạnh như tiền, ngón tay run nhẹ:
- Hài tử này nói chuyện kiểu gì, có được dạy dỗ không vậy?
Lý Thiên Mệnh nói một câu hoàn toàn trở mặt:
- Dù ta không được dạy dỗ còn đỡ hơn Thần Diệu. Ngươi tự nhận ưu tú hơn mẫu thân của ta về mọi mặt, cho ngươi sinh ra nhiều cảm giác ưu việt, đến hôm nay vẫn đang vênh váo đắc ý. Kẻ có sở thích thấp kém như ngươi làm ta cảm thấy lát nữa ngươi sẽ đụng phải thất bại ê chề.
Vệ Tịnh kéo Lý Thiên Mệnh lại, ra hiệu hắn đừng nói nữa, nhưng hắn không nhịn được.
- Thứ cầm thú chuốc thuốc dâm loạn người ta như ngươi thì có tư cách gì nói lời này?
Tuyết Lam rất cao tay, nếu cãi nhau thì nàng không sợ Lý Thiên Mệnh, càng chẳng sợ Vệ Tịnh. Nếu điên lên thì ai sợ ai chứ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có tư cách hay không ngươi cứ chờ lát nữa sẽ biết, nhìn xem lần này Thần Diệu bị ai giẫm ở dưới chân.
Tuyết Lam bật cười, nàng che miệng cười khẽ, liếc Lý Thiên Mệnh một cái rồi nói với Vệ Tịnh:
- Tịnh Nhi, đừng im lặng mãi, nghe lời nói của các ngươi thì có vẻ muốn so tài về nhi tử với ta?
Vệ Tịnh cắn răng nói:
- Ngươi đi đi, đừng khinh nhờn Tuyết Lam trong ký ức của ta được chứ?
- Khinh nhờn? Bộ dạng chật vật của ngươi mới là tự khinh nhờn mình, Vệ Tịnh!
Tuyết Lam nói xong cười lạnh liếc xéo Lý Thiên Mệnh, hừ mũi lắc lư gót sen rời đi.
Trong lòng Tuyết Lam đang rất đắc ý, nhớ lại lời nói của Lý Thiên Mệnh khiến nàng cảm thấy nực cười, không kìm được cười ra tiếng.
Người ngoài nhìn tưởng đâu phu nhân của Thần Thánh gặp việc vui lớn.
Sau hai mươi năm, ai là người thắng?
Tuyết Lam nhìn nhan sắc của mình, nhìn làn da và điệu bộ, nhìn quần áo đắt tiền, túi tiền căng phồng, nhìn đế quốc Tinh Thần thương hội to lớn, nhìn mọi người dọc đường đi hâm mộ mình, nhớ hai nhi tử của mình, nàng đã có đáp án từ lâu.
Còn Vệ Tịnh chẳng qua là kéo dài hơi tàn trong góc, sớm thua thảm hại.
Dù Vệ Tịnh chưa bao giờ muốn so bì nhưng Tuyết Lam thì muốn.
Nàng thua hai mươi năm đầu, vĩnh viễn là lá cây và làm nền, nào ai biết trong khoảng thời gian đó lòng nàng thấy thất bại nhiều cỡ nào?
Hôm nay nàng biểu hiện hống hách nhưng rất sướng.
Tuyết Lam không cảm thấy đáng tiếc, lần gặp lại trong Thần Cung là nàng đã không muốn cho Vệ Tịnh cười rời đi. Lần này nói ra nhiều lời giấu trong lòng càng khiến nàng thoải mái, đi đường như đang bay.
Nhớ lại thứ đầy rẫy tiếng xấu như Lý Thiên Mệnh mà dám khiêu chiến nhi tử hoàn mỹ của mình, Tuyết Lam sốt ruột muốn chia sẻ chuyện buồn cười này với các tỷ muội.
- Cái gì gọi là tỷ muội? Những nữ nhân a dua nịnh hót, tâng bốc ta, muốn uống nước tắm của ta mới là tỷ muội.
Tuyết Lam nhìn nhan sắc, da thịt, dáng người có thể nói là hoàn mỹ trong lứa tuổi trung niên, nhớ lại bộ dạng bệnh nguy kịch của Vệ Tịnh, nàng lại bật cười.
- Tiểu Mệnh Kiếp thật là thứ tốt.
Tuyết Lam trở lại phòng riêng, kể chuyện về Lý Thiên Mệnh, cùng các tỷ muội cười tươi như hoa.
Một đám phụ nữ như trở lại thời thiếu nữ, chìm đắm trong vui sướng.
Đối tượng bị bọn họ cười nhạo vẫn đang ở bên cạnh Vệ Tịnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mẫu thân cảm giác thế nào?
Vệ Tịnh ung dung bình tĩnh nói:
- Chẳng qua là thể hiện suy nghĩ thật lòng của nàng ta, không sao, ta quen rồi.
Lý Thiên Mệnh chỉ mới chịu đựng ba năm, còn Vệ Tịnh đã nửa đời gặp loại người giống như vậy, chuyện hôm nay hoàn toàn không thể đẩy ngã nàng.
- Sau đó thì sao?
- Ngươi có thể đánh bại không?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Chuyện nhỏ.
Vệ Tịnh đề nghị:
- Vậy nhớ đánh hắn thảm chút cho ta.
Lý Thiên Mệnh bật cười.
Đây mới là mẫu thân của hắn.
Vệ Tịnh chưa bao giờ là loại người ngoan ngoãn, chẳng qua số phận tàn nhẫn, có nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Bây giờ nếu có một cơ hội thì tại sao nàng không thể cho đám người sớm khiến nàng thất vọng, muốn bỏ đá xuống giếng phải trả giá đắt?
Vệ Tịnh hỏi lại lần nữa:
- Thiên Mệnh có làm được không?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Mẫu thân cứ ngồi đây, chờ xem nhi biểu diễn tiết mục cho người.
Vệ Tịnh bật cười nói:
- Đáng tiếc không có hạt dưa và rượu nhẹ, không thì càng thoải mái.
- Đừng nghĩ nhiều, uống nước lọc nhâm nhi được rồi.
Đại nhân vật bắt đầu vào Viêm Hoàng học cung, Lý Thiên Mệnh nghe có người tuyên bố cuộc chiến thứ hạng chính thức bắt đầu.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhi phải đi, nếu không sẽ bị Mộ Uyển thượng sư đánh.
Vệ Tịnh giật mình:
- Mộ Uyển?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mẫu thân quen thượng sư?
Vệ Tịnh mỉm cười nói:
- Ngươi đi đi.
Nàng ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, thật ra khi nàng cười trông không già nua.
Lý Thiên Mệnh vẫn có thể thấy nét phong hoa tuyệt đại của mẫu thân khi ở Diễm Đô hai mươi năm trước.
. . .
Canh giờ đã đến, cuộc chiến thứ hạng thi vào điện bốn năm một lần sắp bắt đầu.
Giây phút căng thẳng nhất đã đến.
Bên Viêm Hoàng học cung có năm điện chủ tọa trấn, tự mình giám sát, đủ thấy học cung xem trọng cuộc chiến thứ hạng cỡ nào.
Cuộc chiến qua ải trước đó chỉ có thượng sư làm giám khảo.
Canh giờ đến, năm điện chủ cùng nhau lộ mặt.
Trong năm điện chủ, lần này ngồi giữa là điện chủ Phượng Hoàng Điện Vệ Tử Côn.
Cuộc chiến thứ hạng thi vào điện lần này đến lượt Phượng Hoàng Điện toàn quyền chủ trì, nắm giữ đại cục.
- Bỉ nhân là Vệ Tử Côn, cùng bốn vị điện chủ khác hoan nghênh các vị đại giá quang lâm.
Lời dạo đầu cất lên đã dẫn tới tiếng hoan hô ồn ào.
Điều này nghĩa là giây phút kích động lòng người đã đến.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Không có gì.
Lý Thiên Mệnh đang suy nghĩ đôi khi phụ nữ độc ác thì đáng sợ còn hơn rắn rết.
Thần Thánh tốt với mẫu thân như vậy, có khi nào bị Tuyết Lam phát hiện nên thuê sát thủ muốn giết hai mẫu tử?
Rất có thể.
Thần Diệu lạnh nhạt nói:
- Mẫu thân, chúng ta đi thôi, còn phải bái phỏng các vị tiền bối Tinh Phủ, Thiên Cơ Cung trước. Nghe nói có nhân vật quan trọng bên Chu Tước vương tộc đến. Sắp bắt đầu cuộc chiến thứ hạng rồi, đừng lãng phí thời gian với mấy kẻ tạp nham.
Tuyết Lam quở mắng:
- Diệu Nhi, nói chuyện gì kỳ. Tịnh di của ngươi là tỷ muội trước kia của nương thân, không thể không lễ phép.
Tuyết Lam vỗ nhẹ vai Thần Diệu cho có hình thức.
Thần Diệu nhún vai, xoay người đi:
- Tỷ muội gì chứ, bà ta và người hầu đứng bên cạnh trông giống tỷ muội hơn.
Tuyết Lam cười khúc khích nói:
- Tịnh Nhi, lỗi tại ta, không dạy hài tử này đàng hoàng. Hài tử lớn lên trong gậm thìa vàng thì khó dạy vậy đấy, tính tình khó chịu, ngươi đừng so đo với hắn nhé. Đôi khi rất hâm mộ ngươi, như nhi tử của ngươi tuy hơi thô ráp chút nhưng ngoan ngoãn biết điều, dễ dạy hơn.
Vệ Tịnh không muốn quan tâm đến nàng ta.
Lý Thiên Mệnh chợt mở miệng hỏi:
- Lam di, cho hỏi một câu.
- Hỏi cái gì?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Lam di biết Huyết Hoa Điện là gì không?
Tuyết Lam lắc đầu nói:
- Cái gì? Ta không biết.
Huyết Hoa Điện là cấm kỵ, bình thường nhiều người không dám thảo luận. Nhưng với thân phận của Tuyết Lam có tiếp xúc với Huyết Hoa Điện cũng rất bình thường.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Vậy thì không có gì, mời Lam di đi, đi từ từ, không tiễn.
Tuyết Lam tức giận nói:
- Tiểu hài tử đừng nói bừa, ta còn có chuyện muốn nói với mẫu thân của ngươi.
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng hỏi:
- Lam di, Thần Diệu muốn lấy đệ nhất trong cuộc chiến thứ hạng để vào Thiên Phủ đúng không?
Tuyết Lam cảm giác hài tử này đang nhằm vào mình:
- Đúng, thế thì sao?
Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt Tuyết Lam, gằn từng chữ nặng như thép cứng:
- Lam di không cần giả mù sa mưa, ngươi làm bộ làm tịch chỉ càng khiến mẫu thân của ta khinh thường. Mỗi người có gặp gỡ riêng, ngươi cảm thấy mình hạnh phúc, sống tốt cũng không cần khoe khoang như vậy, làm thế chỉ bày ra nội tâm âm u, thất bại ngày xưa của ngươi, ta nói đúng không?
Mặt Tuyết Lam lạnh như tiền, ngón tay run nhẹ:
- Hài tử này nói chuyện kiểu gì, có được dạy dỗ không vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thiên Mệnh nói một câu hoàn toàn trở mặt:
- Dù ta không được dạy dỗ còn đỡ hơn Thần Diệu. Ngươi tự nhận ưu tú hơn mẫu thân của ta về mọi mặt, cho ngươi sinh ra nhiều cảm giác ưu việt, đến hôm nay vẫn đang vênh váo đắc ý. Kẻ có sở thích thấp kém như ngươi làm ta cảm thấy lát nữa ngươi sẽ đụng phải thất bại ê chề.
Vệ Tịnh kéo Lý Thiên Mệnh lại, ra hiệu hắn đừng nói nữa, nhưng hắn không nhịn được.
- Thứ cầm thú chuốc thuốc dâm loạn người ta như ngươi thì có tư cách gì nói lời này?
Tuyết Lam rất cao tay, nếu cãi nhau thì nàng không sợ Lý Thiên Mệnh, càng chẳng sợ Vệ Tịnh. Nếu điên lên thì ai sợ ai chứ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có tư cách hay không ngươi cứ chờ lát nữa sẽ biết, nhìn xem lần này Thần Diệu bị ai giẫm ở dưới chân.
Tuyết Lam bật cười, nàng che miệng cười khẽ, liếc Lý Thiên Mệnh một cái rồi nói với Vệ Tịnh:
- Tịnh Nhi, đừng im lặng mãi, nghe lời nói của các ngươi thì có vẻ muốn so tài về nhi tử với ta?
Vệ Tịnh cắn răng nói:
- Ngươi đi đi, đừng khinh nhờn Tuyết Lam trong ký ức của ta được chứ?
- Khinh nhờn? Bộ dạng chật vật của ngươi mới là tự khinh nhờn mình, Vệ Tịnh!
Tuyết Lam nói xong cười lạnh liếc xéo Lý Thiên Mệnh, hừ mũi lắc lư gót sen rời đi.
Trong lòng Tuyết Lam đang rất đắc ý, nhớ lại lời nói của Lý Thiên Mệnh khiến nàng cảm thấy nực cười, không kìm được cười ra tiếng.
Người ngoài nhìn tưởng đâu phu nhân của Thần Thánh gặp việc vui lớn.
Sau hai mươi năm, ai là người thắng?
Tuyết Lam nhìn nhan sắc của mình, nhìn làn da và điệu bộ, nhìn quần áo đắt tiền, túi tiền căng phồng, nhìn đế quốc Tinh Thần thương hội to lớn, nhìn mọi người dọc đường đi hâm mộ mình, nhớ hai nhi tử của mình, nàng đã có đáp án từ lâu.
Còn Vệ Tịnh chẳng qua là kéo dài hơi tàn trong góc, sớm thua thảm hại.
Dù Vệ Tịnh chưa bao giờ muốn so bì nhưng Tuyết Lam thì muốn.
Nàng thua hai mươi năm đầu, vĩnh viễn là lá cây và làm nền, nào ai biết trong khoảng thời gian đó lòng nàng thấy thất bại nhiều cỡ nào?
Hôm nay nàng biểu hiện hống hách nhưng rất sướng.
Tuyết Lam không cảm thấy đáng tiếc, lần gặp lại trong Thần Cung là nàng đã không muốn cho Vệ Tịnh cười rời đi. Lần này nói ra nhiều lời giấu trong lòng càng khiến nàng thoải mái, đi đường như đang bay.
Nhớ lại thứ đầy rẫy tiếng xấu như Lý Thiên Mệnh mà dám khiêu chiến nhi tử hoàn mỹ của mình, Tuyết Lam sốt ruột muốn chia sẻ chuyện buồn cười này với các tỷ muội.
- Cái gì gọi là tỷ muội? Những nữ nhân a dua nịnh hót, tâng bốc ta, muốn uống nước tắm của ta mới là tỷ muội.
Tuyết Lam nhìn nhan sắc, da thịt, dáng người có thể nói là hoàn mỹ trong lứa tuổi trung niên, nhớ lại bộ dạng bệnh nguy kịch của Vệ Tịnh, nàng lại bật cười.
- Tiểu Mệnh Kiếp thật là thứ tốt.
Tuyết Lam trở lại phòng riêng, kể chuyện về Lý Thiên Mệnh, cùng các tỷ muội cười tươi như hoa.
Một đám phụ nữ như trở lại thời thiếu nữ, chìm đắm trong vui sướng.
Đối tượng bị bọn họ cười nhạo vẫn đang ở bên cạnh Vệ Tịnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mẫu thân cảm giác thế nào?
Vệ Tịnh ung dung bình tĩnh nói:
- Chẳng qua là thể hiện suy nghĩ thật lòng của nàng ta, không sao, ta quen rồi.
Lý Thiên Mệnh chỉ mới chịu đựng ba năm, còn Vệ Tịnh đã nửa đời gặp loại người giống như vậy, chuyện hôm nay hoàn toàn không thể đẩy ngã nàng.
- Sau đó thì sao?
- Ngươi có thể đánh bại không?
Lý Thiên Mệnh đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chuyện nhỏ.
Vệ Tịnh đề nghị:
- Vậy nhớ đánh hắn thảm chút cho ta.
Lý Thiên Mệnh bật cười.
Đây mới là mẫu thân của hắn.
Vệ Tịnh chưa bao giờ là loại người ngoan ngoãn, chẳng qua số phận tàn nhẫn, có nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Bây giờ nếu có một cơ hội thì tại sao nàng không thể cho đám người sớm khiến nàng thất vọng, muốn bỏ đá xuống giếng phải trả giá đắt?
Vệ Tịnh hỏi lại lần nữa:
- Thiên Mệnh có làm được không?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Mẫu thân cứ ngồi đây, chờ xem nhi biểu diễn tiết mục cho người.
Vệ Tịnh bật cười nói:
- Đáng tiếc không có hạt dưa và rượu nhẹ, không thì càng thoải mái.
- Đừng nghĩ nhiều, uống nước lọc nhâm nhi được rồi.
Đại nhân vật bắt đầu vào Viêm Hoàng học cung, Lý Thiên Mệnh nghe có người tuyên bố cuộc chiến thứ hạng chính thức bắt đầu.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhi phải đi, nếu không sẽ bị Mộ Uyển thượng sư đánh.
Vệ Tịnh giật mình:
- Mộ Uyển?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mẫu thân quen thượng sư?
Vệ Tịnh mỉm cười nói:
- Ngươi đi đi.
Nàng ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, thật ra khi nàng cười trông không già nua.
Lý Thiên Mệnh vẫn có thể thấy nét phong hoa tuyệt đại của mẫu thân khi ở Diễm Đô hai mươi năm trước.
. . .
Canh giờ đã đến, cuộc chiến thứ hạng thi vào điện bốn năm một lần sắp bắt đầu.
Giây phút căng thẳng nhất đã đến.
Bên Viêm Hoàng học cung có năm điện chủ tọa trấn, tự mình giám sát, đủ thấy học cung xem trọng cuộc chiến thứ hạng cỡ nào.
Cuộc chiến qua ải trước đó chỉ có thượng sư làm giám khảo.
Canh giờ đến, năm điện chủ cùng nhau lộ mặt.
Trong năm điện chủ, lần này ngồi giữa là điện chủ Phượng Hoàng Điện Vệ Tử Côn.
Cuộc chiến thứ hạng thi vào điện lần này đến lượt Phượng Hoàng Điện toàn quyền chủ trì, nắm giữ đại cục.
- Bỉ nhân là Vệ Tử Côn, cùng bốn vị điện chủ khác hoan nghênh các vị đại giá quang lâm.
Lời dạo đầu cất lên đã dẫn tới tiếng hoan hô ồn ào.
Điều này nghĩa là giây phút kích động lòng người đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro