Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Lời Thề Của Thi...

Phong Thanh Dương

2024-11-02 08:34:01

Lúc sắp đi, Khương Phi Linh nói:

- Thanh Nhi, đưa cho ca ca một miếng ngọc bội để tiện sau này tìm ta.

Thanh Nhi chu môi nói:

- Không cho!

- Hửm?

Thanh Nhi nghiến răng giận dỗi nói:

- Được rồi! Linh Nhi, ngươi đã thay đổi, đúng là nữ nhi lớn không giữ trong nhà được!

Nhưng Thanh Nhi vẫn lấy một miếng ngọc bội màu xanh ra ném cho Lý Thiên Mệnh:

- Heo đần, khuyên ngươi đừng mượn tên của ta làm chuyện giả danh lừa bịp, nếu không thì ta sẽ nấu con thú bản mệnh của ngươi!

Tiểu Hoàng Kê thật đáng thương nhiều người đều muốn làm món canh gà con nấu nấm.

Khương Phi Linh dịu dàng nói:

- Nếu ca ca lại gặp tình huống như vừa rồi thì hãy lấy ngọc bội này ra, nói ca ca là người của Thanh công chúa, bọn họ sẽ không dám giết ca ca.

Lý Thiên Mệnh vội cất kỹ ngọc bội kia, đây là thứ tốt, giờ hắn đang thiếu thế lực bối cảnh. Có ngọc bội của Thanh công chúa sẽ rất tiện lợi cho hành động về sau, ít ra không gặp phải chuyện như vừa

rôi.

Đây là món quà vô cùng lớn lao.

Lý Thiên Mệnh chân thành cảm ơn:

- Đa tạ Linh Nhi.

Trong mắt hắn thì thiếu nữ này tinh xảo tỉ mỉ mà đáng yêu động lòng người, thật là người hoàn mỹ được trời đắp nặn ra, hắn có tài đức gì mà giúp được nàng Phụ Linh lên mãn cấp?

Lý Thiên Mệnh phản ứng lại, bổ sung thêm:

- Thanh công chúa, cảm tạ ngọc bội của nàng.

Khương Thanh Loan hùng hổ nói:

- Không cần tạ, cảnh cáo ngươi một lần nữa, tuyệt đối không được lấy nó giả danh lừa bịp, cấm không cho làm bẩn thanh danh của ta!

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Không thành vấn đề, ta bảo đảm với nàng lúc cày ruộng sẽ tháo ngọc bội xuống, tuyệt đối không làm dơ.

- Xì!

Lý Thiên Mệnh có khiếu hài hước, một câu tự giễu chọc cười Thanh công chúa.

Cười xong nàng cảm thấy mất mặt, lại xụ mặt xuống hắng giọng vờ như không bị hắn chọc cười.

Khương Phi Linh cười tủm tỉm xem hai người trao đổi, sau đó kêu Lý Thiên Mệnh:

- Ca ca qua đây chút.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Sao thế?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Phi Linh nói:

- Nói nhỏ cái này.

Lý Thiên Mệnh cúi đầu, để lỗ tai gần sát nàng:

- Ta nghe đây.

Mùi thơm của thiếu nữ như ảo mộng, khiến người say mê quên lối về. Hắn nhìn khuôn mặt thiếu nữ qua đuôi mắt, tim đập nhanh.

Khương Phi Linh thì thầm vào tai hắn, chỉ một hướng:

- Ca ca muốn chiếm lấy Thần Nguyên không? Nó ở hướng đó.

Lý Thiên Mệnh sửng sốt.

Sao nàng biết hắn muốn đi tìm Thần Nguyên kia?

Sao nàng biết Thần Nguyên nằm ở hướng đó?

Có lẽ đây là việc quan trọng mà nàng muốn nói với hắn.

Thiếu nữ này thật sự như thần tiên, tuy không có chút Thú Nguyên, thoạt trông yếu đuôi, nhưng điểm thần diệu của nàng khiến người ngạc nhiên vô cùng.

Thanh Nhi thúc giục:

- Đi nào!

Lần này bọn họ thật sự phải đi.

- Ca ca, hẹn gặp lại ở Diễm Đô!

Trái tim Lý Thiên Mệnh vẫn còn rung động, Thanh Nhi đã kéo Khương Phi Linh dần biến mất trong tầm mắt của hắn.

Hai bóng dáng thướt tha đã biến mất, Lý Thiên Mệnh vẫn còn bần thần, lòng hụt hẫng.

Hắn vấn vương không chỉ vì Khương Phi Linh xinh đẹp, còn vì cảm giác quen thuộc, hợp nhau, như số phận đưa đẩy hai người đến với nhau, khiến cô nương này in dấu trong lòng hắn.

Hơn nữa thoạt trông nàng ngây thơ thuần khiết rồi lại rất cẩn thận, thấm nhuần tất cả.

Ví dụ Khương Phi Linh cố ý đưa ngọc bội của Thanh công chúa cho Lý Thiên Mệnh hộ mệnh, biết khi hắn nghe hai chữ Thần Nguyên thì nét mặt hơi thay đổi, thậm chí chỉ rõ phương hướng cho hán.

Tất cả những điều trên nói lên cô nương này không đơn giản, bí mật của nàng khiến Lý Thiên Mệnh rất tò mò.

Người ta vừa đi Tiểu Hoàng Kê lại ngứa mỏ trào phúng:

- Chậc chậc, bộ dạng động dục của người trông thật xấu xa.

Lý Thiên Mệnh cất ngọc bội, mắt nhìn chằm chằm phương hướng Khương Phi Linh chỉ:

- Chán sống phải không?

Tiểu Hoàng Kê vênh váo nói:

- Ha ha, nhường ngươi một cánh cũng không đánh lại ta.

Lý Thiên Mệnh vươn ra cánh tay trái màu đen:

Giờ thì sao?

Tiểu Hoàng Kê thay đổi sắc mặt ngay, thiếu điều quỳ xuống đất, run giọng nịnh nọt:

- Đại ca! Đại ca thấy khó chịu chỗ nào? Đệ đệ xoa bóp cho!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thiên Mệnh bật cười nói:

- Vậy mới phải.

Thật ra họ đang đùa giỡn.

Lý Thiên Mệnh tìm tòi trí nhớ về báu vật này trong ký ức:

- Thần Nguyên.

Cái gọi là Thần Nguyên nghĩa là một loại thần vật thiên địa tự nhiên sinh ra.

Nghe đồn Thần Nguyên là thần linh trời cao sáng tạo ra ban cho nhân gian. Có đủ loại Thần Nguyên, có thể là cục đá, hoặc là chất lỏng, hoặc một cục đá quý.

Thú bản mệnh và mãnh thú được đến Thần Nguyên phù hợp thuộc tính sẽ tiến hóa, vượt qua phẩm cấp.

Khi thú bản mệnh mạnh lên tương đương với tăng cao cực hạn thiên phú của Ngự Thú Sư và thú bản mệnh, năng lực các mặt đều tiến bộ.

Thần Nguyên gồm bốn cấp bậc thiên; địa; huyền; hoàng. Thần Nguyên cấp hoàng bình thường nhất nghe nói có thể cho thú bản mệnh tiến hóa đến thất giai.

Thú bản mệnh thất giai đủ để tạo nên thiên tài Ngự Thú Sư khủng bố nhất. Trong Chu Tước quốc thú bản mệnh thất giai được gọi là Vương Thú, ngụ ý là vua của thú bản mệnh.

Thần Nguyên cấp huyền, cấp địa càng đáng sợ hơn thì hiệu quả khoa trương hơn nữa. Ví dụ như Thần Nguyên cấp địa cho thú bản mệnh tiến hóa thành Thánh Thú trong truyền thuyết.

Lý Thiên Mệnh từng được đến chiến hồn Thánh Thú có liên quan với Thánh Thú, đủ để tạo nên tồn tại Chí Tôn nguyên Viêm Hoàng đại lục.

Còn về Thần Nguyên cấp thiên chỉ có trong truyền thuyết.

Lý Thiên Mệnh nghiêm túc hỏi:

- Huỳnh Hỏa, ngươi mới nói là Thần Nguyên có ích lớn cho ngươi?

- Đúng rồi. Lúc nãy mới nghe danh từ này thì một thứ lóe lên trong ký ức của ta. Ta từ Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ chuyển hóa thành thú bản mệnh, nhiều thiên phú bị giới hạn, Thần Nguyên có thể cho thú bản mệnh tiến hóa, song song đó trợ giúp ta giải thoát gông xiềng, khiến ta biến mạnh vô hạn, mãi khi trở lại thành Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ mới thôi. Đây là huyết mạch đưa cho ta đáp án theo bản năng hiện giờ.

Tiểu Hoàng Kê vẫn luôn suy nghĩ cách giải thoát gông xiềng huyết mạch của nó, tìm cách trở lại làm chim Vĩnh Hằng ăn mặt trời.

Khi nghe hai chữ Thần Nguyên, nó như tìm ra một đáp án, danh từ này làm huyết mạch của nó sôi trào, Lý Thiên Mệnh thậm chí có cùng cảm giác với nó.

Hiện tại nó có thể chất Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng nhưng không phát huy ra nhiều tiềm lực được.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Miễn có cách là tốt quá rồi, sợ nhất là đầu óc mờ mịt. Ngươi đã cần Thần Nguyên, ta thì biết nó nằm ở đâu, vậy thì còn chờ gì nữa?

Tiểu Hoàng Kê nói:

- Ngươi muốn cướp Thần Nguyên của Lôi Tôn Phủ? Bọn họ có bốn người, hơn nữa đều được phụ mẫu trưởng bối che chở. Trưởng bối của họ có thể dễ dàng giết chết ngươi.

- Có thể dùng ngọc bội này đối phó phụ mẫu của họ, xem Trương Sùng kiêng kỵ Thanh công chúa, có vẻ như phụ mẫu của nhóm người không có địa vị quá cao trong Diễm Đô, cùng lắm là trung tầng ở Lôi Tôn Phủ.

Nên Lý Thiên Mệnh mới cảm thấy Khương Phi Linh thật sự giúp hắn rất nhiều.

Một miếng ngọc bội khiến hắn trở thành người được Thanh công chúa che chở.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nên chỉ cần giải quyết thế hệ trẻ Lôi Tôn Phủ là xong.

Lý Thiên Mệnh nheo mắt, tuy lúc trước kẻ hại thảm Kim Vũ là Lâm Tiêu Đình, nhưng nhiều thiên tài Lôi Tôn Phủ đều là đồng lõa.

Dù đám thanh niên trong Hỏa Lăng sơn không dính dáng với sự kiện đó nhưng Lý Thiên Mệnh không có chút hảo cảm, thậm chí tràn ngập địch ý. Ví dụ như Trương Tử Hiên mà hắn vừa gặp được cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Số ký tự: 0