Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Thần Thông Linh...

Phong Thanh Dương

2024-11-02 08:34:01

Thần Đỉnh muốn cãi lại nhưng giọng Mộ Uyển thượng sư lại vang lên:

- Lại đây lấy đệ tử lệnh, đừng lãng phí thời gian, còn ngàn người đang chờ.

Câu này tuy cứng rắn nhưng Lý Thiên Mệnh thích nghe.

Hắn ngước đầu lên, Mộ Uyển thượng sư mỉm cười nhìn hắn.

Chín thượng sư khác đều khoanh tay trước ngực, không nói chuyện.

Một nam thượng sư ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:

- Mộ Uyển, nàng biết rõ ba năm trước hắn đã làm chuyện gì. Hắn là vết nhơ của học cung, cũng là ruồi bọ trong mắt Lâm Tiêu Đình và Lôi Tôn Phủ.

Mộ Uyển thượng sư lườm thượng sư nam kia:

- Ta chọn ai không liên quan tới ngươi!

Nàng lấy đệ tử lệnh ra ném cho Lý Thiên Mệnh.

Mấy cuộc chiến khác chưa kết thúc, Lý Thiên Mệnh là đệ tử đầu tiên thành công qua ải học cung trong hôm nay.

- Đa tạ thượng sư, sau này ta nhất định sẽ khiến thượng sư hãnh diện!

Lại lấy được đệ tử lệnh, biết mình đã đi các biết khó khăn cỡ nào, hắn rốt cuộc làm được. Đương nhiên cũng phải cảm tạ Mộ Uyển, nếu không có nàng thì không thượng sư nào dám nhận hắn, bọn họ có thể lấy cớ tuổi tác đào thải hắn.

Lý Khuê thượng sư mới rồi nói chuyện với Mộ Uyển thượng sư bỗng lên tiếng, lấy đệ tử lệnh của mình ra:

- Thần Đỉnh, ngươi nhỏ tuổi mà thiên tư ngút trời, trận này biểu hiện không tốt là vì Lý Thiên Mệnh ỷ lớn khắc chế. Ta thu ngươi làm đệ tử.

- Thần Đỉnh ta cũng thu ngươi làm đệ tử, ngươi có thể chọn lựa thượng sư.

- Ta cũng vậy!

Các thượng sư liên tiếp tỏ thái độ, Lý Thiên Mệnh xem ngây người. Có chín thượng sư muốn thu Thần Đỉnh làm đệ tử.

Thật ra với thiên tư, bối cảnh của Thần Đỉnh thuộc loại ưu tú nhất cuộc chiến qua ải, mười thượng sư chịu đưa cho đệ tử lệnh cũng không kỳ lạ.

Quan trọng là mới rồi gã bị Lý Thiên Mệnh đè đầu, biểu hiện cực kỳ kém, tâm cảnh cũng kém cỏi.

Người như vậy mà lấy được đệ tử lệnh của chín thượng sư, còn Lý Thiên Mệnh chỉ được đệ tử lệnh của Mộ Uyển thượng sư, trái ngược khiến người buồn cười.

Tuy thấy buồn cười nhưng Lý Thiên Mệnh chỉ cần một mình Mộ Uyển thượng sư, hắn lười nhìn nam nhân thối khác.

Mộ Uyển thượng sư nói:

- Thiên Mệnh, chuẩn bị cuộc chiến thứ hạng đi.

Ý nàng khuyên hắn xem nhạt ấm lạnh tình đời, nên tập trung lo bước tiếp theo là cuộc chiến thứ hạng.

Cuộc chiến thứ hạng của học cung cực kỳ long trọng, rầm rộ hơn cuộc chiến qua ải hôm nay nhiều. Dù không lấy được hạng nhất nhưng xếp hạng cao trong cuộc chiến thứ hạng sẽ được ưu tiên tài nguyên tu luyện, địa vị trong các đệ tử nhiều hơn.

Viêm Hoàng học cung có một số bí cảnh tu luyện, thứ hạng cuộc chiến thứ hạng quyết định thời gian tu luyện.

Bên Phượng Hoàng Điện còn ít nhất năm trăm cuộc chiến, không xác định thời gian dài ngắn mỗi trận, chắc phải mất vài ngày mới xong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếp theo là cuộc chiến thứ hạng.

Trong khoảng thời gian này, đệ tử đã qua ải sẽ vào Viêm Hoàng học cung quen thuộc hoàn cảnh trước.

Nhưng Lý Thiên Mệnh từng ở học cung một năm, không cần chuẩn bị làm gì, hắn quyết định đi về báo tin tốt cho mẫu thân đã.

Từ biệt Mộ Uyển thượng sư, Lý Thiên Mệnh và Thần Đỉnh cùng xuống lôi đài. Mắt Thần Đỉnh đầy tơ máu, vẫn còn đằng đằng sát khí.

- Lý Thiên Mệnh!

Mới đi xuống đã có người đón Thần Đỉnh, là Thần Diệu bên Vạn Thú Điện.

Vị thái tử gia của Tinh Thần thương hội còn chưa tham gia cuộc chiến qua ải.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Có chuyện gì không?

Nói thật ra biểu hiện của Lý Thiên Mệnh, phẩm chất thú bản mệnh, hôm nay đánh bại Thần Đỉnh, tất cả đều làm Thần Diệu cực kỳ mất mặt và khó chịu.

Thần Diệu lạnh lùng nói:

- Cũng không có chuyện gì, trước đây ta đã xem thường ngươi, không ngờ nhà ngươi tuy có tiếng xấu, phẩm chất cực kém, nhưng có chút vận may và bản lĩnh.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta nghe không hiểu, ngươi đang khích lệ ta?

Mặt Thần Diệu thản nhiên nói:

- Tùy ngươi nghĩ sao. Hiện giờ ngươi hớn hở đắc ý, bốn chữ tiểu nhân đắc chí rất hợp với ngươi. Nhưng đừng quên thân phận của mình, ngươi vẫn là trò cười của đệ tử Viêm Hoàng.

Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:

- Đừng quanh co lòng vòng, có suy nghĩ gì cứ nói thẳng ra.

Thần Diệu nói:

- Không có gì, hôm nay ngươi đánh huynh đệ của ta, hãy cầu nguyện sẽ không gặp ta trong cuộc chiến thứ hạng. Không ai kêu ngừng trong cuộc chiến thứ hạng, nếu đụng phải ta thì hôm nay Thần Đỉnh bị thương bao nhiêu ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.

Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:

- Khỏi phải cầu nguyện làm gì, ta muốn đánh bại ngươi, tiếp đó nhìn ngươi về nhà khóc la ăn vạ với mẫu thân của ngươi, uống mấy hớp canh Cố Kim gì đó.

Thần Diệu híp mắt, Lý Thiên Mệnh xoay người rời đi.

Lý Thiên Mệnh còn nhớ rõ lúc trong Thần Cung, Thần Diệu và mẫu thân của gã ngạo mạn, vô lễ, làm tổn thương Vệ Tịnh như thế nào. Hắn sẽ không tha thứ bất cứ ai làm mẫu thân đau buồn.

Thoạt trông Tuyết Lam chẳng làm gì, nhưng những lời bâng quơ đó là lưỡi dao sắc bén nhất.

Giọng Thần Diệu âm trầm lạnh lùng chất chứa sát khí:

- Xem ra ngươi không muốn sống.

Từ Thần Cung đến chiến trường Viêm Hoàng, Thần Diệu thật sự không ngờ con cóc buồn cười trong mắt gã sẽ làm gã sinh ra sát khí đến mức này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẫu thân của hai người từng là tỷ muội thân nhất, họ vốn nên thân thiết như huynh đệ.

Nhưng hiện thực là một người cao cao tại thượng, một người vật lộn trong phàm trần.

Khi Tuyết Lam hết sức bày ra cao quý, cảm giác ưu việt trong Thần Cung thì tình tỷ muội đã tan biến.

Tuyết Lam nhục nhã, Lý Thiên Mệnh sẽ đòi lại công bằng cho Vệ Tịnh.

Có lẽ Vệ Tịnh không quan tâm, nàng chỉ buồn vì tình cảm đã biến chất, nhưng Lý Thiên Mệnh thì để bụng.

Từng là tỷ muội, giờ Tuyết Lam ung dung hoa quý, cao cao tại thượng, hãnh diện, hạnh phúc. Vệ Tịnh thì kéo dài hơi tàn, khốn khổ tàn tạ.

Hài tử của hai người, một người sáng sủa tương lai thênh thang, một người thành trò hề như chuột chạy qua đường.

Lý Thiên Mệnh cảm thấy bây giờ đã ra kết luận thì quá sớm.

- Chờ xem.

Đây là câu trả lời cuối cùng của Lý Thiên Mệnh cho mọi chuyện.

Ít ra hôm nay hắn khoe ra thú bản mệnh lục giai, đánh bại Thần Đỉnh, khiến nhiều người xem hắn là trò hề đã hết cười nổi.

Ví dụ như Lý Viêm Phong và Liễu Khanh, giây phút Lý Thiên Mệnh đánh bại Thần Đỉnh, hai người lạnh lùng không lên tiếng.

Ví dụ trong phòng riêng.

Vị phu nhân kia thấy nhi tử của mình bị đánh rụng răng, hoàn toàn bị Lý Thiên Mệnh trêu đùa thì xanh mặt, bóp nát tách trà trong tay.

- Thần Đỉnh đúng là phế vật!

Các phu nhân không ngờ người tức giận nhất là Tuyết Lam.

Tuyết Lam đứng bật dậy lật đổ bàn, sau đó rời đi.

Bỏ lại các phu nhân hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang.

Vì sao Tuyết Lam giận còn hơn mẫu thân của Thần Đỉnh?

Nếu không biết Lý Thiên Mệnh là con trai của nữ nhân từng phong hoa tuyệt đại trong hai mươi năm trước thì bọn họ sẽ không đoán ra nguyên nhân được.

. . .

Trên đường về khách điếm.

Tâm tình của Lý Thiên Mệnh sung sướng nói:

- Thật ra thì uy lực thần thông Linh Nguyên Sí Tinh Chi Nhãn của Tinh Ma Bằng không tệ, may mắn khi ấy ta nhanh tay nhanh mắt, nếu không thì ngươi bây giờ đã bị xuyên thủng.

Tiểu Hoàng Kê trợn trắng mắt nói:

- Đừng khoác lác, ta có thể tự né tránh.

- Phải rồi, nếu ngươi đến Linh Nguyên cảnh thì có thể luyện ra thần thông Linh Nguyên không? Dù sao ngươi không phải thú bản mệnh bình thường.

- Sao ta biết được, ta còn chẳng biết thần thông Linh Nguyên là cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Số ký tự: 0