Tử Đồng Trọng M...
Phong Thanh Dương
2024-11-02 08:34:01
Sáng sớm hôm sau, Lý Thiên Mệnh thức dậy nấu bữa sáng cho mẫu thân xong mang theo năm mươi khối kim ngọc còn lại đi Tinh Thần thương hội.
Lý Thiên Mệnh có dự cảm sau khi đổi kim ngọc thành hỏa ngọc sẽ đủ cho hắn và Tiểu Hoàng Kê cùng đột phá.
Lúc Lý Thiên Mệnh ra khỏi cửa thì Ly Hỏa thành đang vô cùng náo nhiệt vì hôn lễ của thành chủ sắp diễn ra.
Tin via hè về mẫu tử của Lý Thiên Mệnh, người bị bỏ người bị phế cũng lan rộng.
- Là Lý Thiên Mệnh kia!
- Cái thứ dê chúa đó còn sống hả?
- Đồ thiếu kiến thức, đêm qua mới nghe nói thành chủ bỏ mẫu thân của hắn rồi, cũng phế địa vị thế tử của hắn. Vài hôm nữa thành chủ đại hôn, sẽ lập thế tử mới.
- Hai mẫu tử già yếu bệnh tàn đúng là vết nhơ của thành chủ, mà thế tử mới là ai?
- Hỏi ngu, Lý Tử Phong chứ ai! Hắn không thua gì Lý Thiên Mệnh ba năm trước, nghe nói còn giỏi hơn nữa!
Với một số người trong Ly Hỏa thành thì Lý Thiên Mệnh không còn thân phận cao, thứ duy nhất khiến họ kiêng kỵ nữa, nên họ tám chuyện rất lớn tiếng không thèm che giấu.
Ba năm rồi, Mộc Tinh Tình phá hủy danh tiếng và mọi thứ của hắn. Ly Hỏa thành, nơi hắn lớn lên cũng xem hắn như chuột chạy qua đường, cho đến ngày nay Lý Thiên Mệnh đã không quan tâm lòng người lạnh lùng nữa.
Mẫu thân từng nói chịu oan khuất, sỉ nhục rồi thời gian sẽ cho ra đáp án, nội tâm thật sự dẻo dai cứng cỏi thì sẽ không bị lời đồn lung tung hạ gục.
Ba năm qua hắn yếu mọi thứ nhưng chỉ có nội tâm là mạnh mẽ chưa từng có, hắn thậm chí cảm tạ ba năm này cho hắn thấy rõ
nhiều thứ.
Lý Thiên Mệnh đi đến Tinh Thần thương hội.
Ba năm trước hắn là khách quý mà cả hội trưởng Tinh Thần thương hội cũng ra cửa nghênh tiếp, còn bây giờ muốn vào trong cũng không được.
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể xếp hàng chót trước cửa sổ bên ngoài, chịu đựng mặt trời nóng bỏng, chờ nửa canh giờ mới đến lượt mình.
- Có năm mươi hỏa ngọc thì tối nay có thể lên đến đệ tử trọng rồi.
Lý Thiên Mệnh đổi về hỏa ngọc rồi lật đật về nhà, dù sao bây giờ hắn đi đâu cũng là tiêu điểm toàn thành.
Những ánh mắt xem thường, thương hại, giễu cợt đến từ tiểu dân phố phường từng xem trọng hắn, đời người lên voi xuống chó hiện thực như vậy đấy.
Khi Lý Thiên Mệnh vội vàng trở về thì đột nhiên trên bầu trời đường phố phồn hoa vang vọng tiếng chim hót sắc nhọn chói tai.
Phụt!
Sau tiếng chim hót là sóng lửa nóng bỏng từ đằng sau ập đến đánh trúng lưng của Lý Thiên Mệnh, hắn không bị gì nhưng quầy hàng nhỏ bên cạnh bị thổi bay, trong phút chốc người ngã ngựa đổ.
Rầm!
Là tiếng cự thú đáp xuống đất
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, chỉ thấy một con chim to màu tím đáp xuống giữa đường, giương cánh dài cỡ một trượng, thân hình to lớn có thể chở nhiều người.
Dễ thấy nhất là mắt của nó, trên mỗi con mắt có hai con ngươi, hai mắt là bốn con ngươi, là song đồng trong truyền thuyết.
Lý Thiên Mệnh vừa nghe tiếng chim hót là biết con gì rồi. Đây là thủ bản mệnh ngũ giai loài chim hệ lửa nổi tiếng trong Ly Hỏa thành, tên gọi Tử Đồng Trọng Minh Điểu.
Trọng Minh Điểu là thánh vật của Ly Hỏa thành, con Tử Đồng Trọng Minh Điểu này là thủ bản mệnh cùng đẳng cấp với Kim
Vũ.
Chủ nhân của thú bản mệnh là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Lý Thiên Mệnh, nhi tử của bình thê khác của Lý Viêm Phong Lý Từ Phong
-A!
- Nương đau quá hu hu
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, Tử Đồng Trọng Minh Điểu to lớn đáp xuống không quan tâm đám người trên đường phố tấp nập, thân hình khổng lồ rực lửa đáp xuống hất bay đám trẻ con đang chơi đùa.
Có ba đứa bé đập vào vách tường đầu rơi máu chảy, một cô bé chân gấp khúc, chắc xương ống chân đã bị đụng gãy.
Trong phút chốc tràn ngập tiếng khóc ré của con nít, chúng bé bỏng chưa từng trải qua đau đớn thế này. Đặc biệt là cô bé kia, e rằng đời này sẽ thọt chân.
Nhưng cuộc đời thê thảm của kẻ yếu chỉ là nhạc đệm bé nhỏ không đáng kể đối với nhân vật cao cao tại thượng. Nên khi đám người nhảy xuống người Tử Đồng Trọng Minh Điểu thì không thèm liếc qua đám trẻ bị gãy chân khóc la.
Phụ mẫu của bọn trẻ thấy mặt người tới thì đè tức giận xuống vội vàng mang con đi.
Không có mặt phụ mẫu của cô bé gãy chân, bé gái run run co ro trong góc, đau đến nỗi đầu óc mơ hồ, toàn thân co giật tựa như con củn hoang.
- Ca, ta đã nói ngươi là sao chổi mà, cứ đi tới chỗ này làm chi, thấy mình hại thảm đám trẻ này chưa?
Xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh là một thiếu niên áo tím, bộ dạng rất anh tuấn, mi thanh mục tú, nhìn là biết rồng phượng trong cõi người, đôi mắt màu tím sậm cực kỳ xinh đẹp.
Gã là Lý Tử Phong ba năm trước khi Lý Thiên Mệnh đi Viêm Hoàng học cung thì gã mới mười ba tuổi, lứa tuổi ăn chơi. Ba năm không thường gặp mặt không ngờ Lý Tử Phong đã lớn như vậy.
Có bốn, năm người đứng sau lưng Lý Tử Phong, Lý Thiên Mệnh đều quen mặt, đám bạn xấu của gã, ngày xưa cũng là đám nhóc này đi theo đằng sau hắn, muốn được hắn che chở.
Triệu Khánh, nhi tử của thống soái Thành Vệ quân. Cao Loan, nhi tử của thượng sư Ly Hỏa học cung. Trần Khung, nhi tử của quan văn Thương Bộ. Phụ mẫu của nhóm người này hợp thành cao tầng trong Ly Hỏa thành.
Lý Thiên Mệnh đứng trong đám đông vây xem, vẻ mặt thản nhiên, chỉ khi hắn nhìn thoáng qua cô bé bị gãy chân thì hàng chân mày mới thoáng lộ tia hung hãn:
- Đây không phải là người tự tạo nghiệt sao?
Lý Tử Phong mỉm cười nói:
- Thiên Mệnh ca, xin đừng đùn đẩy trách nhiệm. Người thấy đấy, nếu không phải ngươi đi lung tung bị ta bắt gặp thì đã không đáp xuống gặp người, khiến đứa bé này bị thương, đúng không? (Đúng là cha nào con nấy, dưỡng ra 2 đứa con âm binh dễ sợ)
Đám thiếu niên đứng sau lưng Lý Tử Phong cười rộ lên, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Lý Thiên Mệnh lắc đầu nói:
- Tử Phong muốn làm thế tử thì không thể làm xằng làm bậy, coi rẻ mạng sống như vậy nữa. Người trong lòng vặn vẹo thì không xứng làm người cai trị thành.
Lý Thiên Mệnh từng rất quan tâm chăm sóc đệ đệ này, lúc Lý Tử Phong còn nhỏ vì nghịch ngợm bị mẫu thân của mình là Mạc phu nhân đánh thì hắn còn cầu tình giúp.
Mới ba năm bỏ mặc gã, nào ngờ gã đã đổi khác.
Lý Tử Phong buồn cười nói:
- Ca thật biết nói đùa, ngươi có thể làm ra chuyện chuốc thuốc cưỡng hiếp mà không biết ngượng miệng nói lòng ta vặn vẹo?
Đám bạn xấu của gã choàng vai bá cổ, ôm bụng cười lớn.
Ba năm không gặp mặt, đám nhóc con này đều cứng cánh, Lý Thiên Mệnh sắp không thể nhớ lúc bọn họ lon ton quẫy đuôi theo sau mình.
Lý Thiên Mệnh không muốn quan tâm đám người này:
- Còn có chuyện gì không?
Có vài món nợ đợi đến lúc quyết đấu tuyển Viêm Hoàng học cung rồi tính, dù sao đệ đệ này là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn trong cuộc thi.
Lý Tử Phong cười mệt, phất tay nói:
- Hết chuyện rồi, ngươi cử đi đi.
Lý Thiên Mệnh ngoái lại nhìn, thì ra sau lưng hắn là Phỉ Thúy Lâu, chỗ phong lưu nổi tiếng nhất Ly Hỏa thành, bên trong có oanh yến nổi tiếng toàn thành.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu, đám người này vốn không phải vì thấy hắn mới đáp xuống, bọn họ chỉ muốn vào Phỉ Thúy Lâu.
Lý Thiên Mệnh có dự cảm sau khi đổi kim ngọc thành hỏa ngọc sẽ đủ cho hắn và Tiểu Hoàng Kê cùng đột phá.
Lúc Lý Thiên Mệnh ra khỏi cửa thì Ly Hỏa thành đang vô cùng náo nhiệt vì hôn lễ của thành chủ sắp diễn ra.
Tin via hè về mẫu tử của Lý Thiên Mệnh, người bị bỏ người bị phế cũng lan rộng.
- Là Lý Thiên Mệnh kia!
- Cái thứ dê chúa đó còn sống hả?
- Đồ thiếu kiến thức, đêm qua mới nghe nói thành chủ bỏ mẫu thân của hắn rồi, cũng phế địa vị thế tử của hắn. Vài hôm nữa thành chủ đại hôn, sẽ lập thế tử mới.
- Hai mẫu tử già yếu bệnh tàn đúng là vết nhơ của thành chủ, mà thế tử mới là ai?
- Hỏi ngu, Lý Tử Phong chứ ai! Hắn không thua gì Lý Thiên Mệnh ba năm trước, nghe nói còn giỏi hơn nữa!
Với một số người trong Ly Hỏa thành thì Lý Thiên Mệnh không còn thân phận cao, thứ duy nhất khiến họ kiêng kỵ nữa, nên họ tám chuyện rất lớn tiếng không thèm che giấu.
Ba năm rồi, Mộc Tinh Tình phá hủy danh tiếng và mọi thứ của hắn. Ly Hỏa thành, nơi hắn lớn lên cũng xem hắn như chuột chạy qua đường, cho đến ngày nay Lý Thiên Mệnh đã không quan tâm lòng người lạnh lùng nữa.
Mẫu thân từng nói chịu oan khuất, sỉ nhục rồi thời gian sẽ cho ra đáp án, nội tâm thật sự dẻo dai cứng cỏi thì sẽ không bị lời đồn lung tung hạ gục.
Ba năm qua hắn yếu mọi thứ nhưng chỉ có nội tâm là mạnh mẽ chưa từng có, hắn thậm chí cảm tạ ba năm này cho hắn thấy rõ
nhiều thứ.
Lý Thiên Mệnh đi đến Tinh Thần thương hội.
Ba năm trước hắn là khách quý mà cả hội trưởng Tinh Thần thương hội cũng ra cửa nghênh tiếp, còn bây giờ muốn vào trong cũng không được.
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể xếp hàng chót trước cửa sổ bên ngoài, chịu đựng mặt trời nóng bỏng, chờ nửa canh giờ mới đến lượt mình.
- Có năm mươi hỏa ngọc thì tối nay có thể lên đến đệ tử trọng rồi.
Lý Thiên Mệnh đổi về hỏa ngọc rồi lật đật về nhà, dù sao bây giờ hắn đi đâu cũng là tiêu điểm toàn thành.
Những ánh mắt xem thường, thương hại, giễu cợt đến từ tiểu dân phố phường từng xem trọng hắn, đời người lên voi xuống chó hiện thực như vậy đấy.
Khi Lý Thiên Mệnh vội vàng trở về thì đột nhiên trên bầu trời đường phố phồn hoa vang vọng tiếng chim hót sắc nhọn chói tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụt!
Sau tiếng chim hót là sóng lửa nóng bỏng từ đằng sau ập đến đánh trúng lưng của Lý Thiên Mệnh, hắn không bị gì nhưng quầy hàng nhỏ bên cạnh bị thổi bay, trong phút chốc người ngã ngựa đổ.
Rầm!
Là tiếng cự thú đáp xuống đất
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, chỉ thấy một con chim to màu tím đáp xuống giữa đường, giương cánh dài cỡ một trượng, thân hình to lớn có thể chở nhiều người.
Dễ thấy nhất là mắt của nó, trên mỗi con mắt có hai con ngươi, hai mắt là bốn con ngươi, là song đồng trong truyền thuyết.
Lý Thiên Mệnh vừa nghe tiếng chim hót là biết con gì rồi. Đây là thủ bản mệnh ngũ giai loài chim hệ lửa nổi tiếng trong Ly Hỏa thành, tên gọi Tử Đồng Trọng Minh Điểu.
Trọng Minh Điểu là thánh vật của Ly Hỏa thành, con Tử Đồng Trọng Minh Điểu này là thủ bản mệnh cùng đẳng cấp với Kim
Vũ.
Chủ nhân của thú bản mệnh là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Lý Thiên Mệnh, nhi tử của bình thê khác của Lý Viêm Phong Lý Từ Phong
-A!
- Nương đau quá hu hu
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, Tử Đồng Trọng Minh Điểu to lớn đáp xuống không quan tâm đám người trên đường phố tấp nập, thân hình khổng lồ rực lửa đáp xuống hất bay đám trẻ con đang chơi đùa.
Có ba đứa bé đập vào vách tường đầu rơi máu chảy, một cô bé chân gấp khúc, chắc xương ống chân đã bị đụng gãy.
Trong phút chốc tràn ngập tiếng khóc ré của con nít, chúng bé bỏng chưa từng trải qua đau đớn thế này. Đặc biệt là cô bé kia, e rằng đời này sẽ thọt chân.
Nhưng cuộc đời thê thảm của kẻ yếu chỉ là nhạc đệm bé nhỏ không đáng kể đối với nhân vật cao cao tại thượng. Nên khi đám người nhảy xuống người Tử Đồng Trọng Minh Điểu thì không thèm liếc qua đám trẻ bị gãy chân khóc la.
Phụ mẫu của bọn trẻ thấy mặt người tới thì đè tức giận xuống vội vàng mang con đi.
Không có mặt phụ mẫu của cô bé gãy chân, bé gái run run co ro trong góc, đau đến nỗi đầu óc mơ hồ, toàn thân co giật tựa như con củn hoang.
- Ca, ta đã nói ngươi là sao chổi mà, cứ đi tới chỗ này làm chi, thấy mình hại thảm đám trẻ này chưa?
Xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh là một thiếu niên áo tím, bộ dạng rất anh tuấn, mi thanh mục tú, nhìn là biết rồng phượng trong cõi người, đôi mắt màu tím sậm cực kỳ xinh đẹp.
Gã là Lý Tử Phong ba năm trước khi Lý Thiên Mệnh đi Viêm Hoàng học cung thì gã mới mười ba tuổi, lứa tuổi ăn chơi. Ba năm không thường gặp mặt không ngờ Lý Tử Phong đã lớn như vậy.
Có bốn, năm người đứng sau lưng Lý Tử Phong, Lý Thiên Mệnh đều quen mặt, đám bạn xấu của gã, ngày xưa cũng là đám nhóc này đi theo đằng sau hắn, muốn được hắn che chở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Khánh, nhi tử của thống soái Thành Vệ quân. Cao Loan, nhi tử của thượng sư Ly Hỏa học cung. Trần Khung, nhi tử của quan văn Thương Bộ. Phụ mẫu của nhóm người này hợp thành cao tầng trong Ly Hỏa thành.
Lý Thiên Mệnh đứng trong đám đông vây xem, vẻ mặt thản nhiên, chỉ khi hắn nhìn thoáng qua cô bé bị gãy chân thì hàng chân mày mới thoáng lộ tia hung hãn:
- Đây không phải là người tự tạo nghiệt sao?
Lý Tử Phong mỉm cười nói:
- Thiên Mệnh ca, xin đừng đùn đẩy trách nhiệm. Người thấy đấy, nếu không phải ngươi đi lung tung bị ta bắt gặp thì đã không đáp xuống gặp người, khiến đứa bé này bị thương, đúng không? (Đúng là cha nào con nấy, dưỡng ra 2 đứa con âm binh dễ sợ)
Đám thiếu niên đứng sau lưng Lý Tử Phong cười rộ lên, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Lý Thiên Mệnh lắc đầu nói:
- Tử Phong muốn làm thế tử thì không thể làm xằng làm bậy, coi rẻ mạng sống như vậy nữa. Người trong lòng vặn vẹo thì không xứng làm người cai trị thành.
Lý Thiên Mệnh từng rất quan tâm chăm sóc đệ đệ này, lúc Lý Tử Phong còn nhỏ vì nghịch ngợm bị mẫu thân của mình là Mạc phu nhân đánh thì hắn còn cầu tình giúp.
Mới ba năm bỏ mặc gã, nào ngờ gã đã đổi khác.
Lý Tử Phong buồn cười nói:
- Ca thật biết nói đùa, ngươi có thể làm ra chuyện chuốc thuốc cưỡng hiếp mà không biết ngượng miệng nói lòng ta vặn vẹo?
Đám bạn xấu của gã choàng vai bá cổ, ôm bụng cười lớn.
Ba năm không gặp mặt, đám nhóc con này đều cứng cánh, Lý Thiên Mệnh sắp không thể nhớ lúc bọn họ lon ton quẫy đuôi theo sau mình.
Lý Thiên Mệnh không muốn quan tâm đám người này:
- Còn có chuyện gì không?
Có vài món nợ đợi đến lúc quyết đấu tuyển Viêm Hoàng học cung rồi tính, dù sao đệ đệ này là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn trong cuộc thi.
Lý Tử Phong cười mệt, phất tay nói:
- Hết chuyện rồi, ngươi cử đi đi.
Lý Thiên Mệnh ngoái lại nhìn, thì ra sau lưng hắn là Phỉ Thúy Lâu, chỗ phong lưu nổi tiếng nhất Ly Hỏa thành, bên trong có oanh yến nổi tiếng toàn thành.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu, đám người này vốn không phải vì thấy hắn mới đáp xuống, bọn họ chỉ muốn vào Phỉ Thúy Lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro