Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Viêm Hoàng Bảng...

Phong Thanh Dương

2024-11-02 08:34:01

Lý Thiên Mệnh không quan tâm chế độ chấm điểm này, quy tắc của cuộc chiến thứ hạng quá đơn giản với hắn.

Cứ không ngừng đánh bại đối thủ là hắn sẽ sừng sững trên hàng đầu Viêm Hoàng bảng thôi.

Rất nhiều đệ tử tham gia cuộc chiến thứ hạng, các thượng sư sắp xếp nhiều bước đầu cho đệ tử đấu đôi rồi chấm điểm.

Quá trình này rất dài nhưng vô cùng công bằng.

Lý Thiên Mệnh nghe theo Mộ Uyển thượng sư dặn dò, ngoan ngoãn chờ các thượng sư xếp đối thủ đầu tiên cho mình.

Lý Thiên Mệnh biết rõ một điều:

- Mình chỉ cần biểu hiện ra thực lực đỉnh cao ngay trong trận chiến đầu tiên, điểm gốc vào mười hạng đầu thì không cần từng bước từ dưới leo lên.

Trong lòng Lý Thiên Mệnh còn đọng lại hung hăng từ trận chiến đêm qua, có lẽ người thuê ám sát lẩn trong chiến trường Viêm Hoàng này.

Bởi vậy hắn đang sôi sục huyết khí, lửa giận bừng bừng, chực chờ bước vào cuộc chiến sẽ điên cuồng bùng nổ.

Mấy chục trận chiến diễn ra cùng lúc, trên Viêm Hoàng bảng rất nhanh xuất hiện chữ màu vàng. Các thượng sư tổng hợp cho điểm liệt kê trên Viêm Hoàng bảng.

Ví dụ cái tên xếp hạng nhất trên Viêm Hoàng bảng lúc này:

Thần Diệu, 870 điểm.

Trong chế độ ngàn điểm mà được điểm gốc cao như vậy là cực kỳ hiếm thấy.

Cái tên tỏa sáng này hấp dẫn toàn trường chú ý.

Trong một phòng riêng ở chiến trường Viêm Hoàng, một mỹ phụ mặc váy dài màu tím sang trọng che môi son, mắt lộ tia ngạc nhiên:

- Thần Diệu khá thật, điểm gốc đã cao như vậy, cao hơn Tinh Khuyết và Thần Hạo hai mươi mấy điểm hồi bốn năm trước.

Nàng là nữ chủ nhân của Tinh Phủ, tỷ muội thân nhất của Tuyết Lam phu nhân, thê tử kết tóc của Tinh Thánh, Nguyên Ngu phu nhân.

Hai người là nữ nhân của Tinh Thần Song Thánh trong truyền thuyết.

Thời trẻ các nàng đều là tuyệt sắc vô cùng xinh đẹp, dù đã luống tuổi vẫn không có vẻ già nua. Da mặt vẫn như cô nương hai mươi mấy tuổi non búng ra nước, bảo dưỡng cực kỳ tốt.

Tuyết Lam kiêu ngạo nói:

- Chủ yếu là các thượng sư biết rõ thực lực của Diệu Nhi nên cho hắn lên hàng đầu luôn. Nhưng đây chưa phải điểm cuối của Diệu Nhi, trong thời gian này hắn đặc biệt khắc khổ, tiến bộ rất nhiều.

Nguyên Ngu phu nhân cảm khái:

- Diệu Nhi đúng là rất giỏi, sinh ra trong muôn vàn cưng yêu vậy mà vẫn khắc khổ tu hành, thật hâm mộ ngươi có hai nhi tử.

Tuyết Lam cười nịnh:

- Xin Ngu tỷ tỷ đừng nói vậy, tuy tỷ tỷ chỉ có mình Tinh Khuyết nhưng hắn biểu hiện xuất sắc trong Thiên Phủ. Hơn nữa tỷ tỷ là nghĩa mẫu của Diệu Nhi, ba hài tử này đều là con của tỷ muội chúng ta.

- Lam muội muội thật biết nói ngọt, hèn gì khiến Thần đệ chung thủy với muội.

- Xin tỷ tỷ đừng cười muội muội, Tinh Thánh ca cũng hết lòng hết dạ với tỷ tỷ mà.

Trong khi hai người nói chuyện thì bên ngoài vang giọng nói trầm thấp:

- Thôi, đã lớn tuổi hết rồi, đừng khen nhau nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các nàng quay đầu lại, thấy hai thanh niên cao lớn điển trai đi vào phòng riêng.

Hai thanh niên có đặc sắc riêng, một người cao ráo thon dài, ngọc thụ lâm phong, một người khôi ngô vạm vỡ, bá đạo vô song.

Thanh niên cao ráo khuôn mặt hơi giống Thần Diệu, gã là huynh trưởng của Thần Diệu, Thần Hạo. Thanh niên còn lại là nhi tử của Tinh Thánh, Tinh Khuyết.

Giọng nói vừa rồi là của Tinh Khuyết.

Thần Hạo cười nói:

- Huynh đệ, khách khí với mẫu thân nhà mình chút.

Tinh Khuyết lắc đầu cười khổ:

- Còn khách khí nữa thì hai người đều biến thành thiếu nữ.

Nguyên Ngu phu nhân hờn dỗi nói:

- Hài tử này, không lễ phép gì hết! Xem Hạo Nhi nhà người ta hiểu chuyện chưa kìa. Ta kêu các ngươi lại đây giữ mặt mũi cho đệ đệ mà sao bây giờ mới tới? Thần Diệu đã leo lên hạng nhất Viêm Hoàng bảng rồi.

Tinh Khuyết thản nhiên nói:

- Hiện tại hạng nhất chưa là gì, nhi nghe ngóng rồi, năm nay rất khó cho Diệu Nhi, chờ tạo hóa của hắn thế nào đã. Lâm Tiêu Tiêu của Lôi Tôn Phủ, Lý Thư Phàm của Thiên Cơ Cung đều rất khá. Lý Thư Phàm là đệ tử thân truyền của Tần tướng quốc, kế thừa chân truyền của Tần tướng quốc. Lâm Tiêu Tiêu càng khỏi phải nói, xem trạng thái của nàng thì trình độ cỡ quái vật đệ nhất Thiên bảng lúc bốn năm trước.

Tuyết Lam cau mày, cảm giác áp lực:

- Hai người này lợi hại như vậy?

Thần Hạo nói:

- Đương nhiên rồi, nếu nương thân chịu nghiêm khắc với Diệu Nhi một chút, không nuông chiều hắn suốt thì có lẽ cơ hội lớn một chút, nay xem ra nhiều nhất được hai phần.

Nguyên Ngu phu nhân bất mãn nói:

- Dù vậy vẫn có cơ hội. Các ngươi làm ca ca kiểu gì mà mới tới đã nói lời như vậy? Ta kêu các ngươi đến để ủng hộ đệ đệ!

Tinh Khuyết nói:

- Tất nhiên rồi, Diệu Nhi là đệ đệ của chúng ta, đương nhiên phải ủng hộ hắn.

Thần Hạo nói:

- Dù lần này hắn cố gắng mà không được làm đệ tử đệ nhất thì bằng vào thiên phú của hắn, thực lực của Tinh Thần thương hội chúng ta, trong vòng ba tháng dễ dàng đưa hắn vào Thiên Phủ thôi, chỉ khác nhau ở chỗ không có danh hiệu đệ tử đệ nhất.

Tinh Khuyết nói:

- Thiên phú của Diệu Nhi rất tốt, ít ra thuộc ba người đứng đầu trong lứa tuổi của hắn, nếu cố gấng thêm nữa thì hôm nay sẽ được bốn phần cơ hội.

Tuyết Lam yên lòng nói:

- Vậy thì tốt rồi, sau này vào Thiên Phủ, có hai ca ca ở thì không sợ hài tử này bị người khi dễ.

Thần Hạo khinh thường nói:

- Nương nói đùa à? Người của Tinh Thần chúng ta sao bị ăn hiếp được? Ai dám đụng vào một cọng lông tơ của hắn là nhi diệt mười tám đời tổ tông kẻ đó!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tinh Khuyết siết nắm tay to cỡ cái nồi, cười nói:

- Tính phần của ta nữa.

Tuyết Lam nở nụ cười, cực kỳ vừa lòng tình cảm huynh đệ của họ, cũng rất thỏa mãn thiên phú của bọn nhỏ.

Đây mới là thiên chi kiêu tử Chu Tước quốc thật sự.

Tuyết Lam bỗng nhớ nữ nhân già yếu bệnh tàn kia, nhớ nhi tử mang tiếng xấu của nàng ta khiêu khích Thần Diệu. Tuyết Lam xì cười.

Tinh Khuyết hỏi:

- Nghĩa mẫu cười vui như vậy có phải vì gặp chuyện tốt gì?

- Bởi vì có nhiều người không biết tự lượng sức mình.

Tinh Khuyết hỏi:

- Nghĩa mẫu đang nói ai?

Tuyết Lam ra vẻ bí hiểm bảo:

- Ngươi sẽ biết ngay thôi.

. . .

- Lý Thiên Mệnh, đến lượt ngươi kìa, lên mau đi.

Chờ đợi mòn mỏi rốt cuộc Mộ Uyển thượng sư kêu tên Lý Thiên Mệnh, thúc giục hắn nhanh chóng leo lên lôi đài.

Hôm nay nàng rất bận, đến giữa trưa đã ướt mồ hôi, nhưng mỹ nhân như vậy dù đổ mồ hôi cũng thơm ngào ngạt.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Cảnh giới của đối thủ là gì?

Hắn muốn đụng phải đối thủ mạnh để kiếm điểm gốc cao.

Mộ Uyển trả lời:

- Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng.

Lý Thiên Mệnh buồn bực nói:

- Mợ, xem thường ta quá vậy.

- Hết cách, ngươi đăng ký là Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng, ủa, đã đột phá Linh Nguyên cảnh?

Mộ Uyển thượng sư cảm nhận hơi thở của Lý Thiên Mệnh hơi thay đổi, Ngự Thú Sư Linh Nguyên cảnh khác biệt rõ rệt với Thú Mạch cảnh.

- Đột phá.

Mộ Uyển trầm giọng nói:

- Đừng nóng nảy, cứ từ từ, đánh thắng đối thủ rồi ta sẽ sắp xếp tiếp cho ngươi, mãi khi nào ngươi thua thì thôi.

Có câu này của Mộ Uyển thì hắn yên lòng, vì một số thượng sư sẽ theo ấn tượng đầu tiên tùy tiện cho điểm, dù hắn thắng mà không được đấu tiếp thì không cách nào nâng cao thứ hạng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Thần

Số ký tự: 0