Vạn Cổ Tối Cường Tông

Tự mình đa tình...

Giang Hồ Tái Kiến

2024-11-16 16:56:10

Hơn năm mươi chưởng môn của các môn phái, hôm qua còn qua còn nghĩ dựa vào uy thế để áp đảo tinh thần Quân Thường Tiếu, kết quả chỉ một bài Thiết Huyết Đan Tâm đánh gãy nhịp điệu.

Đợi đến khi bọn hắn lấy lại tinh thần thì Quân Thường Tiếu đã đeo kính đen, ngậm điếu xì gà, đứng trong sân luyện võ, sau lưng là tám đệ tử sắp thành hàng ngang đứng.

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ chắp hai tay sau lưng, biểu hiện thần sắc nghiêm túc.

Tô Tiểu Mạt, Lý Phi và Điền Thất hai tay khoanh trước ngực, ngẩng cao đầu.

Lục Thiên Thiên và Chu Hồng một người cầm kiếm một người ôm kiếm.

Da Tinh Thần xấu hổ bỏ máy phát nhạc xuống, sau đó dùng một chân giẫm lên, trên miệng nổi lên nụ cười đểu.

Đối mặt với mấy chục vị chưởng môn các phái, nhưng sự kiêu ngạo của Thiết Cốt Phái hoàn toàn không hề yếu thế!

Trong lòng các võ giả đến xem náo nhiệt lại càng thêm ngạc nhiên.

Thiết Cốt Phái tuy đẳng cấp không cao, nhưng đệ tử lại vô cùng có khí phách!

Thế nhưng.

Quân chưởng môn nói câu “Thiết Cốt Phái ta đến đây chơi lớn”, có phải hay không hơi tự tin thái quá?

Đâu chỉ có hơi.

Chính xác là cực kỳ ngạo mạn!

Tần Hạo Nhiên đứng trong đại điện, sắc mặt đen như than, thậm chí bị kích động muốn chửi tục.

Mọi người đều là người trong giang hồ, thách đấu được coi là chuyện mỹ kỳ đáng trân trọng, thế mà con hàng này vừa đến liền mở miệng đòi đập phá, ngươi có hiểu quy tắc giang hồ hay không, có còn biết đạo nghĩa giang hồ hay không?

Quân Thường Tiếu hiểu thì hiểu, nhưng hắn đã trở mặt với liên minh Bách Tông, hắn vốn dĩ đến thách đấu đã không được chào đón, vậy cần gì nể mặt ai mà không chơi lớn luôn!

“Miệng còn hôi sữa!”

Một chưởng môn trong liên minh Bách Tông, tức giận nói:

“Trước...”

Quân Thường Tiếu giơ tay lên, hơi nghiêng đầu, tay trỏ chỉ về phía hắn giống như Vương chưởng môn nhập thể, nhàn nhạt đáp:

“Còn không câm mồm?”

Vị chưởng môn đó nhớ lại cảnh tượng Tư Đồ Vương phun máu lần trước ở Tinh Nguyệt Lâu, vội vàng nuốt những lời muốn nói vào trong.

Một câu nói, một hành động, khiến cho chưởng môn một phái phải câm nín.

Có võ giả đến xem náo nhiệt trong lòng bái phục: “Lợi hại!”

“Ha ha ha.”

Đột nhiên một tiếng cười vang lên.

Mọi người lần lượt nhìn về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy Ngải Thượng Nghễ từ đám đông bước ra, trên mặt là một nụ cười rực rỡ.

Ngải gia chủ không chịu được cảnh này nên muốn thay Tần minh chủ áp chế sự ngạo mạn của tên tiểu tử này sao?

Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.

Tần Hạo Nhiên cũng cho rằng như vậy, chắp tay nói:

“Tần mỗ xin nhận ý tốt của Ngải gia chủ, tên tiểu tử này miệng lưỡi sắc bén, ngươi không cần cùng hắn phí lời làm gì.”

Ngải Thượng Khắc không thèm để ý hắn, mà trực tiếp đi về phía Quân Thường Tiếu.

Hành động này khiến cho các võ giả đồng loạt nhận định rằng Ngải gia chủ quyết tâm giúp đỡ Tần minh chủ, thậm chí còn muốn đến gần đối mặt đấu khẩu.

Giao tình quá sâu rồi, thật khiến người khác hâm mộ!

Tần minh chủ tuy rằng có chút áy náy nhưng khóe miệng lại hiện lên vẻ đắc ý vô cùng.

Lần này chưởng môn các môn phái đến không ít, quy mô so với sự kiện môn phái luận võ cách đây không lâu lớn hơn nhiều, hôm nay lại có Ngải gia đến trợ uy thật quá nở mày nở mặt rồi.

Tiểu tử.

Đây là gia chủ Ngải gia.

Không chỉ quan hệ rộng rãi mà gia tộc còn buôn bán đan dược cao cấp.

Hôm nay hắn đến đây trợ uy cho bổn minh chủ, ngươi thử kết thù oán với hắn đi, để xem ngày sao ngươi lăn lộn ở quận Thanh Dương thế nào.

Lúc này, Tần Hạo Nhiên cực kỳ vui lòng xem Quân Thường Tiếu kết thù với Ngải Thượng Nghễ, kết quả sau này không cần nói cũng biết là cực kỳ thảm.

“Quân chưởng môn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngải gia chủ đi đến mở lời, trên khuôn mặt là một nụ cười hớn hở.

Rất nhiều người nhận định đây là đang cười khinh!

Nhưng động tác cùng lời nói tiếp theo làm toàn bộ bọn họ ngu ngơ không hiểu.

Ngải gia chủ chắp tay nói:

“Dạo này vẫn sống tốt chứ?”

Chuyện này...

Ra thế, ra thế!

Ngải gia chủ cũng là người lăn bò trong thương trường nhiều năm, làm việc có lý có tình, không thể trực tiếp hỏi tội lộ liễu quá được, cần phải lịch sử chào hỏi rồi mới khai màn.

Không hổ là kẻ già đời, vô cùng cao tay nha.

Chửi lộn mà còn phải lịch sự chào hỏi.

Quân Thường Tiếu nếu trực tiếp chửi mắng, lập tức sẽ lộ ra sự nông cạn, thiếu học thức!

Cần phải ghi nhớ, đây là chiêu số siêu cấp chửi người.

Vị chưởng môn vừa bị Quân Thường Tiếu dọa không dám nói hết lời, thầm khâm phục, đồng thời nhận thấy bản thân vừa rồi quá tức giận nên quên mất phong độ.

“Ngải gia chủ.”

Quân Thường Tiếu chắp tay cười nói:

“Ngươi làm sao cũng ở đây rồi?”

Những võ giả đang thầm bái phục Ngải gia chủ rừng càng già càng cay, trên mặt người ta cũng là nét cười rạng ngời, cũng vô cùng khách khí, mọi người vô cùng kính nể.

Ôi vãi thật!

Học nhanh, Ngải gia chủ đây là gặp chiêu phá chiêu!

Lúc này, tất cả mọi người dường như nhìn thấy luồng khí đối nghịch xuất hiện giữa Ngải Thượng Nghễ và Quân Thường Tiếu.

Bọn họ mặc dù miệng cười giống như bạn cũ lâu ngày không gặp, nhưng lại có sự giao chiến ngầm vô cùng kịch liệt, đánh đến long trời lở đất.

Cao thủ, quá cao thủ rồi!

Trong lúc các vị chưởng môn khác đang phân tích tình hình, Ngải gia chủ lại mở lời:

“Nghe tin quý phái đến Hạo Khí Môn luận bàn võ đạo, thân là một người bạn đương nhiên phải đến trợ uy mới phải đạo chứ.”

Trước tiên nói rõ lập trường của mình sau đó mới khai chiêu.

Ghê thật!

Mọi người đưa mắt về phía Quân Thường Tiếu theo dõi thần sắc trên mặt hắn, đoán xem hắn có ý thức được đối phương rất già đời mà quyết định rút lui hay không?

Không rút lui!

Tên kia vậy mà con còn chắp tay cười nói:

“Ngải gia chủ có thể đến trợ uy, Quân mỗ vô cùng cảm kích.”

Hơ.

Mọi người sửng sốt.

Tên này cho rằng Ngải gia chủ đến trợ uy cho hắn sao?

“Hừ”

Tần Hạo Nhiên lạnh giọng nói:

“Quân chưởng môn, ngươi đừng có tự mình đa tình.”

“Tự mình đa tình?”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nhìn Ngải Thượng Nghễ, nói:

“Ngải gia chủ chẳng lẽ không phải trợ uy cho Quân mỗ sao?”

“Há há há.”

“Tên này chẳng lẽ sợ quá hóa ngu rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không cần dùng não suy nghĩ cũng biết, Ngải gia chủ là chủ một gia môn buôn bán dược liệu và đan dược, làm sao có thể đến trợ uy cho một môn phái bát lưu?”

Chưởng môn các môn phái xem như nắm được cơ hội, không nhịn mà cười nhạo.

“Không sai.”

Ngải gia chủ vội vàng đáp:

“Ngải mỗ lần này từ thành Hồ Dương lặn lội đường xa đến đây là vì muốn trợ uy cho Quân chưởng môn đấy!”

Nụ cười trên khuôn mặt chưởng môn các môn phái cứng lại, có người ngạc nhiên đến chút nữa thì ngã ngửa.

Võ giả đến xem náo nhiệt thì trợn tròn mắt, thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm.

“Cám ơn rồi.”

Quân Thường Tiếu nói.

Biểu cảm trên mặt Tần minh chủ cứng lại, khó tin nói:

“Ngải gia chủ, ngươi… ngươi vừa rồi nói đến đây là vì muốn trợ uy cho tên tiểu tử kia?”

Ngải gia chủ đi về phía sau lưng Quân Thường Tiếu, đứng ở rìa sân luyện võ, mở miệng đáp:

“Không sai.”

“Há há há! Cười chết ta rồi!”

Tạ Quảng Côn nhịn không được cười lớn:

“Cũng không biết là ai đang tự mình đa tình, ta thay hắn tự cảm thấy xấu hổ.”

Sắc mặt Tần Hạo Nhiên lập tức tái xanh mét.

Tạ thành chủ cũng theo sau Ngải gia chủ đi về phía Quân Thường Tiếu, chắp tay nói:

“Quân chưởng môn, không cần hoảng cũng không cần sợ, hơn ba trăm sáu mươi vạn dân chúng thành Thanh Dương, ngày hôm nay cùng ngươi đứng cùng một chiến tuyến.”

Nói xong, bọn hắn đi đến trước mặt Ngải gia chủ.

Khi Lý gia chủ đi qua Lý Thanh Dương, liền vỗ vai người sau nói:

“Con trai, cha ở đằng sau theo dõi con, đừng làm mất mặt Lý gia ta, đừng làm mất mặt Thiết Cốt Phái.”

Lý gia chủ nghe được tin con trai ở trên Linh Tuyền Sơn đánh bại đệ tử nội môn của Thánh Tuyền Tông, cả người hắn ngồi trong phòng sách mà nước mắt chảy dài, lúc đó hắn mới thật sự ý thức được quyết định khi đó của con trai mình có bao nhiêu đúng đắn.

Lần này hắn đến Hạo Khí Môn không chỉ đại biểu là con dân thành Thanh Dương, mà còn đến với tư cách là một người cha.

“Dạ.”

Lý Thanh Dương dùng ánh mắt kiên định trả lời.

“Quân chưởng môn.”

Đột nhiên một giọng nói hồn hậu vang lên, nói:

“Lão tử ở tông môn đã nghe Mã Vân Đằng nói qua, ngươi là một thiếu niên không đơn giản, hôm nay tận mắt chứng kiến quả danh bất hư truyền mà.”

Một lão võ giả mái tóc trắng đứng bên cạnh Ngải gia chủ, ánh mắt sắc bén bước ra.

“Tiền bối là...”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói.

Lão võ giả giọng nói hồn hậu trả lời:

“Vương Đông Lâm, Thương Sơn Phái.”

Hắn vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Vương Đông Lâm không phải là một trong bốn trưởng lão cảnh giới tu vi đạt tới Võ Tông đỉnh phong của Thương Sơn phái đó sao.

“Quân chưởng môn.”

Ngải Thượng Nghễ nhỏ giọng nói:

“Đây là do Ngải mỗ mời tới.”

Hóa ra là như vậy.

Quân Thường Tiếu hai tay chắp sau lưng đứng thẳng, nhìn về phía Tần Hạo Nhiên, đúng theo quy tắc giang hồ cao giọng nói:

“Quân Thường Tiếu chưởng môn Thiết Cốt Phái dẫn đệ tử đến ước chiến với Hạo Khí Môn!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông

Số ký tự: 0