Vạn Cổ Tối Cường Tông

Quận chủ thần b...

Giang Hồ Tái Kiến

2024-11-16 16:56:10

Quân Thường Tiếu thành tâm tu luyện một tháng, Dạ Tinh Thần đã thành công từ Võ Đồ đỉnh phong bước vào Võ Sư.

Linh căn và tài nguyên ngang hàng với bọn người Lý Thanh Dương, còn có thể người sau vượt người trước, thứ nhất là vì có kinh nghiệm võ đạo đời trước, hai là vì tu luyện Thái Huyền Chân Kinh.

Lại nói.

Bọn người Lý Thanh Dương không có kinh nghiệm võ đạo phong phú, cũng không có tâm pháp Thần phẩm trở lên, thế mà vẫn có thể bám sát Dạ Đế, không cần nói rõ cũng biết, Quân Thường Tiếu đã cung cấp tài nguyên võ đạo cho đệ tử mạnh cỡ nào chứ.

Đây chính là Thiết Cốt Phái.

Dưới tài nguyên của hệ thống, chỉ cần tư chất không quá kém, lại chịu khó nỗ lực, kết quả đều có thể mạnh lên rất nhanh!

Dạ Tinh Thần làm một Võ Đế trùng sinh, là khuôn mẫu của nhân vật chính, trong môn phái, sự yêu nghiệt và hào quang ngược lại nhìn có vẻ như bị suy yếu không ít.

Không.

Hắn vẫn rất mạnh.

Loại mạnh này, sẽ tùy vào từng loại tài nguyên và Thái Huyền Chân Kinh mà càng thêm rõ ràng.

Về phần đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ, cũng sẽ không vì chậm hơn sư đệ một bước mà nhụt chí, tiếp tục nỗ lực tu luyện.

Lại qua thêm vài ngày.

Bọn họ lần lượt đem linh lực chuyên hóa, từ Võ Đồ bước vào Võ sư một cách thuận lợi, mở ra một trang võ đạo mới.

“Chưởng môn.”

Một ngày, Lý Thanh Dương nói:

“Lý sư đệ cũng đã đột phá lên Võ sư, trong số các đệ tử nội môn chỉ còn Điền sư đệ kẹt tại Võ đồ đỉnh phong.”

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tư chất thượng phẩm.

Bởi vì số lần mua sắm hạn chế, Quân Thường Tiếu muốn thu hoạch được dịch cải tạo tư chất cực phẩm, chỉ có thể bằng vào ban thưởng của hoàn thành nhiệm vụ ẩn.

Không vội, không vội.

Điền Thất sớm muộn gì cũng sẽ cải tạo thành linh căn cực phẩm.

Còn về băng lãnh Đại sư tỷ, cảnh giới khẳng định đã sớm bước vào Võ Sư.

Nếu là thế thì tính ra, hiện nay trong Thiết Cốt Phái đã có bảy tên đệ tử Võ sư, loại thực lực này đủ để so sánh với môn phái lục lưu.

Còn không đủ, còn phải mạnh hơn!

Thời gian khiêu chiến với Thánh Tuyền Tông chỉ còn lại bốn tháng, Quân Thường Tiếu phát cho mỗi đệ tử nội môn 50 viên linh thạch, hy vọng bọn họ nhanh chóng tăng lên tu vi.

Có lượng lớn Tụ Khí Đan gấp n lần, còn được nhận thêm linh thạch, các đệ tử môn phái khác phải chơi như thế nào đây!

Quân Chưởng môn, đừng có quá đáng!



Theo thời gian mà Thiết Cốt Phái đi thách đấu với Thánh Tuyền Tông ngày càng đến gần, Võ giả ở quận Thanh Dương cũng sẽ thường xuyên đem ra bàn luận.

Mặc dù quãng thời gian này, Thiết Cốt Phái làm không ít chuyện lớn, nhưng đa số mọi người đều không quá xem trọng, dù sao, khiêu chiến thế nhưng là với tông môn ngũ lưu!

Loại này muốn tài nguyên có tài nguyên, tông môn lớn tích góp nội tình lâu năm, tuyệt không phải một cái môn phái mới nổi có thể đi chống lại.

Trong tình huống đại đa số mọi người đều không xem trọng, Tạ thành chủ nhưng lại cho rằng có thể!

Dù sao hắn tận mắt thấy môn phái chứng nhận, cho nên hiểu rõ, rất nhiều đệ tử Thiết Cốt Phái đều có năng lực vượt cấp chiến đấu.

"Quân chưởng môn.”

Tạ thành chủ nói: "Đi thách đấu Thánh Tuyền Tông, Tạ mỗ xin thay mặt cho ba trăm sáu mươi vạn con dân của quận Thanh Dương, tiến về Thánh Tuyền Sơn để trợ uy cho ngươi.”

Quân Thường Tiếu lườm hắn một cái, nói: "Vì vậy, đây chính là nguyên nhân hôm nay ngươi đến Thiết Cốt Phái bọn ta ăn chực sao?”

Hai người lúc này đang ngồi trong nhà ăn của Thiết Cốt Phái, trên bàn bày tám món ăn, còn xuất hiện thêm một bình rượu ngon.

Tạ thành chủ cười nói:

"Quân Chưởng môn đưa mồi, Tạ mỗ đưa rượu, sao có thể tính là ăn chực chứ.”

Nói rồi, hắn cầm đũa lên bắt đầu ăn, biểu lộ muốn có bao nhiêu hạnh phúc liền có bấy nhiêu hạnh phúc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trù nghệ* của Liễu Uyển Thi quá tốt rồi, hắn sau khi ăn qua một lần, đến lúc trở về thành Thanh Dương ăn cái gì cũng cảm thấy như là nhai sáp nến.

(* Tài nghệ nấu ăn)

Quân Thường Tiếu vẫn là có thể quản một bữa cơm, vì vậy cùng với Tạ thành chủ ăn uống thoải mái, trong lúc ăn còn trò chuyện với nhau về những chuyện hay việc lạ trên giang hồ.

Qua ba tuần rượu.

Tạ Quảng Côn thở dài một hơi, trên mặt hiện ra nét u sầu.

"Tạ thành chủ vì cái gì lại than thở vậy?"

Quân Thường Tiếu nói.

Tạ Quảng Côn uống một hớp rượu, nói:

"Tạ mỗ nhận được tin tức, mấy quận lớn của Tây Nam Dương Châu đang tích cực chiêu binh mãi mã, sợ là không lâu sau sẽ phát sinh chiến sự.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Không có quốc gia cũng đánh trận?”

"Mỗi quận của Tây Nam Dương Châu thật ra đều đã có nghĩa là một quốc gia, vì tài nguyên nên cũng thường xuyên phát sinh chiến sự.”

"Đây là trò chơi giữa các quận mạnh với nhau, Tạ thành chủ cần gì phải sợ dài lo ngắn đâu."

"Tạ mỗ có chút sợ, một số quận lớn sẽ muốn mở rộng địa bàn của quận mình, suy tính nuốt trọn quận Thanh Dương nho nhỏ này của chúng ta.”

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

Chỉ có quận cửu đẳng Thanh Dương, hoàn toàn thuộc về quận yếu nhất ở Tây Nam Dương Châu, nếu như có quận mạnh muốn mở rộng địa bàn, nơi này tuyệt đối là mục tiêu thứ nhất trực tiếp xâm chiếm.

Tạ Quảng Côn nói:

"Mấy ngàn năm trước đây, Tây Nam Dương Châu có đến hơn năm trăm quận, nhưng đến nay chỉ còn lại có hơn hai trăm.”

"Vậy hơn ba trăm quận kia bị diệt rồi?"

Quân Thường Tiếu nói.

"Không sai.”

Tạ Quảng Côn uống một hớp rượu, trên mặt sầu lo càng đậm hơn, nói:

"Quận Thanh Dương bởi vì là nơi hẻo lánh, có thể may mắn thoát khỏi chiến tranh, nhưng sống dưới kẻ mạnh, sớm muộn gì cũng có một ngày nào đó sẽ bị diệt.”

"Hơn nữa.”

Hắn ngập ngừng nói:

"quận chủ của quận lục đẳng Chân Dương là người có dã tâm rất lớn, lại cách quận ta không xa, một khi hắn khơi nguồn chiến tranh, đừng nói quận Thanh Dương, ngay cả quận bát đẳng Hà Dương cũng sẽ bị diệt.”

Quân Thường Tiếu uống một ly rượu nói:

"Vốn cho rằng thiên hạ thái bình, không ngờ rằng quận Thanh Dương của chúng ta lại tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy.”

"Tạ thành chủ.”

Hắn bỏ xuống ly rượu, chân thành nói:

"Thiết Cốt Phái ta ở trong quận Thanh Dương, thì chính là người của quận Thanh Dương, nếu như một khi phát sinh chiến sự, nhất định sẽ vì gia viên mà chiến đấu!”

"Xoát!”

Tạ Quảng Côn đứng lên, nâng ly nói:

"Tạ mỗ thay mặt cho ba trăm sáu mươi vạn dân quận Thanh Dương kính một lời này của Quân chưởng môn!”

Quân Thường Tiếu nâng ly đứng dậy nói:

"Có chút long trọng rồi.”

Uống xong rượu, ngồi xuống.

"Đúng rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn tò mò nói:

"Tạ thành chủ, quận chủ của quận Thanh Dương của chúng ta là ai?”

Thành chủ chỉ phụ trách sự vụ trong thành trì, quận chủ quản lý toàn bộ quận, là cấp trên của thành chủ.

Đừng nói Quân Thường Tiếu xuyên không tới đây, mà ngay cả dân bản địa của quận Thanh Dương, cũng không hề biết quận chủ của quận mình, thậm chí còn quên mất là vẫn còn có một cái lão đại.

"Aii...”

Tạ Quảng Côn nói:

"Quận chủ quận Thanh Dương của chúng ta, là một thần long thấy đầu không thấy đuôi, sau khi ta tiếp nhận chức thành chủ đã mấy chục năm nay, cũng chỉ vỏn vẹn gặp qua hai lần.”

"Thần bí như vậy sao?"

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Tạ Quảng Côn lắc lắc đầu nói:

"Thần bí đến nỗi mấy chục năm đều không có hỏi tới sự vụ trong thành.”

"Nhưng mà.”

Hắn ngừng một chút, ngưng trọng nói:

"Quận chủ thực lực rất mạnh, mấy chục năm trước ở quận bỉ đã đánh bại Quận chủ của quận bát đẳng.”

"Thật sao?”

Quân Thường Tiếu hiếu kỳ nói:

"Quận chủ của chúng ta tên gì, bao nhiêu tuổi, cảnh giới thế nào?”

Tạ Quảng Côn nói:

"Quận chủ tên là Vân Hạc, tuổi tác tầm ba bốn mươi tuổi, từ chiến thắng quận chủ của quận bát đẳng đến xem, cảnh giới ít nhất cũng là Võ Tông bát phẩm!”

Vân Hạc.

Cái tên này nghe ra cũng đủ nhàn vân dã hạc*!

(* Ý nói người không thích ở một chỗ)

Còn về Võ Tông bát phẩm, cái này khiến Quân Thường Tiếu rất bất ngờ, loại cường giả cấp độ này, đều có thể đảm đương chức vụ trưởng lão của tông môn ngũ lưu.

"Có tướng mạo cụ thể không?”

Một cái Quận chủ thần bí như vậy, khiến Quân Thường Tiếu nổi lên hứng thú, hy vọng có thể tìm hiểu thêm một chút.

"Vân quận chủ thích mặc một bộ lam bào, bình rượu hồ lô không rời thân, dáng vẻ không quá già nhưng lại có một đầu tóc trắng."

Tạ Quảng Côn nói.

"Tạo hình còn rất có cá tính!”

Quân Thường Tiếu nhớ rõ rồi, nói:

"Nếu như có cơ hội, thật hy vọng có thể cùng với vị quận chủ nhàn vân dã hạc này gặp mặt.”

"Có chút khó.”

Tạ Quảng Côn nói:

"Vân quận chủ xuất quỷ nhập thần, ai cũng không thể biết hiện giờ người vẫn còn ở trong quận, hay là đã đi quận khác du sơn ngoạn thủy rồi.”

"Thân là quận chủ của một quận, cái gì cũng không quản cũng không hỏi, thật là để người khác hâm mộ.”

Quân Thường Tiếu cũng nghĩ buông tay chưởng quầy, đem sự vụ giao lại cho bọn người Lý Thanh Dương, đi du lịch trên Tinh Vẫn đại lục, nhưng mà có nhiệm vụ chính tuyến tồn tại, hắn chỉ có thể toàn tâm toàn lực phát triển môn phái.

Nhàn vân dã hạc?

Du sơn ngoạn thủy?

Loại cuộc sống hạnh phúc này, chỉ có thể đem môn phái phát triển thành tông môn mạnh nhất, hẵng nghĩ đến chuyện đi trải nghiệm.

"Nào, uống rượu!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Tối Cường Tông

Số ký tự: 0