. Bảng Xếp Hạng...
Giang Hồ Tái Kiến
2024-11-17 22:32:19
Chương 660. Bảng xếp hạng quần hùng tranh đấu, chót bảng Sau tiệc rượu, Quân Thường Tiếu thành Phó quận thủ của quận Thanh Dương.
Sau khi kết thúc, hắn ngồi ở trong đại điện, ôm ngực nói: "Có phải ta uống nhiều rồi không?"
Không phải uống nhiều.
Mà là bị Vân Hạc lừa gạt.
Quân tông chủ biết ăn nói cuối cùng cũng gặp được đối thủ.
"Tông chủ."
Lê Lạc Thu nói: "Quản lý một quận không giống với quản lý một tông môn, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Quân Thường Tiếu đau khổ nói: "Ta đúng là tự tìm rắc rối cho bản thân!"
"Phó quận thủ."
Tạ Nghiễm Côn đi tới, nói: "Ngài làm việc ở tông môn hay là ở thành trì?"
"Khác nhau sao?"
"Khác nhau ở chỗ có chuyện gì chúng ta có thể kịp thời bẩm báo."
Thực sự coi mình là Quận thủ sao?
Ngươi đã uống rượu thề với Vân Hạc rồi, sao người ta có thể không coi ngươi là Quận thủ được chứ?
Quân Thường Tiếu cười bất lực: "Vậy thì ở tông môn đi, có điều đừng bẩm báo mấy việc vặt vãnh với ta."
"Vâng!"
Tạ Nghiễm Côn lui ra.
Mấy ngày sau, Bát Đại Thành Chủ không có việc gì liền chạy đến Vạn Cổ Tông giao nộp tài liệu quan trọng như thống kê dân số và thống kê thế lực.
Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang leo tường.
Quân tông chủ giao tất cả chuyện này cho đám người Lý Thanh Dương.
Quận thủ quận Thanh Dương quanh năm chẳng để ý đến chính vụ, tám vị thành chủ vẫn có thể kinh doanh bình thường, hắn hoàn toàn có thể làm chưởng quỹ vung tay.
Có điều, điều khiến Quân tông chủ sầu muộn nhất đó là, làm sao để một quận cửu đẳng tăng lên bát đẳng?
Đây cũng chính là dụng ý thực sự mà Vân Hạc để hắn làm Phó quận thủ, nếu không hắn ta sẽ không nói sâu xa như thế trong bữa tiệc rượu.
"Bỏ đi."
Quân Thường Tiếu nói: "Từ từ rồi tính."
Hắn tạm thời bỏ qua suy nghĩ phát triển quận, vẫn tập trung vào tông môn.
"Lê Đường chủ."
Quân Thường Tiếu gọi Lê Lạc Thu tới rồi nói: "Lệnh cho thành viên của Tế Vũ Đường tìm kiếm tất cả ghi chép liên quan đến Ma Môn từ thời xa xưa, cho dù là dã sử cũng không được bỏ qua."
Liên tiếp xuất hiện tổ chức thần bí đeo mặt nạ, nhất định phải mau chóng hiểu rõ, không thể nào chỉ ở trong thế bị động được.
Vài ngày sau.
Sách lịch sử có liên quan đến Ma Môn đã được đưa đến Vạn Cổ Tông.
Quân Thường Tiếu rảnh rỗi không có việc gì liền chăm chú đọc, kết quả biết được không có bất cứ ghi chép nào liên quan đến tàn dư của Ma Môn.
"Phiền phức."
Không tìm ra bất cứ manh mối nào khiến hắn rất phiền muộn.
"Tông chủ."
Nhưng vào lúc này, Dạ Tinh Thần đi tới, nói: "Ta muốn ra ngoài khiêu chiến nhân tài chữ Địa."
Quân Thường Tiếu đồng ý.
Có điều nhắc nhở hắn nói: "Cẩn thận thế lực Ám Tông đeo mặt nạ."
"Ừm."
Dạ Tinh Thần cũng không lo lắng.
Bởi vì Thái Huyền Chân Kinh có thể che giấu khí tức, chỉ cần bản thân âm thầm đi, dù là Võ Thánh cũng chưa chắc có thể tìm ra được.
Tiêu Tội Kỷ không đi cùng với người anh em tốt mà tiếp tục ở lại tông môn tu luyện.
Các đệ tử khác cũng bắt đầu tu luyện như ngày thường, tranh thủ có thể đột phá lên tầng cao hơn.
Hôm sau, Mộc Trường Hồng không chỉ tới thăm hỏi mà còn mang theo một trăm ngàn viên linh thạch.
Coi khinh việc Vạn Cổ Tông đi khiêu chiến với Bách Hợp Thánh Tông, kết quả không chỉ thắng mà còn lật đổ thế lực các tông môn ở Đông Hạo Châu, vì bộ mặt của Tây Nam Dương Châu, đương nhiên không thể đến tay không được!
Quân Thường Tiếu cầm linh thạch, cười nói: "Đều là người nhà, mang quà đến có chút khách khí rồi đấy."
Người nhà?
Mộc Trường Hồng cười.
Hiển nhiên hắn đã hiểu lầm ý của Quân tông chủ.
"Quân tông chủ."
Hắn cười nói: "Thắng trăm trận, quý tông đã lừng danh khắp đại lục Tinh Vẫn."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Ý ban đầu của Quân mỗ là dẫn đệ tử Tiêu Tội Kỷ đi đòi lại công bằng, không nghĩ tới những việc khác."
Ta khinh!
Mộc Trường Hồng nói: "Danh tiếng quá lừng lẫy chưa chắc là chuyện tốt, cho nên Quân tông chủ vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu đồng ý.
Những chuyện làm gần đây thực sự quá đỗi ngạo mạn, bây giờ không có nhiệm Vụ Sử Thi, chắc chắn hắn phải khiêm tốn hơn.
Nói thật, trừ việc đệ tử bị bắt nạt ở bên ngoài, Quân tông chủ không muốn kiêu ngạo mà chỉ muốn yên ổn phát triển tông môn.
Đáng tiếc.
Có vài nhiệm vụ buộc mình phải kiêu ngạo.
Ví dụ nhiệm vụ Sử Thi 6, đánh bại đệ tử các tông môn ở Đông Hạo Châu.
Vì khen thưởng, vì sự đột phá đành phải ngông cuồng.
Bản thân vốn hướng tới cuộc sống nông phu sơn tuyền, nhưng không biết sao tên hệ thống kia cứ bắt ta làm gái.
"Trách ta sao?" Hệ thống nói.
"Đương nhiên rồi."
Mộc Trường Hồng nói: “Sau nửa năm sẽ tổ chức Long Hổ Tranh Bá, nếu như Vạn Cổ Tông có thể đạt được thành tích tốt, ta sẽ tự móc tiền túi khen hai trăm ngàn viên linh thạch!"
Hai trăm ngàn viên linh thạch?
Đôi mắt Quân Thường Tiếu lập tức sáng lên, phấn khởi nói: "Mộc thành chủ xin hãy yên tâm, Vạn Cổ Tông ta đã tham gia chắc chắn sẽ dành chức vô địch!"
Nhìn xem!
Thế này thì khiêm tốn kiểu gì!
Mộc Trường Hồng gặp mặt con gái rồi cáo từ rời đi.
Sau đó, các gia chủ của đại gia tộc như Sở gia, Hoắc gia của Thiên Dụ Vương thành đều mang quà đến chúc mừng.
Vạn Cổ Tông có thể biểu hiện mạnh mẽ như thế, nếu như con nhà mình có thể là một thành viên trong số đó thì họ sẽ rất tự hào.
"Con trai!"
Sở gia chủ trước khi chia tay thì vỗ vai Sở Tu Nam, nói với ẩn ý sâu xa: "Cố gắng tu luyện ở Vạn Cổ Tông, đừng khiến cha, Quân tông chủ mất mặt."
“Vâng!"
Sở Tu Nam nói với ánh mắt kiên định.
Ngay từ đầu, đến Vạn Cổ Tông khiến hắn đau khổ không muốn sống, bây giờ thì lại si mê.
Hoắc Linh và những người khác cũng vậy, bọn họ đã phải lòng Vạn Cổ Tông, đã coi mình là một thành viên trong đó.
Tông môn mà Quân Thường Tiếu thành lập giống như có một loại ma lực, cho dù là những người không muốn gia nhập, chỉ cần hòa vào cuộc sống thì đều sẽ lún sâu vào trong không thể nào dứt ra được.
Đương nhiên, cũng có thể cho rằng đây là định luật hữu xạ tự nhiên hương.
Ví dụ như Thái Trưởng lão Cực Hàn Cung.
Mặc dù chỉ là một người hầu quét rác, nhưng sau khi tiếp xúc với đám đệ tử tràn đầy sức sống, tâm trạng hắn cũng có chút thay đổi.
"Được rồi."
Sau khi các đại gia chủ rời đi, Quân Thường Tiếu nói: “Mau đi tu luyện, tích cực chuẩn bị chiến đấu cho trận Long Hổ Tranh Bá sắp tới!"
Mộc thành chủ coi trọng Vạn Cổ Tông như thế, đương nhiên không thể phụ lòng hắn được!
Hệ thống tức giận nói: "Là không thể phụ lòng hai trăm ngàn viên linh thạch mới đúng."
Nửa tháng sau.
Công bố mới nhất về bảng quần hùng hội tụ.
Dạ Tinh Thần người đứng đầu bảng chữ Nhân, trực tiếp tăng lên vị trí 49 trong bảng Địa, lập tức gây chấn động một lần nữa!
“Dạ sư đệ giỏi thật đấy."
"Nhìn thấy thế, ta cũng muốn tham gia khiêu chiến bảng thiên tài quần anh hội tụ!"
Đám người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi có chút ngứa ngáy chân tay.
Có điều nghĩ đến việc Long Hổ Tranh Bá sắp bắt đầu, bọn họ từ bỏ suy nghĩ.
"Tông chủ!"
Lê Lạc Thu bước nhanh đi vào đại điện, nói: "Kỳ mới nhất của bảng quần hùng tranh đấu cũng đã công bố, Vạn Cổ Tông chúng ta xếp thứ một trăm!"
“Tổng cộng bao nhiêu thứ hạng." Quân Thường Tiếu nói.
"Một trăm."
" ......"
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói: "Vậy là Vạn Cổ Tông chúng ta giành hạng bét trong bảng quần hùng tranh tài sao?"
"Như thế đã là giỏi lắm rồi!"
Lê Lạc Thu nói: "Có thể xứng tên trong bảng bét ít nhất cũng phải là tông môn tam lưu, Vạn Cổ Tông chúng ta là tông môn ngũ lưu lọt vào top 100, đây mới là sự khởi đầu!"
Quân Thường Tiếu cười nói: "Nói như thế, bổn tọa còn thấy có chút thành tựu."
Sau khi kết thúc, hắn ngồi ở trong đại điện, ôm ngực nói: "Có phải ta uống nhiều rồi không?"
Không phải uống nhiều.
Mà là bị Vân Hạc lừa gạt.
Quân tông chủ biết ăn nói cuối cùng cũng gặp được đối thủ.
"Tông chủ."
Lê Lạc Thu nói: "Quản lý một quận không giống với quản lý một tông môn, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Quân Thường Tiếu đau khổ nói: "Ta đúng là tự tìm rắc rối cho bản thân!"
"Phó quận thủ."
Tạ Nghiễm Côn đi tới, nói: "Ngài làm việc ở tông môn hay là ở thành trì?"
"Khác nhau sao?"
"Khác nhau ở chỗ có chuyện gì chúng ta có thể kịp thời bẩm báo."
Thực sự coi mình là Quận thủ sao?
Ngươi đã uống rượu thề với Vân Hạc rồi, sao người ta có thể không coi ngươi là Quận thủ được chứ?
Quân Thường Tiếu cười bất lực: "Vậy thì ở tông môn đi, có điều đừng bẩm báo mấy việc vặt vãnh với ta."
"Vâng!"
Tạ Nghiễm Côn lui ra.
Mấy ngày sau, Bát Đại Thành Chủ không có việc gì liền chạy đến Vạn Cổ Tông giao nộp tài liệu quan trọng như thống kê dân số và thống kê thế lực.
Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang leo tường.
Quân tông chủ giao tất cả chuyện này cho đám người Lý Thanh Dương.
Quận thủ quận Thanh Dương quanh năm chẳng để ý đến chính vụ, tám vị thành chủ vẫn có thể kinh doanh bình thường, hắn hoàn toàn có thể làm chưởng quỹ vung tay.
Có điều, điều khiến Quân tông chủ sầu muộn nhất đó là, làm sao để một quận cửu đẳng tăng lên bát đẳng?
Đây cũng chính là dụng ý thực sự mà Vân Hạc để hắn làm Phó quận thủ, nếu không hắn ta sẽ không nói sâu xa như thế trong bữa tiệc rượu.
"Bỏ đi."
Quân Thường Tiếu nói: "Từ từ rồi tính."
Hắn tạm thời bỏ qua suy nghĩ phát triển quận, vẫn tập trung vào tông môn.
"Lê Đường chủ."
Quân Thường Tiếu gọi Lê Lạc Thu tới rồi nói: "Lệnh cho thành viên của Tế Vũ Đường tìm kiếm tất cả ghi chép liên quan đến Ma Môn từ thời xa xưa, cho dù là dã sử cũng không được bỏ qua."
Liên tiếp xuất hiện tổ chức thần bí đeo mặt nạ, nhất định phải mau chóng hiểu rõ, không thể nào chỉ ở trong thế bị động được.
Vài ngày sau.
Sách lịch sử có liên quan đến Ma Môn đã được đưa đến Vạn Cổ Tông.
Quân Thường Tiếu rảnh rỗi không có việc gì liền chăm chú đọc, kết quả biết được không có bất cứ ghi chép nào liên quan đến tàn dư của Ma Môn.
"Phiền phức."
Không tìm ra bất cứ manh mối nào khiến hắn rất phiền muộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tông chủ."
Nhưng vào lúc này, Dạ Tinh Thần đi tới, nói: "Ta muốn ra ngoài khiêu chiến nhân tài chữ Địa."
Quân Thường Tiếu đồng ý.
Có điều nhắc nhở hắn nói: "Cẩn thận thế lực Ám Tông đeo mặt nạ."
"Ừm."
Dạ Tinh Thần cũng không lo lắng.
Bởi vì Thái Huyền Chân Kinh có thể che giấu khí tức, chỉ cần bản thân âm thầm đi, dù là Võ Thánh cũng chưa chắc có thể tìm ra được.
Tiêu Tội Kỷ không đi cùng với người anh em tốt mà tiếp tục ở lại tông môn tu luyện.
Các đệ tử khác cũng bắt đầu tu luyện như ngày thường, tranh thủ có thể đột phá lên tầng cao hơn.
Hôm sau, Mộc Trường Hồng không chỉ tới thăm hỏi mà còn mang theo một trăm ngàn viên linh thạch.
Coi khinh việc Vạn Cổ Tông đi khiêu chiến với Bách Hợp Thánh Tông, kết quả không chỉ thắng mà còn lật đổ thế lực các tông môn ở Đông Hạo Châu, vì bộ mặt của Tây Nam Dương Châu, đương nhiên không thể đến tay không được!
Quân Thường Tiếu cầm linh thạch, cười nói: "Đều là người nhà, mang quà đến có chút khách khí rồi đấy."
Người nhà?
Mộc Trường Hồng cười.
Hiển nhiên hắn đã hiểu lầm ý của Quân tông chủ.
"Quân tông chủ."
Hắn cười nói: "Thắng trăm trận, quý tông đã lừng danh khắp đại lục Tinh Vẫn."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Ý ban đầu của Quân mỗ là dẫn đệ tử Tiêu Tội Kỷ đi đòi lại công bằng, không nghĩ tới những việc khác."
Ta khinh!
Mộc Trường Hồng nói: "Danh tiếng quá lừng lẫy chưa chắc là chuyện tốt, cho nên Quân tông chủ vẫn nên khiêm tốn chút thì hơn."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu đồng ý.
Những chuyện làm gần đây thực sự quá đỗi ngạo mạn, bây giờ không có nhiệm Vụ Sử Thi, chắc chắn hắn phải khiêm tốn hơn.
Nói thật, trừ việc đệ tử bị bắt nạt ở bên ngoài, Quân tông chủ không muốn kiêu ngạo mà chỉ muốn yên ổn phát triển tông môn.
Đáng tiếc.
Có vài nhiệm vụ buộc mình phải kiêu ngạo.
Ví dụ nhiệm vụ Sử Thi 6, đánh bại đệ tử các tông môn ở Đông Hạo Châu.
Vì khen thưởng, vì sự đột phá đành phải ngông cuồng.
Bản thân vốn hướng tới cuộc sống nông phu sơn tuyền, nhưng không biết sao tên hệ thống kia cứ bắt ta làm gái.
"Trách ta sao?" Hệ thống nói.
"Đương nhiên rồi."
Mộc Trường Hồng nói: “Sau nửa năm sẽ tổ chức Long Hổ Tranh Bá, nếu như Vạn Cổ Tông có thể đạt được thành tích tốt, ta sẽ tự móc tiền túi khen hai trăm ngàn viên linh thạch!"
Hai trăm ngàn viên linh thạch?
Đôi mắt Quân Thường Tiếu lập tức sáng lên, phấn khởi nói: "Mộc thành chủ xin hãy yên tâm, Vạn Cổ Tông ta đã tham gia chắc chắn sẽ dành chức vô địch!"
Nhìn xem!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế này thì khiêm tốn kiểu gì!
Mộc Trường Hồng gặp mặt con gái rồi cáo từ rời đi.
Sau đó, các gia chủ của đại gia tộc như Sở gia, Hoắc gia của Thiên Dụ Vương thành đều mang quà đến chúc mừng.
Vạn Cổ Tông có thể biểu hiện mạnh mẽ như thế, nếu như con nhà mình có thể là một thành viên trong số đó thì họ sẽ rất tự hào.
"Con trai!"
Sở gia chủ trước khi chia tay thì vỗ vai Sở Tu Nam, nói với ẩn ý sâu xa: "Cố gắng tu luyện ở Vạn Cổ Tông, đừng khiến cha, Quân tông chủ mất mặt."
“Vâng!"
Sở Tu Nam nói với ánh mắt kiên định.
Ngay từ đầu, đến Vạn Cổ Tông khiến hắn đau khổ không muốn sống, bây giờ thì lại si mê.
Hoắc Linh và những người khác cũng vậy, bọn họ đã phải lòng Vạn Cổ Tông, đã coi mình là một thành viên trong đó.
Tông môn mà Quân Thường Tiếu thành lập giống như có một loại ma lực, cho dù là những người không muốn gia nhập, chỉ cần hòa vào cuộc sống thì đều sẽ lún sâu vào trong không thể nào dứt ra được.
Đương nhiên, cũng có thể cho rằng đây là định luật hữu xạ tự nhiên hương.
Ví dụ như Thái Trưởng lão Cực Hàn Cung.
Mặc dù chỉ là một người hầu quét rác, nhưng sau khi tiếp xúc với đám đệ tử tràn đầy sức sống, tâm trạng hắn cũng có chút thay đổi.
"Được rồi."
Sau khi các đại gia chủ rời đi, Quân Thường Tiếu nói: “Mau đi tu luyện, tích cực chuẩn bị chiến đấu cho trận Long Hổ Tranh Bá sắp tới!"
Mộc thành chủ coi trọng Vạn Cổ Tông như thế, đương nhiên không thể phụ lòng hắn được!
Hệ thống tức giận nói: "Là không thể phụ lòng hai trăm ngàn viên linh thạch mới đúng."
Nửa tháng sau.
Công bố mới nhất về bảng quần hùng hội tụ.
Dạ Tinh Thần người đứng đầu bảng chữ Nhân, trực tiếp tăng lên vị trí 49 trong bảng Địa, lập tức gây chấn động một lần nữa!
“Dạ sư đệ giỏi thật đấy."
"Nhìn thấy thế, ta cũng muốn tham gia khiêu chiến bảng thiên tài quần anh hội tụ!"
Đám người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi có chút ngứa ngáy chân tay.
Có điều nghĩ đến việc Long Hổ Tranh Bá sắp bắt đầu, bọn họ từ bỏ suy nghĩ.
"Tông chủ!"
Lê Lạc Thu bước nhanh đi vào đại điện, nói: "Kỳ mới nhất của bảng quần hùng tranh đấu cũng đã công bố, Vạn Cổ Tông chúng ta xếp thứ một trăm!"
“Tổng cộng bao nhiêu thứ hạng." Quân Thường Tiếu nói.
"Một trăm."
" ......"
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói: "Vậy là Vạn Cổ Tông chúng ta giành hạng bét trong bảng quần hùng tranh tài sao?"
"Như thế đã là giỏi lắm rồi!"
Lê Lạc Thu nói: "Có thể xứng tên trong bảng bét ít nhất cũng phải là tông môn tam lưu, Vạn Cổ Tông chúng ta là tông môn ngũ lưu lọt vào top 100, đây mới là sự khởi đầu!"
Quân Thường Tiếu cười nói: "Nói như thế, bổn tọa còn thấy có chút thành tựu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro