Là Ta Làm Lỡ Cơ...
Giang Hồ Tái Kiến
2024-11-17 22:32:19
Chương 669: Là ta làm lỡ cơ duyên hai người các ngươi!
"Phù."
Người đàn ông thô bạo thở hổn hển, ánh mắt lóe lên sự giận dữ.
Dạ Tinh Thần đứng cách đó vài mét, dù bị đánh mấy quyền nhưng nền tảng thể lực của hắn rất tốt, mặt không hiện lên vết xanh tím.
Không thể không nói, cho dù không có nền tảng tu luyện, cho dù yếu ớt như thế nhưng Dạ Đế đại nhân của chúng ta vẫn có khả năng chịu đòn còn hơn bao cát!
Thiếu nữ tên Huệ Nhi đứng trước mặt hắn, dùng dáng người nhỏ bé che chắn cho hắn, mặc dù nước mắt chan chứa nhưng nàng vẫn kiên định.
"Rác rưởi!"
Dạ Tinh Thần tức giận nói: "Chờ đến khi ta khôi phục lại tu vi, ta sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh!"
Bị một kẻ bình thường đánh là một điều đáng xấu hổ!
"Muội muội!"
Tên thô bạo chỉ vào hắn và nói: "Muội tránh ra, ta phải dạy dỗ hắn ta mới được!"
Mẹ ơi, có thể khi dễ được Võ Đế, thật đáng khen ngợi!
"Ca ca!”
Huệ Nhi khóc nói: "Cầu xin huynh, đừng có tổn thương A Ngưu!"
Bởi vì có muội muội che chở, tên ca ca thô bạo không dám xông tới, vì vậy hắn chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhất mà nhìn Dạ Tinh Thần.
Tô Tiểu Mạt cắn vỡ một hạt dưa, nói: "Tông chủ, không ngờ Dạ sư đệ là loại người như vậy!"
"Đúng vậy đó."
Lý Phi nói: "Có vị hôn thê đã nhiều năm như vậy mà không hề trở về lấy một lần, thật là quá đáng!"
Họ gần như hiểu ra được nguyên nhân của sự việc trong lúc ăn dưa, họ coi thường hành vi bỏ rơi vị hôn thê của Dạ Tinh Thần.
Haiz.
Chúng ta đều độc thân.
Hắn có một vị hôn thê xinh đẹp vậy mà hắn lại vứt bỏ nàng, đó là điều hết sức táng tận lương tâm!
Vào lúc đó, đừng nói ca ca của Huệ Nhi, bọn người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi đều muốn đi qua đánh Dạ Tinh Thần một trận.
"Kỳ lạ."
Lý Thanh Dương khó hiểu nói: "Tính cách Dạ sư đệ này lúc nào cũng cao ngạo, sao có thể có vị hôn thê chứ."
"Không chừng là giả vờ thôi."
Tô Tiểu Mạt nói: “Thực ra che dấu sau đó là một kẻ đào hoa."
Lời này khiến chúng đệ tử miên man suy nghĩ.
Ngày bình thường Dạ Tinh Thần ăn nói có ý tứ, thế mà lại vụng trộm yêu đương với một tiểu cô nương, chuyện này tạo cảm giác như bức tranh bỗng chốc xuất hiện rạn nứt!
Quân Thường Tiếu vẫn trầm mặc.
Từ đôi mắt của Dạ Tinh Thần có thể nhận ra rằng hắn không biết nữ tử tên Huệ Nhi này.
"Có khi nào…”
Quân Thường Tiếu nói: "Có phải ngươi bị quả bóng rơi trúng đầu làm mất trí nhớ không?"
Hắn nhớ rõ là, năm đó tham gia xong trận đấu môn phái, lúc cùng đệ tử trở về thì dùng chân đá quả bóng ra bên ngoài rồi vô tình rơi vào đầu Dạ Tinh Thần, kết quả là hắn hôn mê.
Ở nơi hoang vắng như thế, “vì để tên này không bị sói hoang tha đi”, hắn chỉ có thể mang Dạ Tinh Thàn về tông môn, sau đó hảo tâm thu làm môn hạ.
"Hảo tâm?"
Hệ thống nói: "Lương tâm thí chủ không đau sao?"
Đại não Quân Thường Tiếu cấp tốc phân tích, và cuối cùng đi đến kết luận rằng loại âm mưu cầu huyết chỉ xuất hiện trong các bộ phim thần tượng thực sự đã xảy ra với Dạ Tinh Thần.
Là người gây ra mọi chuyện, hắn bỗng cảm thấy tội lỗi.
Không thể phủ nhận, động thái bất ngờ của hắn đã khai phá được một đệ tử có tiềm năng vô hạn.
Nhưng nếu không làm Dạ Tinh Thần ngất đi và không làm hắn mất trí nhớ, thì có lẽ họ đã nên duyên vợ chồng, Dạ Tinh Thần đã không phụ một nữ tử suốt mấy năm.
"Xin lỗi."
Quân Thường Tiếu nói: "Là ta làm chậm trễ cơ duyên của các ngươi."
Vẫn chưa muộn.
Còn có cơ hội sửa sai!
Quân Thường Tiếu đứng lên, nói: "Tinh Thần, nam nhân nên có trách nhiệm, cho vị cô nương này một lời giải thích hợp lý đi."
Dạ Tinh Thần co giật khóe miệng.
Ta cũng không quen biết nàng, giải thích cái gì!
Nhưng, Dạ Đế đại nhân cũng không phải kẻ ngốc, giờ phút này hắn đã dần dần ý thức được điều gì đó.
Hắn là một linh hồn không trọn vẹn, sau đó hắn độn thổ và tái sinh rồi chiếm lấy cơ thể của một thanh niên đốn củi. Hắn nên là A Ngưu, vị hôn phu của cô nương kia.
Quân Thường Tiếu đi xuyên qua và kế thừa kí ức của chủ nhân ban đầu.
Dạ Đế đoạt xá một cách đơn giản thô bạo, linh hồn của chủ nhân ban đầu tan thành mây khói, trí nhớ cũng không đồng bộ.
Đúng vậy, đúng như hắn đoán.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này tên là Bùi A Ngưu.
Một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, lớn lên nhờ bữa cơm của mọi gia đình.
Sau đó, Quân Thường Tiếu đưa Dạ Tinh Thần rời khỏi thôn, dân làng không tìm thấy hắn trong một thời gian dài nên cho rằng hắn đã bị sói ăn thịt.
Nếu không phải Dạ Đế gần đây nhảy nhót bay lượn mạnh mẽ, bị dân chúng Đồ Nhĩ Thôn vô tình phát hiện thì chắc chắn sẽ không tìm ra.
"Trưởng thôn."
Quân Thường Tiếu nói: "Đệ tử của Vạn Cổ Tông chúng ta cũng không phải loại người nói không giữ lời, Dạ… Bùi A Ngưu đã cùng Huệ Nhi cô nương có hôn ước, đương nhiên ta sẽ chủ trì công đạo."
"Haha!"
Tô Tiểu Mạt nhịn không được cười rộ lên.
Bùi A Ngưu.
Cái tên này thật quá mắc cười!
Không được, không được, cười đến nỗi eo đau nhức luôn rồi!
Đệ tử Vạn Cổ Tông cũng phì cười không ngừng, dù sao Dạ Tinh Thần cũng là sư huynh nên bọn họ không có cười ra tiếng.
Quân tông chủ cũng muốn cười.
Làm một tông chủ phải giữ phong độ, bất luận buồn cười thế nào cũng sẽ không cười, trừ phi nhịn không được.
"Ha ha ha!"
"A ha ha ha."
Quân Thường Tiếu khoác lên vai Lý Thanh Dương, cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra, nói: "Gọi hắn là Bùi Tinh Thần, hay gọi hắn là Dạ A Ngưu đây?"
Nhìn thấy tông chủ và đồng môn cười nghiêng ngả, Dạ Tinh Thần tức giận đến mỗi một cọng tóc gáy đều nhanh chóng dựng thẳng lên!
"Được rồi."
Quân Thường Tiếu ngưng cười, trở lại chuyện chính, nói: “Vị Huệ Nhi cô nương này có thể ở lại tông môn, vừa hay A Ngưu tu luyện cũng bị thương, cần người đến chăm sóc chiếu cố."
"A!"
Huệ Nhi vội vàng xoay người, thất kinh nói: “A Ngưu, huynh, huynh bị thương sao?"
Có thể nhìn ra được đây là thật lòng quan tâm, tuyệt đối không phải giả vờ.
Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ đầy phức tạp.
Năm đó vị hôn thê của mình đưa Trưởng lão Bách Hợp Thánh Tông đến cửa huỷ hôn đã mang đến cho hắn sự thống khổ vô cùng lớn, trái lại nhìn vị hôn thê của Dạ sư đệ, thật sự là một trời một vực.
"Nữ nhân."
Dạ Tinh Thần chỉ cửa chính, lạnh lùng nói: “Biến."
Mặc dù đã đoán ra kha khá rằng cô nương này và chủ nhân ban đầu có liên quan, nhưng hắn, người mà một lòng theo đuổi võ đạo, tuyệt đối sẽ không để chuyện nhi nữ tình trường làm xao lãng.
Huống chi, kiếp trước hắn cũng bị nữ nhân gây thương tích!
Đây là nỗi đau nhất của Dạ Tinh Thần, hắn không bao giờ có thể quên được.
Có thể nói là như vậy, trái tim của Dạ Đế, cảm xúc của Dạ Đế, ở giây phút tử vong ở kiếp trước đã hoàn toàn khép lại rồi.
Kiếp này, hắn chỉ muốn trở lại đỉnh cao, chỉ muốn vươn lên một tầm cao mới, và đích thân giết nữ nhân đó!
"A Ngưu!"
Quân Thường Tiếu trách cứ: "Nói chuyện đàng hoàng!"
Quân tông chủ không hiểu cho lắm, cứ cho là mình dùng bóng khiến đầu Dạ Tinh Thần có vấn đề đi, nhưng để đền bù sai lầm thì hắn nhất định phải tác hợp đôi nam nữ này!
"Tông chủ đại nhân!"
Thôn trưởng chắp tay nói: "Đa tạ ngài hiểu rõ đại nghĩa!"
Đến Vạn Cổ Tông tìm Bùi A Ngưu, ngay từ đầu hắn vô cùng lo lắng, nhưng đến sau mới biết được, hóa ra Quân tông chủ bình dị gần gũi như vậy.
Chứng kiến quá nhiều hành vi ngang ngược làm bậy của những người giàu có và quyền lực, thật sự rất ngạc nhiên khi gặp được tông chủ thân thiện như vậy!
"Lão nhân gia."
Quân Thường Tiếu nói: “Xin yên tâm, nếu như A Ngưu dám khi dễ Huệ Nhi, ta nhất định không buông tha cho hắn!"
"Tông chủ đại nhân!"
Nam nhân to lớn nói: "Ta ở lại được không!"
Hắn vẫn là lo lắng Bùi A Ngưu khi dễ muội muội, cho nên muốn ở lại.
"Ca!"
Huệ Nhi nói: “Ngươi trở về đi!"
Nàng sợ ca ca ở lại sẽ lại nhịn không được mà đi đánh A Ngưu.
Quân Thường Tiếu chắc chắn không thể giữ nam nhân to lớn lại, bởi vì hắn muốn cho Dạ A Ngưu và Huệ Nhi cô nương có cơ hội bồi dưỡng tình cảm, sau đó hắn phất tay nói: “Thanh Dương, tiễn khách."
"Phù."
Người đàn ông thô bạo thở hổn hển, ánh mắt lóe lên sự giận dữ.
Dạ Tinh Thần đứng cách đó vài mét, dù bị đánh mấy quyền nhưng nền tảng thể lực của hắn rất tốt, mặt không hiện lên vết xanh tím.
Không thể không nói, cho dù không có nền tảng tu luyện, cho dù yếu ớt như thế nhưng Dạ Đế đại nhân của chúng ta vẫn có khả năng chịu đòn còn hơn bao cát!
Thiếu nữ tên Huệ Nhi đứng trước mặt hắn, dùng dáng người nhỏ bé che chắn cho hắn, mặc dù nước mắt chan chứa nhưng nàng vẫn kiên định.
"Rác rưởi!"
Dạ Tinh Thần tức giận nói: "Chờ đến khi ta khôi phục lại tu vi, ta sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh!"
Bị một kẻ bình thường đánh là một điều đáng xấu hổ!
"Muội muội!"
Tên thô bạo chỉ vào hắn và nói: "Muội tránh ra, ta phải dạy dỗ hắn ta mới được!"
Mẹ ơi, có thể khi dễ được Võ Đế, thật đáng khen ngợi!
"Ca ca!”
Huệ Nhi khóc nói: "Cầu xin huynh, đừng có tổn thương A Ngưu!"
Bởi vì có muội muội che chở, tên ca ca thô bạo không dám xông tới, vì vậy hắn chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhất mà nhìn Dạ Tinh Thần.
Tô Tiểu Mạt cắn vỡ một hạt dưa, nói: "Tông chủ, không ngờ Dạ sư đệ là loại người như vậy!"
"Đúng vậy đó."
Lý Phi nói: "Có vị hôn thê đã nhiều năm như vậy mà không hề trở về lấy một lần, thật là quá đáng!"
Họ gần như hiểu ra được nguyên nhân của sự việc trong lúc ăn dưa, họ coi thường hành vi bỏ rơi vị hôn thê của Dạ Tinh Thần.
Haiz.
Chúng ta đều độc thân.
Hắn có một vị hôn thê xinh đẹp vậy mà hắn lại vứt bỏ nàng, đó là điều hết sức táng tận lương tâm!
Vào lúc đó, đừng nói ca ca của Huệ Nhi, bọn người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi đều muốn đi qua đánh Dạ Tinh Thần một trận.
"Kỳ lạ."
Lý Thanh Dương khó hiểu nói: "Tính cách Dạ sư đệ này lúc nào cũng cao ngạo, sao có thể có vị hôn thê chứ."
"Không chừng là giả vờ thôi."
Tô Tiểu Mạt nói: “Thực ra che dấu sau đó là một kẻ đào hoa."
Lời này khiến chúng đệ tử miên man suy nghĩ.
Ngày bình thường Dạ Tinh Thần ăn nói có ý tứ, thế mà lại vụng trộm yêu đương với một tiểu cô nương, chuyện này tạo cảm giác như bức tranh bỗng chốc xuất hiện rạn nứt!
Quân Thường Tiếu vẫn trầm mặc.
Từ đôi mắt của Dạ Tinh Thần có thể nhận ra rằng hắn không biết nữ tử tên Huệ Nhi này.
"Có khi nào…”
Quân Thường Tiếu nói: "Có phải ngươi bị quả bóng rơi trúng đầu làm mất trí nhớ không?"
Hắn nhớ rõ là, năm đó tham gia xong trận đấu môn phái, lúc cùng đệ tử trở về thì dùng chân đá quả bóng ra bên ngoài rồi vô tình rơi vào đầu Dạ Tinh Thần, kết quả là hắn hôn mê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở nơi hoang vắng như thế, “vì để tên này không bị sói hoang tha đi”, hắn chỉ có thể mang Dạ Tinh Thàn về tông môn, sau đó hảo tâm thu làm môn hạ.
"Hảo tâm?"
Hệ thống nói: "Lương tâm thí chủ không đau sao?"
Đại não Quân Thường Tiếu cấp tốc phân tích, và cuối cùng đi đến kết luận rằng loại âm mưu cầu huyết chỉ xuất hiện trong các bộ phim thần tượng thực sự đã xảy ra với Dạ Tinh Thần.
Là người gây ra mọi chuyện, hắn bỗng cảm thấy tội lỗi.
Không thể phủ nhận, động thái bất ngờ của hắn đã khai phá được một đệ tử có tiềm năng vô hạn.
Nhưng nếu không làm Dạ Tinh Thần ngất đi và không làm hắn mất trí nhớ, thì có lẽ họ đã nên duyên vợ chồng, Dạ Tinh Thần đã không phụ một nữ tử suốt mấy năm.
"Xin lỗi."
Quân Thường Tiếu nói: "Là ta làm chậm trễ cơ duyên của các ngươi."
Vẫn chưa muộn.
Còn có cơ hội sửa sai!
Quân Thường Tiếu đứng lên, nói: "Tinh Thần, nam nhân nên có trách nhiệm, cho vị cô nương này một lời giải thích hợp lý đi."
Dạ Tinh Thần co giật khóe miệng.
Ta cũng không quen biết nàng, giải thích cái gì!
Nhưng, Dạ Đế đại nhân cũng không phải kẻ ngốc, giờ phút này hắn đã dần dần ý thức được điều gì đó.
Hắn là một linh hồn không trọn vẹn, sau đó hắn độn thổ và tái sinh rồi chiếm lấy cơ thể của một thanh niên đốn củi. Hắn nên là A Ngưu, vị hôn phu của cô nương kia.
Quân Thường Tiếu đi xuyên qua và kế thừa kí ức của chủ nhân ban đầu.
Dạ Đế đoạt xá một cách đơn giản thô bạo, linh hồn của chủ nhân ban đầu tan thành mây khói, trí nhớ cũng không đồng bộ.
Đúng vậy, đúng như hắn đoán.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này tên là Bùi A Ngưu.
Một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, lớn lên nhờ bữa cơm của mọi gia đình.
Sau đó, Quân Thường Tiếu đưa Dạ Tinh Thần rời khỏi thôn, dân làng không tìm thấy hắn trong một thời gian dài nên cho rằng hắn đã bị sói ăn thịt.
Nếu không phải Dạ Đế gần đây nhảy nhót bay lượn mạnh mẽ, bị dân chúng Đồ Nhĩ Thôn vô tình phát hiện thì chắc chắn sẽ không tìm ra.
"Trưởng thôn."
Quân Thường Tiếu nói: "Đệ tử của Vạn Cổ Tông chúng ta cũng không phải loại người nói không giữ lời, Dạ… Bùi A Ngưu đã cùng Huệ Nhi cô nương có hôn ước, đương nhiên ta sẽ chủ trì công đạo."
"Haha!"
Tô Tiểu Mạt nhịn không được cười rộ lên.
Bùi A Ngưu.
Cái tên này thật quá mắc cười!
Không được, không được, cười đến nỗi eo đau nhức luôn rồi!
Đệ tử Vạn Cổ Tông cũng phì cười không ngừng, dù sao Dạ Tinh Thần cũng là sư huynh nên bọn họ không có cười ra tiếng.
Quân tông chủ cũng muốn cười.
Làm một tông chủ phải giữ phong độ, bất luận buồn cười thế nào cũng sẽ không cười, trừ phi nhịn không được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha ha!"
"A ha ha ha."
Quân Thường Tiếu khoác lên vai Lý Thanh Dương, cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra, nói: "Gọi hắn là Bùi Tinh Thần, hay gọi hắn là Dạ A Ngưu đây?"
Nhìn thấy tông chủ và đồng môn cười nghiêng ngả, Dạ Tinh Thần tức giận đến mỗi một cọng tóc gáy đều nhanh chóng dựng thẳng lên!
"Được rồi."
Quân Thường Tiếu ngưng cười, trở lại chuyện chính, nói: “Vị Huệ Nhi cô nương này có thể ở lại tông môn, vừa hay A Ngưu tu luyện cũng bị thương, cần người đến chăm sóc chiếu cố."
"A!"
Huệ Nhi vội vàng xoay người, thất kinh nói: “A Ngưu, huynh, huynh bị thương sao?"
Có thể nhìn ra được đây là thật lòng quan tâm, tuyệt đối không phải giả vờ.
Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ đầy phức tạp.
Năm đó vị hôn thê của mình đưa Trưởng lão Bách Hợp Thánh Tông đến cửa huỷ hôn đã mang đến cho hắn sự thống khổ vô cùng lớn, trái lại nhìn vị hôn thê của Dạ sư đệ, thật sự là một trời một vực.
"Nữ nhân."
Dạ Tinh Thần chỉ cửa chính, lạnh lùng nói: “Biến."
Mặc dù đã đoán ra kha khá rằng cô nương này và chủ nhân ban đầu có liên quan, nhưng hắn, người mà một lòng theo đuổi võ đạo, tuyệt đối sẽ không để chuyện nhi nữ tình trường làm xao lãng.
Huống chi, kiếp trước hắn cũng bị nữ nhân gây thương tích!
Đây là nỗi đau nhất của Dạ Tinh Thần, hắn không bao giờ có thể quên được.
Có thể nói là như vậy, trái tim của Dạ Đế, cảm xúc của Dạ Đế, ở giây phút tử vong ở kiếp trước đã hoàn toàn khép lại rồi.
Kiếp này, hắn chỉ muốn trở lại đỉnh cao, chỉ muốn vươn lên một tầm cao mới, và đích thân giết nữ nhân đó!
"A Ngưu!"
Quân Thường Tiếu trách cứ: "Nói chuyện đàng hoàng!"
Quân tông chủ không hiểu cho lắm, cứ cho là mình dùng bóng khiến đầu Dạ Tinh Thần có vấn đề đi, nhưng để đền bù sai lầm thì hắn nhất định phải tác hợp đôi nam nữ này!
"Tông chủ đại nhân!"
Thôn trưởng chắp tay nói: "Đa tạ ngài hiểu rõ đại nghĩa!"
Đến Vạn Cổ Tông tìm Bùi A Ngưu, ngay từ đầu hắn vô cùng lo lắng, nhưng đến sau mới biết được, hóa ra Quân tông chủ bình dị gần gũi như vậy.
Chứng kiến quá nhiều hành vi ngang ngược làm bậy của những người giàu có và quyền lực, thật sự rất ngạc nhiên khi gặp được tông chủ thân thiện như vậy!
"Lão nhân gia."
Quân Thường Tiếu nói: “Xin yên tâm, nếu như A Ngưu dám khi dễ Huệ Nhi, ta nhất định không buông tha cho hắn!"
"Tông chủ đại nhân!"
Nam nhân to lớn nói: "Ta ở lại được không!"
Hắn vẫn là lo lắng Bùi A Ngưu khi dễ muội muội, cho nên muốn ở lại.
"Ca!"
Huệ Nhi nói: “Ngươi trở về đi!"
Nàng sợ ca ca ở lại sẽ lại nhịn không được mà đi đánh A Ngưu.
Quân Thường Tiếu chắc chắn không thể giữ nam nhân to lớn lại, bởi vì hắn muốn cho Dạ A Ngưu và Huệ Nhi cô nương có cơ hội bồi dưỡng tình cảm, sau đó hắn phất tay nói: “Thanh Dương, tiễn khách."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro