Chương 10
Quất Đại Bạch Bạch
2024-07-20 21:44:15
Lộ Minh nói những người anh giết, đều là những người đã khiến anh ghi hận trong lòng.
Kiếp trước, anh đã g.i.ế.c những người đó mà hoàn toàn không để lại dấu vết, nếu như không phải anh để lộ vụ việc của Văn Hinh, thì cái c.h.ế.t của những người đó hoàn toàn không điều tra ra được.
Đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, nên ở kiếp này anh chắc chắn rằng mình sẽ không bị phát hiện, vì vậy liền muốn dùng thủ đoạn "lợi dụng rác rưởi".
Tôi im lặng một lúc, sau đó cười nhạt: "Không phải đã có tin tức của Văn Hinh rồi sao? Dường như em không còn gì để giúp anh nữa."
“Không!” Lộ Minh nắm lấy tay tôi, khẩn cầu nhìn tôi: "Văn Hinh vẫn chưa quay về!"
Tôi hất tay anh ra, kiêu ngạo nhìn anh: "Vậy anh muốn em làm gì? Lại giúp anh đi g.i.ế.c một người à?"
"Không cần! Em không thể làm cho mọi thứ hoàn hảo, xin em đừng nhúng tay vào." Lộ Minh nắm chặt cánh tay tôi, có vẻ như anh rất sợ tôi sẽ vì anh mà đi g.i.ế.c người.
"Vậy tóm lại anh muốn em làm gì, anh nói đi."
Lộ Minh nhìn tôi một lúc: "Dùng khả năng của em, giúp anh giấu đi bố mẹ của Văn Hinh."
Không cần tôi g.i.ế.c người, mà là muốn tôi giúp bắt cóc người.
Nếu tôi ra tay làm chuyện đó, thì Lộ Minh hoàn toàn trong sạch trong mắt Văn Hinh.
Đến khi Văn Hinh trở lại, Lộ Minh và Văn Hinh cũng sẽ không đi đến kết cục bi thảm như kiếp trước.
"Lộ Minh, vì cô ấy, anh không ngần ngại để em phải mạo hiểm sao?"
Lộ Minh có vẻ như thấy khó xử, im lặng một lúc rồi nói: “Em có tiền, có thể giúp anh giải quyết rắc rối, giúp anh thoát khỏi nghi ngờ. Em ra tay, sẽ không có bất kỳ rủi ro nào, hơn nữa chỉ có em mới có thể làm được việc này."
Đúng thế, Lộ Minh có thể g.i.ế.c người mà không để lại dấu vết, nhưng với việc bắt cóc, chỉ cần người còn sống, nhất định anh sẽ để lại dấu vết.
Kiếp trước, dù anh đã thận trọng, nhưng sau khi bắt cóc bố mẹ của Văn Hinh, kết quả là vẫn bị phát hiện?
Vì vậy, lần này dù thế nào thì anh cũng không dám mạo hiểm nữa, anh đang ép tôi phải ra tay giúp anh.
"Được, em sẽ giúp anh. Anh cũng phải nhớ rõ lời hứa của mình.”
"Đương nhiên là anh còn nhớ."
Tôi và Lộ Minh ôm chặt lấy nhau.
Thông qua gương phản chiếu, tôi nhìn thấy Lộ Minh nở nụ cười.
Nụ cười ấy, hiện lên sự tự mãn sau khi đạt được mục đích.
Quả nhiên là vậy, tôi biết, nếu Lộ Minh dễ dàng bị tôi nắm bắt như vậy, thì đó không phải là Lộ Minh.
Mấy tháng qua, anh chỉ đang diễn kịch với tôi.
Anh chỉ muốn lợi dụng tôi, khiến tôi trở thành một phần của kế hoạch của anh.
Từ đầu đến cuối, Lộ Minh chưa bao giờ tin tưởng tôi.
Vòng thứ nhất của ván cược này, ai thắng ai thua, vẫn chưa biết được.
12.
Tôi đã đồng ý giúp anh, vậy nên việc này vẫn phải thực hiện.
Trên đường đi đến sân bay, bố mẹ của Văn Hinh đã mất tích.
Tôi đã bí mật đưa hai ông bà đó đến và sắp xếp cho họ trốn ở trong biệt thự.
Đây là căn biệt thự nằm ở khu dân cư thưa thớt, có diện tích lớn, người thì ít, rất thuận lợi cho việc giấu người.
Tất cả những chuyện này đều được tiến hành dưới sự theo dõi của Lộ Minh.
Khi anh tự mình xác nhận tình hình của bố mẹ Văn Hinh, anh ôm lấy tôi, không ngừng nói cảm ơn tôi.
Sau đó, Lộ Minh tiếp tục theo dõi tin tức của Văn Hinh, sau khi biết cô ấy đã xuất hiện ở Sơn Thành, anh lập tức đi đến đó.
Hai ngày sau, Lộ Minh cùng Văn Hinh trở về nhà.
Khi Văn Hinh nhìn thấy tôi mặc bộ đồ ngủ, dáng vẻ giống như bà chủ nhà, liền thay đổi sắc mặt.
Gương mặt cô phờ phạc, lên tiếng chất vấn Lộ Minh: "Cô ta là ai?"
Tôi nghĩ Lộ Minh sẽ bịa ra vài lời nói dối để dỗ dành Văn Hinh, không ngờ anh chỉ cười cười, trông anh cười thật hèn hạ, rồi anh nói những từ như muốn chọc tức Văn Hinh: "Cô ấy là vợ anh, Lâm Nhân Nhân.”
Văn Hinh đã cảm thấy nhục nhã, định quay lưng rời đi.
Lộ Minh cũng không níu cô lại, bình tĩnh nói: "Nếu em muốn tìm được bố mẹ, thì phải nhờ vào khả năng của cô ấy."
Tôi thầm chửi rủa trong lòng, lời vừa rồi mà đem đi dỗ dành một đứa trẻ, chưa chắc nó đã tin.
Nếu là một vụ bắt cóc thật, thì trước tiên người ta sẽ báo cảnh sát đúng không?
Đương nhiên, Lộ Minh sẽ không nghĩ như vậy, anh đã quá tự tin, tự tin đến mức anh không hề coi cảnh sát ra gì.
Bởi vì anh nghĩ rằng người khác cũng giống như anh, sẽ tin tưởng vào khả năng của những người có tiền tài và thế lực.
Cũng may là tôi với Văn Hinh đã chuẩn bị sẵn cho vở kịch này, tất nhiên sẽ đi theo kế hoạch của Lộ Minh.
Thật đúng như vậy, Văn Hinh nhục nhã quay người lại, đi thẳng đến trước mặt tôi, cúi đầu nhỏ giọng nói với tôi: "Xin cô, hãy giúp tôi, giúp tôi tìm bố mẹ mình."
Tôi nhìn Văn Hinh đang lảo đảo ở trước mặt, dù biết là Văn Hinh đang diễn kịch, nhưng trong lòng tôi vẫn trào dâng lên nỗi đau xót.
Tôi cố kiểm soát cảm xúc trên khuôn mặt, làm ra thái độ cần có khi đối mặt với tình địch, chán ghét nói: "Tôi chỉ có thể nghe theo Lộ Minh thôi."
Nghe thấy lời này, trên mặt Lộ Minh tràn đầy đắc ý và tự mãn.
Kiếp trước, anh đã g.i.ế.c những người đó mà hoàn toàn không để lại dấu vết, nếu như không phải anh để lộ vụ việc của Văn Hinh, thì cái c.h.ế.t của những người đó hoàn toàn không điều tra ra được.
Đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, nên ở kiếp này anh chắc chắn rằng mình sẽ không bị phát hiện, vì vậy liền muốn dùng thủ đoạn "lợi dụng rác rưởi".
Tôi im lặng một lúc, sau đó cười nhạt: "Không phải đã có tin tức của Văn Hinh rồi sao? Dường như em không còn gì để giúp anh nữa."
“Không!” Lộ Minh nắm lấy tay tôi, khẩn cầu nhìn tôi: "Văn Hinh vẫn chưa quay về!"
Tôi hất tay anh ra, kiêu ngạo nhìn anh: "Vậy anh muốn em làm gì? Lại giúp anh đi g.i.ế.c một người à?"
"Không cần! Em không thể làm cho mọi thứ hoàn hảo, xin em đừng nhúng tay vào." Lộ Minh nắm chặt cánh tay tôi, có vẻ như anh rất sợ tôi sẽ vì anh mà đi g.i.ế.c người.
"Vậy tóm lại anh muốn em làm gì, anh nói đi."
Lộ Minh nhìn tôi một lúc: "Dùng khả năng của em, giúp anh giấu đi bố mẹ của Văn Hinh."
Không cần tôi g.i.ế.c người, mà là muốn tôi giúp bắt cóc người.
Nếu tôi ra tay làm chuyện đó, thì Lộ Minh hoàn toàn trong sạch trong mắt Văn Hinh.
Đến khi Văn Hinh trở lại, Lộ Minh và Văn Hinh cũng sẽ không đi đến kết cục bi thảm như kiếp trước.
"Lộ Minh, vì cô ấy, anh không ngần ngại để em phải mạo hiểm sao?"
Lộ Minh có vẻ như thấy khó xử, im lặng một lúc rồi nói: “Em có tiền, có thể giúp anh giải quyết rắc rối, giúp anh thoát khỏi nghi ngờ. Em ra tay, sẽ không có bất kỳ rủi ro nào, hơn nữa chỉ có em mới có thể làm được việc này."
Đúng thế, Lộ Minh có thể g.i.ế.c người mà không để lại dấu vết, nhưng với việc bắt cóc, chỉ cần người còn sống, nhất định anh sẽ để lại dấu vết.
Kiếp trước, dù anh đã thận trọng, nhưng sau khi bắt cóc bố mẹ của Văn Hinh, kết quả là vẫn bị phát hiện?
Vì vậy, lần này dù thế nào thì anh cũng không dám mạo hiểm nữa, anh đang ép tôi phải ra tay giúp anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, em sẽ giúp anh. Anh cũng phải nhớ rõ lời hứa của mình.”
"Đương nhiên là anh còn nhớ."
Tôi và Lộ Minh ôm chặt lấy nhau.
Thông qua gương phản chiếu, tôi nhìn thấy Lộ Minh nở nụ cười.
Nụ cười ấy, hiện lên sự tự mãn sau khi đạt được mục đích.
Quả nhiên là vậy, tôi biết, nếu Lộ Minh dễ dàng bị tôi nắm bắt như vậy, thì đó không phải là Lộ Minh.
Mấy tháng qua, anh chỉ đang diễn kịch với tôi.
Anh chỉ muốn lợi dụng tôi, khiến tôi trở thành một phần của kế hoạch của anh.
Từ đầu đến cuối, Lộ Minh chưa bao giờ tin tưởng tôi.
Vòng thứ nhất của ván cược này, ai thắng ai thua, vẫn chưa biết được.
12.
Tôi đã đồng ý giúp anh, vậy nên việc này vẫn phải thực hiện.
Trên đường đi đến sân bay, bố mẹ của Văn Hinh đã mất tích.
Tôi đã bí mật đưa hai ông bà đó đến và sắp xếp cho họ trốn ở trong biệt thự.
Đây là căn biệt thự nằm ở khu dân cư thưa thớt, có diện tích lớn, người thì ít, rất thuận lợi cho việc giấu người.
Tất cả những chuyện này đều được tiến hành dưới sự theo dõi của Lộ Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi anh tự mình xác nhận tình hình của bố mẹ Văn Hinh, anh ôm lấy tôi, không ngừng nói cảm ơn tôi.
Sau đó, Lộ Minh tiếp tục theo dõi tin tức của Văn Hinh, sau khi biết cô ấy đã xuất hiện ở Sơn Thành, anh lập tức đi đến đó.
Hai ngày sau, Lộ Minh cùng Văn Hinh trở về nhà.
Khi Văn Hinh nhìn thấy tôi mặc bộ đồ ngủ, dáng vẻ giống như bà chủ nhà, liền thay đổi sắc mặt.
Gương mặt cô phờ phạc, lên tiếng chất vấn Lộ Minh: "Cô ta là ai?"
Tôi nghĩ Lộ Minh sẽ bịa ra vài lời nói dối để dỗ dành Văn Hinh, không ngờ anh chỉ cười cười, trông anh cười thật hèn hạ, rồi anh nói những từ như muốn chọc tức Văn Hinh: "Cô ấy là vợ anh, Lâm Nhân Nhân.”
Văn Hinh đã cảm thấy nhục nhã, định quay lưng rời đi.
Lộ Minh cũng không níu cô lại, bình tĩnh nói: "Nếu em muốn tìm được bố mẹ, thì phải nhờ vào khả năng của cô ấy."
Tôi thầm chửi rủa trong lòng, lời vừa rồi mà đem đi dỗ dành một đứa trẻ, chưa chắc nó đã tin.
Nếu là một vụ bắt cóc thật, thì trước tiên người ta sẽ báo cảnh sát đúng không?
Đương nhiên, Lộ Minh sẽ không nghĩ như vậy, anh đã quá tự tin, tự tin đến mức anh không hề coi cảnh sát ra gì.
Bởi vì anh nghĩ rằng người khác cũng giống như anh, sẽ tin tưởng vào khả năng của những người có tiền tài và thế lực.
Cũng may là tôi với Văn Hinh đã chuẩn bị sẵn cho vở kịch này, tất nhiên sẽ đi theo kế hoạch của Lộ Minh.
Thật đúng như vậy, Văn Hinh nhục nhã quay người lại, đi thẳng đến trước mặt tôi, cúi đầu nhỏ giọng nói với tôi: "Xin cô, hãy giúp tôi, giúp tôi tìm bố mẹ mình."
Tôi nhìn Văn Hinh đang lảo đảo ở trước mặt, dù biết là Văn Hinh đang diễn kịch, nhưng trong lòng tôi vẫn trào dâng lên nỗi đau xót.
Tôi cố kiểm soát cảm xúc trên khuôn mặt, làm ra thái độ cần có khi đối mặt với tình địch, chán ghét nói: "Tôi chỉ có thể nghe theo Lộ Minh thôi."
Nghe thấy lời này, trên mặt Lộ Minh tràn đầy đắc ý và tự mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro