Đả thông hai Th...
2024-12-04 01:06:49
Đối mặt Lục Binh gào thét, sắc mặt Lục Minh bình tĩnh, quát lạnh:
- Chó ngoan không cản đường, cút!
- Muốn chết, đập nát miệng của hắn cho ta!
Lục Binh gầm lên.
- Vâng, Binh thiếu!
Hai người sau lưng Lục Binh cũng là người trẻ tuổi, mười sáu mười bảy tuổi, giống như Lục Binh, đến từ chi tộc thứ năm.
Hai người lao về phía Lục Minh, một người trong đó cười lạnh nói:
- Lục Minh, ngươi còn tưởng mình là truyền nhân Lục gia chủ mạch, là Lục gia thiếu chủ sao? Hôm nay ngươi bất quá là một phế vật, phế vật ngay cả người hầu cũng không bằng mà thôi, hiện tại chúng ta sẽ cho ngươi thanh tỉnh nhận rõ mình, có ít người không phải ngươi có thể đắc tội được.
- Thiếu gia!
Khuôn mặt Thu Nguyệt trắng bệch, đôi bàn tay nhỏ bé chặt chẽ nắm lấy ống tay áo Lục Minh.
- Không cần sợ, hai con chó mà thôi, ngươi cảm thấy thiếu gia ngươi sẽ không đối phó được?
Lục Minh sờ đầu Thu Nguyệt, khẽ cười nói.
Lời này đương nhiên truyền vào trong tai hai người trẻ tuổi kia.
Lập tức...
- Phế vật!
- Muốn chết!
Hai người nổi giận gầm lên, nhao nhao đánh về phía Lục Minh, quyền phong gào thét, oanh đến mặt Lục Minh.
Tuy hai người đều là võ giả bình thường, nhưng một cái đả thông bảy đường kinh mạch, một cái đả thông tám đường kinh mạch, sau khi liên thủ, thanh thế còn không kém.
Hai người, kể cả Lục Binh, khóe miệng đều cười lạnh, giống như thấy được bộ dáng Lục Minh bị đánh thành đầu heo.
- Cút trở về cho ta!
Thời điểm nắm đấm hai người muốn hạ xuống, Lục Minh quát lạnh, sau đó tát ra.
Một tát này, nhanh như thiểm điện, chỉ nghe hai tiếng “BA~ BA~”, sau đó hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra, hai thân ảnh mang theo huyết thủy cùng hơn mười cái răng bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất.
- Mặt của ta, hàm răng của ta!
Hai người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, một bên mặt cao cao sưng lên, huyết thủy không ngừng từ trong miệng chảy ra, hàm răng chỉ còn lại một nửa.
Lục Binh ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Minh.
Lục Minh, cái phế vật này, một tát quất bay hai cao thủ dưới tay hắn? Làm sao có thể?
- Lục Binh, ngươi há miệng ngậm miệng nói ta là phế vật, còn nói muốn đập nát miệng của ta, hiện tại miệng hai con chó của ngươi đã nát, hiện tại đến phiên ngươi.
Lục Minh nhìn về phía Lục Binh, lạnh lùng nói.
- Lục Minh, ta không biết ngươi đi vận khí cứt chó gì, đã nhận được thiên tài địa bảo gì, để ngươi có thể tu luyện, tu vi tiến nhanh, nhưng ngươi cho rằng đánh bại hai phế vật kia, là có thể giao thủ với ta? Thật ngây thơ, ta là Võ Sĩ huyết mạch.
Lục Binh hít sâu một hơi, lại để cho mình khôi phục bình tĩnh.
Lục Minh có thể tu luyện, thì thế nào? Chỉ là một võ giả bình thường không thể thức tỉnh huyết mạch mà thôi, mà hắn là võ giả huyết mạch đã thức tỉnh huyết mạch cấp hai.
- Lục Minh, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là võ giả huyết mạch.
Lục Binh hét lớn, sau lưng hắn lóe lên huyết quang, một cự lang màu đỏ rực hiện ra, đạp không mà đi, uy phong lẫm lẫm.
- Liệt Lang quyền!
Lục Binh hét lớn, sải bước đi ra, như lang sói oanh về phía Lục Minh.
- Thông Mạch hậu kỳ đỉnh phong, huyết mạch cấp hai sao? Ta ngược lại muốn nhìn ngươi mạnh bao nhiêu!
Trong mắt Lục Minh lóe lên tinh quang.
Mũi chân đạp mạnh, thân eo uốn éo, Viêm Long Quyền oanh kích ra.
Phanh!
Nắm đấm của Lục Minh và Lục Binh đụng vào nhau.
Két sát!
Sau một tiếng nổ vang, lập tức vang lên thanh âm cốt cách đứt gãy.
Sau đó Lục Binh lấy tốc độ càng nhanh hơn vọt tới bay trở về, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, ôm tay phải hét thảm.
- Võ Sĩ huyết mạch, chỉ có chút lực lượng này?
Lục Minh khinh thường cười cười, ánh mắt băng hàn, từng bước một đi về phía Lục Binh.
Lục Binh hoảng hốt, thân hình không ngừng lết về phía sau, hô to:
- Lục Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng xằng bậy.
- Không có gì, ăn cướp, hiện tại, thứ đáng giá trên người của ngươi đều giao ra đây!
Ánh mắt Lục Minh đầy hàn ý nói.
- Ngươi mơ tưởng!
Lục Binh gào thét.
- Đã như thế, ta đập nát miệng của ngươi vậy.
Lục Minh cười lạnh, giơ chân lên, muốn đạp xuống mặt Lục Binh.
Thấy Lục Minh thực động thủ, Lục Binh rốt cục sợ, hét lớn:
- Chờ chút, ta cho, ta đều cho ngươi.
Nói thật, tiền trên người Lục Binh còn không ít, đến hơn ba nghìn lượng bạc, đau lòng giao cho Lục Minh.
- Chỉ có chút này!
Lục Minh bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ thu vào.
Này để cho Lục Binh thiếu chút nữa thổ huyết, ba ngàn lượng còn ít, hắn một hậu bối Lục gia, có thể có ba ngàn lượng đã rất tốt.
- Lúc này đây tha ngươi, nhưng có lần nữa mà nói... cũng không phải mấy lượng bạc có thể dọn dẹp.
Ánh mắt Lục Minh lạnh như băng lưu lại một câu, sau đó mang theo Thu Nguyệt rời đi.
Lục Binh dù sao cũng là nhi tử mạch chủ, hiện tại Lục Minh thật làm gì hắn mà nói, mạch chủ thứ năm tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hắn ngược lại không sợ, nhưng không thể không cân nhắc cho Lý Bình và Thu Nguyệt.
- Đáng giận, Binh thiếu, tiểu tử Lục Minh này kiêu ngạo như vậy, chúng ta trở về bẩm báo mạch chủ, mời lão nhân gia ra tay giáo huấn Lục Minh.
Một thanh niên đi đến bên người Lục Binh hung dữ nói.
- Ngươi ngu ngốc sao, còn ngại mất mặt ném không đủ sao? Nếu bị người khác biết rõ ta bị phế vật Lục Minh đả bại, vậy ta còn có mặt mũi lăn lộn sao? Ta nói cho các ngươi biết, chuyện ngày hôm nay, các ngươi ai cũng không được nói nửa chữ.
Lục Binh quát lớn.
- Đúng, đúng, Binh thiếu, chúng ta một chữ cũng sẽ không nói.
Hai người kia vội vàng gật đầu.
- Hừ!
Lục Binh hừ lạnh, nói:
- Còn một tháng nữa là tộc hội, tiểu tử Lục Minh này đã có thể tu luyện, đến lúc đó nhất định sẽ tranh chấp với Lục Dao, khi đó, đám người Đại Trưởng lão tự nhiên sẽ ra tay với Lục Minh, còn cần chúng ta tự mình động thủ?
- Binh thiếu cao kiến.
Hai tùy tùng lập tức mã thí tâng bốc.
Sau đó ba người lặng lẽ rời khỏi đây.
Sau khi đám người Lục Binh rời đi, một thân ảnh dáng vẻ thướt tha mềm mại xuất hiện trong ngõ hẻm.
Không phải Mục Lan thì có thể là ai?
- Khanh khách, thú vị, nguyên lai là phế vật nổi danh Lục gia, xem ra tất cả mọi người đều bị ngươi lừa!
Sau khi nói nhỏ một tiếng, thân hình Mục Lan lóe lên, biến mất vô tung.
...
Trở lại chỗ ở, giao Bổ Huyết Đan cho Thu Nguyệt, Lục Minh trở lại phòng, tiến vào trong Chí Tôn Thần Điện.
Sau đó Lục Minh bắt đầu nuốt Long Hổ Đan, trùng kích Thần mạch thứ hai.
Thần mạch thứ hai, càng khó đả thông hơn thứ nhất.
Lúc này đây, Lục Minh tiêu hao bốn mươi lăm viên Long Hổ Đan cấp một trung phẩm, hao tốn năm ngày, mới đả thông được Thần mạch thứ hai.
Thần mạch thứ hai đả thông, chân khí trong cơ thể Lục Minh lại tăng vọt một đoạn.
- Hiện tại chân khí lực đơn thuần, có lẽ có nhất ngưu chi lực!
Thông thường chân khí lực của Võ Sĩ nhất trọng, chỉ tầm nhất ngưu chi lực, hiện tại chân khí lực của Lục Minh, đã không kém Võ Sĩ nhất trọng rồi.
- Hiện tại, tiếp tục.
Sau đó Lục Minh bắt đầu trùng kích Thần mạch thứ ba.
Thần mạch thứ ba cũng khó khăn nhất.
Trọn vẹn hao phí mười ngày, luyện hóa 70 viên Long Hổ Đan, mới thành công đả thông Thần mạch thứ ba.
Thời điểm Thần mạch thứ ba đả thông, quang điểm trên người Lục Minh sáng lên, 108 huyệt đạo như ngôi sao bầu trời, tản mát ra hào quang chói mắt.
108 đại huyệt, mười hai kinh mạch, tạo thành vòng tuần hoàn nguyên vẹn, chân khí mãnh liệt bành trướng lao nhanh, vô cùng hùng hậu.
- Thật mạnh, đả thông ba đường Thần mạch, lại cường đại hơn hai Thần mạch nhiều như vậy?
Lục Minh cảm thụ được lực lượng trong cơ thể, phấn chấn không thôi.
Ba Thần mạch, cùng hai Thần mạch, tuy chỉ thua kém một đường, nhưng chênh lệch trong đó lại ngày đêm khác biệt.
Ba đường, đại biểu viên mãn, hai cái, cuối cùng vẫn có chỗ thiếu hụt.
Hiện tại Lục Minh cảm giác, hắn tùy thời có thể ngưng tụ ra luồng khí xoáy, bước vào Võ Sĩ cảnh.
- Còn không được, còn không có Chiến Long Chân Quyết tầng thứ hai!
Lục Minh ngăn chặn ý nghĩ kia, sau đó đưa ánh mắt về phía bình đài thứ hai trên 99 bậc thang.
- Lúc này đây, hẳn có thể lên rồi?
Lục Minh đứng dậy, đi về phía bình đài thứ hai.
Rất nhanh, hắn đứng ở trên bậc thang thứ chín mươi chín, lúc trước hắn là bị ngăn ở chỗ này.
Nhưng hiện tại không có lực cản, Lục Minh dễ dàng bước lên bình đài thứ hai.
- Chó ngoan không cản đường, cút!
- Muốn chết, đập nát miệng của hắn cho ta!
Lục Binh gầm lên.
- Vâng, Binh thiếu!
Hai người sau lưng Lục Binh cũng là người trẻ tuổi, mười sáu mười bảy tuổi, giống như Lục Binh, đến từ chi tộc thứ năm.
Hai người lao về phía Lục Minh, một người trong đó cười lạnh nói:
- Lục Minh, ngươi còn tưởng mình là truyền nhân Lục gia chủ mạch, là Lục gia thiếu chủ sao? Hôm nay ngươi bất quá là một phế vật, phế vật ngay cả người hầu cũng không bằng mà thôi, hiện tại chúng ta sẽ cho ngươi thanh tỉnh nhận rõ mình, có ít người không phải ngươi có thể đắc tội được.
- Thiếu gia!
Khuôn mặt Thu Nguyệt trắng bệch, đôi bàn tay nhỏ bé chặt chẽ nắm lấy ống tay áo Lục Minh.
- Không cần sợ, hai con chó mà thôi, ngươi cảm thấy thiếu gia ngươi sẽ không đối phó được?
Lục Minh sờ đầu Thu Nguyệt, khẽ cười nói.
Lời này đương nhiên truyền vào trong tai hai người trẻ tuổi kia.
Lập tức...
- Phế vật!
- Muốn chết!
Hai người nổi giận gầm lên, nhao nhao đánh về phía Lục Minh, quyền phong gào thét, oanh đến mặt Lục Minh.
Tuy hai người đều là võ giả bình thường, nhưng một cái đả thông bảy đường kinh mạch, một cái đả thông tám đường kinh mạch, sau khi liên thủ, thanh thế còn không kém.
Hai người, kể cả Lục Binh, khóe miệng đều cười lạnh, giống như thấy được bộ dáng Lục Minh bị đánh thành đầu heo.
- Cút trở về cho ta!
Thời điểm nắm đấm hai người muốn hạ xuống, Lục Minh quát lạnh, sau đó tát ra.
Một tát này, nhanh như thiểm điện, chỉ nghe hai tiếng “BA~ BA~”, sau đó hai tiếng kêu thảm thiết truyền ra, hai thân ảnh mang theo huyết thủy cùng hơn mười cái răng bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất.
- Mặt của ta, hàm răng của ta!
Hai người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, một bên mặt cao cao sưng lên, huyết thủy không ngừng từ trong miệng chảy ra, hàm răng chỉ còn lại một nửa.
Lục Binh ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Minh.
Lục Minh, cái phế vật này, một tát quất bay hai cao thủ dưới tay hắn? Làm sao có thể?
- Lục Binh, ngươi há miệng ngậm miệng nói ta là phế vật, còn nói muốn đập nát miệng của ta, hiện tại miệng hai con chó của ngươi đã nát, hiện tại đến phiên ngươi.
Lục Minh nhìn về phía Lục Binh, lạnh lùng nói.
- Lục Minh, ta không biết ngươi đi vận khí cứt chó gì, đã nhận được thiên tài địa bảo gì, để ngươi có thể tu luyện, tu vi tiến nhanh, nhưng ngươi cho rằng đánh bại hai phế vật kia, là có thể giao thủ với ta? Thật ngây thơ, ta là Võ Sĩ huyết mạch.
Lục Binh hít sâu một hơi, lại để cho mình khôi phục bình tĩnh.
Lục Minh có thể tu luyện, thì thế nào? Chỉ là một võ giả bình thường không thể thức tỉnh huyết mạch mà thôi, mà hắn là võ giả huyết mạch đã thức tỉnh huyết mạch cấp hai.
- Lục Minh, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là võ giả huyết mạch.
Lục Binh hét lớn, sau lưng hắn lóe lên huyết quang, một cự lang màu đỏ rực hiện ra, đạp không mà đi, uy phong lẫm lẫm.
- Liệt Lang quyền!
Lục Binh hét lớn, sải bước đi ra, như lang sói oanh về phía Lục Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thông Mạch hậu kỳ đỉnh phong, huyết mạch cấp hai sao? Ta ngược lại muốn nhìn ngươi mạnh bao nhiêu!
Trong mắt Lục Minh lóe lên tinh quang.
Mũi chân đạp mạnh, thân eo uốn éo, Viêm Long Quyền oanh kích ra.
Phanh!
Nắm đấm của Lục Minh và Lục Binh đụng vào nhau.
Két sát!
Sau một tiếng nổ vang, lập tức vang lên thanh âm cốt cách đứt gãy.
Sau đó Lục Binh lấy tốc độ càng nhanh hơn vọt tới bay trở về, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, ôm tay phải hét thảm.
- Võ Sĩ huyết mạch, chỉ có chút lực lượng này?
Lục Minh khinh thường cười cười, ánh mắt băng hàn, từng bước một đi về phía Lục Binh.
Lục Binh hoảng hốt, thân hình không ngừng lết về phía sau, hô to:
- Lục Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng xằng bậy.
- Không có gì, ăn cướp, hiện tại, thứ đáng giá trên người của ngươi đều giao ra đây!
Ánh mắt Lục Minh đầy hàn ý nói.
- Ngươi mơ tưởng!
Lục Binh gào thét.
- Đã như thế, ta đập nát miệng của ngươi vậy.
Lục Minh cười lạnh, giơ chân lên, muốn đạp xuống mặt Lục Binh.
Thấy Lục Minh thực động thủ, Lục Binh rốt cục sợ, hét lớn:
- Chờ chút, ta cho, ta đều cho ngươi.
Nói thật, tiền trên người Lục Binh còn không ít, đến hơn ba nghìn lượng bạc, đau lòng giao cho Lục Minh.
- Chỉ có chút này!
Lục Minh bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ thu vào.
Này để cho Lục Binh thiếu chút nữa thổ huyết, ba ngàn lượng còn ít, hắn một hậu bối Lục gia, có thể có ba ngàn lượng đã rất tốt.
- Lúc này đây tha ngươi, nhưng có lần nữa mà nói... cũng không phải mấy lượng bạc có thể dọn dẹp.
Ánh mắt Lục Minh lạnh như băng lưu lại một câu, sau đó mang theo Thu Nguyệt rời đi.
Lục Binh dù sao cũng là nhi tử mạch chủ, hiện tại Lục Minh thật làm gì hắn mà nói, mạch chủ thứ năm tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hắn ngược lại không sợ, nhưng không thể không cân nhắc cho Lý Bình và Thu Nguyệt.
- Đáng giận, Binh thiếu, tiểu tử Lục Minh này kiêu ngạo như vậy, chúng ta trở về bẩm báo mạch chủ, mời lão nhân gia ra tay giáo huấn Lục Minh.
Một thanh niên đi đến bên người Lục Binh hung dữ nói.
- Ngươi ngu ngốc sao, còn ngại mất mặt ném không đủ sao? Nếu bị người khác biết rõ ta bị phế vật Lục Minh đả bại, vậy ta còn có mặt mũi lăn lộn sao? Ta nói cho các ngươi biết, chuyện ngày hôm nay, các ngươi ai cũng không được nói nửa chữ.
Lục Binh quát lớn.
- Đúng, đúng, Binh thiếu, chúng ta một chữ cũng sẽ không nói.
Hai người kia vội vàng gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ!
Lục Binh hừ lạnh, nói:
- Còn một tháng nữa là tộc hội, tiểu tử Lục Minh này đã có thể tu luyện, đến lúc đó nhất định sẽ tranh chấp với Lục Dao, khi đó, đám người Đại Trưởng lão tự nhiên sẽ ra tay với Lục Minh, còn cần chúng ta tự mình động thủ?
- Binh thiếu cao kiến.
Hai tùy tùng lập tức mã thí tâng bốc.
Sau đó ba người lặng lẽ rời khỏi đây.
Sau khi đám người Lục Binh rời đi, một thân ảnh dáng vẻ thướt tha mềm mại xuất hiện trong ngõ hẻm.
Không phải Mục Lan thì có thể là ai?
- Khanh khách, thú vị, nguyên lai là phế vật nổi danh Lục gia, xem ra tất cả mọi người đều bị ngươi lừa!
Sau khi nói nhỏ một tiếng, thân hình Mục Lan lóe lên, biến mất vô tung.
...
Trở lại chỗ ở, giao Bổ Huyết Đan cho Thu Nguyệt, Lục Minh trở lại phòng, tiến vào trong Chí Tôn Thần Điện.
Sau đó Lục Minh bắt đầu nuốt Long Hổ Đan, trùng kích Thần mạch thứ hai.
Thần mạch thứ hai, càng khó đả thông hơn thứ nhất.
Lúc này đây, Lục Minh tiêu hao bốn mươi lăm viên Long Hổ Đan cấp một trung phẩm, hao tốn năm ngày, mới đả thông được Thần mạch thứ hai.
Thần mạch thứ hai đả thông, chân khí trong cơ thể Lục Minh lại tăng vọt một đoạn.
- Hiện tại chân khí lực đơn thuần, có lẽ có nhất ngưu chi lực!
Thông thường chân khí lực của Võ Sĩ nhất trọng, chỉ tầm nhất ngưu chi lực, hiện tại chân khí lực của Lục Minh, đã không kém Võ Sĩ nhất trọng rồi.
- Hiện tại, tiếp tục.
Sau đó Lục Minh bắt đầu trùng kích Thần mạch thứ ba.
Thần mạch thứ ba cũng khó khăn nhất.
Trọn vẹn hao phí mười ngày, luyện hóa 70 viên Long Hổ Đan, mới thành công đả thông Thần mạch thứ ba.
Thời điểm Thần mạch thứ ba đả thông, quang điểm trên người Lục Minh sáng lên, 108 huyệt đạo như ngôi sao bầu trời, tản mát ra hào quang chói mắt.
108 đại huyệt, mười hai kinh mạch, tạo thành vòng tuần hoàn nguyên vẹn, chân khí mãnh liệt bành trướng lao nhanh, vô cùng hùng hậu.
- Thật mạnh, đả thông ba đường Thần mạch, lại cường đại hơn hai Thần mạch nhiều như vậy?
Lục Minh cảm thụ được lực lượng trong cơ thể, phấn chấn không thôi.
Ba Thần mạch, cùng hai Thần mạch, tuy chỉ thua kém một đường, nhưng chênh lệch trong đó lại ngày đêm khác biệt.
Ba đường, đại biểu viên mãn, hai cái, cuối cùng vẫn có chỗ thiếu hụt.
Hiện tại Lục Minh cảm giác, hắn tùy thời có thể ngưng tụ ra luồng khí xoáy, bước vào Võ Sĩ cảnh.
- Còn không được, còn không có Chiến Long Chân Quyết tầng thứ hai!
Lục Minh ngăn chặn ý nghĩ kia, sau đó đưa ánh mắt về phía bình đài thứ hai trên 99 bậc thang.
- Lúc này đây, hẳn có thể lên rồi?
Lục Minh đứng dậy, đi về phía bình đài thứ hai.
Rất nhanh, hắn đứng ở trên bậc thang thứ chín mươi chín, lúc trước hắn là bị ngăn ở chỗ này.
Nhưng hiện tại không có lực cản, Lục Minh dễ dàng bước lên bình đài thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro