Thu Nguyệt biến...
2024-12-04 01:06:49
Bất quá Thu Nguyệt so với nửa tháng trước, đã có biến hóa rất lớn.
Nửa tháng này, Thu Nguyệt một mực dùng Bổ Huyết Đan, hôm nay đã không còn gầy yếu.
Khuôn mặt thanh lệ tựa như nước chảy phù dung, lộ ra vài phần đỏ tươi mê người, linh động mà kiều diễm.
Bộ ngực thoáng phồng lên, như nụ hoa chớm nở, tùy thời có thể tách ra.
Eo nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt, bờ mông vểnh lên rất tròn, cặp đùi đẹp thon dài, càng lộ ra duyên dáng yêu kiều, làm người khác ưa thích.
Tuyệt đối là một mỹ nhân bại hoại.
- Tin tức tốt gì?
Lục Minh cười hỏi.
- Thiếu gia, ngươi cả ngày chỉ lo tu luyện, cũng không tới xem ta, ta cho ngươi biết, ta đã đả thông bốn đường kinh mạch rồi.
Thu Nguyệt ghé vào bên tai Lục Minh nhẹ nhàng nói, một mùi thơm nhàn nhạt tiến vào mũi, cực kỳ dễ ngửi.
Phốc!
Nhưng Lục Minh căn bản không có tâm tư ngửi, trực tiếp phun ra một ngụm nước trà, con mắt thiếu chút nữa trừng ra, khó có thể tin nhìn Thu Nguyệt, hỏi:
- Thu Nguyệt, ngươi nói cái gì? ngươi đã đả thông bốn đường kinh mạch?
- Đúng vậy, thiếu gia, có gì kỳ quái sao? Kinh mạch rất dễ đả thông, ta đánh chút liền thông.
Thu Nguyệt chớp mắt to, hiếu kỳ nói.
Khóe miệng Lục Minh bắt đầu run rẩy.
Hắn nhớ rõ, hơn mười ngày trước, Thu Nguyệt một mực điều trị thân thể, thẳng đến ba ngày trước, Lục Minh mới truyền cho Thu Nguyệt Tụ Khí Công, dạy nàng làm sao thông mạch.
Nhưng mới ba ngày, Thu Nguyệt liền đả thông bốn đường kinh mạch, hơn nữa huyết mạch còn chưa thức tỉnh, dùng vẫn là đồ bỏ Tụ Khí Công, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Còn có, cái gì gọi là “đánh chút liền thông”, đây không phải tiết tấu muốn giận điên người sao?
Chẳng lẽ Thu Nguyệt là tuyệt thế thiên tài tu luyện Võ Đạo? Lòng Lục Minh có chút lửa nóng.
- Khục khục, không có gì, Thu Nguyệt, vậy ngươi có thể cảm giác được lực lượng huyết mạch không?
Lục Minh ho khan vài tiếng, sau đó hỏi.
- Lực lượng huyết mạch, không biết vì cái gì, cảm giác không thấy a?
Thu Nguyệt cũng có chút nghi hoặc.
Lục Minh suy tư thoáng một phát, nói:
- Thu Nguyệt, ngươi đến phòng ta, ta giúp ngươi kiểm tra.
- Ân, tốt!
Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Thu Nguyệt hơi ửng hồng.
Đi vào phòng Lục Minh, hai người ngồi trên giường.
Lục Minh chuẩn bị giúp Thu Nguyệt kiểm tra huyết mạch, tuy không thể chuẩn xác kiểm tra ra tình huống huyết mạch, nhưng ít nhiều có thể biết một chút.
- Thiếu gia, kiểm tra như thế nào?
Thu Nguyệt thấp thỏm không yên, hai tay giãy dụa, khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi.
Bộ dáng của Thu Nguyệt như thế, hết sức khả ái, trong nội tâm Lục Minh không khỏi rung động, lộ ra nụ cười xấu xa, nói:
- Đương nhiên là cởi quần áo ra kiểm tra rồi.
- Hả? Cởi quần áo?
Thu Nguyệt thét kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn nhỏ ra huyết, ngay cả tai cũng đỏ tía, đôi bàn tay nhỏ bé cầm lấy xiêm y của mình, hiển nhiên là rất khẩn trương.
- Ha ha, nha đầu ngốc, nói giỡn thôi, chỉ cần ta đưa chân khí vào lưng ngươi là được rồi.
Lục Minh cười ha ha.
Thu Nguyệt đỏ mặt nói:
- Thiếu gia, ngươi xấu lắm.
- Được rồi, bắt đầu đi.
Lục Minh cười cười, sau đó xòe bàn tay ra, dán ở trên lưng Thu Nguyệt.
Tuy cách quần áo, nhưng vẫn cảm giác được ôn nhuận, mà Thu Nguyệt giống như bị chạm điện, thân thể run lên, trong miệng ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt to ngập nước liếc nhìn Lục Minh, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Lục Minh hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, sau đó chân khí chậm rãi rót vào xương sống Thu Nguyệt.
Sau đó bàn tay Lục Minh theo phần lưng của Thu Nguyệt nhẹ nhàng đẩy lên, để kích thích huyết mạch, xem xét tình huống.
Đúng lúc này, Lục Minh biến sắc, bởi vì hắn ở trong xương sống của Thu Nguyệt, cảm giác được lực cản cường đại, trở ngại chân khí của hắn vận hành.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Minh nhíu mày, sau đó tăng lớn chân khí đưa vào.
Đúng lúc này, dị biến đột phát.
Chỗ xương sống của Thu Nguyệt, đột nhiên toát ra hào quang màu đỏ chướng mắt, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại hiện lên, vọt về phía Lục Minh.
Cỗ lực lượng này, Lục Minh căn bản không cách nào chống cự, oanh… Lục Minh bị cỗ lực lượng này đánh bay, đâm vào trên vách tường.
Mà trong nháy mắt đó, ánh sáng màu đỏ liền biến mất vô tung vô ảnh, giống như hết thảy chưa từng phát sinh.
- Thiếu gia!
Thu Nguyệt sợ hãi, vội vàng nhảy xuống giường đi đỡ Lục Minh.
- Ta không sao!
Lục Minh đứng dậy, ngoại trừ khí huyết lăn lộn, thì không có chuyện gì khác.
Vừa rồi xương sống của Thu Nguyệt tuôn ra lực lượng mặc dù mạnh, nhưng không có lực sát thương.
- Thiếu gia không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết.
Thu Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực nói.
Lục Minh lại cau mày, hắn dám khẳng định, Thu Nguyệt có huyết mạch, chỉ là rất kỳ quái, lại có thể sinh ra lực lượng đánh bay hắn, đây quả thực mới nghe lần đầu.
Thấy Lục Minh nhíu mày, Thu Nguyệt biết Lục Minh vì huyết mạch của nàng mà phiền não, dịu dàng nói:
- Thiếu gia, nếu Thu Nguyệt không thể thức tỉnh huyết mạch, quên đi, đúng rồi thiếu gia, ta đi nấu cơm.
Nói xong, Thu Nguyệt mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thu Nguyệt đi rồi, Lục Minh suy tư một phen, cũng nghĩ không thông, chỉ có thể tạm thời buông, về sau có rảnh điều tra thêm điển tịch, xem có ghi chép tương tự hay không.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Minh trở về phòng, lần nữa tiến vào Chí Tôn Thần Điện.
Còn có hai ngày là tộc hội, Lục Minh ý định dùng Linh Nguyên Đan để chạy nước rút cuối cùng.
Linh Nguyên Đan, đan dược cấp ba, người bình thường muốn ở trong hai ngày hoàn toàn luyện hóa, đó là không có khả năng, là dược ba phần độc, phàm là đan dược, đều có tạp chất, độc tố ở bên trong, cần thời gian luyện hóa, nhưng đối với Lục Minh mà nói, cái này không phải vấn đề.
Nuốt Linh Nguyên Đan, Lục Minh bắt đầu vận chuyển Chiến Long Chân Quyết.
Chỗ xương sống truyền đến lực hấp dẫn cường đại, hấp thu dược lực của Linh Nguyên Đan vào, sau đó cho ra năng lượng tinh thuần.
Trong đan điền, luồng khí xoáy nhanh chóng xoay tròn, hấp thu cổ năng lượng này.
Tu vi của Lục Minh nhanh chóng tăng lên.
Hai ngày đảo mắt liền qua.
Lục gia tộc hội, rốt cục đã đến.
- Lục Dao, Đại Trưởng lão, ta sẽ cho các ngươi một niềm vui ngoài ý muốn.
Lục Minh từ trong tu luyện mở mắt, cảm thụ được chân khí bành trướng trong cơ thể, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Ra Chí Tôn Thần Điện, đi vào trong sân.
- Ồ? Sao mẹ và Thu Nguyệt đều không ở nhà?
Nhìn xung quanh một chút, Lục Minh phát hiện Lý Bình và Thu Nguyệt đều không ở nhà.
Theo lý thuyết không có khả năng, hôm nay là tộc hội, Lý Bình cùng Thu Nguyệt khẳng định ở chỗ này chờ hắn.
- Nhanh lên, nhanh giặt rửa, giặt rửa hết những quần áo này, thì tới nhà vệ sinh quét dọn.
Lúc này bên cạnh vang lên tiếng bén nhọn giống như vịt kêu.
Chỗ ở của Lục Minh, trước kia là người hầu ở, cho nên bên cạnh tự nhiên là người hầu ở, cũng là địa phương làm việc.
- Các ngươi hơi quá đáng, bảo chúng ta giặt quần áo thì cũng thôi, còn muốn chúng ta dọn nhà vệ sinh, phu nhân nhà ta là phu nhân gia chủ, các ngươi hơi quá đáng, ta muốn tới Trưởng Lão Viện cáo trạng các ngươi.
Lúc này một tiếng kêu khẽ vang lên.
Oanh!
Âm thanh này như tiếng sấm vang lên bên tai Lục Minh, con mắt hắn đỏ bừng, lửa giận bay thẳng lồng ngực.
Bởi vì thanh âm này là của Thu Nguyệt, mà phu nhân trong miệng nàng, tự nhiên là mẫu thân của Lục Minh, Lý Bình.
Những người hầu này kêu Lý Bình cùng Thu Nguyệt giặt quần áo, thậm chí còn muốn dọn nhà vệ sinh? Đáng chết!
Thân hình Lục Minh khẽ động, phóng về phía bên cạnh.
Nửa tháng này, Thu Nguyệt một mực dùng Bổ Huyết Đan, hôm nay đã không còn gầy yếu.
Khuôn mặt thanh lệ tựa như nước chảy phù dung, lộ ra vài phần đỏ tươi mê người, linh động mà kiều diễm.
Bộ ngực thoáng phồng lên, như nụ hoa chớm nở, tùy thời có thể tách ra.
Eo nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt, bờ mông vểnh lên rất tròn, cặp đùi đẹp thon dài, càng lộ ra duyên dáng yêu kiều, làm người khác ưa thích.
Tuyệt đối là một mỹ nhân bại hoại.
- Tin tức tốt gì?
Lục Minh cười hỏi.
- Thiếu gia, ngươi cả ngày chỉ lo tu luyện, cũng không tới xem ta, ta cho ngươi biết, ta đã đả thông bốn đường kinh mạch rồi.
Thu Nguyệt ghé vào bên tai Lục Minh nhẹ nhàng nói, một mùi thơm nhàn nhạt tiến vào mũi, cực kỳ dễ ngửi.
Phốc!
Nhưng Lục Minh căn bản không có tâm tư ngửi, trực tiếp phun ra một ngụm nước trà, con mắt thiếu chút nữa trừng ra, khó có thể tin nhìn Thu Nguyệt, hỏi:
- Thu Nguyệt, ngươi nói cái gì? ngươi đã đả thông bốn đường kinh mạch?
- Đúng vậy, thiếu gia, có gì kỳ quái sao? Kinh mạch rất dễ đả thông, ta đánh chút liền thông.
Thu Nguyệt chớp mắt to, hiếu kỳ nói.
Khóe miệng Lục Minh bắt đầu run rẩy.
Hắn nhớ rõ, hơn mười ngày trước, Thu Nguyệt một mực điều trị thân thể, thẳng đến ba ngày trước, Lục Minh mới truyền cho Thu Nguyệt Tụ Khí Công, dạy nàng làm sao thông mạch.
Nhưng mới ba ngày, Thu Nguyệt liền đả thông bốn đường kinh mạch, hơn nữa huyết mạch còn chưa thức tỉnh, dùng vẫn là đồ bỏ Tụ Khí Công, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Còn có, cái gì gọi là “đánh chút liền thông”, đây không phải tiết tấu muốn giận điên người sao?
Chẳng lẽ Thu Nguyệt là tuyệt thế thiên tài tu luyện Võ Đạo? Lòng Lục Minh có chút lửa nóng.
- Khục khục, không có gì, Thu Nguyệt, vậy ngươi có thể cảm giác được lực lượng huyết mạch không?
Lục Minh ho khan vài tiếng, sau đó hỏi.
- Lực lượng huyết mạch, không biết vì cái gì, cảm giác không thấy a?
Thu Nguyệt cũng có chút nghi hoặc.
Lục Minh suy tư thoáng một phát, nói:
- Thu Nguyệt, ngươi đến phòng ta, ta giúp ngươi kiểm tra.
- Ân, tốt!
Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Thu Nguyệt hơi ửng hồng.
Đi vào phòng Lục Minh, hai người ngồi trên giường.
Lục Minh chuẩn bị giúp Thu Nguyệt kiểm tra huyết mạch, tuy không thể chuẩn xác kiểm tra ra tình huống huyết mạch, nhưng ít nhiều có thể biết một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thiếu gia, kiểm tra như thế nào?
Thu Nguyệt thấp thỏm không yên, hai tay giãy dụa, khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi.
Bộ dáng của Thu Nguyệt như thế, hết sức khả ái, trong nội tâm Lục Minh không khỏi rung động, lộ ra nụ cười xấu xa, nói:
- Đương nhiên là cởi quần áo ra kiểm tra rồi.
- Hả? Cởi quần áo?
Thu Nguyệt thét kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn nhỏ ra huyết, ngay cả tai cũng đỏ tía, đôi bàn tay nhỏ bé cầm lấy xiêm y của mình, hiển nhiên là rất khẩn trương.
- Ha ha, nha đầu ngốc, nói giỡn thôi, chỉ cần ta đưa chân khí vào lưng ngươi là được rồi.
Lục Minh cười ha ha.
Thu Nguyệt đỏ mặt nói:
- Thiếu gia, ngươi xấu lắm.
- Được rồi, bắt đầu đi.
Lục Minh cười cười, sau đó xòe bàn tay ra, dán ở trên lưng Thu Nguyệt.
Tuy cách quần áo, nhưng vẫn cảm giác được ôn nhuận, mà Thu Nguyệt giống như bị chạm điện, thân thể run lên, trong miệng ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt to ngập nước liếc nhìn Lục Minh, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Lục Minh hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, sau đó chân khí chậm rãi rót vào xương sống Thu Nguyệt.
Sau đó bàn tay Lục Minh theo phần lưng của Thu Nguyệt nhẹ nhàng đẩy lên, để kích thích huyết mạch, xem xét tình huống.
Đúng lúc này, Lục Minh biến sắc, bởi vì hắn ở trong xương sống của Thu Nguyệt, cảm giác được lực cản cường đại, trở ngại chân khí của hắn vận hành.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Minh nhíu mày, sau đó tăng lớn chân khí đưa vào.
Đúng lúc này, dị biến đột phát.
Chỗ xương sống của Thu Nguyệt, đột nhiên toát ra hào quang màu đỏ chướng mắt, ngay sau đó, một cỗ lực lượng cường đại hiện lên, vọt về phía Lục Minh.
Cỗ lực lượng này, Lục Minh căn bản không cách nào chống cự, oanh… Lục Minh bị cỗ lực lượng này đánh bay, đâm vào trên vách tường.
Mà trong nháy mắt đó, ánh sáng màu đỏ liền biến mất vô tung vô ảnh, giống như hết thảy chưa từng phát sinh.
- Thiếu gia!
Thu Nguyệt sợ hãi, vội vàng nhảy xuống giường đi đỡ Lục Minh.
- Ta không sao!
Lục Minh đứng dậy, ngoại trừ khí huyết lăn lộn, thì không có chuyện gì khác.
Vừa rồi xương sống của Thu Nguyệt tuôn ra lực lượng mặc dù mạnh, nhưng không có lực sát thương.
- Thiếu gia không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết.
Thu Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Minh lại cau mày, hắn dám khẳng định, Thu Nguyệt có huyết mạch, chỉ là rất kỳ quái, lại có thể sinh ra lực lượng đánh bay hắn, đây quả thực mới nghe lần đầu.
Thấy Lục Minh nhíu mày, Thu Nguyệt biết Lục Minh vì huyết mạch của nàng mà phiền não, dịu dàng nói:
- Thiếu gia, nếu Thu Nguyệt không thể thức tỉnh huyết mạch, quên đi, đúng rồi thiếu gia, ta đi nấu cơm.
Nói xong, Thu Nguyệt mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thu Nguyệt đi rồi, Lục Minh suy tư một phen, cũng nghĩ không thông, chỉ có thể tạm thời buông, về sau có rảnh điều tra thêm điển tịch, xem có ghi chép tương tự hay không.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Minh trở về phòng, lần nữa tiến vào Chí Tôn Thần Điện.
Còn có hai ngày là tộc hội, Lục Minh ý định dùng Linh Nguyên Đan để chạy nước rút cuối cùng.
Linh Nguyên Đan, đan dược cấp ba, người bình thường muốn ở trong hai ngày hoàn toàn luyện hóa, đó là không có khả năng, là dược ba phần độc, phàm là đan dược, đều có tạp chất, độc tố ở bên trong, cần thời gian luyện hóa, nhưng đối với Lục Minh mà nói, cái này không phải vấn đề.
Nuốt Linh Nguyên Đan, Lục Minh bắt đầu vận chuyển Chiến Long Chân Quyết.
Chỗ xương sống truyền đến lực hấp dẫn cường đại, hấp thu dược lực của Linh Nguyên Đan vào, sau đó cho ra năng lượng tinh thuần.
Trong đan điền, luồng khí xoáy nhanh chóng xoay tròn, hấp thu cổ năng lượng này.
Tu vi của Lục Minh nhanh chóng tăng lên.
Hai ngày đảo mắt liền qua.
Lục gia tộc hội, rốt cục đã đến.
- Lục Dao, Đại Trưởng lão, ta sẽ cho các ngươi một niềm vui ngoài ý muốn.
Lục Minh từ trong tu luyện mở mắt, cảm thụ được chân khí bành trướng trong cơ thể, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Ra Chí Tôn Thần Điện, đi vào trong sân.
- Ồ? Sao mẹ và Thu Nguyệt đều không ở nhà?
Nhìn xung quanh một chút, Lục Minh phát hiện Lý Bình và Thu Nguyệt đều không ở nhà.
Theo lý thuyết không có khả năng, hôm nay là tộc hội, Lý Bình cùng Thu Nguyệt khẳng định ở chỗ này chờ hắn.
- Nhanh lên, nhanh giặt rửa, giặt rửa hết những quần áo này, thì tới nhà vệ sinh quét dọn.
Lúc này bên cạnh vang lên tiếng bén nhọn giống như vịt kêu.
Chỗ ở của Lục Minh, trước kia là người hầu ở, cho nên bên cạnh tự nhiên là người hầu ở, cũng là địa phương làm việc.
- Các ngươi hơi quá đáng, bảo chúng ta giặt quần áo thì cũng thôi, còn muốn chúng ta dọn nhà vệ sinh, phu nhân nhà ta là phu nhân gia chủ, các ngươi hơi quá đáng, ta muốn tới Trưởng Lão Viện cáo trạng các ngươi.
Lúc này một tiếng kêu khẽ vang lên.
Oanh!
Âm thanh này như tiếng sấm vang lên bên tai Lục Minh, con mắt hắn đỏ bừng, lửa giận bay thẳng lồng ngực.
Bởi vì thanh âm này là của Thu Nguyệt, mà phu nhân trong miệng nàng, tự nhiên là mẫu thân của Lục Minh, Lý Bình.
Những người hầu này kêu Lý Bình cùng Thu Nguyệt giặt quần áo, thậm chí còn muốn dọn nhà vệ sinh? Đáng chết!
Thân hình Lục Minh khẽ động, phóng về phía bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro