Gặp lại Lục Dao...
2024-12-04 01:06:49
- Lục Minh, ta biết ngươi thân là truyền nhân chủ mạch, vị trí gia chủ lại để ta kế thừa, trong nội tâm ngươi không cam lòng, nhưng điều kiện của ngươi, chính ngươi tinh tường, vị trí gia chủ, người tài lên ngồi, ngươi và ta kém quá xa, chính là thiên địa cách biệt.
- Ta và ngươi, nhất định không phải người một thế giới, thế giới của ta giờ mới bắt đầu, mà ngươi, lại nhất định bình thường, ngươi hết thảy, đã xong!
- Vậy sao? Ngươi thật đúng là tự tin, bất quá có một câu ngươi nói không sai, chúng ta không phải người một thế giới.
Lục Minh cười nhạt nói, đứng ở đó, không hề để ý tới Lục Dao.
Hắn hôm nay tới, không phải lãng phí nước miếng, mà là muốn dùng hành động thực tế nói chuyện.
- Lục Minh!
Trên chủ tọa, Đại Trưởng lão quát lạnh.
Lục Minh quay người, nhìn về phía Đại Trưởng lão, hắn ngược lại muốn nhìn lão gia hỏa này có lời gì muốn nói.
- Lục Minh, ngươi trời sinh thể yếu nhiều bệnh, không thể cô đọng chân khí, Dao nhi hảo tâm, niệm tình ngươi là truyền nhân chủ mạch, mỗi ngày ở cùng ngươi, cổ vũ ngươi, muốn cho ngươi phấn chấn... nếu có thể thức tỉnh huyết mạch như cha ngươi, vậy thì có thể kế thừa vị trí gia chủ.
- Nhưng ngươi ngay cả huyết mạch cũng không thể thức tỉnh, vị trí gia chủ, tự nhiên không thể để cho ngươi kế thừa, mà Dao nhi vừa vặn đã thức tỉnh huyết mạch cấp năm, lại được thiên tài Đoan Mộc gia ưu ái, muốn cùng Dao nhi quan hệ thông gia.
- Ngươi lại ghi hận trong lòng, chẳng những không niệm tình Dao nhi đối xử tốt với ngươi, còn có ý nghĩ xấu với Dao nhi, muốn cưỡng gian nàng, thậm chí còn muốn phá hư quan hệ thông gia của Dao nhi và Đoan Mộc gia, quả thực đáng giận, cũng được, niệm tình ngươi là truyền nhân chủ mạch, con trai độc nhất của Vân Thiên đại ca, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, hiện tại, ngươi đi xuống cho ta.
Đại Trưởng lão nhàn nhạt nói.
- Gì? Lục Minh này đáng giận như thế? Lục Dao cô nương vì chiếu cố hắn, ở cùng hắn nhiều năm, hắn lại phát rồ, lấy oán trả ơn?
- Thật đáng giận, phế vật này, khó trách là phế vật.
Người xung quanh nghe Đại Trưởng lão nói... nhao nhao nhìn hằm hằm Lục Minh.
- Lục Vân Hùng, ngươi... ngươi nói hươu nói vượn.
Trong đám người, Lý Bình tức đến toàn thân phát run, chỉ vào Đại Trưởng lão kêu lên.
- Mẹ, người như vậy, không cần tranh miệng lưỡi với hắn.
Lục Minh nhìn Lý Bình nói.
Đại Trưởng lão này, quả thực là ti tiện, rõ ràng là bọn hắn hèn hạ vô sỉ, tính kế Lục Minh ba năm, cướp lấy huyết mạch, nhưng bây giờ đổi trắng thay đen, vu oan Lục Minh muốn cưỡng gian Lục Dao, còn nói hắn muốn phá hư Lục Dao và Đoan Mộc gia quan hệ thông gia.
Đối với người như vậy, Lục Minh chẳng muốn nói cái gì, chân tướng, rất nhanh sẽ rõ ràng.
- Lại có người như thế? Quả thực là đáng giận, người như vậy, hơn nữa còn là một phế vật không thể thức tỉnh huyết mạch, lại để cho hắn ở trên đài làm gì? Còn chưa cút xuống.
Sứ giả Bạch Hổ Viện Đoan Mộc Thanh hừ lạnh.
- Ngươi là cái rễ hành gì? Tộc hội của Lục gia ta, mắc mớ gì tới ngươi?
Lục Minh liếc nhìn Đoan Mộc Thanh, một chút cũng không nể mặt.
- Lớn mật, ngươi lớn mật, ngươi biết ta là người nào không?
Đoan Mộc Thanh giận dữ đứng dậy, sát cơ lạnh lùng.
- Lục Minh, ngươi cái phế vật, ngươi lại dám đắc tội sứ giả của Huyền Nguyên Kiếm Phái Bạch Hổ Viện?
Đại Trưởng lão chỉ vào Lục Minh kêu lên.
- Hắn là người nào liên quan gì tới ta, còn có, Lục Vân Hùng, hôm nay là Lục gia tộc hội, ngươi lại muốn giúp ngoại nhân, đối phó truyền nhân chủ mạch? Ngươi coi chư vị trưởng lão hạch tâm là bài trí sao?
Lục Minh liếc Đoan Mộc Thanh và Đại Trưởng lão, chữ chữ rõ ràng, truyền khắp toàn trường.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, lúc này lá gan của Lục Minh quá lớn, lại dám đắc tội sứ giả Huyền Nguyên Kiếm Phái như vậy.
- Ngươi...
Sắc mặt Đại Trưởng lão đỏ lên.
- Được rồi, Vân Hùng, còn có sứ giả Đoan Mộc Thanh, niệm tình Lục Minh còn trẻ vô tri, chuyện này cứ định như vậy đi.
Quả nhiên, một trưởng lão hạch tâm mở miệng nói.
Bọn hắn sẽ không thiên vị ai, một lòng giữ gìn lợi ích của Lục gia.
Thậm chí bọn họ còn có thể giữ gìn lợi ích chủ mạch, bằng không lúc trước bọn hắn sẽ không hao phí tài nguyên giúp Lục Minh thức tỉnh huyết mạch.
- Đúng vậy, Đoan Mộc Thanh, ngươi so đo với một vãn bối làm gì? Không mất mặt sao?
Mục Lan liếc qua Đoan Mộc Thanh, thản nhiên nói.
- Hừ!
Đoan Mộc Thanh hừ lạnh, bất quá hắn giống như cực kỳ kiêng kị Mục Lan, không nói gì, sắc mặt khó coi ngồi xuống.
Sắc mặt Đại Trưởng lão tái nhợt ngồi xuống.
- Lục Minh, đợi Dao nhi chấp chưởng Lục gia, ta xem ngươi chết như thế nào?
Đôi mắt Đại Trưởng lão âm trầm.
- Được rồi, gia tộc không có quy định không thức tỉnh huyết mạch, thì không thể tham gia tộc hội, Lục Minh có thể tham gia, hiện tại bắt đầu.
Một trưởng lão hạch tâm tuyên bố.
- Ta và ngươi, nhất định không phải người một thế giới, thế giới của ta giờ mới bắt đầu, mà ngươi, lại nhất định bình thường, ngươi hết thảy, đã xong!
- Vậy sao? Ngươi thật đúng là tự tin, bất quá có một câu ngươi nói không sai, chúng ta không phải người một thế giới.
Lục Minh cười nhạt nói, đứng ở đó, không hề để ý tới Lục Dao.
Hắn hôm nay tới, không phải lãng phí nước miếng, mà là muốn dùng hành động thực tế nói chuyện.
- Lục Minh!
Trên chủ tọa, Đại Trưởng lão quát lạnh.
Lục Minh quay người, nhìn về phía Đại Trưởng lão, hắn ngược lại muốn nhìn lão gia hỏa này có lời gì muốn nói.
- Lục Minh, ngươi trời sinh thể yếu nhiều bệnh, không thể cô đọng chân khí, Dao nhi hảo tâm, niệm tình ngươi là truyền nhân chủ mạch, mỗi ngày ở cùng ngươi, cổ vũ ngươi, muốn cho ngươi phấn chấn... nếu có thể thức tỉnh huyết mạch như cha ngươi, vậy thì có thể kế thừa vị trí gia chủ.
- Nhưng ngươi ngay cả huyết mạch cũng không thể thức tỉnh, vị trí gia chủ, tự nhiên không thể để cho ngươi kế thừa, mà Dao nhi vừa vặn đã thức tỉnh huyết mạch cấp năm, lại được thiên tài Đoan Mộc gia ưu ái, muốn cùng Dao nhi quan hệ thông gia.
- Ngươi lại ghi hận trong lòng, chẳng những không niệm tình Dao nhi đối xử tốt với ngươi, còn có ý nghĩ xấu với Dao nhi, muốn cưỡng gian nàng, thậm chí còn muốn phá hư quan hệ thông gia của Dao nhi và Đoan Mộc gia, quả thực đáng giận, cũng được, niệm tình ngươi là truyền nhân chủ mạch, con trai độc nhất của Vân Thiên đại ca, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, hiện tại, ngươi đi xuống cho ta.
Đại Trưởng lão nhàn nhạt nói.
- Gì? Lục Minh này đáng giận như thế? Lục Dao cô nương vì chiếu cố hắn, ở cùng hắn nhiều năm, hắn lại phát rồ, lấy oán trả ơn?
- Thật đáng giận, phế vật này, khó trách là phế vật.
Người xung quanh nghe Đại Trưởng lão nói... nhao nhao nhìn hằm hằm Lục Minh.
- Lục Vân Hùng, ngươi... ngươi nói hươu nói vượn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đám người, Lý Bình tức đến toàn thân phát run, chỉ vào Đại Trưởng lão kêu lên.
- Mẹ, người như vậy, không cần tranh miệng lưỡi với hắn.
Lục Minh nhìn Lý Bình nói.
Đại Trưởng lão này, quả thực là ti tiện, rõ ràng là bọn hắn hèn hạ vô sỉ, tính kế Lục Minh ba năm, cướp lấy huyết mạch, nhưng bây giờ đổi trắng thay đen, vu oan Lục Minh muốn cưỡng gian Lục Dao, còn nói hắn muốn phá hư Lục Dao và Đoan Mộc gia quan hệ thông gia.
Đối với người như vậy, Lục Minh chẳng muốn nói cái gì, chân tướng, rất nhanh sẽ rõ ràng.
- Lại có người như thế? Quả thực là đáng giận, người như vậy, hơn nữa còn là một phế vật không thể thức tỉnh huyết mạch, lại để cho hắn ở trên đài làm gì? Còn chưa cút xuống.
Sứ giả Bạch Hổ Viện Đoan Mộc Thanh hừ lạnh.
- Ngươi là cái rễ hành gì? Tộc hội của Lục gia ta, mắc mớ gì tới ngươi?
Lục Minh liếc nhìn Đoan Mộc Thanh, một chút cũng không nể mặt.
- Lớn mật, ngươi lớn mật, ngươi biết ta là người nào không?
Đoan Mộc Thanh giận dữ đứng dậy, sát cơ lạnh lùng.
- Lục Minh, ngươi cái phế vật, ngươi lại dám đắc tội sứ giả của Huyền Nguyên Kiếm Phái Bạch Hổ Viện?
Đại Trưởng lão chỉ vào Lục Minh kêu lên.
- Hắn là người nào liên quan gì tới ta, còn có, Lục Vân Hùng, hôm nay là Lục gia tộc hội, ngươi lại muốn giúp ngoại nhân, đối phó truyền nhân chủ mạch? Ngươi coi chư vị trưởng lão hạch tâm là bài trí sao?
Lục Minh liếc Đoan Mộc Thanh và Đại Trưởng lão, chữ chữ rõ ràng, truyền khắp toàn trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, lúc này lá gan của Lục Minh quá lớn, lại dám đắc tội sứ giả Huyền Nguyên Kiếm Phái như vậy.
- Ngươi...
Sắc mặt Đại Trưởng lão đỏ lên.
- Được rồi, Vân Hùng, còn có sứ giả Đoan Mộc Thanh, niệm tình Lục Minh còn trẻ vô tri, chuyện này cứ định như vậy đi.
Quả nhiên, một trưởng lão hạch tâm mở miệng nói.
Bọn hắn sẽ không thiên vị ai, một lòng giữ gìn lợi ích của Lục gia.
Thậm chí bọn họ còn có thể giữ gìn lợi ích chủ mạch, bằng không lúc trước bọn hắn sẽ không hao phí tài nguyên giúp Lục Minh thức tỉnh huyết mạch.
- Đúng vậy, Đoan Mộc Thanh, ngươi so đo với một vãn bối làm gì? Không mất mặt sao?
Mục Lan liếc qua Đoan Mộc Thanh, thản nhiên nói.
- Hừ!
Đoan Mộc Thanh hừ lạnh, bất quá hắn giống như cực kỳ kiêng kị Mục Lan, không nói gì, sắc mặt khó coi ngồi xuống.
Sắc mặt Đại Trưởng lão tái nhợt ngồi xuống.
- Lục Minh, đợi Dao nhi chấp chưởng Lục gia, ta xem ngươi chết như thế nào?
Đôi mắt Đại Trưởng lão âm trầm.
- Được rồi, gia tộc không có quy định không thức tỉnh huyết mạch, thì không thể tham gia tộc hội, Lục Minh có thể tham gia, hiện tại bắt đầu.
Một trưởng lão hạch tâm tuyên bố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro