Biến hóa thực l...
2024-12-04 01:06:49
Tộc hội kết thúc rồi, ngày hôm sau, Lục Minh Lục Minh, Lý Bình, Thu Nguyệt lại chuyển về chủ phủ.
Đứng ở trước cửa chủ phủ, Lục Minh suy nghĩ ngàn vạn.
Tất cả những điều này, đều là biến hóa nhờ sự đề thăng của thực lực mang đến.
Nếu hắn vẫn là phế vật bị tước đoạt huyết mạch đó, như vậy đừng nói là chuyển về chủ phủ, cho dù là tính mạng của bản thân hắn cũng không được bảo đảm, mà Lý Bình và Thu Nguyệt, ngày tháng sau này, khẳng định cũng không dễ sống.
Nhưng bởi vì sự quật khởi của hắn, tất cả đều thay đổi, hắn không chỉ phá hỏng hoạch của bọn Lục Vân Hùng, Lục Dao, hơn nữa còn đoạt lại chủ phủ, cuộc sống sau này của Lý Bình cũng được bảo đảm.
Lục Minh là người thừa kế thứ nhất của Lục gia, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời có thể tiếp nhận vị trí gia chủ Lục gia.
Nhưng thế vẫn còn lâu mới đủ, tất cả vẫn chỉ là bắt đầu, ở Huyền Nguyên Kiếm Phái, Lục Minh biết, còn có khiêu chiến lớn hơn đang chờ hắn.
Hắn không thể có chút lơ là.
- Minh nhi, vào đi, phòng đã thu dọn xong rồi.
Lý Bình đi ra, tay cầm một thanh kiếm, cười nói.
Trưởng Lão Viện phái bốn thị nữ trẻ tuổi tới đây, chuyên môn hầu hạ Lý Bình và Lục Minh, cho nên rất nhanh, trong chủ phủ, đồ của đám người Lục Dao đã được dọn dẹp ra ngoài.
- Minh nhi, hiện tại ngươi võ đạo có thành tựu, cha ngươi đã lấy lại được thanh linh binh này, ngươi cầm dùng đi.
Lý Bình đưa trường kiếm trong tay cho Lục Minh.
Thanh trường kiếm này, lúc trước bị Lục Xuyên cướp lấy, hiện tại lại về tới tay bọn họ.
Lục Minh gật đầu, tiếp nhận trường kiếm, cùng Lý Bình đi vào.
Trở lại phòng, Lục Minh bắt đầu tu luyện.
Mấy ngày trước, hắn dùng linh nguyên đan, tu vi lập tức từ đỉnh phong của Võ Sĩ nhất trọng đề thăng tới Võ Sĩ tam trọng tiền kỳ, lập tức vượt qua hai cấp bậc, căn cơ khó tránh khỏi có chút bất ổn, cần củng cố một phen.
Sau khi tu luyện Chiến Long Chân Quyết mấy tiếng, Lục Minh tiến vào Chí Tôn Thần Điện, bắt đầu tu luyện võ kỹ.
Nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Một ngày này, Lục Minh đang tu luyện võ kỹ trong Chí Tôn Thần Điện, cảm giác bên ngoài có động tĩnh, liền ra khỏi Chí Tôn Thần Điện.
Vừa ra, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của Thu Nguyệt:
- Thiếu gia, Lục Binh đến bái kiến ngươi.
- Lục Binh?
Lục Minh sửng sốt, mở cửa phòng, đi ra.
Thu Nguyệt gật đầu, nói:
- Thiếu gia, có gặp không?
Lục Minh cười, nói:
- Gặp chứ, cớ sao lại không gặp!
Đi tới phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Lục Binh đang ở đó bất an đi tới đi lui.
Vừa nhìn thấy Lục Minh, trên mặt Lục Binh lộ ra nụ cười, gọi:
- Minh thiếu, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.
Chú ý thấy biến hóa trong xưng hô của Lục Binh, Lục Minh cười khẽ, tùy ý ngồi xuống thượng thủ, nói:
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Lục Binh bỗng nhiên ôm quyền cúi đầu với Lục Minh, nói:
- Minh thiếu, hôm nay đến, là để xin lỗi ngươi, trước kia là ta có mắt không tròng, không biết tài của Minh thiếu, đắc tội với Minh thiếu, hi vọng ngươi người lớn không chấp trẻ con, đừng để ở trong lòng.
- Lục Binh, là Ngũ trưởng lão bảo ngươi đến à?
Lục Minh nói.
Lục Binh cười ngượng ngùng, nói:
- Không sai, đích xác là cha ta bảo ta tới, nhưng cũng là ý của bản thân ta, Minh thiếu, ở đây có ngân phiếu năm ngàn lượng, hi vọng ngươi có thể vui lòng nhận cho.
Lục Binh lấy ra một tập ngân phiếu, đưa cho Lục Minh.
- Được, Thu Nguyệt, ngươi cầm giúp ta.
Lục Minh cười nói.
Nói thật, Lục Binh vốn không được để hắn ở trong lòng, đối phương đã tới đưa ngân phiếu xin lỗi, hắn việc gì lại không nhận?
Thu Nguyệt đi lên tiếp nhận ngân phiếu, mặt hưng phấn tới đỏ bừng, nàng chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy!
Tuy Lục Binh cực kỳ đau lòng, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, nói:
- Đa tạ Minh thiếu, vậy ta cáo từ.
- Thiếu gia, gia chủ Lý gia tới bái kiến.
Lục Binh vừa đi, thị nữ khác lại tới bẩm báo.
- Gia chủ Lý gia, Lý Phúc.
Lục Minh nhướng mày.
Hắn đối với Lý Phúc này, ấn tượng có thể nói là cực.
- Thông tri cho phu nhân chưa?
Lục Minh hỏi.
Thị nữ nói:
- Thông tri rồi.
Lúc này, Lý Bình đi tới, nói:
- Minh nhi, cữu cữu ngươi tới, gặp chút đi.
Lục Minh gật đầu, sau đó, phân phó thị nữ mang Lý Phúc vào.
- Ha ha, tiểu muội, Minh nhi, ta lại gặp các ngươi rồi.
Vừa tiến vào, Lý Phúc cười ha ha, trên mặt toàn là nụ cười vui vẻ, người không biết, còn tưởng rằng quan hệ của hắn và bọn Lục Minh tốt thế nào, thân thiết ra sao.
- Đại ca.
Lý Bình gọi một tiếng.
Mà khóe miệng Lục Minh lại mang một nụ cười lạnh, tùy ý ngồi đó, nói:
- Lý gia chủ, hôm nay ngươi đến Lục gia, là có chuyện gì? Không phải là tới thăm 'Phế vật' ta chứ?
- Khụ khụ!
Lý Phúc ho khan mấy tiếng, mặt già hơi đỏ lên, cười gượng mấy tiếng, nói:
- Thiên tài như Minh nhi, sao có thể là phế vật? Lần sau nếu có người nói như vậy, ta nhất định sẽ chặt chân hắn.
- Minh nhi, cữu cữu trước kia là lớn tuổi, già tới hồ đồ, mới tin lời gièm pha của người khác, hi vọng các ngươi đừng để ở trong lòng.
Lục Minh giật mình, lại một người đến xin lỗi.
Lần này Lục Minh bạo phát, quả thật vô cùng kinh người, tuy hắn đắc tội với người của Đoan Mộc gia tộc, nhưng Lục Minh không ngờ lại có được sự ưu ái của Linh Dược Đường Mục Lan, thành tựu tương lai sẽ rất khó nói.
Hơn nữa, ít nhất Lục gia hiện tại, Lục Minh chắc chắn là người thừa kế, cho nên, những người trước kia từng đắc tội với hắn như Lục Binh, Lý Phúc đều không thể ngồi yên được nữa, nhao nhao tới giải hòa, xin lỗi.
Thế giới Võ đạo, cường giả vi tôn, lúc này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
- Đại ca, yên tâm đi, Minh nhi tất nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Lý Bình nói, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Vậy thì tốt, Tiểu Muội, vi huynh lần này chuẩn bị mười viên Tụ Khí Đan, một chút tâm ý, các ngươi nhận lấy đi.
Lý Phúc lấy ra một bình ngọc, nói.
Tụ Khí Đan, đan dược hạ phẩm cấp hai, hai ngàn lượng bạc một viên, mười viên chính là hai vạn lượng bạc, xem ra, lần này Lý Phúc đúng là bỏ ra hết vốn liếng.
Phải biết rằng, hai vạn lượng bạc, tương đương với thu nhập nửa năm của Lý gia.
Lục gia, đại gia tộc số một Phong Hỏa Thành, thu nhập một năm cũng chỉ có khoảng hai mươi vạn lượng bạch ngân.
- Vậy đa tạ.
Lục Minh trực tiếp cầm lấy.
Vốn là Lục Minh là không muốn để ý tới Lý Phúc này, nhưng dẫu sao Lý gia cũng là nhà mẹ đẻ của Lý Bình, Lục Minh nhìn ra được, Lý Bình vẫn rất quan tâm tới Lý gia, Phúc đến xin lỗi, Lý Bình hiển nhiên rất vui.
Cho nên, vì Lý Bình, Lục Minh giả vờ một chút cũng không sao, mười viên Tụ Khí Đan này, không nhận cũng uổng.
Thấy Lục Minh nhận lấy, Lý Phúc cuối cùng cũng yên lòng, tuy hai vạn lượng bạc, khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng đây xem như là đầu tư, vạn nhất Lục Minh trong tương lai thật sự quật khởi, vậy Lý gia hắn cũng sẽ không quá khó khăn.
Sớm biết Lục Minh có thiên phú như vậy, trước kia có đánh chết hắn cũng sẽ không đắc tội với Lục Minh.
Tiếp tục nói chuyện phiếm một lúc, Lý Phúc cáo từ rời đi.
- Thu Nguyệt, hiện tại ngươi đả thông mấy kinh mạch rồi?
Lý Phúc đi rồi, Lục Minh vội vàng hỏi Thu Nguyệt.
Lý Bình cũng tò mò nhìn Thu Nguyệt.
- Thiếu gia, phu nhân, hôm qua vừa đả thông tám kinh mạch.
Thu Nguyệt trả lời.
- Gì cơ?
Lục Minh và Lý Bình, đều khiếp sợ không thôi, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thu Nguyệt.
Mấy kinh mạch trước, tương đối mà nói là rất dễ, nhưng càng đến về sau lại càng khó.
Mới hơn mười ngày mà thôi, Thu Nguyệt đả thông tám kinh mạch, mấu chốt là còn tu luyện loại công pháp cơ bản Tụ Khí Công.
Hơn nữa còn không phục dụng đan dược, loại thiên phú này, thật sự quá kinh người.
- Chẳng lẽ Thu Nguyệt không cần dựa vào huyết mạch, cũng có thể đả thông thần mạch?
Lục Minh không khỏi nghĩ như vậy.
- Mẹ, Thu Nguyệt, chuyện này, tạm thời đừng nói ra ngoài.
Lục Minh nói với Lý Bình và Thu Nguyệt.
Hai người đều gật đầu.
Đứng ở trước cửa chủ phủ, Lục Minh suy nghĩ ngàn vạn.
Tất cả những điều này, đều là biến hóa nhờ sự đề thăng của thực lực mang đến.
Nếu hắn vẫn là phế vật bị tước đoạt huyết mạch đó, như vậy đừng nói là chuyển về chủ phủ, cho dù là tính mạng của bản thân hắn cũng không được bảo đảm, mà Lý Bình và Thu Nguyệt, ngày tháng sau này, khẳng định cũng không dễ sống.
Nhưng bởi vì sự quật khởi của hắn, tất cả đều thay đổi, hắn không chỉ phá hỏng hoạch của bọn Lục Vân Hùng, Lục Dao, hơn nữa còn đoạt lại chủ phủ, cuộc sống sau này của Lý Bình cũng được bảo đảm.
Lục Minh là người thừa kế thứ nhất của Lục gia, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời có thể tiếp nhận vị trí gia chủ Lục gia.
Nhưng thế vẫn còn lâu mới đủ, tất cả vẫn chỉ là bắt đầu, ở Huyền Nguyên Kiếm Phái, Lục Minh biết, còn có khiêu chiến lớn hơn đang chờ hắn.
Hắn không thể có chút lơ là.
- Minh nhi, vào đi, phòng đã thu dọn xong rồi.
Lý Bình đi ra, tay cầm một thanh kiếm, cười nói.
Trưởng Lão Viện phái bốn thị nữ trẻ tuổi tới đây, chuyên môn hầu hạ Lý Bình và Lục Minh, cho nên rất nhanh, trong chủ phủ, đồ của đám người Lục Dao đã được dọn dẹp ra ngoài.
- Minh nhi, hiện tại ngươi võ đạo có thành tựu, cha ngươi đã lấy lại được thanh linh binh này, ngươi cầm dùng đi.
Lý Bình đưa trường kiếm trong tay cho Lục Minh.
Thanh trường kiếm này, lúc trước bị Lục Xuyên cướp lấy, hiện tại lại về tới tay bọn họ.
Lục Minh gật đầu, tiếp nhận trường kiếm, cùng Lý Bình đi vào.
Trở lại phòng, Lục Minh bắt đầu tu luyện.
Mấy ngày trước, hắn dùng linh nguyên đan, tu vi lập tức từ đỉnh phong của Võ Sĩ nhất trọng đề thăng tới Võ Sĩ tam trọng tiền kỳ, lập tức vượt qua hai cấp bậc, căn cơ khó tránh khỏi có chút bất ổn, cần củng cố một phen.
Sau khi tu luyện Chiến Long Chân Quyết mấy tiếng, Lục Minh tiến vào Chí Tôn Thần Điện, bắt đầu tu luyện võ kỹ.
Nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Một ngày này, Lục Minh đang tu luyện võ kỹ trong Chí Tôn Thần Điện, cảm giác bên ngoài có động tĩnh, liền ra khỏi Chí Tôn Thần Điện.
Vừa ra, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của Thu Nguyệt:
- Thiếu gia, Lục Binh đến bái kiến ngươi.
- Lục Binh?
Lục Minh sửng sốt, mở cửa phòng, đi ra.
Thu Nguyệt gật đầu, nói:
- Thiếu gia, có gặp không?
Lục Minh cười, nói:
- Gặp chứ, cớ sao lại không gặp!
Đi tới phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Lục Binh đang ở đó bất an đi tới đi lui.
Vừa nhìn thấy Lục Minh, trên mặt Lục Binh lộ ra nụ cười, gọi:
- Minh thiếu, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.
Chú ý thấy biến hóa trong xưng hô của Lục Binh, Lục Minh cười khẽ, tùy ý ngồi xuống thượng thủ, nói:
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
Lục Binh bỗng nhiên ôm quyền cúi đầu với Lục Minh, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Minh thiếu, hôm nay đến, là để xin lỗi ngươi, trước kia là ta có mắt không tròng, không biết tài của Minh thiếu, đắc tội với Minh thiếu, hi vọng ngươi người lớn không chấp trẻ con, đừng để ở trong lòng.
- Lục Binh, là Ngũ trưởng lão bảo ngươi đến à?
Lục Minh nói.
Lục Binh cười ngượng ngùng, nói:
- Không sai, đích xác là cha ta bảo ta tới, nhưng cũng là ý của bản thân ta, Minh thiếu, ở đây có ngân phiếu năm ngàn lượng, hi vọng ngươi có thể vui lòng nhận cho.
Lục Binh lấy ra một tập ngân phiếu, đưa cho Lục Minh.
- Được, Thu Nguyệt, ngươi cầm giúp ta.
Lục Minh cười nói.
Nói thật, Lục Binh vốn không được để hắn ở trong lòng, đối phương đã tới đưa ngân phiếu xin lỗi, hắn việc gì lại không nhận?
Thu Nguyệt đi lên tiếp nhận ngân phiếu, mặt hưng phấn tới đỏ bừng, nàng chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy!
Tuy Lục Binh cực kỳ đau lòng, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, nói:
- Đa tạ Minh thiếu, vậy ta cáo từ.
- Thiếu gia, gia chủ Lý gia tới bái kiến.
Lục Binh vừa đi, thị nữ khác lại tới bẩm báo.
- Gia chủ Lý gia, Lý Phúc.
Lục Minh nhướng mày.
Hắn đối với Lý Phúc này, ấn tượng có thể nói là cực.
- Thông tri cho phu nhân chưa?
Lục Minh hỏi.
Thị nữ nói:
- Thông tri rồi.
Lúc này, Lý Bình đi tới, nói:
- Minh nhi, cữu cữu ngươi tới, gặp chút đi.
Lục Minh gật đầu, sau đó, phân phó thị nữ mang Lý Phúc vào.
- Ha ha, tiểu muội, Minh nhi, ta lại gặp các ngươi rồi.
Vừa tiến vào, Lý Phúc cười ha ha, trên mặt toàn là nụ cười vui vẻ, người không biết, còn tưởng rằng quan hệ của hắn và bọn Lục Minh tốt thế nào, thân thiết ra sao.
- Đại ca.
Lý Bình gọi một tiếng.
Mà khóe miệng Lục Minh lại mang một nụ cười lạnh, tùy ý ngồi đó, nói:
- Lý gia chủ, hôm nay ngươi đến Lục gia, là có chuyện gì? Không phải là tới thăm 'Phế vật' ta chứ?
- Khụ khụ!
Lý Phúc ho khan mấy tiếng, mặt già hơi đỏ lên, cười gượng mấy tiếng, nói:
- Thiên tài như Minh nhi, sao có thể là phế vật? Lần sau nếu có người nói như vậy, ta nhất định sẽ chặt chân hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Minh nhi, cữu cữu trước kia là lớn tuổi, già tới hồ đồ, mới tin lời gièm pha của người khác, hi vọng các ngươi đừng để ở trong lòng.
Lục Minh giật mình, lại một người đến xin lỗi.
Lần này Lục Minh bạo phát, quả thật vô cùng kinh người, tuy hắn đắc tội với người của Đoan Mộc gia tộc, nhưng Lục Minh không ngờ lại có được sự ưu ái của Linh Dược Đường Mục Lan, thành tựu tương lai sẽ rất khó nói.
Hơn nữa, ít nhất Lục gia hiện tại, Lục Minh chắc chắn là người thừa kế, cho nên, những người trước kia từng đắc tội với hắn như Lục Binh, Lý Phúc đều không thể ngồi yên được nữa, nhao nhao tới giải hòa, xin lỗi.
Thế giới Võ đạo, cường giả vi tôn, lúc này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
- Đại ca, yên tâm đi, Minh nhi tất nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Lý Bình nói, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Vậy thì tốt, Tiểu Muội, vi huynh lần này chuẩn bị mười viên Tụ Khí Đan, một chút tâm ý, các ngươi nhận lấy đi.
Lý Phúc lấy ra một bình ngọc, nói.
Tụ Khí Đan, đan dược hạ phẩm cấp hai, hai ngàn lượng bạc một viên, mười viên chính là hai vạn lượng bạc, xem ra, lần này Lý Phúc đúng là bỏ ra hết vốn liếng.
Phải biết rằng, hai vạn lượng bạc, tương đương với thu nhập nửa năm của Lý gia.
Lục gia, đại gia tộc số một Phong Hỏa Thành, thu nhập một năm cũng chỉ có khoảng hai mươi vạn lượng bạch ngân.
- Vậy đa tạ.
Lục Minh trực tiếp cầm lấy.
Vốn là Lục Minh là không muốn để ý tới Lý Phúc này, nhưng dẫu sao Lý gia cũng là nhà mẹ đẻ của Lý Bình, Lục Minh nhìn ra được, Lý Bình vẫn rất quan tâm tới Lý gia, Phúc đến xin lỗi, Lý Bình hiển nhiên rất vui.
Cho nên, vì Lý Bình, Lục Minh giả vờ một chút cũng không sao, mười viên Tụ Khí Đan này, không nhận cũng uổng.
Thấy Lục Minh nhận lấy, Lý Phúc cuối cùng cũng yên lòng, tuy hai vạn lượng bạc, khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng đây xem như là đầu tư, vạn nhất Lục Minh trong tương lai thật sự quật khởi, vậy Lý gia hắn cũng sẽ không quá khó khăn.
Sớm biết Lục Minh có thiên phú như vậy, trước kia có đánh chết hắn cũng sẽ không đắc tội với Lục Minh.
Tiếp tục nói chuyện phiếm một lúc, Lý Phúc cáo từ rời đi.
- Thu Nguyệt, hiện tại ngươi đả thông mấy kinh mạch rồi?
Lý Phúc đi rồi, Lục Minh vội vàng hỏi Thu Nguyệt.
Lý Bình cũng tò mò nhìn Thu Nguyệt.
- Thiếu gia, phu nhân, hôm qua vừa đả thông tám kinh mạch.
Thu Nguyệt trả lời.
- Gì cơ?
Lục Minh và Lý Bình, đều khiếp sợ không thôi, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thu Nguyệt.
Mấy kinh mạch trước, tương đối mà nói là rất dễ, nhưng càng đến về sau lại càng khó.
Mới hơn mười ngày mà thôi, Thu Nguyệt đả thông tám kinh mạch, mấu chốt là còn tu luyện loại công pháp cơ bản Tụ Khí Công.
Hơn nữa còn không phục dụng đan dược, loại thiên phú này, thật sự quá kinh người.
- Chẳng lẽ Thu Nguyệt không cần dựa vào huyết mạch, cũng có thể đả thông thần mạch?
Lục Minh không khỏi nghĩ như vậy.
- Mẹ, Thu Nguyệt, chuyện này, tạm thời đừng nói ra ngoài.
Lục Minh nói với Lý Bình và Thu Nguyệt.
Hai người đều gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro