Năng lực của hu...
2024-12-04 01:06:49
Huyết mạch phân làm chín cấp, mỗi một cấp đều sẽ có mạch luân tương ứng.
Huyết mạch cấp một, một đạo mạch luân màu máu.
Huyết mạch cấp hai, hai đạo mạch luân màu máu.
Cứ thế mà loại suy.
Nhưng hiện tại huyết mạch của Lục Minh, lại là một đạo mạch luân cũng không có.
Chẳng lẽ là huyết mạch cấp không? Nhưng chưa từng nghe có cách nói huyết mạch cấp không.
Hơn nữa, lúc trước Lục Minh đã thí nghiệm rồi, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của huyết mạch hắn hiện tại có thể so với huyết mạch cấp bốn.
- Còn nữa, lúc trước khi huyết mạch bạo phát, ngăn cản năm thành công kích của kiếm khí, đây là công hiệu đặc thù của huyết mạch sao?
Lục Minh suy tư, ánh mắt lộ ra hưng phấn.
Nếu như thật sự có thể ngăn cản năm thành công kích của kẻ địch, vậy năng lực này cũng quá đáng sợ rồi.
Lục Minh rất nóng lòng muốn thử một lần.
Lập tức, Lục Minh ra khỏi Chí Tôn Thần Điện, tìm kiếm yêu thú trong núi rừng.
Không lâu sau, hắn phát hiện một con yêu thú.
Liệt Diễm Lang, yêu thú cấp một thất trọng, có thể miệng phun cầu lửa công kích, uy lực rất mạnh.
Gừ.
Sau khi Liệt Diễm Lang phát hiện Lục Minh, gầm lên một tiếng, há cái miệng to như chậu máu một quả cầu lửa đang ngưng tụ, oanh kích về phía Lục Minh.
- Thử lực lượng của huyết mạch bạo phát.
Tâm niệm khẽ động, chỗ xương sống một cỗ lực lượng ùa vào trong thân thể, trên người Lục Minh, có một tầng hắc quang lấp lánh, cỗ hắc quang này tỏa ra một cỗ Thôn phệ chi lực cường đại.
Lục Minh không tránh né, để mặc qua cầu lửa này đánh lên trên người.
Trong phút chốc, Lục Minh có thể cảm giác được rõ ràng, uy lực của quả cầu lửa bị hắc quang trên người hắn không ngừng cắn nuốt, cuối cùng còn sót lại một nửa uy lực.
Lục Minh lui về phía sau, tránh được cầu lửa còn lại một nửa uy lực.
- Thì ra công kích ngoại lai không phải bị ngăn cản, mà là bị cắn nuốt, cắn nuốt một nửa lực công kích.
Ánh mắt Lục Minh lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mà lúc này, năng lượng của huyết mạch trong cơ thể Lục Minh biến mất vô ảnh vô tung.
- Không thể nào, nhanh như vậy đã biến mất rồi, chỉ một cái hô hấp thôi mà.
Lục Minh nghẹn lời rồi.
Lúc này, Liệt Diễm Lang lại phun ra một quả cầu lửa.
Nhưng khi Lục Minh lại muốn bạo phát huyết mạch, phát hiện căn bản không bạo phát được, Lục Minh biết, đây là nguyên nhân Huyết mạch chi lực đã hao hết, cần chờ thời gian chậm rãi khôi phục.
Nhưng thời gian này cũng quá ngắn rồi?
Lục Minh biết, võ giả Võ Sĩ cảnh bình thường, thời gian huyết mạch bạo phát là khoảng một phút.
Khoảng một phút mới hao hết Huyết mạch chi lực, chờ khôi phục.
Mà Võ Sư cảnh, Huyết mạch chi lực trở nên mạnh hơn, có thể bạo phát khoảng hai phút, sau này theo tu vi đề thăng, thời gian huyết mạch bạo phát cũng sẽ dài hơn.
Nhưng hiện tại, thời gian Lục Minh bạo phát chỉ được một cái hô hấp.
Bình thường, một hô hấp là thời gian hai giây, thế này là chênh lệch với người khác tới ba mươi lần.
Xem ra, loại năng lực có thể ngăn cản năm thành công kích này, tuy cường đại kỳ diệu, nhưng chỉ có thể sử dụng vào thời điểm mấu chốt.
Hơn nữa, cao nhất có thể ngăn cản công kích cấp bậc gì? Vạn vật cũng có cực hạn, Lục Minh không tin, một cao thủ mạnh hơn hắn quá nhiều, huyết mạch vẫn có thể chống đỡ được?
Tất cả những điều này, đều cần Lục Minh tự mình đi phát hiện.
Bất kể thế nào, Lục Minh vẫn vô cùng hài lòng, năng lực này, vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối có thể lật bàn, cũng có thể thành át chủ bài.
Long Xà Bộ bước ra, né qua công kích của Liệt Diễm Lang, sau đó tấn công tới Liệt Diễm Lang.
Phập.
Một kiếm đâm xuyên qua tim Liệt Diễm Lang, Liệt Diễm Lang giãy giụa mấy cái rồi không có khí tức.
- Không biết phải qua bao lâu, Huyết mạch chi lực mới có thể khôi phục hoàn toàn?
Tâm niệm Lục Minh khẽ động, Hắc Trùng Huyết Mạch ngưng tụ ra, Lục Minh muốn tiếp tục quan sát một phen.
Đúng lúc này, dị biến nổi lên.
Chỉ thấy Hắc Trùng Huyết Mạch đột nhiên há miệng về phía thi thể Liệt Diễm Lang, một cỗ sức hút cường đại sinh ra.
Sau đó, từ trong vết thương của Liệt Diễm Lang, bay ra chín giọt tinh huyết đỏ tươi, bị Hắc Trùng Huyết Mạch nuốt vào.
Chỗ xương sống của Lục Minh, trào ra một cỗ năng lượng cường đại, cỗ năng lượng này dung hợp với chân khí của Lục Minh, khiến cho tu vi của Lục Minh tăng điên cuồng, lập tức từ Võ Sĩ lục trọng tiền kỳ, đề thăng tới Võ Sĩ lục trọng tiền kỳ đỉnh phong.
Vù!
Ngay sau đó, ở trên người Hắc Trùng Huyết Mạch, một mạch luân đỏ nhạt hiện lên, trong mắt Lục Minh là rất chói mắt.
Lục Minh ngây ra, một hồi lâu mới có phản ứng.
- Huyết... Huyết mạch của ta không ngờ có thể cắn nuốt tinh huyết của yêu thú chuyển hóa thành chân khí? Hơn nữa, huyết mạch không ngờ có thể thăng cấp?
Lục Minh lẩm bẩm, mắt của hắn càng lúc càng sáng, trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Có thể cắn nuốt tinh huyết chuyển hóa thành chân khí, đã đủ nghịch thiên rồi.
Nhưng có thể thăng cấp, đây quả thực là chưa từng nghe nói.
Mọi người đều biết, cấp bậc của huyết mạch là cố định, trừ khi là tình huống đặc thù, bình thường là không thể thăng cấp.
Mà huyết mạch của hắn không ngờ có thể thăng cấp, điều này quả thực là phá vỡ lẽ thường.
Vừa rồi, Lục Minh có thể cảm giác được rõ ràng, tinh huyết hắn cắn nuốt từ Liệt Diễm Lang, bị một phân thành hai.
Một nửa chuyển hóa thành chân khí, một nửa bị bản thân huyết mạch hấp thu.
Mới có chân khí và huyết mạch song song đề thăng.
Vậy sau này chỉ cần không ngừng cắn nuốt tinh huyết của yêu thú, cấp bậc của huyết mạch chẳng phải là có thể không ngừng đề thăng?
Tấn thăng cấp năm, cấp sáu. . . Cấp tám, cấp chín, thậm chí vượt qua cấp chín, cũng không là không có khả năng.
Huyết mạch cấp năm của Lục Dao thực sự tính là gì?
Ha ha ha!
Lục Minh cười vô cùng vui sướng.
- Đi tìm yêu thú.
Lục Minh có chút khẩn cấp muốn đi tìm yêu thú để thí nghiệm.
Không lâu sau, Lục Minh lại phát hiện một con yêu thú cấp một bát trọng, hơn nữa trên người yêu thú này, không ngờ còn có một khối thiết bài hai điểm.
Lục Minh kích sát, sau khi thu lấy thiết bài, vận chuyển huyết mạch, đồng dạng, từ trong cơ thể con yêu thú này hút ra chín giọt tinh huyết.
Tinh huyết, chính là tinh hoa của máu sinh linh, ẩn chứa năng lượng to lớn.
Truyền thuyết, bất kể là yêu thú hay là nhân loại, tinh huyết trong cơ thể đều chỉ có chín giọt.
Sau khi chín giọt tinh huyết bị Hắc Trùng Huyết Mạch cắn nuốt, cũng một phân thành hai, một bộ phận chuyển hóa thành chân khí của Lục Minh, lập tức, tu vi của Lục Minh đã đột phá, đạt tới Võ Sĩ lục trọng trung kỳ.
Mà mạch luân đỏ tươi trên huyết mạch, tuy không thăng cấp, nhưng màu sắc lại rực rỡ hơn.
Tinh huyết của Yêu thú cấp một bát trọng, quả nhiên là có hiệu quả mạnh hơn tinh huyết của yêu thú cấp một thất trọng.
- Sau này gọi là Phệ Linh Trùng đi, Đoan Mộc gia, các ngươi chờ đó cho ta, tiếp tục.
Lục Minh động tên cho Hắc Trùng Huyết Mạch là Phệ Linh Trùng, sau đó, Lục Minh điên cuồng liệp sát yêu thú trong U Dạ Sơn Mạch, cắn nuốt tinh huyết.
Tu vi của Lục Minh, điên cuồng đề thăng.
Hơn một ngày sau, tu vi của Lục Minh đề thăng Võ Sĩ thất trọng.
Ba ngày sau, tu vi của Lục Minh, lại đột phá đạt tới Võ Sĩ bát trọng đỉnh phong.
Mà lúc này, huyết mạch của hắn, quả nhiên lại tấn thăng, đản sinh ra đạo mạch luân thứ hai, tấn thăng thành huyết mạch cấp hai.
Thông qua ba ngày không ngừng liệp sát yêu thú, Lục Minh cuối cùng cũng lần mò ra một bộ phận huyền diệu của huyết mạch.
Đầu tiên là khi huyết mạch bạo phát sẽ cắn nuốt năm thành lực lượng công kích, quả nhiên là có hạn chế, hắn phát hiện tối đa có thể có tác dụng với yêu thú cao hơn hắn năm cấp.
Cao hơn năm cấp trở lên thì không hữu dụng.
Ví dụ Lục Minh là Võ Sĩ nhất trọng, vậy chỉ có thể có tác dụng với Võ Sĩ lục trọng trở xuống, một khi đụng phải Võ Sĩ thất trọng trở lên, không có hiệu quả, một chút hiệu quả cũng không có.
Mà thời gian huyết mạch bạo phát, lúc ban đầu là một cái hô hấp, sau khi bạo phát, cần chờ ba tiếng, mới có thể tiếp tục bạo phát.
Nhưng theo cấp bậc của huyết mạch tấn thăng, những cái này đã phát sinh thay đổi.
Huyết mạch mỗi tấn thăng một cấp, thời gian huyết mạch bạo phát sẽ gia tăng một hô hấp.
Khi Lục Minh tấn thăng tới huyết mạch cấp hai, thời gian huyết mạch bạo phát đã gia tăng đến ba hô hấp.
Mà tương ứng, thời gian khôi phục Huyết mạch chi lực cũng giảm bớt một chút.
Tất cả những điều này, đều khiến Lục Minh càng có động lực hơn.
Huyết mạch cấp một, một đạo mạch luân màu máu.
Huyết mạch cấp hai, hai đạo mạch luân màu máu.
Cứ thế mà loại suy.
Nhưng hiện tại huyết mạch của Lục Minh, lại là một đạo mạch luân cũng không có.
Chẳng lẽ là huyết mạch cấp không? Nhưng chưa từng nghe có cách nói huyết mạch cấp không.
Hơn nữa, lúc trước Lục Minh đã thí nghiệm rồi, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của huyết mạch hắn hiện tại có thể so với huyết mạch cấp bốn.
- Còn nữa, lúc trước khi huyết mạch bạo phát, ngăn cản năm thành công kích của kiếm khí, đây là công hiệu đặc thù của huyết mạch sao?
Lục Minh suy tư, ánh mắt lộ ra hưng phấn.
Nếu như thật sự có thể ngăn cản năm thành công kích của kẻ địch, vậy năng lực này cũng quá đáng sợ rồi.
Lục Minh rất nóng lòng muốn thử một lần.
Lập tức, Lục Minh ra khỏi Chí Tôn Thần Điện, tìm kiếm yêu thú trong núi rừng.
Không lâu sau, hắn phát hiện một con yêu thú.
Liệt Diễm Lang, yêu thú cấp một thất trọng, có thể miệng phun cầu lửa công kích, uy lực rất mạnh.
Gừ.
Sau khi Liệt Diễm Lang phát hiện Lục Minh, gầm lên một tiếng, há cái miệng to như chậu máu một quả cầu lửa đang ngưng tụ, oanh kích về phía Lục Minh.
- Thử lực lượng của huyết mạch bạo phát.
Tâm niệm khẽ động, chỗ xương sống một cỗ lực lượng ùa vào trong thân thể, trên người Lục Minh, có một tầng hắc quang lấp lánh, cỗ hắc quang này tỏa ra một cỗ Thôn phệ chi lực cường đại.
Lục Minh không tránh né, để mặc qua cầu lửa này đánh lên trên người.
Trong phút chốc, Lục Minh có thể cảm giác được rõ ràng, uy lực của quả cầu lửa bị hắc quang trên người hắn không ngừng cắn nuốt, cuối cùng còn sót lại một nửa uy lực.
Lục Minh lui về phía sau, tránh được cầu lửa còn lại một nửa uy lực.
- Thì ra công kích ngoại lai không phải bị ngăn cản, mà là bị cắn nuốt, cắn nuốt một nửa lực công kích.
Ánh mắt Lục Minh lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mà lúc này, năng lượng của huyết mạch trong cơ thể Lục Minh biến mất vô ảnh vô tung.
- Không thể nào, nhanh như vậy đã biến mất rồi, chỉ một cái hô hấp thôi mà.
Lục Minh nghẹn lời rồi.
Lúc này, Liệt Diễm Lang lại phun ra một quả cầu lửa.
Nhưng khi Lục Minh lại muốn bạo phát huyết mạch, phát hiện căn bản không bạo phát được, Lục Minh biết, đây là nguyên nhân Huyết mạch chi lực đã hao hết, cần chờ thời gian chậm rãi khôi phục.
Nhưng thời gian này cũng quá ngắn rồi?
Lục Minh biết, võ giả Võ Sĩ cảnh bình thường, thời gian huyết mạch bạo phát là khoảng một phút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng một phút mới hao hết Huyết mạch chi lực, chờ khôi phục.
Mà Võ Sư cảnh, Huyết mạch chi lực trở nên mạnh hơn, có thể bạo phát khoảng hai phút, sau này theo tu vi đề thăng, thời gian huyết mạch bạo phát cũng sẽ dài hơn.
Nhưng hiện tại, thời gian Lục Minh bạo phát chỉ được một cái hô hấp.
Bình thường, một hô hấp là thời gian hai giây, thế này là chênh lệch với người khác tới ba mươi lần.
Xem ra, loại năng lực có thể ngăn cản năm thành công kích này, tuy cường đại kỳ diệu, nhưng chỉ có thể sử dụng vào thời điểm mấu chốt.
Hơn nữa, cao nhất có thể ngăn cản công kích cấp bậc gì? Vạn vật cũng có cực hạn, Lục Minh không tin, một cao thủ mạnh hơn hắn quá nhiều, huyết mạch vẫn có thể chống đỡ được?
Tất cả những điều này, đều cần Lục Minh tự mình đi phát hiện.
Bất kể thế nào, Lục Minh vẫn vô cùng hài lòng, năng lực này, vào thời khắc mấu chốt, tuyệt đối có thể lật bàn, cũng có thể thành át chủ bài.
Long Xà Bộ bước ra, né qua công kích của Liệt Diễm Lang, sau đó tấn công tới Liệt Diễm Lang.
Phập.
Một kiếm đâm xuyên qua tim Liệt Diễm Lang, Liệt Diễm Lang giãy giụa mấy cái rồi không có khí tức.
- Không biết phải qua bao lâu, Huyết mạch chi lực mới có thể khôi phục hoàn toàn?
Tâm niệm Lục Minh khẽ động, Hắc Trùng Huyết Mạch ngưng tụ ra, Lục Minh muốn tiếp tục quan sát một phen.
Đúng lúc này, dị biến nổi lên.
Chỉ thấy Hắc Trùng Huyết Mạch đột nhiên há miệng về phía thi thể Liệt Diễm Lang, một cỗ sức hút cường đại sinh ra.
Sau đó, từ trong vết thương của Liệt Diễm Lang, bay ra chín giọt tinh huyết đỏ tươi, bị Hắc Trùng Huyết Mạch nuốt vào.
Chỗ xương sống của Lục Minh, trào ra một cỗ năng lượng cường đại, cỗ năng lượng này dung hợp với chân khí của Lục Minh, khiến cho tu vi của Lục Minh tăng điên cuồng, lập tức từ Võ Sĩ lục trọng tiền kỳ, đề thăng tới Võ Sĩ lục trọng tiền kỳ đỉnh phong.
Vù!
Ngay sau đó, ở trên người Hắc Trùng Huyết Mạch, một mạch luân đỏ nhạt hiện lên, trong mắt Lục Minh là rất chói mắt.
Lục Minh ngây ra, một hồi lâu mới có phản ứng.
- Huyết... Huyết mạch của ta không ngờ có thể cắn nuốt tinh huyết của yêu thú chuyển hóa thành chân khí? Hơn nữa, huyết mạch không ngờ có thể thăng cấp?
Lục Minh lẩm bẩm, mắt của hắn càng lúc càng sáng, trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Có thể cắn nuốt tinh huyết chuyển hóa thành chân khí, đã đủ nghịch thiên rồi.
Nhưng có thể thăng cấp, đây quả thực là chưa từng nghe nói.
Mọi người đều biết, cấp bậc của huyết mạch là cố định, trừ khi là tình huống đặc thù, bình thường là không thể thăng cấp.
Mà huyết mạch của hắn không ngờ có thể thăng cấp, điều này quả thực là phá vỡ lẽ thường.
Vừa rồi, Lục Minh có thể cảm giác được rõ ràng, tinh huyết hắn cắn nuốt từ Liệt Diễm Lang, bị một phân thành hai.
Một nửa chuyển hóa thành chân khí, một nửa bị bản thân huyết mạch hấp thu.
Mới có chân khí và huyết mạch song song đề thăng.
Vậy sau này chỉ cần không ngừng cắn nuốt tinh huyết của yêu thú, cấp bậc của huyết mạch chẳng phải là có thể không ngừng đề thăng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tấn thăng cấp năm, cấp sáu. . . Cấp tám, cấp chín, thậm chí vượt qua cấp chín, cũng không là không có khả năng.
Huyết mạch cấp năm của Lục Dao thực sự tính là gì?
Ha ha ha!
Lục Minh cười vô cùng vui sướng.
- Đi tìm yêu thú.
Lục Minh có chút khẩn cấp muốn đi tìm yêu thú để thí nghiệm.
Không lâu sau, Lục Minh lại phát hiện một con yêu thú cấp một bát trọng, hơn nữa trên người yêu thú này, không ngờ còn có một khối thiết bài hai điểm.
Lục Minh kích sát, sau khi thu lấy thiết bài, vận chuyển huyết mạch, đồng dạng, từ trong cơ thể con yêu thú này hút ra chín giọt tinh huyết.
Tinh huyết, chính là tinh hoa của máu sinh linh, ẩn chứa năng lượng to lớn.
Truyền thuyết, bất kể là yêu thú hay là nhân loại, tinh huyết trong cơ thể đều chỉ có chín giọt.
Sau khi chín giọt tinh huyết bị Hắc Trùng Huyết Mạch cắn nuốt, cũng một phân thành hai, một bộ phận chuyển hóa thành chân khí của Lục Minh, lập tức, tu vi của Lục Minh đã đột phá, đạt tới Võ Sĩ lục trọng trung kỳ.
Mà mạch luân đỏ tươi trên huyết mạch, tuy không thăng cấp, nhưng màu sắc lại rực rỡ hơn.
Tinh huyết của Yêu thú cấp một bát trọng, quả nhiên là có hiệu quả mạnh hơn tinh huyết của yêu thú cấp một thất trọng.
- Sau này gọi là Phệ Linh Trùng đi, Đoan Mộc gia, các ngươi chờ đó cho ta, tiếp tục.
Lục Minh động tên cho Hắc Trùng Huyết Mạch là Phệ Linh Trùng, sau đó, Lục Minh điên cuồng liệp sát yêu thú trong U Dạ Sơn Mạch, cắn nuốt tinh huyết.
Tu vi của Lục Minh, điên cuồng đề thăng.
Hơn một ngày sau, tu vi của Lục Minh đề thăng Võ Sĩ thất trọng.
Ba ngày sau, tu vi của Lục Minh, lại đột phá đạt tới Võ Sĩ bát trọng đỉnh phong.
Mà lúc này, huyết mạch của hắn, quả nhiên lại tấn thăng, đản sinh ra đạo mạch luân thứ hai, tấn thăng thành huyết mạch cấp hai.
Thông qua ba ngày không ngừng liệp sát yêu thú, Lục Minh cuối cùng cũng lần mò ra một bộ phận huyền diệu của huyết mạch.
Đầu tiên là khi huyết mạch bạo phát sẽ cắn nuốt năm thành lực lượng công kích, quả nhiên là có hạn chế, hắn phát hiện tối đa có thể có tác dụng với yêu thú cao hơn hắn năm cấp.
Cao hơn năm cấp trở lên thì không hữu dụng.
Ví dụ Lục Minh là Võ Sĩ nhất trọng, vậy chỉ có thể có tác dụng với Võ Sĩ lục trọng trở xuống, một khi đụng phải Võ Sĩ thất trọng trở lên, không có hiệu quả, một chút hiệu quả cũng không có.
Mà thời gian huyết mạch bạo phát, lúc ban đầu là một cái hô hấp, sau khi bạo phát, cần chờ ba tiếng, mới có thể tiếp tục bạo phát.
Nhưng theo cấp bậc của huyết mạch tấn thăng, những cái này đã phát sinh thay đổi.
Huyết mạch mỗi tấn thăng một cấp, thời gian huyết mạch bạo phát sẽ gia tăng một hô hấp.
Khi Lục Minh tấn thăng tới huyết mạch cấp hai, thời gian huyết mạch bạo phát đã gia tăng đến ba hô hấp.
Mà tương ứng, thời gian khôi phục Huyết mạch chi lực cũng giảm bớt một chút.
Tất cả những điều này, đều khiến Lục Minh càng có động lực hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro