Từng bước ép sá...
2024-12-04 01:06:49
- Kim trưởng lão, không tốt rồi, Đoan Mộc Tuyệt, hắn chết rồi.
Một thanh niên Đoan Mộc gia có chút sợ hãi nói.
- Cái... Cái gì?
Đồng tử của Đoan Mộc Kim trừng lớn, biến sắc, nghẹn ngào kinh hô.
Ở đâu còn có thể bảo trì bình tĩnh.
Mà sắc mặt những người khác thì đại biến.
Ngay cả Truyền Công trưởng lão của tam đại viện, sắc mặt cũng hơi đổi, trên mặt Tạ Cuồng thì lộ ra vẻ vui mừng.
Đoan Mộc Tuyệt chết rồi? Chết như thế nào?
Ánh mắt bọn người Ân Khải, Hoàng Ngọc không khỏi nhìn về phía Lục Minh.
Lục Minh đạt được nhiều điểm tích lũy như vậy, từ nơi nào đến? Bằng một mình hắn săn giết Yêu thú, tuyệt đối không chiếm được nhiều như vậy, chẳng lẽ là từ chỗ Đoan Mộc Tuyệt?
- Nói, Đoan Mộc Tuyệt chết như thế nào?
Sắc mặt Đoan Mộc Kim âm trầm quát.
- Là bị người một kiếm phong hầu.
Một thanh niên nói.
- Một kiếm phong hầu? Ai giết?
Trên người Đoan Mộc Kim tản mát ra sát khí lạnh như băng, hỏi.
- Không biết, thời điểm chúng ta phát hiện tung tích của Đoan Mộc Tuyệt, Đoan Mộc Tuyệt đã chết, cùng hắn chết còn có hai đệ tử Vũ Sư tam trọng của Bạch Hổ Viện.
- Cái gì? Không biết là ai?
Trong mắt Đoan Mộc Kim sát cơ lập loè bất định, sau đó đột nhiên quay người, nhìn về phía Lục Minh nói:
- Lục Minh, nói, có phải Đoan Mộc Tuyệt là ngươi giết hay không?
- Đoan Mộc Kim, ngươi có ý gì?
Lục Minh vẫn chưa trả lời, Tạ Cuồng đã đứng ra nói.
Lục Minh mỉm cười nói:
- Đoan Mộc trưởng lão, con mắt nào của ngươi thấy là ta giết Đoan Mộc Tuyệt? Hơn nữa ngươi cũng nghe được, bên người Đoan Mộc Tuyệt đi theo hai Vũ Sư tam trọng, ngươi cho rằng ta giết được hắn?
Lời vừa nói ra, rất nhiều người lộ vẻ suy tư.
Đúng vậy, bằng Lục Minh, có thể giết Đoan Mộc Tuyệt cùng hai cao thủ Vũ Sư tam trọng sao?
Không có khả năng!
Đoan Mộc Kim cười lạnh, nói:
- Trên tay ngươi có nhiều thiết bài điểm tích lũy như vậy, giải thích như thế nào? Ta kết luận, nhất định là ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì, mới sát hại Đoan Mộc Tuyệt, hèn hạ vô sỉ, hiện tại ta phế ngươi.
Phanh!
Đoan Mộc Kim bước ra một bước, trên người dâng lên khí tức khổng lồ, giống như núi cao ép về phía Lục Minh.
Cỗ áp lực này quá mạnh mẽ, Lục Minh lập tức cảm giác mình bị một ngọn núi đụng phải, thân thể chấn động, đằng đằng đằng rút lui, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
- Đoan Mộc Kim, ngươi làm gì?
Tạ Cuồng gào thét, sải bước chặn ở trước người Lục Minh, khí tức cường đại dâng lên, chặn khí tức của Đoan Mộc Kim.
- Tạ Cuồng, ngươi cút ngay cho ta.
Đoan Mộc Kim rống to.
- Đoan Mộc bàn tử, đầu óc ngươi toàn là thịt mỡ sao? Huyền Nguyên Kiếm Tông thí luyện, cho tới bây giờ đều là người thắng làm vua, có quy định nào nói phải bàn giao thiết bài điểm tích lũy từ đâu lấy được sao? Ngươi sống một bó tuổi, là sống trên thân chó sao?
Lục Minh cũng không phải nhân vật chịu thiệt, lúc này phẫn nộ chửi ầm lên.
- Này...
Những người khác cả đám há to miệng.
Lá gan của Lục Minh này quá lớn, lại ở trước mặt mọi người mắng Đoan Mộc Kim, thật là to gan lớn mật.
Quả nhiên, Đoan Mộc Kim tức đến toàn thân run rẩy, giơ cánh tay lên, chỉ vào Lục Minh nói:
- Chó chết, Ngươi... ngươi nói cái gì?
- Nguyên lai lỗ tai cũng hỏng, chẳng lẽ thực sống trên thân chó rồi.
Lục Minh bĩu môi.
- Ta giết ngươi, thằng chó chết.
Con mắt Đoan Mộc Kim đỏ bừng, một chưởng oanh về phía trước.
- Đứng lại cho ta!
Tạ Cuồng trực tiếp oanh ra một quyền, chặn chưởng lực của Đoan Mộc Kim.
Oanh!
Kình phong gào thét, thân hình hai người lui về phía sau.
- Tạ Cuồng, cút ngay, bằng không ngay cả ngươi ta cũng giết.
Đoan Mộc Kim gào thét.
- Chỉ sợ ngươi không có bổn sự này.
Tạ Cuồng không chút nhường nhịn.
Oanh!
Đúng lúc này, trên bầu trời có áp lực cường đại đè xuống, cỗ áp lực này, như biển cả thâm bất khả trắc, Tạ Cuồng và Đoan Mộc Kim chấn động, không còn dám làm càn.
- Ngân Bào trưởng lão!
Hai người kinh hãi.
Trên bầu trời, một lão giả lơ lửng ở đó, ánh mắt lộ ra vẻ không vui, quát:
- Hai người các ngươi thân là Truyền Công trưởng lão, ở trước mặt nhiều đệ tử như vậy lại đánh sống đánh chết, còn nói bậy nói bạ? Là muốn hậu bối xem các ngươi chê cười sao?
- Vương trưởng lão, Lục Minh này sử dụng thủ đoạn hèn hạ, hại chết đám người Đoan Mộc Tuyệt, không thể không trừng phạt, ta đề nghị, huỷ bỏ tư cách đệ nhất của hắn.
Đoan Mộc Kim nhìn Ngân Bào trưởng lão ôm quyền nói.
- Ha ha, Đoan Mộc Kim, vẫn là câu nói đó, con mắt nào của ngươi chứng kiến ta dùng thủ đoạn hèn hạ hại chết đám người Đoan Mộc Tuyệt, sao ngươi không nói mình sống trên thân chó đi?
Dù sao đã là tử địch với Đoan Mộc gia, Lục Minh không có chút kiêng kị nào, muốn nói thế nào thì nói như thế ấy, dứt khoát mắng thống khoái.
Hơn nữa hắn kết luận, Ngân Bào trưởng lão và Tạ Cuồng, nhất định sẽ không để cho hắn có việc.
- Lớn mật, làm càn! Ngươi mục vô tôn trưởng!
Đoan Mộc Kim rống to, thịt mỡ run run.
Trong nội tâm tức giận, hận không thể một tát đập Lục Minh thành thịt nát.
- Đoan Mộc Kim, ngươi kêu la cái gì? Ngươi muốn trốn nợ cứ việc nói thẳng, 30 viên tinh thạch, cần ngươi ngậm máu phun người, vu oan một đệ tử thiên tài sao, người như vậy, ta cũng lần đầu tiên gặp.
Tạ Cuồng nắm lấy cơ hội châm chọc.
- Các ngươi...
Đoan Mộc Kim tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, ngực nhanh chóng phập phồng, khuôn mặt béo mập nghẹn đỏ bừng.
Phụ cận, những người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.
Ngay cả thiên tài như Hoàng Ngọc, Tạ Hồng, ánh mắt nhìn Lục Minh cũng có chút không giống lúc trước.
Thân phận của bọn hắn không tầm thường, nhưng coi như là bọn hắn, cũng không dám ở trước mặt mọi người mắng một trưởng lão Đoan Mộc gia.
Lục Minh này, quả thực không cách nào tưởng tượng.
Đoan Mộc Kim hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng hòa hoãn, nhìn Ngân Bào trưởng lão ôm quyền, nói:
- Vương trưởng lão, Lục Minh này, ta dám đoán chắc, nhất định là dùng thủ đoạn hèn hạ đạt được nhiều thiết bài điểm tích lũy như vậy, nếu để cho hắn đạt được đệ nhất, chỉ sợ đệ tử mới nhập môn khác không ai chịu phục, ta đề nghị, thử thực lực của hắn, nếu thực lực của hắn không trở ngại... ta liền thừa nhận vị trí thứ nhất của hắn.
- Không thể, Vương trưởng lão, từ xưa đến nay, nhân vật mới thí luyện, đều xem điểm định bài danh, về phần làm sao lấy được thiết bài điểm tích lũy, chưa từng có hạn chế gì.
Tạ Cuồng vội vàng nói.
Đoan Mộc Kim cười lạnh, nói:
- Tạ Cuồng, ngươi chớ quên, Tân Nhân Vương trước kia, thực lực đều đạt được công nhận, mặc dù có vận khí tốt, nhưng thực lực không phải chuyện đùa, nhưng Lục Minh này, hắn có sao? Có bản lãnh gì?
Trong lời nói tràn đầy khinh miệt.
- Ah?
Ngân Bào trưởng lão suy tư một hồi, nói:
- Đoan Mộc Kim, ngươi muốn khảo thí như thế nào?
- Rất đơn giản, Đoan Mộc Đào, ngươi đi ra.
Đoan Mộc Kim vung tay lên nói.
Lập tức, ở trong đệ tử cũ đi ra một thanh niên.
Đoan Mộc Kim chỉ thanh niên này, nói:
- Lúc này đây, trong đệ tử mới nhập môn, tu vi mạnh nhất là Vũ Sư tứ trọng, mà tu vi của Đoan Mộc Đào cũng là Vũ Sư tứ trọng, chỉ cần Lục Minh thắng Đoan Mộc Đào, ta liền thừa nhận vị trí đệ nhất của Lục Minh, bằng không, ta đề nghị hủy bỏ bài danh.
Tạ Cuồng biến sắc nói:
- Ta phản đối, Đoan Mộc Đào này nhập môn đã ba năm, tuy tu vi là Vũ Sư tứ trọng, nhưng khổ tu võ kỹ ba năm, ở đâu là đệ tử mới nhập môn có thể so, trận chiến này bất công.
- Như thế nào? Không có thực lực thì nói một tiếng, Tân Nhân Vương không phải dễ cầm như vậy.
Đoan Mộc Kim cười lạnh nói.
- Tốt, ta đáp ứng.
Đột nhiên Lục Minh mở miệng.
Một thanh niên Đoan Mộc gia có chút sợ hãi nói.
- Cái... Cái gì?
Đồng tử của Đoan Mộc Kim trừng lớn, biến sắc, nghẹn ngào kinh hô.
Ở đâu còn có thể bảo trì bình tĩnh.
Mà sắc mặt những người khác thì đại biến.
Ngay cả Truyền Công trưởng lão của tam đại viện, sắc mặt cũng hơi đổi, trên mặt Tạ Cuồng thì lộ ra vẻ vui mừng.
Đoan Mộc Tuyệt chết rồi? Chết như thế nào?
Ánh mắt bọn người Ân Khải, Hoàng Ngọc không khỏi nhìn về phía Lục Minh.
Lục Minh đạt được nhiều điểm tích lũy như vậy, từ nơi nào đến? Bằng một mình hắn săn giết Yêu thú, tuyệt đối không chiếm được nhiều như vậy, chẳng lẽ là từ chỗ Đoan Mộc Tuyệt?
- Nói, Đoan Mộc Tuyệt chết như thế nào?
Sắc mặt Đoan Mộc Kim âm trầm quát.
- Là bị người một kiếm phong hầu.
Một thanh niên nói.
- Một kiếm phong hầu? Ai giết?
Trên người Đoan Mộc Kim tản mát ra sát khí lạnh như băng, hỏi.
- Không biết, thời điểm chúng ta phát hiện tung tích của Đoan Mộc Tuyệt, Đoan Mộc Tuyệt đã chết, cùng hắn chết còn có hai đệ tử Vũ Sư tam trọng của Bạch Hổ Viện.
- Cái gì? Không biết là ai?
Trong mắt Đoan Mộc Kim sát cơ lập loè bất định, sau đó đột nhiên quay người, nhìn về phía Lục Minh nói:
- Lục Minh, nói, có phải Đoan Mộc Tuyệt là ngươi giết hay không?
- Đoan Mộc Kim, ngươi có ý gì?
Lục Minh vẫn chưa trả lời, Tạ Cuồng đã đứng ra nói.
Lục Minh mỉm cười nói:
- Đoan Mộc trưởng lão, con mắt nào của ngươi thấy là ta giết Đoan Mộc Tuyệt? Hơn nữa ngươi cũng nghe được, bên người Đoan Mộc Tuyệt đi theo hai Vũ Sư tam trọng, ngươi cho rằng ta giết được hắn?
Lời vừa nói ra, rất nhiều người lộ vẻ suy tư.
Đúng vậy, bằng Lục Minh, có thể giết Đoan Mộc Tuyệt cùng hai cao thủ Vũ Sư tam trọng sao?
Không có khả năng!
Đoan Mộc Kim cười lạnh, nói:
- Trên tay ngươi có nhiều thiết bài điểm tích lũy như vậy, giải thích như thế nào? Ta kết luận, nhất định là ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì, mới sát hại Đoan Mộc Tuyệt, hèn hạ vô sỉ, hiện tại ta phế ngươi.
Phanh!
Đoan Mộc Kim bước ra một bước, trên người dâng lên khí tức khổng lồ, giống như núi cao ép về phía Lục Minh.
Cỗ áp lực này quá mạnh mẽ, Lục Minh lập tức cảm giác mình bị một ngọn núi đụng phải, thân thể chấn động, đằng đằng đằng rút lui, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
- Đoan Mộc Kim, ngươi làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Cuồng gào thét, sải bước chặn ở trước người Lục Minh, khí tức cường đại dâng lên, chặn khí tức của Đoan Mộc Kim.
- Tạ Cuồng, ngươi cút ngay cho ta.
Đoan Mộc Kim rống to.
- Đoan Mộc bàn tử, đầu óc ngươi toàn là thịt mỡ sao? Huyền Nguyên Kiếm Tông thí luyện, cho tới bây giờ đều là người thắng làm vua, có quy định nào nói phải bàn giao thiết bài điểm tích lũy từ đâu lấy được sao? Ngươi sống một bó tuổi, là sống trên thân chó sao?
Lục Minh cũng không phải nhân vật chịu thiệt, lúc này phẫn nộ chửi ầm lên.
- Này...
Những người khác cả đám há to miệng.
Lá gan của Lục Minh này quá lớn, lại ở trước mặt mọi người mắng Đoan Mộc Kim, thật là to gan lớn mật.
Quả nhiên, Đoan Mộc Kim tức đến toàn thân run rẩy, giơ cánh tay lên, chỉ vào Lục Minh nói:
- Chó chết, Ngươi... ngươi nói cái gì?
- Nguyên lai lỗ tai cũng hỏng, chẳng lẽ thực sống trên thân chó rồi.
Lục Minh bĩu môi.
- Ta giết ngươi, thằng chó chết.
Con mắt Đoan Mộc Kim đỏ bừng, một chưởng oanh về phía trước.
- Đứng lại cho ta!
Tạ Cuồng trực tiếp oanh ra một quyền, chặn chưởng lực của Đoan Mộc Kim.
Oanh!
Kình phong gào thét, thân hình hai người lui về phía sau.
- Tạ Cuồng, cút ngay, bằng không ngay cả ngươi ta cũng giết.
Đoan Mộc Kim gào thét.
- Chỉ sợ ngươi không có bổn sự này.
Tạ Cuồng không chút nhường nhịn.
Oanh!
Đúng lúc này, trên bầu trời có áp lực cường đại đè xuống, cỗ áp lực này, như biển cả thâm bất khả trắc, Tạ Cuồng và Đoan Mộc Kim chấn động, không còn dám làm càn.
- Ngân Bào trưởng lão!
Hai người kinh hãi.
Trên bầu trời, một lão giả lơ lửng ở đó, ánh mắt lộ ra vẻ không vui, quát:
- Hai người các ngươi thân là Truyền Công trưởng lão, ở trước mặt nhiều đệ tử như vậy lại đánh sống đánh chết, còn nói bậy nói bạ? Là muốn hậu bối xem các ngươi chê cười sao?
- Vương trưởng lão, Lục Minh này sử dụng thủ đoạn hèn hạ, hại chết đám người Đoan Mộc Tuyệt, không thể không trừng phạt, ta đề nghị, huỷ bỏ tư cách đệ nhất của hắn.
Đoan Mộc Kim nhìn Ngân Bào trưởng lão ôm quyền nói.
- Ha ha, Đoan Mộc Kim, vẫn là câu nói đó, con mắt nào của ngươi chứng kiến ta dùng thủ đoạn hèn hạ hại chết đám người Đoan Mộc Tuyệt, sao ngươi không nói mình sống trên thân chó đi?
Dù sao đã là tử địch với Đoan Mộc gia, Lục Minh không có chút kiêng kị nào, muốn nói thế nào thì nói như thế ấy, dứt khoát mắng thống khoái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa hắn kết luận, Ngân Bào trưởng lão và Tạ Cuồng, nhất định sẽ không để cho hắn có việc.
- Lớn mật, làm càn! Ngươi mục vô tôn trưởng!
Đoan Mộc Kim rống to, thịt mỡ run run.
Trong nội tâm tức giận, hận không thể một tát đập Lục Minh thành thịt nát.
- Đoan Mộc Kim, ngươi kêu la cái gì? Ngươi muốn trốn nợ cứ việc nói thẳng, 30 viên tinh thạch, cần ngươi ngậm máu phun người, vu oan một đệ tử thiên tài sao, người như vậy, ta cũng lần đầu tiên gặp.
Tạ Cuồng nắm lấy cơ hội châm chọc.
- Các ngươi...
Đoan Mộc Kim tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, ngực nhanh chóng phập phồng, khuôn mặt béo mập nghẹn đỏ bừng.
Phụ cận, những người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn xem.
Ngay cả thiên tài như Hoàng Ngọc, Tạ Hồng, ánh mắt nhìn Lục Minh cũng có chút không giống lúc trước.
Thân phận của bọn hắn không tầm thường, nhưng coi như là bọn hắn, cũng không dám ở trước mặt mọi người mắng một trưởng lão Đoan Mộc gia.
Lục Minh này, quả thực không cách nào tưởng tượng.
Đoan Mộc Kim hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng hòa hoãn, nhìn Ngân Bào trưởng lão ôm quyền, nói:
- Vương trưởng lão, Lục Minh này, ta dám đoán chắc, nhất định là dùng thủ đoạn hèn hạ đạt được nhiều thiết bài điểm tích lũy như vậy, nếu để cho hắn đạt được đệ nhất, chỉ sợ đệ tử mới nhập môn khác không ai chịu phục, ta đề nghị, thử thực lực của hắn, nếu thực lực của hắn không trở ngại... ta liền thừa nhận vị trí thứ nhất của hắn.
- Không thể, Vương trưởng lão, từ xưa đến nay, nhân vật mới thí luyện, đều xem điểm định bài danh, về phần làm sao lấy được thiết bài điểm tích lũy, chưa từng có hạn chế gì.
Tạ Cuồng vội vàng nói.
Đoan Mộc Kim cười lạnh, nói:
- Tạ Cuồng, ngươi chớ quên, Tân Nhân Vương trước kia, thực lực đều đạt được công nhận, mặc dù có vận khí tốt, nhưng thực lực không phải chuyện đùa, nhưng Lục Minh này, hắn có sao? Có bản lãnh gì?
Trong lời nói tràn đầy khinh miệt.
- Ah?
Ngân Bào trưởng lão suy tư một hồi, nói:
- Đoan Mộc Kim, ngươi muốn khảo thí như thế nào?
- Rất đơn giản, Đoan Mộc Đào, ngươi đi ra.
Đoan Mộc Kim vung tay lên nói.
Lập tức, ở trong đệ tử cũ đi ra một thanh niên.
Đoan Mộc Kim chỉ thanh niên này, nói:
- Lúc này đây, trong đệ tử mới nhập môn, tu vi mạnh nhất là Vũ Sư tứ trọng, mà tu vi của Đoan Mộc Đào cũng là Vũ Sư tứ trọng, chỉ cần Lục Minh thắng Đoan Mộc Đào, ta liền thừa nhận vị trí đệ nhất của Lục Minh, bằng không, ta đề nghị hủy bỏ bài danh.
Tạ Cuồng biến sắc nói:
- Ta phản đối, Đoan Mộc Đào này nhập môn đã ba năm, tuy tu vi là Vũ Sư tứ trọng, nhưng khổ tu võ kỹ ba năm, ở đâu là đệ tử mới nhập môn có thể so, trận chiến này bất công.
- Như thế nào? Không có thực lực thì nói một tiếng, Tân Nhân Vương không phải dễ cầm như vậy.
Đoan Mộc Kim cười lạnh nói.
- Tốt, ta đáp ứng.
Đột nhiên Lục Minh mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro