Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Lạc cảnh sát tr...

2024-11-24 02:30:20

Nguyên nhân là do Tinh thần lực vốn dĩ cực kỳ khó tăng, cần có pháp môn tương ứng mới được; thứ hai là thể chất của Thẩm Dạ này vốn dĩ đã có thiên phú về sự nhanh nhẹn.

Nhanh nhẹn 6,9.

Bản thân có thể sử dụng thức thứ hai của “Nguyệt Hạ Lộc Hành” - “Đột tiến” rồi!

Thẩm Dạ thầm hồi tưởng lại khẩu quyết thân pháp “Đột tiến”.

Nếu vào được một trong ba trường trung học tốt nhất thế giới, tên trốn trong bóng tối kia muốn giết mình sẽ không dễ dàng như vậy.

Trong những trường trung học cấp độ đó, mỗi giáo viên đều có thực lực mạnh mẽ, an ninh cũng rất nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào cũng rất khó khăn.

Nói như vậy –.

Nếu kẻ muốn giết mình kia biết được chuyện này, hắn ta nhất định sẽ nhân lúc mọi chuyện chưa ngã ngũ mà ra tay với mình lần nữa.

Hôm nay!

Ngay lúc này!

Bản thân đã bước vào khoảng thời gian phòng thủ chân không nguy hiểm nhất!

Điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Số lạ.

Thẩm Dạ trực tiếp tắt máy, không quan tâm.

Ai ngờ đối phương lập tức gọi lại.

“Alô?”.

Thẩm Dạ bắt máy.

Một giọng nam vang lên:

“Bạn học Thẩm, tôi là Lạc Phi Xuyên”.

“Cảnh sát Lạc! Chào anh, không biết có chuyện gì không?”

Thẩm Dạ lập tức nói.

“Tôi điều tra được một chút manh mối, mong cậu đến cục cảnh sát phối hợp điều tra với tôi. ”

Lạc Phi Xuyên nói.

Thẩm Dạ mừng thầm.

Cảnh sát thế giới này đúng là có thực lực, vậy mà đã điều tra ra được chút manh mối.

Nếu có thể bắt kẻ địch đền tội trước pháp luật, bản thân sẽ không phải nơm nớp lo sợ từng ngày.

Hơn nữa —-.

Cục cảnh sát ít nhất cũng an toàn hơn nhiều so với những nơi khác.

“Được, tôi sẽ đến ngay. ”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Dạ nói.

Mười mấy phút sau.

Hắn đã đến cục cảnh sát thành phố.

Trong một văn phòng rộng lớn, Lạc Phi Xuyên mời Thẩm Dạ ngồi xuống.

“Bức ảnh này là do người ta vô tình chụp được, vì dạo gần đây có nhiều lời đồn đại về bệnh viện nên có người đã chuyển bức ảnh này cho chúng tôi”.

“— Cậu xem người này, cậu có quen không?”.

Lạc Phi Xuyên chỉ vào màn hình máy tính nói.

Trên màn hình hiển thị một bức ảnh, xem ngày chụp ảnh chính là ngày Thẩm Dạ xảy ra chuyện.

Nhưng trên bức ảnh này không phải là bệnh viện mà là tòa nhà chọc trời đối diện bệnh viện.

Một người đàn ông cao gầy đứng trên lan can trên cùng của tòa nhà, đeo một chiếc kính mát màu nâu nhạt, mặt hướng về bệnh viện, hai tay chắp lại, miệng há ra, dường như đang niệm chú gì đó.

Thẩm Dạ nhìn bức ảnh, bỗng nhiên ngẩn người.

Không hiểu sao, từ khi bước vào văn phòng này, ngồi ở đây, hắn luôn cảm thấy như xung quanh có thứ gì đó.

“Không quen… Tôi chưa từng gặp người này. ”.

Thẩm Dạ trả lời.

Lạc Phi Xuyên khẽ gật đầu, đang định nói tiếp thì thấy cửa văn phòng mở ra, mấy cảnh sát toàn thân mặc đồ chống đạn đi vào.

Cảnh sát đi đầu nói:

“Sếp ơi, bọn cướp ngân hàng đã bị bắt, hiện đang ở phòng thẩm vấn, sếp xem…

Mấy cảnh sát đều có vẻ phấn khích.

Ngay cả Thẩm Dạ cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Bắt được thật sao? Tôi nhớ mấy tên đó rất mạnh, vẫn luôn nằm trong danh sách truy nã”.

—— Nửa năm trước đã xảy ra một vụ cướp ngân hàng, gây chấn động toàn thành phố.

Trong trí nhớ của Thẩm Dạ vẫn còn ấn tượng về vụ việc này.

Viên cảnh sát kia tâm trạng rất tốt, cười nói: “Nhóc con, hỏi nhiều thế làm gì, mau trả lời câu hỏi của sếp đi, xong thì về đi”.

Vài cảnh sát khác đều cười rộ lên.

Thẩm Dạ cũng không để bụng.

Việc thẩm vấn tội phạm thế này, đúng là không phải chuyện mình nên hỏi.

Hắn quay đầu lại, vừa vặn thấy Lạc Phi Xuyên hơi nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra.

“Tôi sẽ đến ngay”.

Lạc Phi Xuyên nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vài cảnh sát cười nói: “Vâng! Sếp, chúng tôi sẽ đợi anh bên ngoài”.

Cánh cửa đóng lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng bật lửa, tiếng nói chuyện.

Rõ ràng các cảnh sát đều rất phấn khích.

Văn phòng trở nên yên tĩnh.

Thẩm Dạ bồn chồn vặn vẹo cổ, chỉ cảm thấy cảm giác khó tả trong lòng lúc ẩn lúc hiện.

———— Giống như là mình đang buồn đi tiểu, nhưng lại không tìm thấy nhà vệ sinh.

Thật kỳ lạ quá.



Văn phòng cảnh sát trưởng.

Lạc Phi Xuyên chỉ vào người trong ảnh, vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa tiếp tục nói chuyện với Thẩm Dạ:

“Theo ý kiến của các chuyên gia khoa giám định, họ cho rằng người này dường như đang tìm cách kích hoạt thứ gì đó.”

“Thẩm Dạ, hôm đó cậu có mang theo thứ gì đó mà thường ngày không mang không?”.

Kích hoạt thứ gì đó ……

Trong lòng Thẩm Dạ giật thót.

Bức tượng lời nguyền của Vạn Đọa Ác Quỷ Vương.

Người ta đồn rằng bức tượng này đã kết liễu hàng triệu mạng người, nếu thực sự là người đàn ông cao gầy kia kích hoạt bức tượng, thì chẳng khác nào Lạc Phi Xuyên đã tìm ra hung thủ.

Thẩm Dạ nhìn khuôn mặt xa lạ trên bức ảnh, cố lục tìm trong trí nhớ, nhưng cuối cùng không thu được kết quả gì.

Bức tượng lời nguyền đã hóa thành tro bụi.

Manh mối đứt đoạn.

Trừ khi cảnh sát Lạc tìm ra được người đó.

Trước đó, tuyệt đối không được tiết lộ về bức tượng, nếu không chỉ rước thêm phiền phức vào người.

- Trong dòng chảy lịch sử mênh mông, hàng triệu người đã chết vì lời nguyền của bức tượng.

Tại sao riêng hắn không chết?.

Hắn có gì khác biệt?

“Báo cáo cảnh sát trưởng, tôi vẫn như thường ngày, không có gì khác biệt.”

Thẩm Dạ nói.

“Cũng không có cảm giác ngạt thở, mất kiểm soát, mất ý thức các loại?”.

“Không. ”.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0