Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Lão sư! (2)

2024-11-21 01:00:40

"Tôi thực sự không muốn gặp lại cô ấy nữa. "

Thẩm Dạ chân thành nói.

Tôn Minh lạnh lùng "hừ" một tiếng, quay đầu về phía hành lang vẫy tay.

Sáu bảy nam sinh đi tới.

Họ bước vào lớp học, đóng cửa lại, vây quanh Thẩm Dạ.

Thẩm Dạ mỉm cười nói:

“Cần gì chứ, đều là người nhà cả mà. ”.

Từ khóa “người nhà” kích hoạt!.

Ngay sau đó.

Biểu cảm của mọi người thay đổi hẳn.

"Chúng ta quan hệ tốt như vậy, vì sao lại tới vây quanh tôi?"

Thẩm Dạ dang rộng tay nói.

“Không còn cách nào khác, Triệu Dĩ Băng đã nói, hy vọng tôi giúp cô ấy trút giận. ”

Tôn Minh ngượng ngùng gãi đầu.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng không muốn đánh anh em mình, thật khó xử quá. ”

Một nam sinh nói.

“Đều tại tôi thích cô ấy quá, với lại cậu bình thường cũng quá kiêu ngạo, nên tôi mới muốn đánh cậu một trận. ”

Một nam sinh khác nói.

“Thôi bỏ đi, đều là người nhà, tôi không ra tay đâu. ”.

“Đúng vậy. ”.

Họ đã nói rất nhiều chuyện.

Mười giây.

Hết giờ.

Mấy người choáng váng, quay đi quay lại đã quên mất những gì mình vừa nói.

Họ lại tiến lên vây quanh.

Thẩm Dạ đặt điện thoại di động lên bậu cửa sổ, cất văn phòng phẩm rồi chậm rãi đứng dậy.

Nghe họ nói xong, cuối cùng anh hắn yên tâm.

—— Đây chỉ là một cuộc ẩu đả giữa những học sinh, trong số những người này, không có kẻ nào muốn giết mình.

“Tôi không muốn gây chuyện. ”.

Thẩm Dạ chân thành nói tiếp:

“Tôi hy vọng các cậu suy nghĩ cho kỹ, ngày kia là môn thi chính thức thứ hai của kỳ thi tuyển sinh cấp hai. ”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Môn võ thuật này rất quan trọng, nếu bị thương, sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy, đây là chuyện liên quan đến tương lai cả đời. ”.

“Hy vọng các cậu cân nhắc nhiều hơn cho bản thân. ”.

Mấy người nhìn nhau.

Tôn Minh hừ một tiếng, mở miệng nói: “Ai bảo cậu đối xử với Triệu Dĩ Băng như vậy, chúng tôi không thể nhìn nổi. ”.

“Đúng vậy, cô ấy nói sau đó cậu còn cố tình mắng cô ấy một trận. ”.

“Cô ấy đã khóc cả buổi sáng. ”.

“Cậu thật đáng ghét. ”.

Thẩm Dạ bình tĩnh nhìn mấy người.

Sau khi mọi việc lúc sáng kết thúc, mình tưởng Triệu Dĩ Băng đã tự biết thân biết phận.

Nhưng bây giờ xem ra, cô ta là đang trốn đi niệm chú rồi.

Lúc này cô ta đã tung ra tuyệt chiêu của mình ———.

“Ao cá của Triệu Dĩ Băng”!.

Thẩm Dạ trở nên có chút thiếu kiên nhẫn.

Kỳ thi sắp đến, hắn phải nhanh chóng làm bài, nhưng lại bị những chuyện vặt vãnh này quấn lấy.

“Nói cho tôi biết yêu cầu của các người. ”

Thẩm Dạ nói.

“Sau này không được phép cậu quấy rầy Triệu Dĩ Băng nữa. ”

Tôn Minh mở miệng nói.

“Đúng vậy. ”.

“Tránh xa cô ấy ra. ”.

“Cậu không thể vào trường cấp ba trọng điểm được nữa, đừng làm phiền cô ấy. ”.

Một số người đang nói chuyện theo nhiều hướng khác nhau.

Thẩm Dạ cầm lấy tờ giấy trên bàn, đưa ra trước mặt bọn họ, cười toe toét nói:

"Tôi đang làm một vấn đề, tôi cũng không có đi tìm cô ta, ta làm sao quấy rầy cô ta?".

Mấy người không nói gì.

Tôn Minh lấy điện thoại ra, bấm một số, mở loa ngoài.

“Alo?”.

Giọng nói của Triệu Dĩ Băng vang lên.

“Băng Băng, tôi đang ở cùng Thẩm Dạ. ”

Tôn Minh nói.

"Cậu đang làm gì vậy, cậu biết rõ cậu ấy bắt nạt tôi, nhưng cậu vẫn muốn làm bạn với cậu ấy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong giọng nói của Triệu Nhất Băng có chút bất bình.

“Tôi đã nói với Thẩm Dạ, cậu ấy sẽ không bao giờ gây sự với cậu nữa. ”

Tôn Minh nói.

Hắn giơ điện thoại di động lên trước mặt Thẩm Dạ.

Thẩm Dạ lại thấy thế phối hợp một chút ——.

Triệu Dĩ Băng vừa rồi nói là "Các người rõ ràng biết hắn bắt nạt tôi", chứ không phải là "Cậu rõ ràng biết hắn bắt nạt tôi".

Điều này chứng tỏ cô ta biết chính xác chuyện gì đang xảy ra ở đây, biết những gã con trai này đang làm gì.

Có thể tránh xa loại con gái này, chính là điều mình cầu còn không được.

"Triệu Dĩ Băng, sau này tôi sẽ không bao giờ đến chọc cậu nữa. "

Thẩm Dạ nói.

"Tôi ghét cậu. "

Triệu Dĩ Băng trực tiếp cúp điện thoại.

Tút một tiếng.

Điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.

"Được rồi, mọi chuyện đã xong, các cậu cứ đi trước đi, tôi vẫn còn phải làm bài tập một lát. "

Thẩm Dạ cười nói với mọi người.

Tôn Minh đột nhiên đánh tới.

"Cô ấy ghét cậu, cậu có nghe thấy không? Khuôn mặt xinh đẹp chết tiệt của cậu, tôi không hài lòng với khuôn mặt của cậu!".

Hắn mắng to ra lời này đã châm ngòi cảm xúc của mấy người khác, họ vây quanh Thẩm Dạ, cùng nhau đấm đá.

Thẩm Dạ hoàn toàn không có không gian để né tránh, đưa tay đỡ được vài đòn, đột nhiên loạng choạng, sau lưng truyền đến một cơn đau rát.

"Có thế này mà là nhất khối à?".

Tôn Minh cười lạnh nói.

Vừa rồi cú đấm đầu tiên của hắn bị đỡ, nhân lúc Thẩm Dạ quay người ứng phó người khác, hắn chớp thời cơ, từ phía sau một lần nữa ra đòn đánh lén, cuối cùng cũng đắc thủ.

Ngay khoảnh khắc này ——.

Nụ cười trên mặt Thẩm Dạ biến mất.

Thực ra nói cho cùng, các cậu chỉ muốn đánh nhau đúng không?

Vào lúc sắp diễn ra kỳ thi trung học phổ thông, không màng hậu quả mà đánh một học sinh nghỉ thi.

Học sinh này còn từng là nhất khối.

Vì vậy đánh nhau chắc chắn sẽ rất thoải mái, rất thỏa mãn.

Sau này nhớ lại, cũng là một chuyện thú vị.

Hơn nữa còn có thể lấy lòng Triệu Dĩ Băng, thay cô ta ra mặt, được cô ta vui lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0