Chap 13
2024-08-10 07:24:05
Bạn nhỏ cúi đầu phủi sạch quần áo, chân rảo bước ra khỏi khách sạn, vừa ngẩng lên liền thấy một thân ảnh
quen thuộc đang hút thuốc, khoanh tay tựa người vào xe, ánh mắt cậu liền lộ lên ý cười
" Chú! "
Lưu Diệu Văn vừa thấy người liền dập tắt điếu thuốc, thò tay vào trong xe tìm thuốc khử mùi xịt lên người, xé một viên kẹo bạc hà cho vào miệng, hắn không biết là bạn nhỏ này có ghét thuốc lá hay không nhưng cẩn thận vẫn hơn
" Chú tới đón em sao, đón em thật sao "
Bạn nhỏ hai mắt bling bling, cười đến là rõ tươi, Lưu Diệu Văn nhịn không được liền xoa xoa đầu đứa nhỏ 2 cái
" Ừm, có người khuya như vậy còn không biết đường về "
" Em xử lí chút chuyện, hơi lâu, hì hì, mà sao chú biết em ở đây? "
Thấy đôi tai của đứa nhỏ bị hơi lạnh làm cho ửng đỏ, hắn xót không chịu được, vươn tay xoa xoa làm ấm
" Vào xe đã rồi nói, bên ngoài lạnh "
" Ồ, Được ạ "
Đem Bạn nhỏ đặt vô ghế phó lái, thắt dây an toàn rồi hắn mới đóng cửa lại, vòng qua bên kia, xe vừa khởi động bạn nhỏ đã ngồi không yên, hỏi mãi tại sao chú biết em ở đây
" Là định vị, trên máy em có định vị do tôi cài, có được chưa, bạn nhỏ Tống "
" Chú cài khi nào nha? "
" Cài lúc em quăng máy ngoài phòng khách hôm nay "
Bạn nhỏ gật gù xem như là đồng ý, lục lục hộc xe xem có gì ăn được không, phát hiện không có liền chán nản nhìn ra bên ngoài, Lưu Diệu Văn nhìn qua, lòng thầm nghĩ lần tới phải bảo thư kí sắp xếp một chút, mua ít quà vặt bỏ vào trong xe, như vậy thì bạn nhỏ sẽ có cái ăn rồi
" Không khó chịu sao? "
" Dạ? "
Bạn nhỏ đang ngắm đường, nghe hắn hỏi liền quay đầu qua
" Tôi cài định vị là muốn kiểm soát em "
Lưu Diệu Văn thừa nhận hắn ích kỉ, Hắn muốn đứa nhỏ này là của riêng hắn, mãi mãi ở bên cạnh hắn, mãi mãi nằm trong vòng bảo vệ an toàn của hắn, nằm dưới tầm mắt của hắn, muốn bỏ trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có khả năng nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đứa nhỏ khổ sở, hắn muốn đứa nhỏ sống thật tốt, cũng muốn đứa nhỏ có thể tùy ý một chút, không cần hiểu chuyện quá mức, không cần gò ép bản thân, muốn làm gì thì làm đó, hắn không muốn đứa nhỏ sau này phải hối hận bất cứ chuyện gì
" Tống Á Hiên, tôi không phải là người tốt như em nghĩ "
Bạn nhỏ sững sờ, hoang mang không biết là tại sao hắn lại đột nhiên nói như vậy
" Chú cài định vị là muốn bảo vệ em mà? Tại sao lại nói rằng mình không tốt? Đối với em, chú là tốt nhất trên đời! Tốt nhất nhất nhất luôn! "
Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, vẫn là bỏ đi, không đào sâu nữa, nếu không hắn sẽ bị cái miệng ngọt như đường của đứa nhóc này làm cho không chịu nổi mà đè ra làm mấy chuyện người lớn mất, mặc dù... đứa nhỏ đã đủ 18
" Chú, là lo lắng em sẽ giận sao? "
"....Ừm "
" Em không giận, chú đừng buồn nha, em thích chú nhất! "
Lưu Diệu Văn hiếm thấy bị chọc cho cười rất vui vẻ, bạn nhỏ nhìn đến thất thần
" Chú cười đẹp quá "
Bạn nhỏ trong đầu bổ não tới chuyện hắn cũng sẽ cười như vậy với người khác, tức thì liền sinh khí
" Không cho chú cười như vậy với người khác! "
Lưu Diệu Văn đối với bạn nhỏ chỉ có thể chiều không thể mắng này của mình ôn nhu hết mực, không hỏi lí do, gật đầu đáp ứng
" Được, chỉ cười với em "
Bạn nhỏ mặt đỏ tai hồng, bụm kín mặt, chú cứ dung túng cậu mãi thôi
" Chú chiều em hoài, em sẽ hư mất "
" Hư thì hư thôi, cũng là do tôi chiều ra, em lo cái gì "
Bạn nhỏ Tống sâu sắc cảm động, ui ui ui, cậu tự nhiên muốn cùng chú làm mấy chuyện trẻ em không được nhìn quá đi
" Chú! "
Lưu Diệu Văn vừa thấy người liền dập tắt điếu thuốc, thò tay vào trong xe tìm thuốc khử mùi xịt lên người, xé một viên kẹo bạc hà cho vào miệng, hắn không biết là bạn nhỏ này có ghét thuốc lá hay không nhưng cẩn thận vẫn hơn
" Chú tới đón em sao, đón em thật sao "
Bạn nhỏ hai mắt bling bling, cười đến là rõ tươi, Lưu Diệu Văn nhịn không được liền xoa xoa đầu đứa nhỏ 2 cái
" Ừm, có người khuya như vậy còn không biết đường về "
" Em xử lí chút chuyện, hơi lâu, hì hì, mà sao chú biết em ở đây? "
Thấy đôi tai của đứa nhỏ bị hơi lạnh làm cho ửng đỏ, hắn xót không chịu được, vươn tay xoa xoa làm ấm
" Vào xe đã rồi nói, bên ngoài lạnh "
" Ồ, Được ạ "
Đem Bạn nhỏ đặt vô ghế phó lái, thắt dây an toàn rồi hắn mới đóng cửa lại, vòng qua bên kia, xe vừa khởi động bạn nhỏ đã ngồi không yên, hỏi mãi tại sao chú biết em ở đây
" Là định vị, trên máy em có định vị do tôi cài, có được chưa, bạn nhỏ Tống "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Chú cài khi nào nha? "
" Cài lúc em quăng máy ngoài phòng khách hôm nay "
Bạn nhỏ gật gù xem như là đồng ý, lục lục hộc xe xem có gì ăn được không, phát hiện không có liền chán nản nhìn ra bên ngoài, Lưu Diệu Văn nhìn qua, lòng thầm nghĩ lần tới phải bảo thư kí sắp xếp một chút, mua ít quà vặt bỏ vào trong xe, như vậy thì bạn nhỏ sẽ có cái ăn rồi
" Không khó chịu sao? "
" Dạ? "
Bạn nhỏ đang ngắm đường, nghe hắn hỏi liền quay đầu qua
" Tôi cài định vị là muốn kiểm soát em "
Lưu Diệu Văn thừa nhận hắn ích kỉ, Hắn muốn đứa nhỏ này là của riêng hắn, mãi mãi ở bên cạnh hắn, mãi mãi nằm trong vòng bảo vệ an toàn của hắn, nằm dưới tầm mắt của hắn, muốn bỏ trốn, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có khả năng nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy đứa nhỏ khổ sở, hắn muốn đứa nhỏ sống thật tốt, cũng muốn đứa nhỏ có thể tùy ý một chút, không cần hiểu chuyện quá mức, không cần gò ép bản thân, muốn làm gì thì làm đó, hắn không muốn đứa nhỏ sau này phải hối hận bất cứ chuyện gì
" Tống Á Hiên, tôi không phải là người tốt như em nghĩ "
Bạn nhỏ sững sờ, hoang mang không biết là tại sao hắn lại đột nhiên nói như vậy
" Chú cài định vị là muốn bảo vệ em mà? Tại sao lại nói rằng mình không tốt? Đối với em, chú là tốt nhất trên đời! Tốt nhất nhất nhất luôn! "
Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, vẫn là bỏ đi, không đào sâu nữa, nếu không hắn sẽ bị cái miệng ngọt như đường của đứa nhóc này làm cho không chịu nổi mà đè ra làm mấy chuyện người lớn mất, mặc dù... đứa nhỏ đã đủ 18
" Chú, là lo lắng em sẽ giận sao? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"....Ừm "
" Em không giận, chú đừng buồn nha, em thích chú nhất! "
Lưu Diệu Văn hiếm thấy bị chọc cho cười rất vui vẻ, bạn nhỏ nhìn đến thất thần
" Chú cười đẹp quá "
Bạn nhỏ trong đầu bổ não tới chuyện hắn cũng sẽ cười như vậy với người khác, tức thì liền sinh khí
" Không cho chú cười như vậy với người khác! "
Lưu Diệu Văn đối với bạn nhỏ chỉ có thể chiều không thể mắng này của mình ôn nhu hết mực, không hỏi lí do, gật đầu đáp ứng
" Được, chỉ cười với em "
Bạn nhỏ mặt đỏ tai hồng, bụm kín mặt, chú cứ dung túng cậu mãi thôi
" Chú chiều em hoài, em sẽ hư mất "
" Hư thì hư thôi, cũng là do tôi chiều ra, em lo cái gì "
Bạn nhỏ Tống sâu sắc cảm động, ui ui ui, cậu tự nhiên muốn cùng chú làm mấy chuyện trẻ em không được nhìn quá đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro