Chap 16
2024-08-10 07:24:05
Bạn nhỏ một bên vui vẻ thưởng thức đồ ngọt mà chú cho, một bên âm thầm suy nghĩ một vài thứ, đèn sáng trở
lại, bạn nhỏ liền nói với hắn bản thân muốn ra ngoài dạo một chút, trong này có chút không thoải mái
" Cẩn thận, một lát tôi liền đi tìm em "
" Ân "
Bên ngoài có không ít người, nơi này còn có một cái hồ bơi lớn, thật sự rất đẹp
" Hiên Ca! "
Bạn nhỏ nghe tiếng gọi liền quay đầu, nhíu mảy nhìn người con gái đang chạy về phía mình
" Anh! "
" Tôi không phải là anh cô "
Cậu trăm ngàn lần không ngờ tới, Tống Linh Linh lại xuất hiện ở nơi này, cảnh xung quanh cũng bởi vì cô ta mà trở nên tệ đi mấy phần
" Anh! Hôm đó em..."
" Đừng giải thích, không phải tôi đã nói rồi sao? Chuyện của các người không liên quan tới tôi, tôi không muốn nghe, Bẩn tai "
Tống Linh Linh siết chặc tay, Tống Á Hiên sau lần cãi vã kia liền không trở về nhà, tiền được cho trong nhà thì bị phía Lưu Diệu Văn kiểm soát, cả nhà gọi tới kể đầu đuôi cho cô, muốn cô nói chuyện với anh trai, làm nũng xin anh trai vì cô mà buông tha cho mọi người, cấp thêm cho mọi người chút tiền, dù sao giờ có mấy tỷ, trong nhà lại đông, ai cũng muốn sung sướng, căn bản là chi không đủ
" Anh, coi như em sai rồi đi, anh tha lỗi cho em, em... em sẽ trả Viễn Viễn Caca cho anh có được không? "
" Cô có biết đồ hết hạn sử dụng thì nên làm gì không? "
" Bỏ đi? "
" Ừ, chỉ có đồ ngu như cô mới nhặt về xài thôi, sau này có mà hại sức khỏe, đau tim này nọ thì đừng có tìm tôi trả thù nhá, tôi gánh không nổi cái nồi này đâu "
Tống Linh Linh nhạy cảm nhận ra, Tống Á Hiên là đang nói móc mình, ý của anh ta, Lưu Tra Viễn là đồ hết hạn sử dụng, anh ta khinh thường thẳng tay vất đi, cô lại tưởng đó là đồ tốt, vui vẻ nhặt về
" Anh có ý gì! "
" Ý trên mặt chữ, em gái thân yêu ạ "
Bạn nhỏ xoay người, ôm tâm trạng khó chịu rời đi, Tống Linh Linh siết chặc tay, canh Tống Á Hiên tới gần hồ bơi liền tiến lên đẩy xuống, cô nhớ rõ, anh trai ngu ngốc của mình không biết bơi
Bạn nhỏ bị đẩy xuống bất ngờ, hoảng sợ vùng vẫy kêu cứu trong nước, bất quá đám người xung quanh e ngại gia thế của Tống Linh Linh, không ai dám cứu
" Anh trai, tạm biệt~ Hen không gặp lại "
Tống Linh Linh bỏ đi, Tống Á Hiên vô lực, nhắm mắt chìm dần xuống đáy hồ bơi, nơi khóe mắt tuông ra những giọt nước hòa cùng với nước trong hồ, đau đớn, uất hận, kiếp này cậu còn chưa trả thù đủ, chưa kịp cùng chú kết hôn đã lần nữa chết rồi, cả hai lần đều là dưới tay nhà họ Tống
" Lưu Diệu Văn... rất vui được yêu chú "
Bên dưới tuyệt vọng, bên trên có hai thiếu niên đang không ngừng hô hào cầu giúp đỡ, cả hai người họ đều không biết bơi, hồ này lại sâu, nhảy xuống chỉ thêm phiền phức, xung quanh lại không có phao hay đồ cứu hộ, đành bất lực cầu cứu mọi người, cầu tới nước mắt cũng tuôn ra
" Mẹ nó! Các người thấy người ta bị xô xuống nước mà không cứu! Các người điên rồi có đúng không! "
" Đinh Ca, không được, người kia đã chìm xuống rồi! "
" Khốn kiếp! "
Lưu Diệu Văn tiếp rượu cùng hai thằng bạn xong thì bỏ ra ngoài, vội tăng bước chân đi tìm bạn nhỏ nhà mình, bắt đầu từ lúc nãy trong lòng hắn đã không ngừng khó chịu, bất an, trước giờ chưa từng như vậy
" Tôi nói các người ai biết bơi liền nhảy xuống cứu người, các người có nghe không hả! "
Tới gần hồ bơi liền nghe thấy tiếng gào khóc, bước chân của hắn liền nhanh hơn, càng tới gần, càng nghe rõ tiếng bàn tán của những người đang tụ tập xung quanh hồ bơi
" Người bị xô xuống hình như là thiếu gia nhà ai đó "
" Nãy tôi có thấy, cậu ta vận một bộ vest, ngoại hình trông rất đáng yêu, nghe nói là tới cùng với chủ tịch Lưu nổi tiếng kia "
" Là Lưu Diệu Văn sao? Cậu nhóc kia chắc là tình nhân rồi, tiếc thật, đẹp như vậy mà chết sớm quá "
Lưu Diệu Văn tim đập thịch một tiếng, không chần chừ mà nhào xuống hồ bơi, vừa nhìn thấy liền ôm lấy thân ảnh đang chìm dưới nước lên bờ, hiển nhiên, người được ôm kia đã ngất lịm từ đời nào
Hắn đau đớn, hai tay run rẩy ôm bạn nhỏ nhà mình chầm chậm lên bờ, ánh mắt u ám nhìn một đám người đang bu xung quanh mình, một lối đi cũng không chừa, lần đầu tiên mất khống chế mà quát lớn trước mặt người ngoài
" CÚT HẾT CHO TÔI!! "
" Cẩn thận, một lát tôi liền đi tìm em "
" Ân "
Bên ngoài có không ít người, nơi này còn có một cái hồ bơi lớn, thật sự rất đẹp
" Hiên Ca! "
Bạn nhỏ nghe tiếng gọi liền quay đầu, nhíu mảy nhìn người con gái đang chạy về phía mình
" Anh! "
" Tôi không phải là anh cô "
Cậu trăm ngàn lần không ngờ tới, Tống Linh Linh lại xuất hiện ở nơi này, cảnh xung quanh cũng bởi vì cô ta mà trở nên tệ đi mấy phần
" Anh! Hôm đó em..."
" Đừng giải thích, không phải tôi đã nói rồi sao? Chuyện của các người không liên quan tới tôi, tôi không muốn nghe, Bẩn tai "
Tống Linh Linh siết chặc tay, Tống Á Hiên sau lần cãi vã kia liền không trở về nhà, tiền được cho trong nhà thì bị phía Lưu Diệu Văn kiểm soát, cả nhà gọi tới kể đầu đuôi cho cô, muốn cô nói chuyện với anh trai, làm nũng xin anh trai vì cô mà buông tha cho mọi người, cấp thêm cho mọi người chút tiền, dù sao giờ có mấy tỷ, trong nhà lại đông, ai cũng muốn sung sướng, căn bản là chi không đủ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Anh, coi như em sai rồi đi, anh tha lỗi cho em, em... em sẽ trả Viễn Viễn Caca cho anh có được không? "
" Cô có biết đồ hết hạn sử dụng thì nên làm gì không? "
" Bỏ đi? "
" Ừ, chỉ có đồ ngu như cô mới nhặt về xài thôi, sau này có mà hại sức khỏe, đau tim này nọ thì đừng có tìm tôi trả thù nhá, tôi gánh không nổi cái nồi này đâu "
Tống Linh Linh nhạy cảm nhận ra, Tống Á Hiên là đang nói móc mình, ý của anh ta, Lưu Tra Viễn là đồ hết hạn sử dụng, anh ta khinh thường thẳng tay vất đi, cô lại tưởng đó là đồ tốt, vui vẻ nhặt về
" Anh có ý gì! "
" Ý trên mặt chữ, em gái thân yêu ạ "
Bạn nhỏ xoay người, ôm tâm trạng khó chịu rời đi, Tống Linh Linh siết chặc tay, canh Tống Á Hiên tới gần hồ bơi liền tiến lên đẩy xuống, cô nhớ rõ, anh trai ngu ngốc của mình không biết bơi
Bạn nhỏ bị đẩy xuống bất ngờ, hoảng sợ vùng vẫy kêu cứu trong nước, bất quá đám người xung quanh e ngại gia thế của Tống Linh Linh, không ai dám cứu
" Anh trai, tạm biệt~ Hen không gặp lại "
Tống Linh Linh bỏ đi, Tống Á Hiên vô lực, nhắm mắt chìm dần xuống đáy hồ bơi, nơi khóe mắt tuông ra những giọt nước hòa cùng với nước trong hồ, đau đớn, uất hận, kiếp này cậu còn chưa trả thù đủ, chưa kịp cùng chú kết hôn đã lần nữa chết rồi, cả hai lần đều là dưới tay nhà họ Tống
" Lưu Diệu Văn... rất vui được yêu chú "
Bên dưới tuyệt vọng, bên trên có hai thiếu niên đang không ngừng hô hào cầu giúp đỡ, cả hai người họ đều không biết bơi, hồ này lại sâu, nhảy xuống chỉ thêm phiền phức, xung quanh lại không có phao hay đồ cứu hộ, đành bất lực cầu cứu mọi người, cầu tới nước mắt cũng tuôn ra
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Mẹ nó! Các người thấy người ta bị xô xuống nước mà không cứu! Các người điên rồi có đúng không! "
" Đinh Ca, không được, người kia đã chìm xuống rồi! "
" Khốn kiếp! "
Lưu Diệu Văn tiếp rượu cùng hai thằng bạn xong thì bỏ ra ngoài, vội tăng bước chân đi tìm bạn nhỏ nhà mình, bắt đầu từ lúc nãy trong lòng hắn đã không ngừng khó chịu, bất an, trước giờ chưa từng như vậy
" Tôi nói các người ai biết bơi liền nhảy xuống cứu người, các người có nghe không hả! "
Tới gần hồ bơi liền nghe thấy tiếng gào khóc, bước chân của hắn liền nhanh hơn, càng tới gần, càng nghe rõ tiếng bàn tán của những người đang tụ tập xung quanh hồ bơi
" Người bị xô xuống hình như là thiếu gia nhà ai đó "
" Nãy tôi có thấy, cậu ta vận một bộ vest, ngoại hình trông rất đáng yêu, nghe nói là tới cùng với chủ tịch Lưu nổi tiếng kia "
" Là Lưu Diệu Văn sao? Cậu nhóc kia chắc là tình nhân rồi, tiếc thật, đẹp như vậy mà chết sớm quá "
Lưu Diệu Văn tim đập thịch một tiếng, không chần chừ mà nhào xuống hồ bơi, vừa nhìn thấy liền ôm lấy thân ảnh đang chìm dưới nước lên bờ, hiển nhiên, người được ôm kia đã ngất lịm từ đời nào
Hắn đau đớn, hai tay run rẩy ôm bạn nhỏ nhà mình chầm chậm lên bờ, ánh mắt u ám nhìn một đám người đang bu xung quanh mình, một lối đi cũng không chừa, lần đầu tiên mất khống chế mà quát lớn trước mặt người ngoài
" CÚT HẾT CHO TÔI!! "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro