Chap 9
2024-08-10 07:24:05
Không hiểu sao bản thân lại lang
thang trong một mảnh tối đen, Tống Á Hiên thẫn thờ tìm kiếm lối ra, bỗng có một luồn sáng chiếu tới, cậu nheo mắt, ánh sáng mất đi cũng là lúc
khung cảnh dần hiện ra
" Nơi này...."
Cậu thấy được... thấy được hình ảnh bọn họ vui vẻ lén lút cùng nhau giở thủ đoạn lên xe... thấy được nụ cười giễu cợt của tra nam khi gọi cậu tới, thấy được bản thân ngốc nghếch tin tưởng mà nghe theo, bị dụ ngồi lên chiếc xe tử thần, từng cái từng cái nối tiếp nhau, căm hận cùng đau đớn đan xen, trước mắt cậu dần nhòe đi, tại sao... tại sao lại đối xử với cậu như vậy...
Khung cảnh biến mất, Tống Á Hiên tỉnh lại trên chiếc giường quen thuộc, sau lưng là mồ hôi thấm đẫm, con ngươi co rút, run rẩy thu mình trong một góc giường, căn phòng không có ánh sáng, bóng tối bao trùm lên tất thảy
Hắn dậy từ sớm, ngồi một lúc lâu mà không thấy bạn nhỏ kia xuống liền khó hiểu, quyết định lên gõ cửa phòng gọi cậu dậy ăn sáng, thế nhưng, bên trong không có hồi đáp làm hắn nhíu mày, bình thường nhóc con nghe gọi sẽ liền vui vẻ mở cửa, không lí nào lại im lặng như vậy trừ khi... bên trong xảy ra chuyện!
" Quản gia! "
" Cậu chủ gọi tôi "
" Đem chìa khóa dự phòng tới đây! "
Quản gia cung kính đi lấy chìa khóa đưa cho hắn, sát khí xung quanh làm ông vô thức lùi mấy bước, hắn lạnh lẽo mở ra cánh cửa, đập vào mắt là thiếu niên co người ngồi trên giường, xác định không có chuyện gì thì nhíu mày đem cửa đóng lại, chậm rãi bật đèn nhỏ trong phòng lên
" Á Hiên "
Bạn nhỏ ngẩng đầu, nước mắt bi thương rơi lã chã làm hắn hoảng hốt, vội vàng bước tới ôm người vào lòng, vươn tay xoa xoa tấm lưng của bé con, quá gầy
" Hiên Nhi "
Bàn tay nhỏ nắm chặc lấy góc áo của hắn, tựa như đứa nhỏ bị thương mà nức nở khóc lóc, Lưu Diệu Văn đau lòng thôi rồi, là hắn làm sai gì chọc cho nhóc con không vui sao?
" Là tôi làm gì chọc em khóc sao? "
Bạn nhỏ lắc đầu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, ướt đẫm cả áo của hắn, Lưu Diệu Văn suy tư, thanh âm khàn khàn lại lần nữa vang lên bên tai bạn nhỏ
" Á Hiên, ngoan, đừng khóc, không cần em phải cưỡng ép mình yêu tôi nữa, không cần em phải sống chung với tôi nữa, tôi không cần gì hết....em đừng khóc, tôi... tôi để em đi...em muốn đi đúng không... tôi để em đi... em đừng khóc... đừng khóc có được không..."
Lưu Diệu Văn không hề nhận ra, giọng nói của hắn đang run rẩy, hắn cho rằng, bạn nhỏ chán rồi, bạn nhỏ muốn rời đi, có lẽ sợ hãi hắn nên mới không dám mở lời, dù sao, cách nhau nhiều tuổi như vậy, hắn lạnh lùng lại không biết cách thể hiện tình yêu, đứa nhỏ vốn chỉ là đùa giỡn, chỉ có mỗi hắn ngu ngốc mà xem thời gian qua là thật...
Tống Á Hiên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt đang không nhừng chảy xuống, tại sao... tại sao lại không hết...
" Chú... hức...em... em sẽ ngoan.... hức...em sẽ nghe lời cũng sẽ thật hiểu chuyện... chú... hức... chú đừng bỏ em... em... em biết sai rồi... sẽ không khóc nữa...làm ơn... hức... chú đừng bỏ rơi em... đừng có không cần em nữa mà... hức..."
Như một đứa trẻ đáng thương sợ hãi bị bỏ rơi, Tống Á Hiên run run siết áo của hắn ngày càng chặc, tiếng khóc bây giờ chỉ còn lại nức nở nho nhỏ, sợ rằng bản thân khóc quá nhiều, sẽ biến thành phiền phức, sẽ bị ghét bỏ, nỗi sợ hãi cùng đau đớn đời trước quá lớn, áp lực quá nặng, Tống Á Hiên cứ thế yên lặng trong vòng tay của hắn, ngất đi
" Nơi này...."
Cậu thấy được... thấy được hình ảnh bọn họ vui vẻ lén lút cùng nhau giở thủ đoạn lên xe... thấy được nụ cười giễu cợt của tra nam khi gọi cậu tới, thấy được bản thân ngốc nghếch tin tưởng mà nghe theo, bị dụ ngồi lên chiếc xe tử thần, từng cái từng cái nối tiếp nhau, căm hận cùng đau đớn đan xen, trước mắt cậu dần nhòe đi, tại sao... tại sao lại đối xử với cậu như vậy...
Khung cảnh biến mất, Tống Á Hiên tỉnh lại trên chiếc giường quen thuộc, sau lưng là mồ hôi thấm đẫm, con ngươi co rút, run rẩy thu mình trong một góc giường, căn phòng không có ánh sáng, bóng tối bao trùm lên tất thảy
Hắn dậy từ sớm, ngồi một lúc lâu mà không thấy bạn nhỏ kia xuống liền khó hiểu, quyết định lên gõ cửa phòng gọi cậu dậy ăn sáng, thế nhưng, bên trong không có hồi đáp làm hắn nhíu mày, bình thường nhóc con nghe gọi sẽ liền vui vẻ mở cửa, không lí nào lại im lặng như vậy trừ khi... bên trong xảy ra chuyện!
" Quản gia! "
" Cậu chủ gọi tôi "
" Đem chìa khóa dự phòng tới đây! "
Quản gia cung kính đi lấy chìa khóa đưa cho hắn, sát khí xung quanh làm ông vô thức lùi mấy bước, hắn lạnh lẽo mở ra cánh cửa, đập vào mắt là thiếu niên co người ngồi trên giường, xác định không có chuyện gì thì nhíu mày đem cửa đóng lại, chậm rãi bật đèn nhỏ trong phòng lên
" Á Hiên "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn nhỏ ngẩng đầu, nước mắt bi thương rơi lã chã làm hắn hoảng hốt, vội vàng bước tới ôm người vào lòng, vươn tay xoa xoa tấm lưng của bé con, quá gầy
" Hiên Nhi "
Bàn tay nhỏ nắm chặc lấy góc áo của hắn, tựa như đứa nhỏ bị thương mà nức nở khóc lóc, Lưu Diệu Văn đau lòng thôi rồi, là hắn làm sai gì chọc cho nhóc con không vui sao?
" Là tôi làm gì chọc em khóc sao? "
Bạn nhỏ lắc đầu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, ướt đẫm cả áo của hắn, Lưu Diệu Văn suy tư, thanh âm khàn khàn lại lần nữa vang lên bên tai bạn nhỏ
" Á Hiên, ngoan, đừng khóc, không cần em phải cưỡng ép mình yêu tôi nữa, không cần em phải sống chung với tôi nữa, tôi không cần gì hết....em đừng khóc, tôi... tôi để em đi...em muốn đi đúng không... tôi để em đi... em đừng khóc... đừng khóc có được không..."
Lưu Diệu Văn không hề nhận ra, giọng nói của hắn đang run rẩy, hắn cho rằng, bạn nhỏ chán rồi, bạn nhỏ muốn rời đi, có lẽ sợ hãi hắn nên mới không dám mở lời, dù sao, cách nhau nhiều tuổi như vậy, hắn lạnh lùng lại không biết cách thể hiện tình yêu, đứa nhỏ vốn chỉ là đùa giỡn, chỉ có mỗi hắn ngu ngốc mà xem thời gian qua là thật...
Tống Á Hiên sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt đang không nhừng chảy xuống, tại sao... tại sao lại không hết...
" Chú... hức...em... em sẽ ngoan.... hức...em sẽ nghe lời cũng sẽ thật hiểu chuyện... chú... hức... chú đừng bỏ em... em... em biết sai rồi... sẽ không khóc nữa...làm ơn... hức... chú đừng bỏ rơi em... đừng có không cần em nữa mà... hức..."
Như một đứa trẻ đáng thương sợ hãi bị bỏ rơi, Tống Á Hiên run run siết áo của hắn ngày càng chặc, tiếng khóc bây giờ chỉ còn lại nức nở nho nhỏ, sợ rằng bản thân khóc quá nhiều, sẽ biến thành phiền phức, sẽ bị ghét bỏ, nỗi sợ hãi cùng đau đớn đời trước quá lớn, áp lực quá nặng, Tống Á Hiên cứ thế yên lặng trong vòng tay của hắn, ngất đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro