biến mất?
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-07-24 02:00:21
Bịch một tiếng, cửa bị hất văng ra, bạch y xoẹt qua một mảnh trong trẻo lạnh lùng, nam tử nhìn cô gái thống khổ trên giường.
“Hân, ngươi làm cái gì vậy?” Thanh âm của hắn rất lạnh.
“Ta. . . . . .” Lê Hân một chữ cũng nói không ra, chẳng qua là sững sờ nhìn cô gái trên giường thống khổ rên rỉ, linh hồn như đang bị thứ gì đó cấu xé.
“Vân Tâm Nhược.” Tiêu Thanh hàn ngồi trên giường, nắm chặt ngón tay cô gái. trong lúc bất chợt, ánh mắt hắn có chút long lanh.
“Nhược. . . . . .” Hắn vô ý thức thì thầm, ôm thật chặt thiếu nữ vào trong ngực. Lúc này, hắn căn bản không biết mình đang làm gì, chẳng qua là sâu trong linh hồn, bảo hắn làm thế.
Ý thức nàng bị đau đớn hành hạ, từ từ biến mất.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng một mảnh im lặng, lúc này, hoàn toàn không có tức giận.
Vân Thiển Y len lén đi từ cửa tới, khẽ nâng làn váy, nhìn thấy cặp nam nữ ôm nhau trên giường thì hai mắt của ả mang theo lửa hận.
Ả rời đi, dung nhan tuyệt sắc bắt đầu vặn vẹo.
Vân Tâm Nhược, đây là ngươi ép ta.
Tất cả, đều là ngươi ép ta.
. . . .
Trong lưu đinh lâu, hai người nam tử đối mặt, lạnh lùng, căm thù .
“Hân, ngươi thật quá đáng. Túy Nguyệt lưu tâm là thuốc gì ngươi còn không rõ sao? Ngươi lại dùng để thứ này để hành hạ một nữ nhân.” ánh mắt Tiêu Thanh Hàn trần ngập băng lãnh. Chăm chú nhìn Lê Hân.
“Vậy. . . . . . Cũng do nàng tự tìm.” Lê Hân phản bác, không cách nào thừa nhận sai lầm của mình, hắn biết rõ, một khi hắn thừa nhận là hắn sai, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất. Hắn sẽ vĩnh viễn không yên bình, ngay cả cơ hội quay đầu lại cũng không có. Cho nên, hắn không thể.
“Hân, ngươi làm ta thất vọng quá.” Tiêu Thanh Hàn xoay người, cả đời này, hắn chưa bao giờ hối hận bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện này, hắn cảm giác được cái gì gọi là ‘biết vậy chẳng làm’.
Hắn không biết mình vừa rồi làm gì, chẳng qua là nhìn cô gái kia thống khổ, tim hắn cũng bị hành hạ, tất cả mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.
Mà hắn thật đoán sai Lê Hân. Đánh giá sai hận ý của hắn. Lê Hân, ngươi yêu Vân Thiển Y thế sao?
“Ta không muốn xen vào chuyện này, ngươi tự mình điều tra đi. Nếu như ngươi còn muốn làm gì thì cứ tự tiện, nhưng mà Vân Tâm Nhược, phải chờ minh phong trở lại rồi nói sau, độc này, khắp thiên hạ chỉ có mình hắn mới giải được.” Nói xong, nam tử rơi đi.
sau khi hắn đi, thân thể cao lớn của Lê Hân trong lúc bất chợt kinh hoảng mấy cái, trong mắt hắn mang theo một tia máu.
Hắn, rốt cuộc làm gì?
Một lần rồi lại một lần tổn thương nàng, là hận, hay là cái gì?
…….
thái độ Vân Thiển Y khác thường là không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, hai tròng mắt lúc nóng lúc lạnh, Tri Hạ đã sớm rời Vân phủ tới đây, im lặng đứng một bên, nhìn khuôn mặt tiểu thư, lúc này cũng không biết đang suy nghĩ gì? Vẻ mặt nàng ta nặng nề.
“Tri Hạ, nữ nhân Vân Tâm Nhược kia vẫn còn muốn câu dẫn quốc sư, quốc sư rõ ràng không nhớ ả, ả còn không biết xấu hổ như thế. Ta nhất định không bỏ qua ả.” Tay nàng vặn xoắn khăn gấm. Đóa hoa lan trên khăn gấm bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng hoa không ra hoa, bướm không ra bướm.
“Tiểu thư..” Tri Hạ trầm tư một hồi, mở miệng nói.
“Theo tình hình trước mắt, Vân Tâm Nhược hẳn là không thể ở lại phủ quốc sư rồi. Chẳng qua là. . . . . .” Nàng nhìn hướng cửa, không biết vì sao Mai nhi đứng ở nơi đó, sau đó nàng nói tiếp.”Chuyện ả ở lại phủ quốc sư là do hoàng thượng đáp ứng, cho dù hoàng thượng có ra mặt cũng không thể giải quyết chuyện gì. Nếu nói lời vua không nói đùa, như vậy, chúng ta chỉ có thể nghĩ phương pháp xử lí khác thôi.”
Như thế nào mới có thể khiến ả rời đi. Làm gì để ả biến mất? Rời đi, biến mất. . . . .. đột nhiên ánh mắt Vân Thiển Y trầm xuống, mang theo vài phần âm trầm.
Biến mất, vĩnh viễn. . . . . .
Nàng đứng lên, lui về phía sau một bước, lưng đụng vào trên bàn, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Thật sự phải sử dụng biện pháp này sao?
Nàng đột nhiên nhìn bên trong lưu đinh lâu một lần nữa, quốc sư vẫn ôm nữ nhân kia .
Đem khăn gấm trong tay ném xuống đất, sau đó dùng chân hung hăng giẫm nát.
Vân Tâm Nhược, là ngươi ép ta.
“Hân, ngươi làm cái gì vậy?” Thanh âm của hắn rất lạnh.
“Ta. . . . . .” Lê Hân một chữ cũng nói không ra, chẳng qua là sững sờ nhìn cô gái trên giường thống khổ rên rỉ, linh hồn như đang bị thứ gì đó cấu xé.
“Vân Tâm Nhược.” Tiêu Thanh hàn ngồi trên giường, nắm chặt ngón tay cô gái. trong lúc bất chợt, ánh mắt hắn có chút long lanh.
“Nhược. . . . . .” Hắn vô ý thức thì thầm, ôm thật chặt thiếu nữ vào trong ngực. Lúc này, hắn căn bản không biết mình đang làm gì, chẳng qua là sâu trong linh hồn, bảo hắn làm thế.
Ý thức nàng bị đau đớn hành hạ, từ từ biến mất.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng một mảnh im lặng, lúc này, hoàn toàn không có tức giận.
Vân Thiển Y len lén đi từ cửa tới, khẽ nâng làn váy, nhìn thấy cặp nam nữ ôm nhau trên giường thì hai mắt của ả mang theo lửa hận.
Ả rời đi, dung nhan tuyệt sắc bắt đầu vặn vẹo.
Vân Tâm Nhược, đây là ngươi ép ta.
Tất cả, đều là ngươi ép ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . . .
Trong lưu đinh lâu, hai người nam tử đối mặt, lạnh lùng, căm thù .
“Hân, ngươi thật quá đáng. Túy Nguyệt lưu tâm là thuốc gì ngươi còn không rõ sao? Ngươi lại dùng để thứ này để hành hạ một nữ nhân.” ánh mắt Tiêu Thanh Hàn trần ngập băng lãnh. Chăm chú nhìn Lê Hân.
“Vậy. . . . . . Cũng do nàng tự tìm.” Lê Hân phản bác, không cách nào thừa nhận sai lầm của mình, hắn biết rõ, một khi hắn thừa nhận là hắn sai, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất. Hắn sẽ vĩnh viễn không yên bình, ngay cả cơ hội quay đầu lại cũng không có. Cho nên, hắn không thể.
“Hân, ngươi làm ta thất vọng quá.” Tiêu Thanh Hàn xoay người, cả đời này, hắn chưa bao giờ hối hận bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện này, hắn cảm giác được cái gì gọi là ‘biết vậy chẳng làm’.
Hắn không biết mình vừa rồi làm gì, chẳng qua là nhìn cô gái kia thống khổ, tim hắn cũng bị hành hạ, tất cả mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.
Mà hắn thật đoán sai Lê Hân. Đánh giá sai hận ý của hắn. Lê Hân, ngươi yêu Vân Thiển Y thế sao?
“Ta không muốn xen vào chuyện này, ngươi tự mình điều tra đi. Nếu như ngươi còn muốn làm gì thì cứ tự tiện, nhưng mà Vân Tâm Nhược, phải chờ minh phong trở lại rồi nói sau, độc này, khắp thiên hạ chỉ có mình hắn mới giải được.” Nói xong, nam tử rơi đi.
sau khi hắn đi, thân thể cao lớn của Lê Hân trong lúc bất chợt kinh hoảng mấy cái, trong mắt hắn mang theo một tia máu.
Hắn, rốt cuộc làm gì?
Một lần rồi lại một lần tổn thương nàng, là hận, hay là cái gì?
…….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thái độ Vân Thiển Y khác thường là không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, hai tròng mắt lúc nóng lúc lạnh, Tri Hạ đã sớm rời Vân phủ tới đây, im lặng đứng một bên, nhìn khuôn mặt tiểu thư, lúc này cũng không biết đang suy nghĩ gì? Vẻ mặt nàng ta nặng nề.
“Tri Hạ, nữ nhân Vân Tâm Nhược kia vẫn còn muốn câu dẫn quốc sư, quốc sư rõ ràng không nhớ ả, ả còn không biết xấu hổ như thế. Ta nhất định không bỏ qua ả.” Tay nàng vặn xoắn khăn gấm. Đóa hoa lan trên khăn gấm bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng hoa không ra hoa, bướm không ra bướm.
“Tiểu thư..” Tri Hạ trầm tư một hồi, mở miệng nói.
“Theo tình hình trước mắt, Vân Tâm Nhược hẳn là không thể ở lại phủ quốc sư rồi. Chẳng qua là. . . . . .” Nàng nhìn hướng cửa, không biết vì sao Mai nhi đứng ở nơi đó, sau đó nàng nói tiếp.”Chuyện ả ở lại phủ quốc sư là do hoàng thượng đáp ứng, cho dù hoàng thượng có ra mặt cũng không thể giải quyết chuyện gì. Nếu nói lời vua không nói đùa, như vậy, chúng ta chỉ có thể nghĩ phương pháp xử lí khác thôi.”
Như thế nào mới có thể khiến ả rời đi. Làm gì để ả biến mất? Rời đi, biến mất. . . . .. đột nhiên ánh mắt Vân Thiển Y trầm xuống, mang theo vài phần âm trầm.
Biến mất, vĩnh viễn. . . . . .
Nàng đứng lên, lui về phía sau một bước, lưng đụng vào trên bàn, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Thật sự phải sử dụng biện pháp này sao?
Nàng đột nhiên nhìn bên trong lưu đinh lâu một lần nữa, quốc sư vẫn ôm nữ nhân kia .
Đem khăn gấm trong tay ném xuống đất, sau đó dùng chân hung hăng giẫm nát.
Vân Tâm Nhược, là ngươi ép ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro