lý trí hoàn toàn biến mất
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-07-24 02:00:21
Ngồi thẳng lên, mắt nàng lạnh lùng nhìn Lê Hân ôm vân thiển y đang
lo lắng la lên tên của ả, Mai nhi cũng nước mắt rơi như mưa. Cặp mắt
trong veo của nàng khẽ nâng, mưa phùn ngoài cửa rơi xuống, gió thổi qua. .
Thế giới này, đúng là nhiều dối trá. .
Đột nhiên, một bóng trắng đi vào, trắng noãn như đóa hoa sen, gió
nổi lên, mang theo hương sen nhàn nhạt, trong lúc nhất thời, tất cả mọi
thứ tựa như ngừng lại.
Nam tử đứng ở cửa, khuôn mặt tuyệt mĩ, chẳng qua vẻ mặt lại tựa như tượng đá. Thanh như mây, nhẹ như khói.
Minh phong nhìn thấy nam tử, đem Vân Thiển Y đặt ở trên ghế, đứng
lên, phức tạp thần sắc khó lường.”Thanh Hàn, ngươi tới vừa đúng lúc. Vân Tâm Nhược hạ độc Thiển Y, độc đã ngấm vào cơ thể, ngươi nhanh mời minh
phong trở về giúp nàng giải độc.”
Tiêu Thanh Hàn quét nhẹ Vân Thiển Y một chút, sau đó nhìn Vân Tâm
Nhược, vết máu và vết sưng đỏ trên mặt nàng khiến lông mày nam tử không
khỏi nhíu lại, một cảm giác không thoải mái từ trong lòng xông ra.
“Thanh Hàn, ngươi đang xem cái gì?” Lê Hân thấy Tiêu Thanh Hàn chỉ
nhìn Vân Tâm Nhược, lửa giận càng đốt càng lớn. Tại sao Thanh Hàn có thể nhìn nàng, bây giờ hắn phải quan tâm đến Thiển Y mới đúng.
Tiêu Thanh Hàn đi vào, hương sen theo gió nhẹ qua, Vân Tâm Nhược
nhìn bóng lưng của hắn, tròng mắt một mảnh bi thương. Cúi đầu, mặc cho
nước mắt ngập mắt. Đau trong lòng. Đau trên trán, đau trên mặt, tim cũng đau.
Biết rõ là hắn không nhớ nàng, lại vẫn là cảm thấy đau đớn.
Thanh Hàn, thật sự thay đổi rất nhiều.
Trước kia cho dù là người xa lạ, hắn cũng sẽ quan tâm, cũng sẽ tức
giận, nhưng bây giờ, tim của hắn tựa như bị đóng băng, cứng rắn rất
nhiều. Hắn không phải là Thanh Hàn lạnh nhạt trước kia, bây giờ hắn đã
thay đổi, rất vô tình.
Rốt cuộc cái gì làm hắn thay đổi?
Nàng không biết, thật sự không biết.
Tiêu Thanh Hàn đi tới trước mặt Lê Hân, lấy ra một cái bình ngọc từ
trong ngực “Minh phong, có chuyện gì thì bình tĩnh lại rồi hẵng nói.”
Thấy sắc mặt hắn đột nhiên biến chuyển, mới đưa bình ngọc đặt lên bàn.
Nói: “Cái này là Thanh Phong ngọc lộ, minh phong đã từng cho ngươi một
chai. Ngươi quên?”
Lê Hân vừa nghe, vội vàng mở miệng bình, dốc một viên thuốc bỏ vào
trong miệng Vân Thiển Y. Hắn quá gấp nên quên chuyện này mất. May là
Thiển Y không sao, nếu không hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình,
vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho Vân Tâm Nhược.
Cho đến khi tâm thần thanh tĩnh lại, hắn mới cảm giác bàn tay phải
nóng rát. Đây là cánh tay vừa mới đánh nàng, tại sao đau như vậy.
Nhìn sắc mặt Vân Thiển Y tái nhợt, tim hắn bắt đầu trống rỗng.
Bàn tay nắm thật chặt, hắn nâng con mắt tràn đầy lửa hận, nhìn Vân
Tâm Nhược, vết máu trên mặt nàng như kim đâm vào lòng hắn. Nhưng không
cách nào dập tắt lửa giận trong lòng. Lửa kia không ngừng tăng lên, bắt
đầu chiếm lấy lý trí hắn.
Mà lý trí hắn, lúc này đã không tồn tại.
lo lắng la lên tên của ả, Mai nhi cũng nước mắt rơi như mưa. Cặp mắt
trong veo của nàng khẽ nâng, mưa phùn ngoài cửa rơi xuống, gió thổi qua. .
Thế giới này, đúng là nhiều dối trá. .
Đột nhiên, một bóng trắng đi vào, trắng noãn như đóa hoa sen, gió
nổi lên, mang theo hương sen nhàn nhạt, trong lúc nhất thời, tất cả mọi
thứ tựa như ngừng lại.
Nam tử đứng ở cửa, khuôn mặt tuyệt mĩ, chẳng qua vẻ mặt lại tựa như tượng đá. Thanh như mây, nhẹ như khói.
Minh phong nhìn thấy nam tử, đem Vân Thiển Y đặt ở trên ghế, đứng
lên, phức tạp thần sắc khó lường.”Thanh Hàn, ngươi tới vừa đúng lúc. Vân Tâm Nhược hạ độc Thiển Y, độc đã ngấm vào cơ thể, ngươi nhanh mời minh
phong trở về giúp nàng giải độc.”
Tiêu Thanh Hàn quét nhẹ Vân Thiển Y một chút, sau đó nhìn Vân Tâm
Nhược, vết máu và vết sưng đỏ trên mặt nàng khiến lông mày nam tử không
khỏi nhíu lại, một cảm giác không thoải mái từ trong lòng xông ra.
“Thanh Hàn, ngươi đang xem cái gì?” Lê Hân thấy Tiêu Thanh Hàn chỉ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nhìn Vân Tâm Nhược, lửa giận càng đốt càng lớn. Tại sao Thanh Hàn có thể nhìn nàng, bây giờ hắn phải quan tâm đến Thiển Y mới đúng.
Tiêu Thanh Hàn đi vào, hương sen theo gió nhẹ qua, Vân Tâm Nhược
nhìn bóng lưng của hắn, tròng mắt một mảnh bi thương. Cúi đầu, mặc cho
nước mắt ngập mắt. Đau trong lòng. Đau trên trán, đau trên mặt, tim cũng đau.
Biết rõ là hắn không nhớ nàng, lại vẫn là cảm thấy đau đớn.
Thanh Hàn, thật sự thay đổi rất nhiều.
Trước kia cho dù là người xa lạ, hắn cũng sẽ quan tâm, cũng sẽ tức
giận, nhưng bây giờ, tim của hắn tựa như bị đóng băng, cứng rắn rất
nhiều. Hắn không phải là Thanh Hàn lạnh nhạt trước kia, bây giờ hắn đã
thay đổi, rất vô tình.
Rốt cuộc cái gì làm hắn thay đổi?
Nàng không biết, thật sự không biết.
Tiêu Thanh Hàn đi tới trước mặt Lê Hân, lấy ra một cái bình ngọc từ
trong ngực “Minh phong, có chuyện gì thì bình tĩnh lại rồi hẵng nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy sắc mặt hắn đột nhiên biến chuyển, mới đưa bình ngọc đặt lên bàn.
Nói: “Cái này là Thanh Phong ngọc lộ, minh phong đã từng cho ngươi một
chai. Ngươi quên?”
Lê Hân vừa nghe, vội vàng mở miệng bình, dốc một viên thuốc bỏ vào
trong miệng Vân Thiển Y. Hắn quá gấp nên quên chuyện này mất. May là
Thiển Y không sao, nếu không hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình,
vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho Vân Tâm Nhược.
Cho đến khi tâm thần thanh tĩnh lại, hắn mới cảm giác bàn tay phải
nóng rát. Đây là cánh tay vừa mới đánh nàng, tại sao đau như vậy.
Nhìn sắc mặt Vân Thiển Y tái nhợt, tim hắn bắt đầu trống rỗng.
Bàn tay nắm thật chặt, hắn nâng con mắt tràn đầy lửa hận, nhìn Vân
Tâm Nhược, vết máu trên mặt nàng như kim đâm vào lòng hắn. Nhưng không
cách nào dập tắt lửa giận trong lòng. Lửa kia không ngừng tăng lên, bắt
đầu chiếm lấy lý trí hắn.
Mà lý trí hắn, lúc này đã không tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro