may là không sao
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-07-24 02:00:21
“Tiêu Thanh Hàn, ngày mai chúng ta trở lại chiến đấu.” Thư Tuấn không ngừng lớn tiếng hét lên, tựa như thắng lợi đã nằm trong tay hắn, có lẽ không chỉ Thư Tuấn có ý đó, e rằng toàn bộ tướng sĩ cũng nghĩ như vậy.
Thiên Trạch đánh một trận, Huyền Vũ tướng quân Lê Hân trọng thương, Thư Tuấn đại quân tinh thần dâng cao.
Tiêu Thanh Hàn lùi vào quân đội, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thư Tuấn, khóe miệng nhẹ nâng, trong mắt thoáng qua tia sáng đỏ, khó dò.
Thư Tuấn thấy thế, thân thể hoàn toàn bất động.
Thật ra thì tất cả giờ mới bắt đầu mà thôi.
Trong doanh trướng Tướng quân, một chậu máu lần lượt được bưng ra, Minh Phong cắn răng một cái, rút mũi tên ghim trên lồng ngực hắn, máu phun ra, Minh Phong lập tức lấy ngân châm nhẹ găm mấy cái, máu từ từ dừng lại.
Hạ Chi nhìn vậy, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Khẩn trương luống cuống.
Tướng quân sẽ không có chuyện gì….
Đem tên rút ra, Minh Phong thuận lợi lấy thuốc bôi vào vết thương của hắn, Lê Hân hôn mê khẽ cau mày.
“Minh Phong công tử, tướng quân nhà ta thế nào rồi?” Thấy hắn bôi thuốc xong, Hạ Chi liền vội vàng hỏi. Từ khi Tướng quân cầm binh đến giờ chưa bị vết thương nào nặng thế này.
Minh Phong rửa sạch tay, đứng ở một bên, nhìn nam tử nửa chết nửa sống, ánh mắt xuyên qua hắn, tựa hồ thấy được sự hối hận, một lúc lâu sau mới mở miệng “May là chưa đâm trúng tim, không chết được.” Hắn là Hồng Y Tu La, chút vết thương nhỏ này không làm khó được hắn.
Nói xong, xoay người, đi vài bước, lại quay đầu lại, “Nếu như ban đầu ta có thể cứu Tiểu Nhược Nhược, có lẽ nàng cũng sẽ may mắn như thế.” Hắn thê lương nói. Hạ Chi cũng cúi đầu không nói, tất nhiên biết trong Tiểu Nhược Nhược là ai.
Song, cô gái kia lại không may mắn.
Hắn cứu Lê Hân không phải vì hắn là Lê Hân, mà bởi vì hắn là Thiên Trạch tướng quân. Lần này là chủ soái lãnh binh, nếu hắn chết, như vậy đối với quốc sư, đối với Thiên Trạch, đối với thiên hạ, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, cho nên hắn không để cho gã chết, tối thiểu là bây giờ không thể chết.
Mặc dù, hắn thật muốn giết gã, rất muốn, nhưng hắn cũng biết, kết cục sau này sẽ thế nào, mất nhiều hơn được.
Ra ngoài trướng, Minh Phong ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn đưa lưng về phía hắn, đứng ở cửa, một thân bạch y, đứng thẳng ngạo nghễ.
“Hắn thế nào rồi?” Tiêu Thanh Hàn xoay người, đối mặt với Minh Phong.
“Tên đã rút ra, may mắn là không chạm vào tim, bây giờ đã không sao.” Minh Phong trả lời, đột nhiên nội tâm buông lỏng một phần, quốc sư vẫn quan tâm đến gã, có thể thấy được ma khí chưa xâm nhập vào tim quốc sư. Có lẽ bọn họ còn có cơ hội.
“Ừ.” Tiêu Thanh Hàn đáp nhẹ một tiếng, xoay người.
Minh Phong đôi tay ôm ngực, tựa vào trên cây, lần này, hình như hơi phiền toái, hắn nghiêng đầu nhìn vào bên trong trướng, nam tử kia không có khả năng ra trận rồi, mà quốc sư, hắn nhìn về phía phương hướng Tiêu Thanh Hàn mới vừa rời đi.
Quốc sư không hiểu hành quân, chưa từng đánh giặc, mà hắn cũng chưa đánh bao giờ, hắn chỉ biết dùng độc, độc, đúng rồi, độc, tay Minh Phong nắm chặt lại, hắn muốn chế ra một loại thuốc, muốn đem toàn quân địch độc chết.
Ban đêm, ánh đèn rực rỡ, Hạ Chi ngồi bên giường Lê Hân, không ngừng đưa tay đo nhiệt độ người nọ, chỉ sợ sẽ nóng lên, mà khôi giáp của Lê Hân thì được treo trên tường, dưới ánh nến mập mờ thoáng qua một mảnh láng bóng, nơi ngực có một lỗ thủng, có chút vết máu. .
Mũi tên kia, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, nếu không phải là cái đó y độc song tuyệt Hồng Y Tu La ở đây, chỉ sợ tướng quân đã đi gặp Diêm Vương rồi.
“Tướng quân, rốt cuộc ngươi sao rồi?” Hạ Chi thở dài, trước kia cũng có nhiều trường hợp như vậy xảy ra, nhưng tướng quân đều tránh dược, mà khi đó, vẻ mặt tướng quân không đúng lắm. Giống như có chuyện gì làm nhiễu loạn trí óc hắn, cho nên, thương thế của hắn, là bởi vì hắn bị phân tâm.
Mà bên trong trướng khác, một nam tử mặc áo hồng ngồi dưới đất, trên đất chất đầy lọ lọ bình bình.
“Cái này không được.” Hắn làu bàu, “Cái này, cái này, còn có cái này cũng không được.” Hắn đem mấy cái lọ ném đi.
Cũng không được.
Ánh trăng khẽ rơi xuống đất, tẩy sạch tất cả bụi đất, bốn phía một mảnh im lặng, không thể nhận ra ban ngày có gần vạn người đứng tại đây, thậm chí có máu tuôn ra.
Dưới ánh trăng trong sạch, một nam tử đứng thẳng người, ánh sáng rơi vào trên áo, trên tóc hắn, trong ánh trăng mờ ảo, mang theo vài phần trong suốt, ngẫu nhiên có một trận gió đem sợi tóc nhẹ nhàng nâng lên.
Lông mi hắn khẽ run. Gió nâng vạt áo, bay múa, xoay tròn, nâng lên, hạ xuống, như tấm lụa mỏng.
Hắn hơi ngưỡng mặt, gương mặt tuyệt mỹ, thánh khiết..
Ánh trăng sáng tỏ, gió nhè nhẹ thổi, mà đêm, lại yên tĩnh như thế.
Thiên Trạch đánh một trận, Huyền Vũ tướng quân Lê Hân trọng thương, Thư Tuấn đại quân tinh thần dâng cao.
Tiêu Thanh Hàn lùi vào quân đội, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thư Tuấn, khóe miệng nhẹ nâng, trong mắt thoáng qua tia sáng đỏ, khó dò.
Thư Tuấn thấy thế, thân thể hoàn toàn bất động.
Thật ra thì tất cả giờ mới bắt đầu mà thôi.
Trong doanh trướng Tướng quân, một chậu máu lần lượt được bưng ra, Minh Phong cắn răng một cái, rút mũi tên ghim trên lồng ngực hắn, máu phun ra, Minh Phong lập tức lấy ngân châm nhẹ găm mấy cái, máu từ từ dừng lại.
Hạ Chi nhìn vậy, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Khẩn trương luống cuống.
Tướng quân sẽ không có chuyện gì….
Đem tên rút ra, Minh Phong thuận lợi lấy thuốc bôi vào vết thương của hắn, Lê Hân hôn mê khẽ cau mày.
“Minh Phong công tử, tướng quân nhà ta thế nào rồi?” Thấy hắn bôi thuốc xong, Hạ Chi liền vội vàng hỏi. Từ khi Tướng quân cầm binh đến giờ chưa bị vết thương nào nặng thế này.
Minh Phong rửa sạch tay, đứng ở một bên, nhìn nam tử nửa chết nửa sống, ánh mắt xuyên qua hắn, tựa hồ thấy được sự hối hận, một lúc lâu sau mới mở miệng “May là chưa đâm trúng tim, không chết được.” Hắn là Hồng Y Tu La, chút vết thương nhỏ này không làm khó được hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, xoay người, đi vài bước, lại quay đầu lại, “Nếu như ban đầu ta có thể cứu Tiểu Nhược Nhược, có lẽ nàng cũng sẽ may mắn như thế.” Hắn thê lương nói. Hạ Chi cũng cúi đầu không nói, tất nhiên biết trong Tiểu Nhược Nhược là ai.
Song, cô gái kia lại không may mắn.
Hắn cứu Lê Hân không phải vì hắn là Lê Hân, mà bởi vì hắn là Thiên Trạch tướng quân. Lần này là chủ soái lãnh binh, nếu hắn chết, như vậy đối với quốc sư, đối với Thiên Trạch, đối với thiên hạ, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, cho nên hắn không để cho gã chết, tối thiểu là bây giờ không thể chết.
Mặc dù, hắn thật muốn giết gã, rất muốn, nhưng hắn cũng biết, kết cục sau này sẽ thế nào, mất nhiều hơn được.
Ra ngoài trướng, Minh Phong ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn đưa lưng về phía hắn, đứng ở cửa, một thân bạch y, đứng thẳng ngạo nghễ.
“Hắn thế nào rồi?” Tiêu Thanh Hàn xoay người, đối mặt với Minh Phong.
“Tên đã rút ra, may mắn là không chạm vào tim, bây giờ đã không sao.” Minh Phong trả lời, đột nhiên nội tâm buông lỏng một phần, quốc sư vẫn quan tâm đến gã, có thể thấy được ma khí chưa xâm nhập vào tim quốc sư. Có lẽ bọn họ còn có cơ hội.
“Ừ.” Tiêu Thanh Hàn đáp nhẹ một tiếng, xoay người.
Minh Phong đôi tay ôm ngực, tựa vào trên cây, lần này, hình như hơi phiền toái, hắn nghiêng đầu nhìn vào bên trong trướng, nam tử kia không có khả năng ra trận rồi, mà quốc sư, hắn nhìn về phía phương hướng Tiêu Thanh Hàn mới vừa rời đi.
Quốc sư không hiểu hành quân, chưa từng đánh giặc, mà hắn cũng chưa đánh bao giờ, hắn chỉ biết dùng độc, độc, đúng rồi, độc, tay Minh Phong nắm chặt lại, hắn muốn chế ra một loại thuốc, muốn đem toàn quân địch độc chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đêm, ánh đèn rực rỡ, Hạ Chi ngồi bên giường Lê Hân, không ngừng đưa tay đo nhiệt độ người nọ, chỉ sợ sẽ nóng lên, mà khôi giáp của Lê Hân thì được treo trên tường, dưới ánh nến mập mờ thoáng qua một mảnh láng bóng, nơi ngực có một lỗ thủng, có chút vết máu. .
Mũi tên kia, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, nếu không phải là cái đó y độc song tuyệt Hồng Y Tu La ở đây, chỉ sợ tướng quân đã đi gặp Diêm Vương rồi.
“Tướng quân, rốt cuộc ngươi sao rồi?” Hạ Chi thở dài, trước kia cũng có nhiều trường hợp như vậy xảy ra, nhưng tướng quân đều tránh dược, mà khi đó, vẻ mặt tướng quân không đúng lắm. Giống như có chuyện gì làm nhiễu loạn trí óc hắn, cho nên, thương thế của hắn, là bởi vì hắn bị phân tâm.
Mà bên trong trướng khác, một nam tử mặc áo hồng ngồi dưới đất, trên đất chất đầy lọ lọ bình bình.
“Cái này không được.” Hắn làu bàu, “Cái này, cái này, còn có cái này cũng không được.” Hắn đem mấy cái lọ ném đi.
Cũng không được.
Ánh trăng khẽ rơi xuống đất, tẩy sạch tất cả bụi đất, bốn phía một mảnh im lặng, không thể nhận ra ban ngày có gần vạn người đứng tại đây, thậm chí có máu tuôn ra.
Dưới ánh trăng trong sạch, một nam tử đứng thẳng người, ánh sáng rơi vào trên áo, trên tóc hắn, trong ánh trăng mờ ảo, mang theo vài phần trong suốt, ngẫu nhiên có một trận gió đem sợi tóc nhẹ nhàng nâng lên.
Lông mi hắn khẽ run. Gió nâng vạt áo, bay múa, xoay tròn, nâng lên, hạ xuống, như tấm lụa mỏng.
Hắn hơi ngưỡng mặt, gương mặt tuyệt mỹ, thánh khiết..
Ánh trăng sáng tỏ, gió nhè nhẹ thổi, mà đêm, lại yên tĩnh như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro