một người một sói
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-07-24 02:00:21
“Thanh Nguyệt, sư huynh muốn Thanh Nguyệt làm cái gì?” Viêm Huyên hơi nhíu mày. Không hiểu ý tứ của sư huynh, nhưng vẫn lấy một bình sứ từ trong ngực ra, đưa cho sư huynh.
Minh Phong nhận lấy, mở ra, bên trong quả thật có một viên thuốc xanh đậm, mang theo mùi thơm ngát “Sao chỉ còn một viên?”
Viêm Huyên cười cười, “Một viên cho hoàng thượng ăn, cho nên giờ chỉ còn một viên, ngươi muốn thì cho ngươi.”
Minh Phong nhè nhẹ cười một tiếng, cất bình đi, sau đó nói: “Sư đệ, ngươi thật hào phóng, thuốc này trong thiên hạ chỉ có ba viên, ngươi thật sự cho ta sao?”
“Không phải còn một viên sao?” Viêm Huyên phe phẩy chiếc quạt, gió từ quạt không ngừng truyền ra, đem sợi tóc trước vai hắn thổi lên, sau đó hắn nháy mắt, mang chút lẳng lơ, “Sư phụ và sư huynh của bản công tử đều là thần y, chỉ cần có các ngươi ở đây, ta còn sợ cái gì? Cho dù chỉ còn một hơi thở, các ngươi cũng sẽ cứu ta, thuốc này ở trên người ta cũng có chút lãng phí.”
Bình ngọc trong tay mang theo cảm giác lành lạnh, xuyên qua lòng bàn tay của hắn, truyền tới đáy lòng, biến thành một dòng nước ấm, Thanh Nguyệt là viên thuốc mà Thiên Tuyệt tiên nhân tốn hao hết mười năm mới chế thành, thiên hạ chỉ có ba viên, một viên thì ông giữ lại, hai viên khác cho Viêm Huyên.
Vì Viêm Huyên cũng không hiểu y thuật, cho nên thuốc này dùng để phòng thân. Về phần hắn, hắn bách độc bất xâm, thuốc này vô dụng với hắn. Mà Thanh Phong ngọc lộ của hắn cũng còn căn cứ theo Thanh Nguyệt mà chế ra, mặc dù công dụng cũng rất mạnh, nhưng so với Thanh Nguyệt còn kém xa rất nhiều. Không phải việc chế dược của hắn kém sư phụ, mà là bên trong Thanh Nguyệt có mấy vị thảo dược trân quý, rất khó tìm, về mặt thời gian điều chế cũng vậy, cho nên công dụng không bằng.
Mà kể từ sau khi Tiểu Nhược Nhược trở về, hắn cũng đem Thanh Phong ngọc lộ cho nàng ăn, nàng từng bị thương nặng, nhất là một kiếm ở ngực, thiếu chút nữa chạm vào tim. Nếu như gần thêm một chút, cho dù thần tiên cũng không cứu được. Bây giờ trí óc nàng dừng lại ở năm tuổi, hắn phải nghĩ biện pháp chữa khỏi cho nàng mới được.
Cõi đời này không có độc nào hắn không giải được, không có bệnh nào hắn không chữa khỏi, nhưng trường hợp của Tiểu Nhược Nhược khiến hắn hoàn toàn không có biện pháp nào, không phải là nàng mất trí nhớ, mà là mất linh hồn. Thanh Phong ngọc lộ chỉ có thể chậm rãi điều trị cho thân thể của nàng, nhưng hắn cần nhiều thuốc và thời gian mới có cơ hội chữa khỏi cho nàng.
Vì vậy, Thanh Nguyệt là thứ mà hắn lựa chọn, hắn cho rằng phải van xin nài nĩ thì Viêm Huyên mới đem thuốc cho hắn, không ngờ Viêm Huyên này lại thông cảm, sư đệ này quả thật khiến hắn trợn tròn con mắt.
Viêm Huyên mím môi cười một tiếng, cảm giác ấm áp từ trên người hắn không ngừng tràn ra, ngay cả bốn phía cũng nhu hòa rất nhiều. Đột nhiên, hắn trợn tròn mắt nhìn phía trước.
Minh Phong nghi ngờ cũng theo tầm mắt hắn nhìn lại. Người kia, là quốc sư.
Tiêu Thanh Hàn đứng dưới ánh mặt trời, quần áo trắng nõn, tóc bạch kim, mặc dù vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, nhưng cặp kia lại lộ ra một tia ôn tình nhàn nhạt, so với mấy ngày trước, giảm đi lạnh lùng, nhiều hơn một phần dịu dàng, hắn nhìn Minh Phong và Viêm Huyên, khóe miệng khẽ nhấp nhẹ, trong mắt có chút suy nghĩ, mà bên cạnh hắn, một con sói trắng có thân hình khổng lồ, so với sói bình thường lớn hơn gấp đôi, toàn thân da lông sạch sẽ, không chút bụi bặm hay vết bẩn, hai tròng mắt màu vàng sắc bén, trên trán có một cái bớt màu đỏ hình trăng khuyết.
“Sư huynh, đó là con gì?” Viêm Huyên chỉ vào con sói có thân hình quá khổ kia, có chút khẩn trương hỏi, trời ơi, đó là sói à, làm sao sói lại lớn như vậy, nó sẽ không chạy tới cắn hắn chứ?
“Lang Vương.” Minh Phong nhìn, trả lời đơn giản, chú sói này có linh khí, luôn theo bên cạnh Tiểu Nhược Nhược, cho dù chỉ có mình nàng, cũng không sợ bị người khác thương tổn nàng. Mà bây giờ nó cũng cực kì thích đi theo bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, như vậy người khác đều không thể đến gần. Một người một sói cùng trắng sáng, mà tính nết con sói này cực kì giống quốc sư, cao ngạo vô cùng, quả thật tính nết chủ nhân thế nào thì sủng vật thế nấy.
Minh Phong nhận lấy, mở ra, bên trong quả thật có một viên thuốc xanh đậm, mang theo mùi thơm ngát “Sao chỉ còn một viên?”
Viêm Huyên cười cười, “Một viên cho hoàng thượng ăn, cho nên giờ chỉ còn một viên, ngươi muốn thì cho ngươi.”
Minh Phong nhè nhẹ cười một tiếng, cất bình đi, sau đó nói: “Sư đệ, ngươi thật hào phóng, thuốc này trong thiên hạ chỉ có ba viên, ngươi thật sự cho ta sao?”
“Không phải còn một viên sao?” Viêm Huyên phe phẩy chiếc quạt, gió từ quạt không ngừng truyền ra, đem sợi tóc trước vai hắn thổi lên, sau đó hắn nháy mắt, mang chút lẳng lơ, “Sư phụ và sư huynh của bản công tử đều là thần y, chỉ cần có các ngươi ở đây, ta còn sợ cái gì? Cho dù chỉ còn một hơi thở, các ngươi cũng sẽ cứu ta, thuốc này ở trên người ta cũng có chút lãng phí.”
Bình ngọc trong tay mang theo cảm giác lành lạnh, xuyên qua lòng bàn tay của hắn, truyền tới đáy lòng, biến thành một dòng nước ấm, Thanh Nguyệt là viên thuốc mà Thiên Tuyệt tiên nhân tốn hao hết mười năm mới chế thành, thiên hạ chỉ có ba viên, một viên thì ông giữ lại, hai viên khác cho Viêm Huyên.
Vì Viêm Huyên cũng không hiểu y thuật, cho nên thuốc này dùng để phòng thân. Về phần hắn, hắn bách độc bất xâm, thuốc này vô dụng với hắn. Mà Thanh Phong ngọc lộ của hắn cũng còn căn cứ theo Thanh Nguyệt mà chế ra, mặc dù công dụng cũng rất mạnh, nhưng so với Thanh Nguyệt còn kém xa rất nhiều. Không phải việc chế dược của hắn kém sư phụ, mà là bên trong Thanh Nguyệt có mấy vị thảo dược trân quý, rất khó tìm, về mặt thời gian điều chế cũng vậy, cho nên công dụng không bằng.
Mà kể từ sau khi Tiểu Nhược Nhược trở về, hắn cũng đem Thanh Phong ngọc lộ cho nàng ăn, nàng từng bị thương nặng, nhất là một kiếm ở ngực, thiếu chút nữa chạm vào tim. Nếu như gần thêm một chút, cho dù thần tiên cũng không cứu được. Bây giờ trí óc nàng dừng lại ở năm tuổi, hắn phải nghĩ biện pháp chữa khỏi cho nàng mới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cõi đời này không có độc nào hắn không giải được, không có bệnh nào hắn không chữa khỏi, nhưng trường hợp của Tiểu Nhược Nhược khiến hắn hoàn toàn không có biện pháp nào, không phải là nàng mất trí nhớ, mà là mất linh hồn. Thanh Phong ngọc lộ chỉ có thể chậm rãi điều trị cho thân thể của nàng, nhưng hắn cần nhiều thuốc và thời gian mới có cơ hội chữa khỏi cho nàng.
Vì vậy, Thanh Nguyệt là thứ mà hắn lựa chọn, hắn cho rằng phải van xin nài nĩ thì Viêm Huyên mới đem thuốc cho hắn, không ngờ Viêm Huyên này lại thông cảm, sư đệ này quả thật khiến hắn trợn tròn con mắt.
Viêm Huyên mím môi cười một tiếng, cảm giác ấm áp từ trên người hắn không ngừng tràn ra, ngay cả bốn phía cũng nhu hòa rất nhiều. Đột nhiên, hắn trợn tròn mắt nhìn phía trước.
Minh Phong nghi ngờ cũng theo tầm mắt hắn nhìn lại. Người kia, là quốc sư.
Tiêu Thanh Hàn đứng dưới ánh mặt trời, quần áo trắng nõn, tóc bạch kim, mặc dù vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, nhưng cặp kia lại lộ ra một tia ôn tình nhàn nhạt, so với mấy ngày trước, giảm đi lạnh lùng, nhiều hơn một phần dịu dàng, hắn nhìn Minh Phong và Viêm Huyên, khóe miệng khẽ nhấp nhẹ, trong mắt có chút suy nghĩ, mà bên cạnh hắn, một con sói trắng có thân hình khổng lồ, so với sói bình thường lớn hơn gấp đôi, toàn thân da lông sạch sẽ, không chút bụi bặm hay vết bẩn, hai tròng mắt màu vàng sắc bén, trên trán có một cái bớt màu đỏ hình trăng khuyết.
“Sư huynh, đó là con gì?” Viêm Huyên chỉ vào con sói có thân hình quá khổ kia, có chút khẩn trương hỏi, trời ơi, đó là sói à, làm sao sói lại lớn như vậy, nó sẽ không chạy tới cắn hắn chứ?
“Lang Vương.” Minh Phong nhìn, trả lời đơn giản, chú sói này có linh khí, luôn theo bên cạnh Tiểu Nhược Nhược, cho dù chỉ có mình nàng, cũng không sợ bị người khác thương tổn nàng. Mà bây giờ nó cũng cực kì thích đi theo bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, như vậy người khác đều không thể đến gần. Một người một sói cùng trắng sáng, mà tính nết con sói này cực kì giống quốc sư, cao ngạo vô cùng, quả thật tính nết chủ nhân thế nào thì sủng vật thế nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro