Người không ngờ
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-07-24 02:00:21
Ơ? Lê tướng quân, hắn cũng tới nơi này sao? Nhìn thấy hắn, Vân Thiển Y
cũng có mấy phần mất hồn, dù thế nào cũng không nghĩ được có thể ở gặp
hắn ở đây. Nàng nhẹ nhàng chào một cái. Bỏ qua ánh mắt thâm tình của
hắn. nét mặt nàng tươi cười như hoa, không biết rằng nam tử trước mắt
bởi vì nàng cười mà trong lòng vừa đau vừa xót. . . . . .
“Huynh cũng là đến tìm Thanh Hàn quốc sư sao?” Nàng cười khanh khách, mặt ửng đỏ, giống như ánh nắng hoàng hôn, hết sức xinh đẹp quyến rũ.
Lê Hân gật đầu một cái, mở to mắt nhìn dung nhan làm mình loạn tâm.
“Vậy còn nàng? Cũng đến tìm hắn sao?” Hắn ép mình nói ra câu này, biết rõ câu trả lời của nàng sẽ làm tim hắn đau thêm.
“Dạ. . . . . .” Vân Thiển Y cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng, gần nửa tháng nay không có tin tức nào về Phách Nguyệt xuất hiện, nàng thật sự là đợi không được nữa, hôm nay nàng bỏ xuống thể diện của một cô gái, đến nơi này hỏi cho rõ ràng, cũng muốn gặp mặt nam tử làm mình điên đảo.
Nàng nhớ hắn, rất nhớ. . . . . .
Chẳng qua, đến trước cửa phủ quốc sư rồi, lại chùn bước.
“Nếu chúng ta đều tìm hắn, thế thì cùng nhau vào thôi!” Lê Hân đi về phía trước, không đành lòng để nàng ở ngoài cả ngày. Nàng đứng ở chỗ này lâu như vậy, mà hắn. . . . . ..
Vân Thiển Y nhìn bóng lưng nam tử đằng trước, khóe miệng nhếch lên, có hắn ở đây thì mình danh chính ngôn thuận xuất hiện là đúng.
(Tuyết Thiên: đọc đoạn này thấy ả mưu mô quá! Mà đọc các chương sau đó muốn băm ả luôn >
Càng đến gần, trong không khí lại càng thoang thoảng mùi thơm của cây trúc, càng đi, trúc càng nhiều, cây nối tiếp cây thành từng dãy, lá trúc rậm rạp, nhìn như rừng, Lê Hân tất nhiên đã thấy nhiều lần, cũng không có phản ứng gì, mà Vân Thiển Y cùng nha hoàn lại lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn trợn mắt há mồm, thật là quá đẹp. . . . . .
Đang khi bọn họ vì vườn cảnh sắc hàng trúc trong vườn mà mê luyến không dứt thì một thiếu nữ gầy gầy xuất hiện trước mắt bọn họ, chỉ thấy thiếu nữ có đôi mắt đen nhánh nhàn nhạt nhìn họ, khuôn mặt thanh tú như gió thổi qua, một đám mây trôi nhẹ nhàng, hờ hững. Y phục trên người mặc dù kiểu dáng rất đơn giản, nhưng có thể nhìn ra được sợi dệt thành là thượng thừa.
Phủ quốc sư Phú Khả Địch Quốc (*: giàu ngang quốc gia), nhưng tuyệt không lộ ra ngoài.
Trên tay của nàng ôm một vò rượu nho nhỏ, ngón tay mịn màng trắng noãn, chẳng qua là đứng lẳng lặng ở nơi đấy, như trúc hai bên, toàn thân lưu chuyển mùi thơm thoang thoảng.
“Tam muội!”
“Vân Tâm Nhược!”
Vân Thiển Y và Lê Hân đồng thời giật mình.
Vân Thiển Y nhìn Vân Tâm Nhược, nàng tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là phủ quốc sư, nàng nên ở phủ tướng quân mới đúng.
Nàng nhìn Lê Hân bên cạnh, lại phát hiện Lê Hân giống như bị mất hồn, trong mắt một mảnh phức tạp, không thấy rõ thâm ý, lúc này lại toàn bộ nhìn trên người Vân Tâm Nhược . . . . .
Vân Thiển Y đột nhiên bực tức, đối với Vân Tâm Nhược, lần đầu tiên có chán ghét. . . . . .
Lê hân nhìn thiếu nữ trước mắt, dường như đã qua một thơi gian dài, thân hình của nàng vẫn gầy yếu như cũ, cực kỳ giống khi ở phủ tướng quân, nhưng sắc mặt so với ngày trước tốt hơn nhiều, thương thế của nàng đã khỏi chưa. . Hắn lại nhìn môi hồng nhạt của nàng, hôm đó mớm thuốc dính vào môi nàng, cảm giác làm hắn không thể quên, rất mềm, rất ngọt. Đáng chết! Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng. Hắn đã quá lâu không chạm qua nữ nhân mà thôi. . . . . .
“Tam muội, sao muội ở chỗ này?” Vân Thiển Y thấy mấy người kia không nói chuyện, thì hỏi. . Nàng hiện tại rất muốn biết, muội ấy tại sao phải ở trong phủ quốc sư? Phủ quốc sư từ trước đến giờ không có nữ nhân, mà muội ấy tại sao lại ở đây, làm cho nàng có chút bất an.
Vân Tâm Nhược nhàn nhạt nhìn một nam một nữ trước mặt, nội tâm bình tĩnh vô ba, hai người này đều cừu nhân của nàng, một kẻ thì đưa nàng vào phủ tướng quân để bị đắc tội người ta, một kẻ thì lấy hành hạ nàng làm thú vui, nam nhân ác độc, lúc này, ngay cả nàng cũng không nghĩ rằng lại nhìn thấy bọn họ lần nữa, thế nhưng nàng hoàn toàn không hận.
Hận một người, thật quá mệt mỏi. . . . . .
Vân Tâm Nhược ôm chặt vò rượu trong tay, liếc mắt nhìn Lê Hân, cũng không trả lời vấn đề của Vân Thiển Y.
“Huynh cũng là đến tìm Thanh Hàn quốc sư sao?” Nàng cười khanh khách, mặt ửng đỏ, giống như ánh nắng hoàng hôn, hết sức xinh đẹp quyến rũ.
Lê Hân gật đầu một cái, mở to mắt nhìn dung nhan làm mình loạn tâm.
“Vậy còn nàng? Cũng đến tìm hắn sao?” Hắn ép mình nói ra câu này, biết rõ câu trả lời của nàng sẽ làm tim hắn đau thêm.
“Dạ. . . . . .” Vân Thiển Y cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng, gần nửa tháng nay không có tin tức nào về Phách Nguyệt xuất hiện, nàng thật sự là đợi không được nữa, hôm nay nàng bỏ xuống thể diện của một cô gái, đến nơi này hỏi cho rõ ràng, cũng muốn gặp mặt nam tử làm mình điên đảo.
Nàng nhớ hắn, rất nhớ. . . . . .
Chẳng qua, đến trước cửa phủ quốc sư rồi, lại chùn bước.
“Nếu chúng ta đều tìm hắn, thế thì cùng nhau vào thôi!” Lê Hân đi về phía trước, không đành lòng để nàng ở ngoài cả ngày. Nàng đứng ở chỗ này lâu như vậy, mà hắn. . . . . ..
Vân Thiển Y nhìn bóng lưng nam tử đằng trước, khóe miệng nhếch lên, có hắn ở đây thì mình danh chính ngôn thuận xuất hiện là đúng.
(Tuyết Thiên: đọc đoạn này thấy ả mưu mô quá! Mà đọc các chương sau đó muốn băm ả luôn >
Càng đến gần, trong không khí lại càng thoang thoảng mùi thơm của cây trúc, càng đi, trúc càng nhiều, cây nối tiếp cây thành từng dãy, lá trúc rậm rạp, nhìn như rừng, Lê Hân tất nhiên đã thấy nhiều lần, cũng không có phản ứng gì, mà Vân Thiển Y cùng nha hoàn lại lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn trợn mắt há mồm, thật là quá đẹp. . . . . .
Đang khi bọn họ vì vườn cảnh sắc hàng trúc trong vườn mà mê luyến không dứt thì một thiếu nữ gầy gầy xuất hiện trước mắt bọn họ, chỉ thấy thiếu nữ có đôi mắt đen nhánh nhàn nhạt nhìn họ, khuôn mặt thanh tú như gió thổi qua, một đám mây trôi nhẹ nhàng, hờ hững. Y phục trên người mặc dù kiểu dáng rất đơn giản, nhưng có thể nhìn ra được sợi dệt thành là thượng thừa.
Phủ quốc sư Phú Khả Địch Quốc (*: giàu ngang quốc gia), nhưng tuyệt không lộ ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên tay của nàng ôm một vò rượu nho nhỏ, ngón tay mịn màng trắng noãn, chẳng qua là đứng lẳng lặng ở nơi đấy, như trúc hai bên, toàn thân lưu chuyển mùi thơm thoang thoảng.
“Tam muội!”
“Vân Tâm Nhược!”
Vân Thiển Y và Lê Hân đồng thời giật mình.
Vân Thiển Y nhìn Vân Tâm Nhược, nàng tại sao lại ở chỗ này? Nơi này là phủ quốc sư, nàng nên ở phủ tướng quân mới đúng.
Nàng nhìn Lê Hân bên cạnh, lại phát hiện Lê Hân giống như bị mất hồn, trong mắt một mảnh phức tạp, không thấy rõ thâm ý, lúc này lại toàn bộ nhìn trên người Vân Tâm Nhược . . . . .
Vân Thiển Y đột nhiên bực tức, đối với Vân Tâm Nhược, lần đầu tiên có chán ghét. . . . . .
Lê hân nhìn thiếu nữ trước mắt, dường như đã qua một thơi gian dài, thân hình của nàng vẫn gầy yếu như cũ, cực kỳ giống khi ở phủ tướng quân, nhưng sắc mặt so với ngày trước tốt hơn nhiều, thương thế của nàng đã khỏi chưa. . Hắn lại nhìn môi hồng nhạt của nàng, hôm đó mớm thuốc dính vào môi nàng, cảm giác làm hắn không thể quên, rất mềm, rất ngọt. Đáng chết! Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng. Hắn đã quá lâu không chạm qua nữ nhân mà thôi. . . . . .
“Tam muội, sao muội ở chỗ này?” Vân Thiển Y thấy mấy người kia không nói chuyện, thì hỏi. . Nàng hiện tại rất muốn biết, muội ấy tại sao phải ở trong phủ quốc sư? Phủ quốc sư từ trước đến giờ không có nữ nhân, mà muội ấy tại sao lại ở đây, làm cho nàng có chút bất an.
Vân Tâm Nhược nhàn nhạt nhìn một nam một nữ trước mặt, nội tâm bình tĩnh vô ba, hai người này đều cừu nhân của nàng, một kẻ thì đưa nàng vào phủ tướng quân để bị đắc tội người ta, một kẻ thì lấy hành hạ nàng làm thú vui, nam nhân ác độc, lúc này, ngay cả nàng cũng không nghĩ rằng lại nhìn thấy bọn họ lần nữa, thế nhưng nàng hoàn toàn không hận.
Hận một người, thật quá mệt mỏi. . . . . .
Vân Tâm Nhược ôm chặt vò rượu trong tay, liếc mắt nhìn Lê Hân, cũng không trả lời vấn đề của Vân Thiển Y.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro