Ở lại, khổ nạn bắt đầu
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-07-24 02:00:21
“Hoàng thượng, người không quên lúc ta cùng thanh hàn chế luyện
thành guồng nước, hoàng thượng đã từng nói gì sao? Người bảo muốn ban
thưởng cho ta.”
Vân Tâm Nhược nhìn Tiêu cẩn du, nhàn nhạt mở miệng, đôi mi thanh tú nhíu lại “Thế nào, hoàng thượng muốn đổi ý?”
“Ngươi uy hiếp trẫm?” Tiêu cẩn du lạnh lẽo nhìn cô gái trước mặt,
thật là to gan, dám nói chuyện với hắn như vậy, nhưng đáng chết là hắn
đúng là đã nói những lời này, hắn căn bản không thể nào phản bác.
Hắn là hoàng đế, lời quân vương không phải đùa, tất nhiên không cách nào đổi ý.
“Dân nữ không dám, dân nữ chỉ muốn ở lại mà thôi.” Vân Tâm Nhược cúi đầu, không để cho hắn nhìn thấy khổ sở trong mắt mình.
Lúc này, bên trong phòng một mảnh an tĩnh. Sống hay chết, đi hay ở, đều tùy thuộc vào câu trả lời của hoàng đế.
Tiêu cẩn du nguy hiểm nhìn nàng, chợt, hắn chậm rãi nói, “Được,
ngươi muốn ở lại thì trẫm cho ngươi ở lại, trẫm muốn ngươi tận mắt thấy
thanh hàn cùng vân thiển y thành thân, tương thân tương ái. Không phải
ngươi rất yêu thanh hàn sao? Như vậy ngươi liền sống không bằng chết
đi.”
Nói xong, hắn phất tay áo, trở lại trước bàn, ngồi xuống.
ánh mắt Vân Tâm Nhược nhàn nhạt như cũ, lúc này ánh mặt trời chiếu
vào bên trong nhà, nhuộm cả phòng thành màu vàng son, đột nhiên, bên
miệng nàng nâng lên một nụ cười tươi rói, ánh mặt trời chiếu lên người
nàng, giống như sen trắng mọc cheo leo trên vách đá, yên lặng nở ra.
Nàng cười, sạch sẽ, lại bi thương.
Tiêu cẩn du đột nhiên nắm chặt bàn tay, thật ra thì hắn còn rất
nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn thế nhưng
không nỡ. Không biết vì sao, nữ nhân này lại khiến người ta rất đau
lòng.
Nếu như bỏ qua mọi thứ, dũng khí và tình cảm sâu đậm dành cho thanh
hàn, thế gian ít có. Hắn đối nàng, cũng bắt đầu thay đổi, nhưng những
thứ này, sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
“Ngươi đi xuống đi.” Hắn khoát tay, thật sự không muốn gặp lại nữ
nhân này. Gặp nhiều hắn lại áy náy nhiều. Hắn là một vị hoàng đế tốt,
cũng là một ca ca tốt, có lẽ, nếu không có phách nguyệt, nữ tử này tốt
hơn vân thiển y rất nhiều, thích hợp với đệ đệ của hắn hơn, đáng tiếc,
tất cả đều được an bài…
Minh phong nói, một khi uống loại thuốc kia, cả đời sẽ không nhớ,
hắn sẽ quên tất cả về nàng, chỉ biết yêu cô gái gặp lần đầu tiên.
Vân Tâm Nhược ra ngoài, ánh mặt trời xuyên thấu qua phiến lá trúc,
chiếu vào trên mặt nàng, nàng vươn tay ngăn cảm, quay đầu nhìn về phía
cánh cửa đóng chặt kia, nàng che ngực, mặc cho đau đớn lan tràn toàn
thân.
Con đường đá, hàng trúc hai bên không ngừng dao động trong gió,
thiếu nữ thân thể gầy yếu từ từ biến mất cuối con đường, ngẫu nhiên,
nàng sẽ quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng mỗi lần cũng sẽ có lệ rơi xuống.
Đi tới thủy tâm tiểu trúc, phong cảnh vẫn không thay đổi, nhưng trên thực tế lại thay đổi lại quá nhiều, nàng ngồi vào ghế trúc, nhắm mắt,
khuôn mặt nam tử thanh thoát như sen, chu sa đỏ tươi giữa trán.
Một mảnh lá trúc bay tới trên bàn, nàng cầm lên, lá trúc xanh đậm, thơm dịu.
Nàng ngưỡng mặt, một chuỗi nước mắt lặng lẽ trào ra.
Hạnh phúc của nàng, còn nữa không?
Một người lòng đã chết, một người tuyệt vọng, nàng, còn phải tiếp tục chịu đựng.
thành guồng nước, hoàng thượng đã từng nói gì sao? Người bảo muốn ban
thưởng cho ta.”
Vân Tâm Nhược nhìn Tiêu cẩn du, nhàn nhạt mở miệng, đôi mi thanh tú nhíu lại “Thế nào, hoàng thượng muốn đổi ý?”
“Ngươi uy hiếp trẫm?” Tiêu cẩn du lạnh lẽo nhìn cô gái trước mặt,
thật là to gan, dám nói chuyện với hắn như vậy, nhưng đáng chết là hắn
đúng là đã nói những lời này, hắn căn bản không thể nào phản bác.
Hắn là hoàng đế, lời quân vương không phải đùa, tất nhiên không cách nào đổi ý.
“Dân nữ không dám, dân nữ chỉ muốn ở lại mà thôi.” Vân Tâm Nhược cúi đầu, không để cho hắn nhìn thấy khổ sở trong mắt mình.
Lúc này, bên trong phòng một mảnh an tĩnh. Sống hay chết, đi hay ở, đều tùy thuộc vào câu trả lời của hoàng đế.
Tiêu cẩn du nguy hiểm nhìn nàng, chợt, hắn chậm rãi nói, “Được,
ngươi muốn ở lại thì trẫm cho ngươi ở lại, trẫm muốn ngươi tận mắt thấy
thanh hàn cùng vân thiển y thành thân, tương thân tương ái. Không phải
ngươi rất yêu thanh hàn sao? Như vậy ngươi liền sống không bằng chết
đi.”
Nói xong, hắn phất tay áo, trở lại trước bàn, ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
ánh mắt Vân Tâm Nhược nhàn nhạt như cũ, lúc này ánh mặt trời chiếu
vào bên trong nhà, nhuộm cả phòng thành màu vàng son, đột nhiên, bên
miệng nàng nâng lên một nụ cười tươi rói, ánh mặt trời chiếu lên người
nàng, giống như sen trắng mọc cheo leo trên vách đá, yên lặng nở ra.
Nàng cười, sạch sẽ, lại bi thương.
Tiêu cẩn du đột nhiên nắm chặt bàn tay, thật ra thì hắn còn rất
nhiều lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn thế nhưng
không nỡ. Không biết vì sao, nữ nhân này lại khiến người ta rất đau
lòng.
Nếu như bỏ qua mọi thứ, dũng khí và tình cảm sâu đậm dành cho thanh
hàn, thế gian ít có. Hắn đối nàng, cũng bắt đầu thay đổi, nhưng những
thứ này, sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của hắn.
“Ngươi đi xuống đi.” Hắn khoát tay, thật sự không muốn gặp lại nữ
nhân này. Gặp nhiều hắn lại áy náy nhiều. Hắn là một vị hoàng đế tốt,
cũng là một ca ca tốt, có lẽ, nếu không có phách nguyệt, nữ tử này tốt
hơn vân thiển y rất nhiều, thích hợp với đệ đệ của hắn hơn, đáng tiếc,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
tất cả đều được an bài…
Minh phong nói, một khi uống loại thuốc kia, cả đời sẽ không nhớ,
hắn sẽ quên tất cả về nàng, chỉ biết yêu cô gái gặp lần đầu tiên.
Vân Tâm Nhược ra ngoài, ánh mặt trời xuyên thấu qua phiến lá trúc,
chiếu vào trên mặt nàng, nàng vươn tay ngăn cảm, quay đầu nhìn về phía
cánh cửa đóng chặt kia, nàng che ngực, mặc cho đau đớn lan tràn toàn
thân.
Con đường đá, hàng trúc hai bên không ngừng dao động trong gió,
thiếu nữ thân thể gầy yếu từ từ biến mất cuối con đường, ngẫu nhiên,
nàng sẽ quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng mỗi lần cũng sẽ có lệ rơi xuống.
Đi tới thủy tâm tiểu trúc, phong cảnh vẫn không thay đổi, nhưng trên thực tế lại thay đổi lại quá nhiều, nàng ngồi vào ghế trúc, nhắm mắt,
khuôn mặt nam tử thanh thoát như sen, chu sa đỏ tươi giữa trán.
Một mảnh lá trúc bay tới trên bàn, nàng cầm lên, lá trúc xanh đậm, thơm dịu.
Nàng ngưỡng mặt, một chuỗi nước mắt lặng lẽ trào ra.
Hạnh phúc của nàng, còn nữa không?
Một người lòng đã chết, một người tuyệt vọng, nàng, còn phải tiếp tục chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro