Vân Long Phá Nguyệt

tác lễ

Hạ Nhiễm Tuyết

2024-07-24 02:00:21

Một đầu hồng trù(*) để vào tay mình , Vân Tâm Nhược gắt gao cầm chặt, giống như đang cầm vận mệnh của mình, gắt gao xiết chặt….không buông lỏng tay….. mà một đầu hồng trù khác đặt trong tay Lê Hân , bất cứ ai liếc mắt nhìn một cái đều có thể thấy được sự vui sướng trong thân ảnh cao lớn đó, mày rậm phi dương, khóe miệng cong lên, khuôn mặt như đao khắc lúc này lại tuấn dật phi phàm

“Thanh Hàn quốc sư đến!…..” một tiếng thét thật to. Bốn phía chậm rãi im lặng xuống, tĩnh lặng không một tiếng động

Thanh Hàn quốc sư…..trời ạ. Là quốc sư…..hắn thế nhưng đến đây!

Lê Hân đứng đó, bên miệng ý cười vui vẻ

Ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh trắng như tuyết, tóc đen lay động, trong trẻo mà lạnh lùng ngạo nghễ, ánh mắt thâm sâu, giống như ôn hòa, lại không thấy tình cảm gì, giống như vô tình, lại ôn nhu như tùy ba phiêu tán. Khóe miệng cong lên thành một độ cong duyên dáng, mi gian đỏ hồng chu sa, nhan sắc tuyệt mỹ, toàn thân thể hiện khí chất cao quý

Mặt mày như họa, cao quý tột cùng

Âm thanh hút mạnh không khí không ngừng, ai có thể có khí chất cao quý như vậy, ai có thể có dung nhan tuyệt mỹ như vậy. trừ bỏ Tiêu Thanh Hàn quốc sư, sợ tìm cả thế gian cũng không có người thứ hai

Lê Hân bĩu môi, sao từ trước tới giờ hắn lại không biết Tiêu Thanh Hàn này khuôn mặt đáng ghét như vậy, không phải nữ nhân, đẹp như vậy làm cái gì? tên Tiêu Thanh Hàn này, hôm nay là ngày mừng của mình, còn muốn tranh giành nổi bật với mình. Hiện tại, hắn thật đúng là muốn đánh sưng múp khuôn mặt kia mà, đúng là tai họa

Tiêu Thanh Hàn đi vào nội đường, đứng ở phía trên, ánh mắt đạm nhạt liếc nhìn bốn phía một chút, lại liếc mắt nhìn tới nữ tử mặc gả y màu đỏ kia, mâu trung hiện lên một tia u ám. Môi khẽ nhúc nhích, thần sắc lại không động nửa phần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lê Hân

Hắn từ trong lòng lấy ra một hộp kim sa đỏ thắm. đưa đến tay Lê Hân , mở miệng nói “Đây là lễ vật của Hoàng huynh đưa cho ngươi!” tạm dừng một chút, sau đó hắn ngước mắt lên, đôi mắt cười như không cười “Hoàng huynh có việc không thể tham dự, cho nên nhờ ta giao cho ngươi”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Hân tiếp nhận , mở ra vật trong tay, trong hộp là một hạt dạ minh châu trong suốt vô cùng, ánh sáng chiếu vào phát ra nhiều màu sắc, cả vật thể trong suốt, liếc mắt một cái cũng biết là vật vô giá, không phải vật thường, đây chính là Đông hải dạ minh châu của tiểu quốc phương Đông, không khỏi nhẹ cười một cái, Tiêu Cẩn Du này còn vì chuyện thánh chỉ mà tức giận sao? Hắn thật sự đúng là keo kiệt. hắn nhớ trong hoàng cung của tên kia còn có một viên lớn hơn nữa, tặng viên nhỏ này, đúng là không tốt mà

Bất quá, hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn , áo trắng như tuyết, trầm tĩnh như nước, lại hai tay trống trơn…nhíu mày…..

“Thanh Hàn, của ngươi đâu?….”

Mọi người thở hốc kinh ngạc, Thanh Hàn quốc sư cùng Tướng quân thân như huynh đệ, hôm nay thật sự thể hiện cho mọi người thấy rõ, tự mở miệng đòi quà tặng. Cả thiên hạ trừ hắn, không có người thứ hai

Tiêu Thanh Hàn ánh mắt trong trẻo hiện lên mĩm cười, vươn tay lắc lắc, một gã nam tử hồng y từ ngoài cửa đi vào, hồng y như máu, giống như yêu nghiệt, một đôi mắt phượng dài nhỏ lòe lòe như phát sáng, giống như mặc ngọc trong hồ sâu, màu môi hồng thuận. Giống như hoa mẫu đơn diễm lệ, thản nhiên tươi cười, câu hồn lóa mắt, ngay cả mặt hắn cũng có chút hồng . Hắn không giống Tiêu Thanh Hàn trong trẻo mà lạnh lùng, cũng không giống như Lê Hân cuồng quyên khí khách. Hắn so với nữ nhân còn muốn quyến rũ hơn ba phần, nhưng là lại không làm cho người ta cảm giác một tia nữ khí, lúc này tay hắn đang cầM một vò rượu màu xanh. Hồng y đi trên thảm đỏ, càng tôn lên nhan sắc, hết sức xinh đẹp

Lê Hân mặt có chút đen lại, lại là một cái tranh giành nổi bật, một đại nam nhân lại đi mặc hồng y, thật là ghê tởm muốn chết, hắn âm thầm mắng, lại cúi đầu phát hiện chính mình lúc này cũng một thân hồng, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình

Minh Phong cười như đóa hoa thanh lệ, cầm vò rượu trong tay giơ lên “Đây là rượu thanh trúc do Quốc sự tự mình nhưỡng”

“Rượu thanh trúc…..” trời ạ! Mọi người lại là một trận thổn thức, cảm giác nước miếng đều sắp chảy ra, rượu thanh trúc này, cả thiên hạ chỉ có một mình Thanh Hàn quốc sư có thể uống, nghe nói là chôn sâu giữa rừng trúc, mùi thơm ngát thuần miệng,vị nồng đậm, uống qua một ngụm sẽ cảm thấy tất cả rượu trong thiên hạ không có cửa so sánh

———————————————————————————-

Chú thích : (*) hồng trù: cái cô dâu chú rễ đang cầm đó các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vân Long Phá Nguyệt

Số ký tự: 0