Tỷ tỷ như thế
Hạ Nhiễm Tuyết
2024-07-24 02:00:21
Thật ra thì, nàng không biết đến tột cùng mình có thể chịu đựng
chuyện thanh hàn yêu người khác được hay không, nàng nghĩ, nếu quả thật
có chuyện đó, có thể nàng sẽ đau đến nỗi không muốn sống, cũng có thể
điên khùng, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không rời xa hắn. Nếu như cuộc sống
không có hắn, nàng sống có ý nghĩa gì. Nàng muốn thấy hắn, cho dù là hắn quên thế gian này có sự tồn tại của nàng.
Chỉ muốn im lặng nhìn hắn.
Cũng có một người quên nàng, nhưng nàng lựa chọn buông tay, mà lần
này, nàng lại không làm thế, có phải là bởi vì yêu quá sâu hay không,
hay là bởi vì trong nội tâm có chút chờ đợi nho nhỏ, hắn quên nàng,
nhưng hi vọng có một ngày hắn nhớ lại. Chẳng qua hi vọng này cao xa như
ngôi sao trên trời. Minh phong nói qua, Vong Tình Thủy, không có thuốc
nào chữa được, đời này, hắn sẽ không nhớ nàng.
Nhưng nàng vẫn là muốn ở lại, chỉ cần có một hi vọng, nàng sẽ không buông tay.
Vong Tình Thủy, vứt bỏ yêu, quên đi người mình yêu.
Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, như ánh trăng in xuống mặt hồ, nàng
còn yêu hắn, không phải sao? Nếu như hắn không yêu nàng, như vậy, nàng
yêu hắn là tốt rồi.
Cho đến lúc hô hấp dừng lại, cho đến khi sinh mạng mất đi.
Vân thiển y đi dạo lung tung trong phủ quốc sư, đến mức hoa cỏ bị
giẫm nát hết, nàng hận vô cùng, hận vô cùng, tại sao quốc sư không yêu
mình, tại sao chén dược kia lại mất đi hiệu lực, tại sao ả Vân Tâm Nhược vẫn còn ở phủ quốc sư. Nhiều tại sao như vậy, khiến nàng hận không thể
phá hủy tất cả.
Có ả ở đây, khó đảm bảo quốc sư sẽ không nhớ tới nàng, lời nói của
tên yêu nghiệt áo đỏ kia căn bản không thể tin được, hoàng thượng đã
đồng ý cho nàng lưu lại, lê hân sẽ không giúp nàng được nữa, bây giờ
nàng như đứng trước ngã ba đường, cho dù chọn con đường nào đều không có lối thoát. Không thể quay về, vào không được mà ra cũng không xong.
Nàng đã vào phủ quốc sư, nếu không gả cho quốc sư, như vậy danh tiết của nàng, tình cảm của nàng, tất cả của nàng, toàn bộ sẽ mất đi. Nàng
sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên, quốc sư nhất định phải cưới nàng.
Nàng, mới là chủ nhân của phách Nguyệt, thể tử định mệnh của quốc
sư, tất cả nơi này đều thuộc về của nàng, bao gồm nam tử xinh đẹp như
tiên kia.
“Tiểu thư, không đi nữa, nếu như để quốc sư biết thì không hay đâu.” Nhìn hoa cỏ phía sau lưng, Mai nhi không ngừng khuyên vân thiển y. Nơi
này là phủ quốc sư, không phải là Vân phủ, tiểu thư thật quá tùy tiện.
Vân thiển y sửng sốt, xoay người nhìn phía sau lưng, cắn răng, thả
cánh hoa trong tay, cánh hoa rơi xuống đất, sớm mất đi hương thơm. Lúc
này, tiếng nước chảy róc rách, nàng nhìn hướng guồng nước nơi xa không
ngừng chuyển động.
Chỗ đó, là ác mộng của nàng, nếu như nơi này là Vân phủ, nàng đã sớm cho người đem phá hủy, nơi đó là thuộc về Vân Tâm Nhược cùng quốc sư ,
khắp nơi đều lưu dấu mùi vị của bọn họ, nàng không cách nào tha thứ dễ
dàng được.
Nàng mang theo mai nhi đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, bên trong, một
dang người cô đơn đứng ở nơi đó. Một đình, một người, một bàn, một ghế
dựa, tựu như bức nhẹ sơn thủy u buồn, làm người ta động dung.
Đáng tiếc, bức tranh này dù có đẹp đến đâu cũng đã bị đánh loạn. Vân thiển y đến gần trong đình, gương mặt cười nhạt, chẳng qua là ai cũng
có thể nhìn ra, giấu thật sâu trong đáy mắt là hận. Còn có ghen tỵ.
Trong lòng Vân thiển y luôn không thích muội muội này từ nhỏ, mẹ ả
câu dẫn cha nàng, ả thì mê hoặc quốc sư, tất cả làm cho lòng nàng bực
tức.
Nàng giả vờ cười cười, mang theo châm chọc, “Không nghĩ tới sáng sớm còn có thể thấy Tam muội.” Vân thiển y nâng lên khuôn mặt tươi cười,
cười ôn nhu vô cùng, tiếng Tam muội nhấn thật mạnh, nàng ngồi đối diện
với Vân Tâm Nhược, nhưng ánh mắt cơ hồ muốn đâm chết người đối diện.
Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy hận ý trong đáy mắt ả.
chuyện thanh hàn yêu người khác được hay không, nàng nghĩ, nếu quả thật
có chuyện đó, có thể nàng sẽ đau đến nỗi không muốn sống, cũng có thể
điên khùng, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không rời xa hắn. Nếu như cuộc sống
không có hắn, nàng sống có ý nghĩa gì. Nàng muốn thấy hắn, cho dù là hắn quên thế gian này có sự tồn tại của nàng.
Chỉ muốn im lặng nhìn hắn.
Cũng có một người quên nàng, nhưng nàng lựa chọn buông tay, mà lần
này, nàng lại không làm thế, có phải là bởi vì yêu quá sâu hay không,
hay là bởi vì trong nội tâm có chút chờ đợi nho nhỏ, hắn quên nàng,
nhưng hi vọng có một ngày hắn nhớ lại. Chẳng qua hi vọng này cao xa như
ngôi sao trên trời. Minh phong nói qua, Vong Tình Thủy, không có thuốc
nào chữa được, đời này, hắn sẽ không nhớ nàng.
Nhưng nàng vẫn là muốn ở lại, chỉ cần có một hi vọng, nàng sẽ không buông tay.
Vong Tình Thủy, vứt bỏ yêu, quên đi người mình yêu.
Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, như ánh trăng in xuống mặt hồ, nàng
còn yêu hắn, không phải sao? Nếu như hắn không yêu nàng, như vậy, nàng
yêu hắn là tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho đến lúc hô hấp dừng lại, cho đến khi sinh mạng mất đi.
Vân thiển y đi dạo lung tung trong phủ quốc sư, đến mức hoa cỏ bị
giẫm nát hết, nàng hận vô cùng, hận vô cùng, tại sao quốc sư không yêu
mình, tại sao chén dược kia lại mất đi hiệu lực, tại sao ả Vân Tâm Nhược vẫn còn ở phủ quốc sư. Nhiều tại sao như vậy, khiến nàng hận không thể
phá hủy tất cả.
Có ả ở đây, khó đảm bảo quốc sư sẽ không nhớ tới nàng, lời nói của
tên yêu nghiệt áo đỏ kia căn bản không thể tin được, hoàng thượng đã
đồng ý cho nàng lưu lại, lê hân sẽ không giúp nàng được nữa, bây giờ
nàng như đứng trước ngã ba đường, cho dù chọn con đường nào đều không có lối thoát. Không thể quay về, vào không được mà ra cũng không xong.
Nàng đã vào phủ quốc sư, nếu không gả cho quốc sư, như vậy danh tiết của nàng, tình cảm của nàng, tất cả của nàng, toàn bộ sẽ mất đi. Nàng
sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên, quốc sư nhất định phải cưới nàng.
Nàng, mới là chủ nhân của phách Nguyệt, thể tử định mệnh của quốc
sư, tất cả nơi này đều thuộc về của nàng, bao gồm nam tử xinh đẹp như
tiên kia.
“Tiểu thư, không đi nữa, nếu như để quốc sư biết thì không hay đâu.” Nhìn hoa cỏ phía sau lưng, Mai nhi không ngừng khuyên vân thiển y. Nơi
này là phủ quốc sư, không phải là Vân phủ, tiểu thư thật quá tùy tiện.
Vân thiển y sửng sốt, xoay người nhìn phía sau lưng, cắn răng, thả
cánh hoa trong tay, cánh hoa rơi xuống đất, sớm mất đi hương thơm. Lúc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
này, tiếng nước chảy róc rách, nàng nhìn hướng guồng nước nơi xa không
ngừng chuyển động.
Chỗ đó, là ác mộng của nàng, nếu như nơi này là Vân phủ, nàng đã sớm cho người đem phá hủy, nơi đó là thuộc về Vân Tâm Nhược cùng quốc sư ,
khắp nơi đều lưu dấu mùi vị của bọn họ, nàng không cách nào tha thứ dễ
dàng được.
Nàng mang theo mai nhi đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, bên trong, một
dang người cô đơn đứng ở nơi đó. Một đình, một người, một bàn, một ghế
dựa, tựu như bức nhẹ sơn thủy u buồn, làm người ta động dung.
Đáng tiếc, bức tranh này dù có đẹp đến đâu cũng đã bị đánh loạn. Vân thiển y đến gần trong đình, gương mặt cười nhạt, chẳng qua là ai cũng
có thể nhìn ra, giấu thật sâu trong đáy mắt là hận. Còn có ghen tỵ.
Trong lòng Vân thiển y luôn không thích muội muội này từ nhỏ, mẹ ả
câu dẫn cha nàng, ả thì mê hoặc quốc sư, tất cả làm cho lòng nàng bực
tức.
Nàng giả vờ cười cười, mang theo châm chọc, “Không nghĩ tới sáng sớm còn có thể thấy Tam muội.” Vân thiển y nâng lên khuôn mặt tươi cười,
cười ôn nhu vô cùng, tiếng Tam muội nhấn thật mạnh, nàng ngồi đối diện
với Vân Tâm Nhược, nhưng ánh mắt cơ hồ muốn đâm chết người đối diện.
Vân Tâm Nhược ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy hận ý trong đáy mắt ả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro