Hàn gia
Vũ Thiên Vân
2024-07-20 19:45:55
[ nhà hoang ngoài bìa rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
[ bốn người Vũ Thiên Vân, An Thiếu Kỳ,Hạ Trác Quân và Bạch Ngọc Chi đang ngồi vây quanh đống lửa ]
Bạch Ngọc Chi: Vân cô nương cứ việc hỏi đi ạ.
Vũ Thiên Vân: Vì sao cô và Hàn công tử lại bị truy sát vậy?
[ Bạch Ngọc Chi thở dài nói ]
Bạch Ngọc Chi: Chuyện nói ra cũng dài. Lúc nhỏ ta và Hàn công tử có duyên gặp một lần, ta đã cứu huynh ấy lúc huynh ấy sắp bị rơi xuống hồ, từ đó ta cũng có hảo cảm với huynh ấy, huynh ấy hứa sẽ báo đáp ta, nhưng được một thời gian sao nhà ta phải chuyển đi làm ăn ở nơi xa nên ta và huynh ấy không còn gặp lại, mãi đến năm ngoài nhà ta làm ăn khá hơn mới chuyển về Vương đô sinh sống, Nào ngờ trong lúc ta đi dạo phố, ta lại bị Đại Công Tử Hàn Gia là Hàn Yến nhắm tới dung mạo, hắn ta sai người điều tra ta, sao đó hắn biết ta là người từng cứu Hàn Thiệu Huy công tử cũng là đệ đệ hắn, nên hắn càng muốn có được ta hơn. Hắn ta xin cha hắn là Hàn Tiết Thừa Tướng để đem sính lễ qua rước ta về làm thiếp của hắn. Cha ta ham tiền, nên không báo trước cho ta mà tự tiện đồng ý, ta biết được thì đã quá muộn, ta kịch liệt phản đối nhưng cha ta lại bắt nha hoàn thân cận của ta ra hâm dọa, nếu ta không gả đi sẽ giết chết em ấy nên ta phải nhịn nhục lên kiệu hoa gả cho hắn.
Vũ Thiên Vân: Cha cô cũng thật là, vì tiền mà cả con gái cũng không quan tâm sao? đúng là không có lòng người mà.
Bạch Ngọc Chi: Khi ta được đưa vào phủ hắn, trong đêm tân hôn cứ tưởng chừng đời ta như thế là xong, nhưng ta lại nghe lén được một việc, hắn cưới ta vì còn có mục đính khác đó chính là dụ Hàn Thiệu Huy công tử đến để gán cho huynh ấy tội danh là cướp dâu để truy sát huynh ấy. Ta nghe thế liền chạy ra cổng định ngăn cản Hàn Thiệu Huy công tử vào trong bữa tiệc. Nhưng ta chạy ra tới sảnh đã quá muộn rồi, Hàn Thiệu Huy công tử đã vào nhập tiệc ta hấp tấp vội vả chạy đến chỗ huynh ấy nhưng chưa kịp nói gì thì bị tên khốn Hàn Yến buôn lời dối trá. Hắn nói với tất cả mọi người rằng Hàn Thiệu Huy đến để cướp vị hôn thê của hắn. Tất cả mọi người đều tin và chỉ trích huynh ấy, Hàn Thiệu Huy không biết chuyện gì xảy ra, ta cũng không biết giải thích với mọi người như thế nào. Hàn Yến đã phái người bắt ta và huynh ấy lại nhưng thực chất là truy sát Hàn Thiệu Huy công tử. Ta và Huynh ấy ra sức chạy trốn đến đây bị nhiều sát thủ truy giết cũng mai có mọi người giúp đỡ nên chúng tôi mới thoát chết.
Hạ Trác Quân: cô cũng đáng thương thật.
An Thiếu Kỳ: Hàn Yến là một tên gian xảo, nếu biết cô và Hàn Thiệu Huy chưa chết nhất định sẽ phái người truy sát hai người.
[ Bạch Ngọc Chi cuối mặt xuống tủi thân nói ]
Bạch Ngọc Chi: ta biết chứ, nhưng hiện tại ta cũng không có nơi nào để đi. Về nhà thì cha ta nhất định sẽ bắt ta giao cho hắn…ta…ta cũng không biết phải làm sao.
Vũ Thiên Vân: Hay là cô cứ đến chỗ ta ở một thời gian đi. Cô thấy thế nào?
Bạch Ngọc Chi: Cô ở đâu?
Vũ Thiên Vân: Nam Thanh Vương phủ.
[ Bạch Ngọc Chi nhìn An Thiếu Kỳ rồi rụt rè bảo ]
Bạch Ngọc Chi: Vậy…vậy thì chắc không hay cho lâm nhỉ…?
[ Vũ Thiên Vân nhìn An Thiếu Kỳ, hắn thấy vậy liền bảo ]
An Thiếu Kỳ: nếu Vân Nhi đã nói thế rồi thì cô và tên Hàn Thiệu Huy đó cứ vào ở một thời gian đi, khi nào vết thương lành thì rời đi.
Bạch Ngọc Chi: Ngọc Chi xin đa ta Vương Gia.
Vũ Thiên Vân: ây da không cần khách sáo đâu ha.
Nội tâm Bạch Ngọc Chi:“ Hình như Vị Vương Gia này cực kì nghe lời Vân cô nương, Hạ Trác Quân Điện Hạ cũng rất mếm cô ấy thì phải, người này chắc lai lịch bất phàm hoặc có thủ đoạn gì cao siêu mới khiến hai người này chú ý nhứ vậy. Ta nhất định phải làm thân với cô ta mới được, biết đâu sao này cần dùng đến”
[ bốn người Vũ Thiên Vân, An Thiếu Kỳ,Hạ Trác Quân và Bạch Ngọc Chi đang ngồi vây quanh đống lửa ]
Bạch Ngọc Chi: Vân cô nương cứ việc hỏi đi ạ.
Vũ Thiên Vân: Vì sao cô và Hàn công tử lại bị truy sát vậy?
[ Bạch Ngọc Chi thở dài nói ]
Bạch Ngọc Chi: Chuyện nói ra cũng dài. Lúc nhỏ ta và Hàn công tử có duyên gặp một lần, ta đã cứu huynh ấy lúc huynh ấy sắp bị rơi xuống hồ, từ đó ta cũng có hảo cảm với huynh ấy, huynh ấy hứa sẽ báo đáp ta, nhưng được một thời gian sao nhà ta phải chuyển đi làm ăn ở nơi xa nên ta và huynh ấy không còn gặp lại, mãi đến năm ngoài nhà ta làm ăn khá hơn mới chuyển về Vương đô sinh sống, Nào ngờ trong lúc ta đi dạo phố, ta lại bị Đại Công Tử Hàn Gia là Hàn Yến nhắm tới dung mạo, hắn ta sai người điều tra ta, sao đó hắn biết ta là người từng cứu Hàn Thiệu Huy công tử cũng là đệ đệ hắn, nên hắn càng muốn có được ta hơn. Hắn ta xin cha hắn là Hàn Tiết Thừa Tướng để đem sính lễ qua rước ta về làm thiếp của hắn. Cha ta ham tiền, nên không báo trước cho ta mà tự tiện đồng ý, ta biết được thì đã quá muộn, ta kịch liệt phản đối nhưng cha ta lại bắt nha hoàn thân cận của ta ra hâm dọa, nếu ta không gả đi sẽ giết chết em ấy nên ta phải nhịn nhục lên kiệu hoa gả cho hắn.
Vũ Thiên Vân: Cha cô cũng thật là, vì tiền mà cả con gái cũng không quan tâm sao? đúng là không có lòng người mà.
Bạch Ngọc Chi: Khi ta được đưa vào phủ hắn, trong đêm tân hôn cứ tưởng chừng đời ta như thế là xong, nhưng ta lại nghe lén được một việc, hắn cưới ta vì còn có mục đính khác đó chính là dụ Hàn Thiệu Huy công tử đến để gán cho huynh ấy tội danh là cướp dâu để truy sát huynh ấy. Ta nghe thế liền chạy ra cổng định ngăn cản Hàn Thiệu Huy công tử vào trong bữa tiệc. Nhưng ta chạy ra tới sảnh đã quá muộn rồi, Hàn Thiệu Huy công tử đã vào nhập tiệc ta hấp tấp vội vả chạy đến chỗ huynh ấy nhưng chưa kịp nói gì thì bị tên khốn Hàn Yến buôn lời dối trá. Hắn nói với tất cả mọi người rằng Hàn Thiệu Huy đến để cướp vị hôn thê của hắn. Tất cả mọi người đều tin và chỉ trích huynh ấy, Hàn Thiệu Huy không biết chuyện gì xảy ra, ta cũng không biết giải thích với mọi người như thế nào. Hàn Yến đã phái người bắt ta và huynh ấy lại nhưng thực chất là truy sát Hàn Thiệu Huy công tử. Ta và Huynh ấy ra sức chạy trốn đến đây bị nhiều sát thủ truy giết cũng mai có mọi người giúp đỡ nên chúng tôi mới thoát chết.
Hạ Trác Quân: cô cũng đáng thương thật.
An Thiếu Kỳ: Hàn Yến là một tên gian xảo, nếu biết cô và Hàn Thiệu Huy chưa chết nhất định sẽ phái người truy sát hai người.
[ Bạch Ngọc Chi cuối mặt xuống tủi thân nói ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Ngọc Chi: ta biết chứ, nhưng hiện tại ta cũng không có nơi nào để đi. Về nhà thì cha ta nhất định sẽ bắt ta giao cho hắn…ta…ta cũng không biết phải làm sao.
Vũ Thiên Vân: Hay là cô cứ đến chỗ ta ở một thời gian đi. Cô thấy thế nào?
Bạch Ngọc Chi: Cô ở đâu?
Vũ Thiên Vân: Nam Thanh Vương phủ.
[ Bạch Ngọc Chi nhìn An Thiếu Kỳ rồi rụt rè bảo ]
Bạch Ngọc Chi: Vậy…vậy thì chắc không hay cho lâm nhỉ…?
[ Vũ Thiên Vân nhìn An Thiếu Kỳ, hắn thấy vậy liền bảo ]
An Thiếu Kỳ: nếu Vân Nhi đã nói thế rồi thì cô và tên Hàn Thiệu Huy đó cứ vào ở một thời gian đi, khi nào vết thương lành thì rời đi.
Bạch Ngọc Chi: Ngọc Chi xin đa ta Vương Gia.
Vũ Thiên Vân: ây da không cần khách sáo đâu ha.
Nội tâm Bạch Ngọc Chi:“ Hình như Vị Vương Gia này cực kì nghe lời Vân cô nương, Hạ Trác Quân Điện Hạ cũng rất mếm cô ấy thì phải, người này chắc lai lịch bất phàm hoặc có thủ đoạn gì cao siêu mới khiến hai người này chú ý nhứ vậy. Ta nhất định phải làm thân với cô ta mới được, biết đâu sao này cần dùng đến”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro