Ta là ai?
Vũ Thiên Vân
2024-07-20 19:45:55
[ Vương Đô, Phủ Vũ Huyện Lệnh ]
[ Từ xa hai mẹ con Mạc Thị đã mua đồ về đến cửa nhà, hai người vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ, khi vào đến sân nhà do không chú ý Mạc Thị đã vấp phải thứ gì đó té nhào ra đất ]
Mạc Ánh Hồng: ấy..ui da trời ơi cái mông của ta, ah...đau chết đi được.
Vũ Thanh Liên: mẹ, mẹ không sao chứ.
Mạc Ánh Hồng: ây da cái lưng già của ta, đúng là xúi quẩy mà...
Vũ Thanh Liên: mẹ nhìn kìa.
[ nói rồi cả hai người nhìn xuống đất phát hiện bà điên rách rưới đang bị ngất xĩu, Thanh Liên bịch mũi lại với vẻ mặt chê bai]
Vũ Thanh Liên: mẹ hình như là mụ đàn bà điên kia đó.
Mạc Ánh Hồng: ha..thì ra là cái mụ điên chết tiệc này hại ta ngã đau như thế, ta đánh chết ngươi mới được.
[ Mạc Thị đá mạnh vào người đàn bà nhưng vẫn không có phản ứng gì ]
Vũ Thanh liên: mẹ à hình như ả ra ngất đi rồi.
Mạc Ánh Hồng: ngất rồi? hừ... ngất rồi thì...người đâu mang một thau nước tới đây cho ta, nhớ là phải pha thêm muối vào cho ta.
Hạ Nhân: dạ có liền đây thưa phu nhân.
[ tên hạ nhân nhanh chóng chạy đi lấy một thau nước lạnh pha muối.]
Hạ Nhân: dạ đây ạ phu nhân
Mạc Ánh Hồng: mau hất vào người mụ điên kia cho ả tỉnh dậy cho ta.
Hạ Nhân: dạ
[ Hai người lùi về sao tên hạ nhân kia tiến lại gần người đàn bà và hất thau nước thiệt mạnh vào người bà. dòng nước lạnh có muối khiến vết thương của mà rất đau mà bừng tỉnh, cơn đau dữ dội từ những vết thương khắp người khiến bà la lên ú ớ trong bất lực ]
[ Ngoài cửa Vũ Gia ]
[ xe ngựa của An Thiếu Kỳ vừa đến, hai người cùng xuống xe và tiến vào, nhưng bị thị vệ canh cổng ngăn lại ]
Thị Vệ: ai đó?
Mộc Tử: to gan, Vương gia Nam Thanh Vương phủ mà ngươi cũng dám chặn à? chán sống rồi đúng không?
Thị Vệ: dạ, là tiểu nhân có mắt không trồng xin vương gia thứ tội, xin vương gia vui lòng đợi một tí tiểu nhân vào nhà bẩm báo ạ.
An Thiếu Kỳ: không bẩn báo, đi thôi Nha đầu.
Thị Vệ: chuyện này...ơ...
[ Tên thị vệ ngơ ra chẳng biết làm sao đành cho họ vào ]
[ khi bốn người vào đến cửa nhìn thấy cảnh tượng người đàn bà điên nằm quằn quại trên đất, cùng với hai mẹ con Mạc Thị đang chửi bới ả điên um sùm ]
[ Minh Hà đi nép theo sao nên hai mẹ Con Mạc Thị không để ý, thấy có người lạ tự tiện xong vào nhà Mạc Thị tỏ vẻ khó chịu gằn giọng nói ]
Mạc Ánh Hồng: các ngươi là ai mà dám cả gan xong vào Vũ Phủ như vậy, các ngươi chán sống rồi đúng không?
Vũ Thanh Liên Thì Thầm: mẹ à vị công tử lạ mặt này khí chất bất phàm, ăn mặc sang trọng,rất tuấn tú nữa trên đời này có người đẹp đến thế sao? chắc không phải là người tầm thường đâu mẹ.
[ Nghe vậy Mạc thị dịu lại chất vấn An Thiếu kỳ ]
Mạc Ánh Hồng: không biết vị công tử này là ai, đến đây có việc gì sao?
[ An Thiếu Kỳ lộ ra vẻ chán ghét khinh thường không trả lời, Mộc Tử trả lời thay ]
Mộc Tử: đây là Vương Gia của Nam Thanh Vương Phủ các người to gan còn không mau bái kiến mà còn lớn tiếng um sùm, chán sống cả rồi sao?
[ Hai mẹ con Mạc thị hoảng hồn ]
Mạc Ánh Hồng: Tham kiến vương gia.
Vũ Thanh Liên: Tham kiến vương gia.
Mạc Ánh Hồng: không biết vương gia lần này mạo muội ghé thăm thiếp thân không chuẩn bị đàng hoàng xin vương gia thứ tội, không biết ngày đến đây có việc gì ạ?
[ nghe thế An Thiếu Kỳ Liếc mắt nhìn Minh Hà, cô hiểu ý từ từ phía sao hắn tiến đến, thấy cô hai mẹ con Mạc thị bị dọa sợ xanh mặc ]
Vũ Thanh Liên: cô...cô...quỷ ah
[ cô nhìn với vẻ mặc không hiểu, hắn ta đã đoán ra được một vài phần ]
[ nhìn thấy vương gia ở đây hai người liền nhìn nhau lộ ra vẻ mặc giả tạo tiến tới nắm tay Minh Hà]
Vũ Thanh Liên: àh..à haha Nhị tỷ à người đi đâu giờ này mới về vậy ta và mẫu thân lo cho tỷ chết đi được.
Mạc Ánh Hồng: đúng đó mẹ lo cho con chết đi được con đã đi đâu mà cùng vương gia quay về thế này?
[ nhìn vẻ mặc hai người họ cô đã cảm thấy giả tạo liền hất tay ra và lùi lại bên cạnh vương gia ]
Minh Hà Thì Thầm: này, hai người họ là mẹ ruột và muội muội của ta sao, sao ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm vậy?
An Thiếu Kỳ: theo như thám tử tình báo thì cô là Nhị tiểu thư của Vũ Gia tên Vũ Thiên Vân là con ruột của Khương Thị và Vũ Huyện Lệnh Vũ Túc, Còn người đó là Vợ lẻ của Vũ Túc và Con gái bà ta Vũ Thanh Liên.
Minh Hà: hóa ra là vậy thảo nào có cảm giác không đúng cho lắm.
Nội tâm Minh hà: “vậy từ giờ mình là Vũ Thiên Vân, là một thân phận mới, cái tên Minh Hà không còn phù hợp nữa rồi, mình sẽ bắt đầu cuộc đời mới thật tốt”
[ nhìn thấy hai người thì thầm Mạc thị hỏi ]
Mạc Ánh Hồng: à thì...Vân Nhi à con đang trách mẹ sao? là mẹ không tốt không nên để con một mình lên núi hai thuốc nhưng con cứ đòi đi hái thuốc cho mẹ, ta thật là cảm động và tự trách...huhu.
[ cô nhìn bà ta khóc mà không ra nước mắt với vẻ mặt chê bai ]
Mộc Tử: à không phải cô ấy trách người đâu phu nhân, là do cô ấy bị va đập mạnh nên không còn nhớ mình là ai nữa.
[ Mạc Thị Nghe vậy liền liếc nhìn Thanh Liên rồi tiến về phía Thiên Vân nắm tay cô gào lên ]
Mạc Ánh Hồng: ây da...con gái số khổ của ta tuy ta không phải mẹ ruột của con nhưng ta thương con lắm, bây giờ con không nhớ gì nữa thì phải làm sao đây huhu....
Nội Tâm Thiên Vân: “ bà già này diễn tệ như thế có quỷ mới tin bà “
[ chưa kịp nói gì bỗng dưới đất có tiếng ú ớ Vũ Thiên Vân liền gạc tay Mạc Thị ra không chần chừ liền đến xem xét vết thương của Mụ điên bị đánh vừa nảy. Thấy vậy Mạc Thị liền tìm cớ biện bạch ]
Mạc Ánh Hồng: À đây là mụ điên ngoài xó chợ vừa nảy vào nhà ta ăn trộm nên bị lôi ra đánh, bà ta bẩn thỉu ôi thối làm ảnh hưởng đến vương gia mong ngài thứ tội Thiếp thân sẽ đưa bà ta đi ngay. Ngưòi đâu mau lôi mụ điên ngày ra ngoài cho ta.
Hạ Nhân: dạ.
Vũ Thiên Vân: bà ta bị thương nặng như vậy nếu bỏ mặc thì bà ta sẽ chết mất.
Vũ Thanh Liên: nhị tỷ à, ả ta là tên trộm không đánh chết ả ta là may rồi tỷ còn định cứu ả sao? hơn nữa vương gia ở đây để mụ ta ở đây sẽ khiến nhà chúng ta thất lễ với ngài mất.
Vũ Thiên Vân: nảy giờ hai người gào thét um sùm là có lễ sao? bây giờ cứu người lại sợ thất lễ? nói lắm lời thế?
Vũ Thanh Liên: tỷ...
[ cô ả Thanh Liên tức nhưng do có vương gia ở đây nên không làm gì được ]
[ nghe cô nói thế Vương gia và Mộc tử, Mộc Phi Phì cười khẽ ]
Vũ Thiên Vân: này, ngài có thể cứu người này không, ta thấy rất tội nghiệp bà ta.
An Thiếu Kỳ: có thể!
[ Hắn ta nhìn Mộc tử Mộc Phi, hai người hiểu ý liền đở người đàn bà điên đi ra xe đưa về ]
An Thiếu Kỳ: hôm nay ta đến đây chỉ để báo bình an của Vân Nhi cho phủ và sau này Vân Nhi sẽ ở phủ ta một thời gian. Lời đã nói xong cáo từ!
Nôi tâm Vũ Thiên Vân:“ Vân Nhi?? từ lúc nào ta và hắn thân đến vậy chứ?? nghe sởn cả da gà rồi đây”
[ cô rùng mình ]
[ nói xong mặt hắn không biến sắc liền kéo Vũ Thiên Vân đi ]
[ Hai mẹ con Mạc Thị tức tối khi thấy cô không những không chết mà còn thân với vương gia liền sốt ruột lo lắng ]
Vũ Thanh Liên: mẹ à mẹ nhìn cô ta kìa, vừa nảy cô ta lên mặt với chúng ta đó mẹ à! hơn nữa cô ta còn thân với vương gia như vậy hình như cô ấy rất được ngài ưu ái, ngài ấy còn gọi cô ta là Vân nhi nghe thân mật như vậy, còn cho cô ta vào phủ ngài ấy ở một thời gian nữa, nếu cô ta thật sự được vương gia để ý thì há chức vương phi sẽ là của cô ta sao mẹ.
Mạc Ánh Hồng: ta thấy rồi không có mù, hừ con nhỏ này không biết đã câu dẫn vương gia như thế nào mà được ngài cho vào phủ ở, hừ đúng là tiện nhân.
Vũ Thanh Liên: mẹ à, giờ chúng ta phải làm sao?
Mạc Ánh Hồng: không phải vừa nảy, người của vương gia bảo cô ta mất trí nhớ sao, vậy thì càng tốt chúng ta tương kế tựu kế khiến cô ta không thể trở mình mà bị vương gia chán ghét.
Vũ Thanh Liên: nếu như cô ta giả vờ mất trí thì sao mẹ?
Mạc Ánh Hồng: người của vương gia nói thì chắc là không phải giả vờ đâu.
Vũ Thanh Liên: mẹ nói cũng đúng.
Mạc Ánh Hồng: Liên nhi con lại đây...
Vũ Thanh Liên: dạ mẹ
[ hai người thì thầm to nhỏ rồi cười một cách đầy mưu mô ]
Vũ Thanh Liên: con hiểu rồi thưa mẹ, lần này chúng ta xem xem cô ta làm sao mà trở mình được nữa haha.
[ Từ xa hai mẹ con Mạc Thị đã mua đồ về đến cửa nhà, hai người vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ, khi vào đến sân nhà do không chú ý Mạc Thị đã vấp phải thứ gì đó té nhào ra đất ]
Mạc Ánh Hồng: ấy..ui da trời ơi cái mông của ta, ah...đau chết đi được.
Vũ Thanh Liên: mẹ, mẹ không sao chứ.
Mạc Ánh Hồng: ây da cái lưng già của ta, đúng là xúi quẩy mà...
Vũ Thanh Liên: mẹ nhìn kìa.
[ nói rồi cả hai người nhìn xuống đất phát hiện bà điên rách rưới đang bị ngất xĩu, Thanh Liên bịch mũi lại với vẻ mặt chê bai]
Vũ Thanh Liên: mẹ hình như là mụ đàn bà điên kia đó.
Mạc Ánh Hồng: ha..thì ra là cái mụ điên chết tiệc này hại ta ngã đau như thế, ta đánh chết ngươi mới được.
[ Mạc Thị đá mạnh vào người đàn bà nhưng vẫn không có phản ứng gì ]
Vũ Thanh liên: mẹ à hình như ả ra ngất đi rồi.
Mạc Ánh Hồng: ngất rồi? hừ... ngất rồi thì...người đâu mang một thau nước tới đây cho ta, nhớ là phải pha thêm muối vào cho ta.
Hạ Nhân: dạ có liền đây thưa phu nhân.
[ tên hạ nhân nhanh chóng chạy đi lấy một thau nước lạnh pha muối.]
Hạ Nhân: dạ đây ạ phu nhân
Mạc Ánh Hồng: mau hất vào người mụ điên kia cho ả tỉnh dậy cho ta.
Hạ Nhân: dạ
[ Hai người lùi về sao tên hạ nhân kia tiến lại gần người đàn bà và hất thau nước thiệt mạnh vào người bà. dòng nước lạnh có muối khiến vết thương của mà rất đau mà bừng tỉnh, cơn đau dữ dội từ những vết thương khắp người khiến bà la lên ú ớ trong bất lực ]
[ Ngoài cửa Vũ Gia ]
[ xe ngựa của An Thiếu Kỳ vừa đến, hai người cùng xuống xe và tiến vào, nhưng bị thị vệ canh cổng ngăn lại ]
Thị Vệ: ai đó?
Mộc Tử: to gan, Vương gia Nam Thanh Vương phủ mà ngươi cũng dám chặn à? chán sống rồi đúng không?
Thị Vệ: dạ, là tiểu nhân có mắt không trồng xin vương gia thứ tội, xin vương gia vui lòng đợi một tí tiểu nhân vào nhà bẩm báo ạ.
An Thiếu Kỳ: không bẩn báo, đi thôi Nha đầu.
Thị Vệ: chuyện này...ơ...
[ Tên thị vệ ngơ ra chẳng biết làm sao đành cho họ vào ]
[ khi bốn người vào đến cửa nhìn thấy cảnh tượng người đàn bà điên nằm quằn quại trên đất, cùng với hai mẹ con Mạc Thị đang chửi bới ả điên um sùm ]
[ Minh Hà đi nép theo sao nên hai mẹ Con Mạc Thị không để ý, thấy có người lạ tự tiện xong vào nhà Mạc Thị tỏ vẻ khó chịu gằn giọng nói ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Ánh Hồng: các ngươi là ai mà dám cả gan xong vào Vũ Phủ như vậy, các ngươi chán sống rồi đúng không?
Vũ Thanh Liên Thì Thầm: mẹ à vị công tử lạ mặt này khí chất bất phàm, ăn mặc sang trọng,rất tuấn tú nữa trên đời này có người đẹp đến thế sao? chắc không phải là người tầm thường đâu mẹ.
[ Nghe vậy Mạc thị dịu lại chất vấn An Thiếu kỳ ]
Mạc Ánh Hồng: không biết vị công tử này là ai, đến đây có việc gì sao?
[ An Thiếu Kỳ lộ ra vẻ chán ghét khinh thường không trả lời, Mộc Tử trả lời thay ]
Mộc Tử: đây là Vương Gia của Nam Thanh Vương Phủ các người to gan còn không mau bái kiến mà còn lớn tiếng um sùm, chán sống cả rồi sao?
[ Hai mẹ con Mạc thị hoảng hồn ]
Mạc Ánh Hồng: Tham kiến vương gia.
Vũ Thanh Liên: Tham kiến vương gia.
Mạc Ánh Hồng: không biết vương gia lần này mạo muội ghé thăm thiếp thân không chuẩn bị đàng hoàng xin vương gia thứ tội, không biết ngày đến đây có việc gì ạ?
[ nghe thế An Thiếu Kỳ Liếc mắt nhìn Minh Hà, cô hiểu ý từ từ phía sao hắn tiến đến, thấy cô hai mẹ con Mạc thị bị dọa sợ xanh mặc ]
Vũ Thanh Liên: cô...cô...quỷ ah
[ cô nhìn với vẻ mặc không hiểu, hắn ta đã đoán ra được một vài phần ]
[ nhìn thấy vương gia ở đây hai người liền nhìn nhau lộ ra vẻ mặc giả tạo tiến tới nắm tay Minh Hà]
Vũ Thanh Liên: àh..à haha Nhị tỷ à người đi đâu giờ này mới về vậy ta và mẫu thân lo cho tỷ chết đi được.
Mạc Ánh Hồng: đúng đó mẹ lo cho con chết đi được con đã đi đâu mà cùng vương gia quay về thế này?
[ nhìn vẻ mặc hai người họ cô đã cảm thấy giả tạo liền hất tay ra và lùi lại bên cạnh vương gia ]
Minh Hà Thì Thầm: này, hai người họ là mẹ ruột và muội muội của ta sao, sao ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm vậy?
An Thiếu Kỳ: theo như thám tử tình báo thì cô là Nhị tiểu thư của Vũ Gia tên Vũ Thiên Vân là con ruột của Khương Thị và Vũ Huyện Lệnh Vũ Túc, Còn người đó là Vợ lẻ của Vũ Túc và Con gái bà ta Vũ Thanh Liên.
Minh Hà: hóa ra là vậy thảo nào có cảm giác không đúng cho lắm.
Nội tâm Minh hà: “vậy từ giờ mình là Vũ Thiên Vân, là một thân phận mới, cái tên Minh Hà không còn phù hợp nữa rồi, mình sẽ bắt đầu cuộc đời mới thật tốt”
[ nhìn thấy hai người thì thầm Mạc thị hỏi ]
Mạc Ánh Hồng: à thì...Vân Nhi à con đang trách mẹ sao? là mẹ không tốt không nên để con một mình lên núi hai thuốc nhưng con cứ đòi đi hái thuốc cho mẹ, ta thật là cảm động và tự trách...huhu.
[ cô nhìn bà ta khóc mà không ra nước mắt với vẻ mặt chê bai ]
Mộc Tử: à không phải cô ấy trách người đâu phu nhân, là do cô ấy bị va đập mạnh nên không còn nhớ mình là ai nữa.
[ Mạc Thị Nghe vậy liền liếc nhìn Thanh Liên rồi tiến về phía Thiên Vân nắm tay cô gào lên ]
Mạc Ánh Hồng: ây da...con gái số khổ của ta tuy ta không phải mẹ ruột của con nhưng ta thương con lắm, bây giờ con không nhớ gì nữa thì phải làm sao đây huhu....
Nội Tâm Thiên Vân: “ bà già này diễn tệ như thế có quỷ mới tin bà “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ chưa kịp nói gì bỗng dưới đất có tiếng ú ớ Vũ Thiên Vân liền gạc tay Mạc Thị ra không chần chừ liền đến xem xét vết thương của Mụ điên bị đánh vừa nảy. Thấy vậy Mạc Thị liền tìm cớ biện bạch ]
Mạc Ánh Hồng: À đây là mụ điên ngoài xó chợ vừa nảy vào nhà ta ăn trộm nên bị lôi ra đánh, bà ta bẩn thỉu ôi thối làm ảnh hưởng đến vương gia mong ngài thứ tội Thiếp thân sẽ đưa bà ta đi ngay. Ngưòi đâu mau lôi mụ điên ngày ra ngoài cho ta.
Hạ Nhân: dạ.
Vũ Thiên Vân: bà ta bị thương nặng như vậy nếu bỏ mặc thì bà ta sẽ chết mất.
Vũ Thanh Liên: nhị tỷ à, ả ta là tên trộm không đánh chết ả ta là may rồi tỷ còn định cứu ả sao? hơn nữa vương gia ở đây để mụ ta ở đây sẽ khiến nhà chúng ta thất lễ với ngài mất.
Vũ Thiên Vân: nảy giờ hai người gào thét um sùm là có lễ sao? bây giờ cứu người lại sợ thất lễ? nói lắm lời thế?
Vũ Thanh Liên: tỷ...
[ cô ả Thanh Liên tức nhưng do có vương gia ở đây nên không làm gì được ]
[ nghe cô nói thế Vương gia và Mộc tử, Mộc Phi Phì cười khẽ ]
Vũ Thiên Vân: này, ngài có thể cứu người này không, ta thấy rất tội nghiệp bà ta.
An Thiếu Kỳ: có thể!
[ Hắn ta nhìn Mộc tử Mộc Phi, hai người hiểu ý liền đở người đàn bà điên đi ra xe đưa về ]
An Thiếu Kỳ: hôm nay ta đến đây chỉ để báo bình an của Vân Nhi cho phủ và sau này Vân Nhi sẽ ở phủ ta một thời gian. Lời đã nói xong cáo từ!
Nôi tâm Vũ Thiên Vân:“ Vân Nhi?? từ lúc nào ta và hắn thân đến vậy chứ?? nghe sởn cả da gà rồi đây”
[ cô rùng mình ]
[ nói xong mặt hắn không biến sắc liền kéo Vũ Thiên Vân đi ]
[ Hai mẹ con Mạc Thị tức tối khi thấy cô không những không chết mà còn thân với vương gia liền sốt ruột lo lắng ]
Vũ Thanh Liên: mẹ à mẹ nhìn cô ta kìa, vừa nảy cô ta lên mặt với chúng ta đó mẹ à! hơn nữa cô ta còn thân với vương gia như vậy hình như cô ấy rất được ngài ưu ái, ngài ấy còn gọi cô ta là Vân nhi nghe thân mật như vậy, còn cho cô ta vào phủ ngài ấy ở một thời gian nữa, nếu cô ta thật sự được vương gia để ý thì há chức vương phi sẽ là của cô ta sao mẹ.
Mạc Ánh Hồng: ta thấy rồi không có mù, hừ con nhỏ này không biết đã câu dẫn vương gia như thế nào mà được ngài cho vào phủ ở, hừ đúng là tiện nhân.
Vũ Thanh Liên: mẹ à, giờ chúng ta phải làm sao?
Mạc Ánh Hồng: không phải vừa nảy, người của vương gia bảo cô ta mất trí nhớ sao, vậy thì càng tốt chúng ta tương kế tựu kế khiến cô ta không thể trở mình mà bị vương gia chán ghét.
Vũ Thanh Liên: nếu như cô ta giả vờ mất trí thì sao mẹ?
Mạc Ánh Hồng: người của vương gia nói thì chắc là không phải giả vờ đâu.
Vũ Thanh Liên: mẹ nói cũng đúng.
Mạc Ánh Hồng: Liên nhi con lại đây...
Vũ Thanh Liên: dạ mẹ
[ hai người thì thầm to nhỏ rồi cười một cách đầy mưu mô ]
Vũ Thanh Liên: con hiểu rồi thưa mẹ, lần này chúng ta xem xem cô ta làm sao mà trở mình được nữa haha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro