Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược
Chương 17
2024-11-19 02:51:37
Tống Thả đang định trả lời thì đột nhiên vai bị kéo mạnh xuống, trong lòng chấn động, suýt chút nữa đứng không vững.
Cậu suýt chút nữa không giữ được Lục Bắc Hoài, nhưng vẫn dùng hết sức ôm chặt người lại, cố gọi: "...Lục Bắc Hoài?"
"Lục Bắc——"
Tống Thả đang định gọi tiếp thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cúi gầm đầu xuống, hơi thở và mái tóc có chút thô ráp chạm vào hàm dưới.
Cậu theo bản năng muốn đẩy cái đầu này ra, nhưng ngay lúc tay duỗi ra, cổ tay đã bị một bàn tay to nắm lấy, giữ chặt không thể động đậy.
Đèn cảm ứng ở hàng hiên bỗng nhiên tắt.
Trong bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng thở trầm thấp bên tai và cảm giác thân hình to lớn đang ép sát gần hơn, tạo ra một áp lực không thể chống cự.
Lúc này im lặng đến mức dường như có thể nghe rõ cả nhịp đập của tim.
"Ôm tôi một cái."
Không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn, phảng phất dáng vẻ yếu ớt.
Tống Thả còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cả người bị Lục Bắc Hoài ôm vào lòng. Khi cảm nhận được đôi tay rắn chắc vòng quanh lưng mình, hơi thở của Lục Bắc Hoài dừng lại bên má, cậu căng thẳng đến mức mở to mắt, muốn đẩy người ra.
Nhưng lại bị ôm chặt hơn nữa.
Cậu còn muốn động đậy, nhưng gương mặt đã bị cái đầu kia dán sát lại, thân thể tức khắc cứng đờ.
"...Tống Thả, cậu đau lòng cho tôi." Lục Bắc Hoài nói nhẹ nhàng, hơi thở nóng bỏng gần kề chiếc cổ mảnh mai, đáy mắt che giấu sự u tối và cảm giác trả thù mạnh mẽ: "Chó con đau quá."
"Đau, đau không?" Tống Thả nghe giọng khàn khàn bên tai, chân tay luống cuống: "Vậy tôi đưa cậu vào trong nghỉ ngơi trước đã."
"Thiếu gia thích chó con không?"
Tống Thả nghe thấy hai chữ "chó con", ngay lập tức bối rối: "Tôi đã nói cậu đừng gọi mình như vậy mà, chìa khóa đâu?"
"Ở trong túi, tôi không còn sức lực nữa, cậu sờ rồi kiếm đi."
Giọng điệu yếu ớt và hơi làm nũng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Tống Thả không còn phân tích được Lục Bắc Hoài có phải bị đánh đến choáng váng hay không, chỉ nghĩ làm sao đưa người vào nhà nghỉ ngơi.
Cậu định giơ tay ra, nhưng bị Lục Bắc Hoài ôm chặt: "...Cậu, cậu buông tôi ra một chút."
Lục Bắc Hoài cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, biết cậu đang sợ, giọng run rẩy, hắn nắm lấy tay Tống Thả, từ từ dẫn xuống dưới.
Hơi thở nóng bỏng gần kề sau gáy, bàn tay không tìm thấy đích đến, lung tung di chuyển trên phần đùi rắn chắc.
"Từ từ!" Tống Thả thực sự không chịu nổi, cậu tránh khỏi tay Lục Bắc Hoài, tự mình sờ vào túi, vừa sờ đến chìa khóa thì chuẩn bị lấy ra.
"Thiếu gia, cậu sờ tôi."
Tống Thả vừa sờ được chìa khóa đã bị giữ lại, nghe câu nói kia, xấu hổ ngước mắt nhìn: "Là cậu bảo tôi sờ mà!"
Câu nói run rẩy lẫn trong tiếng khóc nức nở, vang vọng trong hàng hiên, rất rõ ràng.
Cũng là lúc này, đèn cảm ứng trong hàng hiên bỗng sáng lên.
Nếu có ai đi qua sẽ thấy họ dán sát vào nhau đến mức không còn khe hở.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm mình, cảm giác như bị ăn tươi nuốt sống, lông mi run rẩy, tim đập nhanh, nhưng cậu thấy sắc mặt Lục Bắc Hoài phiếm hồng không tự nhiên.
"Cậu..."
Cậu vừa định nói, tay đã bị Lục Bắc Hoài nắm lấy, đưa vào túi.
Túi chứa hai tay, lòng bàn tay nóng bỏng bao phủ lấy nhau, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, cùng nhau nắm lấy chìa khóa, nhiệt độ tỏa ra.
"Thiếu gia, chìa khóa sờ được không?"
"Sờ... sờ được rồi."
"Vậy cậu lấy ra đi, tôi không còn sức lực." Lục Bắc Hoài dựa đầu vào đôi vai mảnh khảnh, ôm lấy cậu, cố ý dùng lực đè nặng: "...Cả người đau quá."
Tống Thả nhanh chóng lấy chìa khóa ra, tay bị Lục Bắc Hoài làm cho ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm người này, khó khăn nhưng vẫn làm được, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"...Tôi đã bảo cậu không cần đi đánh nhau mà, tôi sẽ giúp cậu, tại sao lại phải như vậy? Nguy hiểm lắm."
Cậu nhìn chìa khóa có số 504, phát hiện chính là căn nhà trước mặt, cắm chìa khóa vào lỗ khóa.
Cửa sắt mở ra, đập vào mắt là căn phòng cũ kỹ không lớn, vuông vức, vào cửa là phòng khách, nhìn một cái có thể thấy hai phòng ngủ bên cạnh, thu dọn gọn gàng, sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhân rất yêu sạch sẽ.
"Thiếu gia, cậu đang mắng tôi sao?"
Tống Thả không quan tâm cái người thần trí không rõ này, thở hổn hển kéo người vào nhà, khi vào nhà không cẩn thận va vào chiếc tủ bên cạnh, kêu lên một tiếng, nhưng cũng không để ý.
"Phòng của cậu là cái nào?"
Lục Bắc Hoài cúi nhìn người cố gắng ôm mình, hắn thật sự đã choáng váng, đứng không vững là sự thật, thấy Tống Thả nghiêm túc.
Giây lát sau, giơ tay chỉ vào một hướng.
Tống Thả theo chỉ dẫn của dẫn, nửa kéo nửa ôm người vào phòng, để Lục Bắc Hoài dựa vào mép giường, còn mình thì mặt mày trắng bệch, ngồi bên cạnh thở dốc một lúc.
Cậu hít sâu, phát hiện Lục Bắc Hoài nhắm mắt, người đầy mồ hôi, khuôn mặt ửng hồng.
Duỗi tay chạm vào làn da nóng bỏng, không khỏi nhíu mày, sờ trán Lục Bắc Hoài, thầm nghĩ không ổn!
Bị sốt rồi.
Cậu nhanh chóng cởi áo khoác màu đen ra, kéo khóa áo, đập vào mắt là lồng ngực đầy vết thương, đầy mùi thuốc sát trùng, hô hấp vững vàng làm lồng ngực phập phồng, còn có cơ bắp rắn chắc.
Ở tuổi này sao lại có thể có cơ thể mạnh mẽ như thế chứ, chắc chắn là do Lục Bắc Hoài đi đánh quyền rồi.
Nghĩ đến trận đấu, chịu đựng được cường độ công kích như vậy thật không tưởng tượng nổi Lục Bắc Hoài đã đi đánh được bao lâu rồi.
Cậu khó khăn cởi đồ dơ, lấy quần áo sạch trong tủ thay cho Lục Bắc Hoài, rồi vội vã lấy thuốc ở bệnh viện ra. Cậu nhớ bác sĩ có cho thuốc hạ sốt.
Sau một hồi tìm kiếm, lấy được thuốc, cho Lục Bắc Hoài uống. Nhưng cho uống thuốc cũng là một công việc khó khăn, người này sớm đã bị sốt đến mất ý thức.
Sợ bị sốt quá cao, nhà lại không có nhiệt kế hay miếng dán hạ sốt, chỉ có thể gọi dịch vụ giao thuốc gấp.
Trong phòng ngủ nhỏ, một bóng người bận rộn không ngừng.
Bận rộn tới nửa đêm, nhiệt độ mới hạ xuống.
Khi xong việc, trời đã sáng.
"...Hô."
Tống Thả thức trắng đêm không ngủ, lúc này ngồi sụp xuống mép giường, đầu nặng trĩu, muốn ngủ nhưng không dám, sợ Lục Bắc Hoài không thoải mái. Nhưng cậu không biết làm sao để biết tình trạng Lục Bắc Hoài ổn hay chưa, dù sao uống thuốc rồi dán miếng hạ sốt nhưng hắn cứ ngủ tmãi.
Thỉnh thoảng kiểm tra hơi thở, thấy hô hấp vẫn vững vàng, đó là triệu chứng ổn định.
Nhưng cậu lại thấy khó chịu, ngực rất buồn bực.
Trước tiên lấy điện thoại ra xem tin nhắn một chút, phát hiện tối hôm qua ba mẹ của "Tống Thả" đều gửi tin nhắn hỏi cậu có phải hay không còn ở nhà của Lục Bắc Hoài, uống thuốc hay chưa, buổi sáng có cần tài xế qua đón hay không. Cậu trả lời lại từng cái một.
Tuy rằng ba mẹ thường xuyên đi công tác, tình cảm không mấy gắn kết, nhưng tiền thì không thiếu.
Chỉ có thể nói "Tống Thả" sở dĩ tính cách ương ngạnh là vì tình cảm thiếu thốn, tiền tuy rằng là vạn năng nhưng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết mọi thứ.
Trả lời xong tin nhắn thì lại nhìn về phía Lục Bắc Hoài đang ngủ, thấy thời gian còn sớm, cậu chụp một bức ảnh và gửi tin nhắn cho chủ nhiệm lớp để xin nghỉ cho Lục Bắc Hoài, cũng giải thích nguyên nhân
.......
Bầu trời bên ngoài cửa sổ pha lê cũ kỹ đã hơi sáng, không có rèm cửa, phòng ngủ lấp ló một ít ánh sáng ban mai.
Tống Thả buông điện thoại, ngồi ở mép giường, ghé đầu lên cánh tay, nghiêng mắt chăm chú nhìn Lục Bắc Hoài đang nằm trên chiếc giường.
Khuôn mặt anh tuấn ngủ say của Lục Bắc Hoài lộ ra vẻ ngây thơ, khóe mắt bầm tím làm khuôn mặt thêm phần dữ dằn. Dưới chăn là cánh tay rắn chắc, nghĩ đến tối hôm qua khi sức mạnh này xuất hiện, chỉ cần vung quyền đã có thể hạ gục một người đàn ông to khỏe, cậu không khỏi rùng mình một cái.
Thật là đáng sợ...
Nếu bị đánh, với cơ thể này của "Tống Thả", một cú đấm có thể đánh chết cậu ta.
Ô ô ô ô thật đáng sợ.
Cậu nghĩ nghĩ, mí mắt dần dần nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi từ một đêm thức trắng thong thả vọt tới, mười mấy giây sau, cậu cứ như vậy dựa vào mép giường ngủ.
Hoàn toàn không biết chính mình mơ màng chui vào một vòng ngực ấm áp, rộng lớn.......
Trời đã hoàn toàn sáng.
Tít tít tít ——
Đồng hồ báo thức đánh thức người đang dán miếng dán hạ sốt, đồng thời cũng bị nhiệt độ của "đồ vật" trong lòng làm cho tỉnh.
Lục Bắc Hoài chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người nhức mỏi, đặc biệt là phần đùi cùng cánh tay, đầu còn cảm thấy có chút mơ hồ. Nhìn xuống, chỉ cảm thấy mấy sợi tóc mềm mại xẹt qua cằm, đập vào mắt chính là...
Tống Thả đang dựa vào cánh tay hắn ngủ, chân đặt trên người hắn, còn thở nhè nhẹ.
"......"
Khuôn mặt ngủ say của thiếu niên đỏ bừng, có lẽ vì ngủ ngon mà lộ ra vài phần trẻ con, đặc biệt là gương mặt phồng phồng lên một bên, hít thở từ từ, cảm giác thật dễ chịu.
Hắn nhíu mày, nhìn xung quanh, phát hiện mình đã về nhà.
Có lẽ thân thể vẫn còn mệt mỏi sau trận đấu quyền anh, đầu còn choáng váng, hít sâu, ý đồ muốn rút cánh tay ra.
"Ưm..."
Kết quả thiếu niên trong lòng ngực phát ra âm thanh bất mãn, lại ôm chặt hơn.
Lục Bắc Hoài ánh mắt âm trầm, người này thế nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước?
Hắn nhìn thiếu niên trong lòng ngủ say, duỗi tay nắm mũi cậu.
"Hừ... Hừ..." Tống Thả bỗng nhiên thở không nổi, giọng giống nhóc heo con mà kêu hừ hừ, chậm rãi mở mắt ra.
Lục Bắc Hoài buông tay ra, ánh mắt lập tức va phải một đôi mắt ướt át mờ mịt, như là một bé động vật bị lạc đường, ngốc ngốc mà nhìn phía hắn, một bộ dạng "chính mình đang ở đâu đây".Tống Thả đối diện với ánh mắt thâm trầm của Lục Bắc Hoài, nháy mắt tỉnh táo, đột nhiên ngồi dậy.
Kết quả bởi vì ngồi dậy quá nhanh, choáng váng, bởi vì quán tính, sau đó ngã trở lại.
Một bàn tay to nhanh chóng nâng vòng eo, gần như lòng bàn tay có thể bao trùm lấy eo nhỏ.
"..." Tống Thả ngơ ngác mà được đỡ ngồi dậy, chớp chớp mắt, mới thật cẩn thận mà quay đầu nhìn về phía Lục Bắc Hoài bên cạnh, thấy hắn ngồi dậy thì động tác cứng đờ, vội vàng giữ chặt hắn.
Ai ngờ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo cổ tay, cả người quỳ xuống rồi ngã vào lồng ngực rộng lớn kia.
Lúc ngã xuống, cảm giác eo của mình bị bóp một cái, nhấc lên, được ôm đến phần đùi rắn chắc.
Cậu ngạc nhiên trừng lớn mắt, bên tai nháy mắt đỏ ửng.
Ngồi ở đầu gối chính là thiếu niên trắng nõn xinh đẹp, bên tai và cái cổ đang đỏ giống như một quả đào chín mọng, ánh mắt sợ hãi, mang theo vẻ ngây thơ.
"Thiếu gia."
Tim Tống Thả đập dồn dập, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, va vào ánh mắt đen nhánh âm trầm, cảm giác được đầu gối phía bỗng nhiên đang chống tại mông nhỏ của bản thân, hơi thở tràn ngập nguy hiểm và mang theo sự uy hiếp, eo cậu nháy mắt mềm nhũn, sợ tới mức muốn tuột xuống dưới.
Lại bị đôi tay bóp chặt vòng eo không cho cử động.
Tống Thả muốn cử động một chút, kết quả tại vị trí của mông nhỏ đang bị đầu gối nhẹ nhàng nâng lên, lại bị dùng sức kẹp lại, thân thể cậu cứng đờ, sợ tới mức không dám động nữa.
Này này này...
Lục Bắc Hoài nắm lấy cánh tay mảnh khảnh, đem người lại một lần nữa nhẹ nhàng kéo đến.
Tống Thả ngã vào lòng ngực hắn.
Lục Bắc Hoài nhìn ánh mắt hoảng sợ của đối phương, cúi đầu, đến gần vanh tai trắng nõn, khẽ cười nói: "Phát hiện rồi cũng không sao, không cần sợ tôi, tôi vẫn sẽ chăm sóc cậu như trước kia, sẽ không bỏ cậu."
Tinh thần Tống Thả hoảng hốt: "... Đầu gối cậu đang cộm tôi."
Hu hu hu...đáng sợ, người này thật biến thái.
Cái này không phải uy hiếp là cái gì chứ!!!
Cậu suýt chút nữa không giữ được Lục Bắc Hoài, nhưng vẫn dùng hết sức ôm chặt người lại, cố gọi: "...Lục Bắc Hoài?"
"Lục Bắc——"
Tống Thả đang định gọi tiếp thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ, cúi gầm đầu xuống, hơi thở và mái tóc có chút thô ráp chạm vào hàm dưới.
Cậu theo bản năng muốn đẩy cái đầu này ra, nhưng ngay lúc tay duỗi ra, cổ tay đã bị một bàn tay to nắm lấy, giữ chặt không thể động đậy.
Đèn cảm ứng ở hàng hiên bỗng nhiên tắt.
Trong bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng thở trầm thấp bên tai và cảm giác thân hình to lớn đang ép sát gần hơn, tạo ra một áp lực không thể chống cự.
Lúc này im lặng đến mức dường như có thể nghe rõ cả nhịp đập của tim.
"Ôm tôi một cái."
Không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn, phảng phất dáng vẻ yếu ớt.
Tống Thả còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cả người bị Lục Bắc Hoài ôm vào lòng. Khi cảm nhận được đôi tay rắn chắc vòng quanh lưng mình, hơi thở của Lục Bắc Hoài dừng lại bên má, cậu căng thẳng đến mức mở to mắt, muốn đẩy người ra.
Nhưng lại bị ôm chặt hơn nữa.
Cậu còn muốn động đậy, nhưng gương mặt đã bị cái đầu kia dán sát lại, thân thể tức khắc cứng đờ.
"...Tống Thả, cậu đau lòng cho tôi." Lục Bắc Hoài nói nhẹ nhàng, hơi thở nóng bỏng gần kề chiếc cổ mảnh mai, đáy mắt che giấu sự u tối và cảm giác trả thù mạnh mẽ: "Chó con đau quá."
"Đau, đau không?" Tống Thả nghe giọng khàn khàn bên tai, chân tay luống cuống: "Vậy tôi đưa cậu vào trong nghỉ ngơi trước đã."
"Thiếu gia thích chó con không?"
Tống Thả nghe thấy hai chữ "chó con", ngay lập tức bối rối: "Tôi đã nói cậu đừng gọi mình như vậy mà, chìa khóa đâu?"
"Ở trong túi, tôi không còn sức lực nữa, cậu sờ rồi kiếm đi."
Giọng điệu yếu ớt và hơi làm nũng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Tống Thả không còn phân tích được Lục Bắc Hoài có phải bị đánh đến choáng váng hay không, chỉ nghĩ làm sao đưa người vào nhà nghỉ ngơi.
Cậu định giơ tay ra, nhưng bị Lục Bắc Hoài ôm chặt: "...Cậu, cậu buông tôi ra một chút."
Lục Bắc Hoài cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, biết cậu đang sợ, giọng run rẩy, hắn nắm lấy tay Tống Thả, từ từ dẫn xuống dưới.
Hơi thở nóng bỏng gần kề sau gáy, bàn tay không tìm thấy đích đến, lung tung di chuyển trên phần đùi rắn chắc.
"Từ từ!" Tống Thả thực sự không chịu nổi, cậu tránh khỏi tay Lục Bắc Hoài, tự mình sờ vào túi, vừa sờ đến chìa khóa thì chuẩn bị lấy ra.
"Thiếu gia, cậu sờ tôi."
Tống Thả vừa sờ được chìa khóa đã bị giữ lại, nghe câu nói kia, xấu hổ ngước mắt nhìn: "Là cậu bảo tôi sờ mà!"
Câu nói run rẩy lẫn trong tiếng khóc nức nở, vang vọng trong hàng hiên, rất rõ ràng.
Cũng là lúc này, đèn cảm ứng trong hàng hiên bỗng sáng lên.
Nếu có ai đi qua sẽ thấy họ dán sát vào nhau đến mức không còn khe hở.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm mình, cảm giác như bị ăn tươi nuốt sống, lông mi run rẩy, tim đập nhanh, nhưng cậu thấy sắc mặt Lục Bắc Hoài phiếm hồng không tự nhiên.
"Cậu..."
Cậu vừa định nói, tay đã bị Lục Bắc Hoài nắm lấy, đưa vào túi.
Túi chứa hai tay, lòng bàn tay nóng bỏng bao phủ lấy nhau, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, cùng nhau nắm lấy chìa khóa, nhiệt độ tỏa ra.
"Thiếu gia, chìa khóa sờ được không?"
"Sờ... sờ được rồi."
"Vậy cậu lấy ra đi, tôi không còn sức lực." Lục Bắc Hoài dựa đầu vào đôi vai mảnh khảnh, ôm lấy cậu, cố ý dùng lực đè nặng: "...Cả người đau quá."
Tống Thả nhanh chóng lấy chìa khóa ra, tay bị Lục Bắc Hoài làm cho ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm người này, khó khăn nhưng vẫn làm được, nhỏ giọng lẩm bẩm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...Tôi đã bảo cậu không cần đi đánh nhau mà, tôi sẽ giúp cậu, tại sao lại phải như vậy? Nguy hiểm lắm."
Cậu nhìn chìa khóa có số 504, phát hiện chính là căn nhà trước mặt, cắm chìa khóa vào lỗ khóa.
Cửa sắt mở ra, đập vào mắt là căn phòng cũ kỹ không lớn, vuông vức, vào cửa là phòng khách, nhìn một cái có thể thấy hai phòng ngủ bên cạnh, thu dọn gọn gàng, sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhân rất yêu sạch sẽ.
"Thiếu gia, cậu đang mắng tôi sao?"
Tống Thả không quan tâm cái người thần trí không rõ này, thở hổn hển kéo người vào nhà, khi vào nhà không cẩn thận va vào chiếc tủ bên cạnh, kêu lên một tiếng, nhưng cũng không để ý.
"Phòng của cậu là cái nào?"
Lục Bắc Hoài cúi nhìn người cố gắng ôm mình, hắn thật sự đã choáng váng, đứng không vững là sự thật, thấy Tống Thả nghiêm túc.
Giây lát sau, giơ tay chỉ vào một hướng.
Tống Thả theo chỉ dẫn của dẫn, nửa kéo nửa ôm người vào phòng, để Lục Bắc Hoài dựa vào mép giường, còn mình thì mặt mày trắng bệch, ngồi bên cạnh thở dốc một lúc.
Cậu hít sâu, phát hiện Lục Bắc Hoài nhắm mắt, người đầy mồ hôi, khuôn mặt ửng hồng.
Duỗi tay chạm vào làn da nóng bỏng, không khỏi nhíu mày, sờ trán Lục Bắc Hoài, thầm nghĩ không ổn!
Bị sốt rồi.
Cậu nhanh chóng cởi áo khoác màu đen ra, kéo khóa áo, đập vào mắt là lồng ngực đầy vết thương, đầy mùi thuốc sát trùng, hô hấp vững vàng làm lồng ngực phập phồng, còn có cơ bắp rắn chắc.
Ở tuổi này sao lại có thể có cơ thể mạnh mẽ như thế chứ, chắc chắn là do Lục Bắc Hoài đi đánh quyền rồi.
Nghĩ đến trận đấu, chịu đựng được cường độ công kích như vậy thật không tưởng tượng nổi Lục Bắc Hoài đã đi đánh được bao lâu rồi.
Cậu khó khăn cởi đồ dơ, lấy quần áo sạch trong tủ thay cho Lục Bắc Hoài, rồi vội vã lấy thuốc ở bệnh viện ra. Cậu nhớ bác sĩ có cho thuốc hạ sốt.
Sau một hồi tìm kiếm, lấy được thuốc, cho Lục Bắc Hoài uống. Nhưng cho uống thuốc cũng là một công việc khó khăn, người này sớm đã bị sốt đến mất ý thức.
Sợ bị sốt quá cao, nhà lại không có nhiệt kế hay miếng dán hạ sốt, chỉ có thể gọi dịch vụ giao thuốc gấp.
Trong phòng ngủ nhỏ, một bóng người bận rộn không ngừng.
Bận rộn tới nửa đêm, nhiệt độ mới hạ xuống.
Khi xong việc, trời đã sáng.
"...Hô."
Tống Thả thức trắng đêm không ngủ, lúc này ngồi sụp xuống mép giường, đầu nặng trĩu, muốn ngủ nhưng không dám, sợ Lục Bắc Hoài không thoải mái. Nhưng cậu không biết làm sao để biết tình trạng Lục Bắc Hoài ổn hay chưa, dù sao uống thuốc rồi dán miếng hạ sốt nhưng hắn cứ ngủ tmãi.
Thỉnh thoảng kiểm tra hơi thở, thấy hô hấp vẫn vững vàng, đó là triệu chứng ổn định.
Nhưng cậu lại thấy khó chịu, ngực rất buồn bực.
Trước tiên lấy điện thoại ra xem tin nhắn một chút, phát hiện tối hôm qua ba mẹ của "Tống Thả" đều gửi tin nhắn hỏi cậu có phải hay không còn ở nhà của Lục Bắc Hoài, uống thuốc hay chưa, buổi sáng có cần tài xế qua đón hay không. Cậu trả lời lại từng cái một.
Tuy rằng ba mẹ thường xuyên đi công tác, tình cảm không mấy gắn kết, nhưng tiền thì không thiếu.
Chỉ có thể nói "Tống Thả" sở dĩ tính cách ương ngạnh là vì tình cảm thiếu thốn, tiền tuy rằng là vạn năng nhưng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết mọi thứ.
Trả lời xong tin nhắn thì lại nhìn về phía Lục Bắc Hoài đang ngủ, thấy thời gian còn sớm, cậu chụp một bức ảnh và gửi tin nhắn cho chủ nhiệm lớp để xin nghỉ cho Lục Bắc Hoài, cũng giải thích nguyên nhân
.......
Bầu trời bên ngoài cửa sổ pha lê cũ kỹ đã hơi sáng, không có rèm cửa, phòng ngủ lấp ló một ít ánh sáng ban mai.
Tống Thả buông điện thoại, ngồi ở mép giường, ghé đầu lên cánh tay, nghiêng mắt chăm chú nhìn Lục Bắc Hoài đang nằm trên chiếc giường.
Khuôn mặt anh tuấn ngủ say của Lục Bắc Hoài lộ ra vẻ ngây thơ, khóe mắt bầm tím làm khuôn mặt thêm phần dữ dằn. Dưới chăn là cánh tay rắn chắc, nghĩ đến tối hôm qua khi sức mạnh này xuất hiện, chỉ cần vung quyền đã có thể hạ gục một người đàn ông to khỏe, cậu không khỏi rùng mình một cái.
Thật là đáng sợ...
Nếu bị đánh, với cơ thể này của "Tống Thả", một cú đấm có thể đánh chết cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ô ô ô ô thật đáng sợ.
Cậu nghĩ nghĩ, mí mắt dần dần nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi từ một đêm thức trắng thong thả vọt tới, mười mấy giây sau, cậu cứ như vậy dựa vào mép giường ngủ.
Hoàn toàn không biết chính mình mơ màng chui vào một vòng ngực ấm áp, rộng lớn.......
Trời đã hoàn toàn sáng.
Tít tít tít ——
Đồng hồ báo thức đánh thức người đang dán miếng dán hạ sốt, đồng thời cũng bị nhiệt độ của "đồ vật" trong lòng làm cho tỉnh.
Lục Bắc Hoài chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người nhức mỏi, đặc biệt là phần đùi cùng cánh tay, đầu còn cảm thấy có chút mơ hồ. Nhìn xuống, chỉ cảm thấy mấy sợi tóc mềm mại xẹt qua cằm, đập vào mắt chính là...
Tống Thả đang dựa vào cánh tay hắn ngủ, chân đặt trên người hắn, còn thở nhè nhẹ.
"......"
Khuôn mặt ngủ say của thiếu niên đỏ bừng, có lẽ vì ngủ ngon mà lộ ra vài phần trẻ con, đặc biệt là gương mặt phồng phồng lên một bên, hít thở từ từ, cảm giác thật dễ chịu.
Hắn nhíu mày, nhìn xung quanh, phát hiện mình đã về nhà.
Có lẽ thân thể vẫn còn mệt mỏi sau trận đấu quyền anh, đầu còn choáng váng, hít sâu, ý đồ muốn rút cánh tay ra.
"Ưm..."
Kết quả thiếu niên trong lòng ngực phát ra âm thanh bất mãn, lại ôm chặt hơn.
Lục Bắc Hoài ánh mắt âm trầm, người này thế nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước?
Hắn nhìn thiếu niên trong lòng ngủ say, duỗi tay nắm mũi cậu.
"Hừ... Hừ..." Tống Thả bỗng nhiên thở không nổi, giọng giống nhóc heo con mà kêu hừ hừ, chậm rãi mở mắt ra.
Lục Bắc Hoài buông tay ra, ánh mắt lập tức va phải một đôi mắt ướt át mờ mịt, như là một bé động vật bị lạc đường, ngốc ngốc mà nhìn phía hắn, một bộ dạng "chính mình đang ở đâu đây".Tống Thả đối diện với ánh mắt thâm trầm của Lục Bắc Hoài, nháy mắt tỉnh táo, đột nhiên ngồi dậy.
Kết quả bởi vì ngồi dậy quá nhanh, choáng váng, bởi vì quán tính, sau đó ngã trở lại.
Một bàn tay to nhanh chóng nâng vòng eo, gần như lòng bàn tay có thể bao trùm lấy eo nhỏ.
"..." Tống Thả ngơ ngác mà được đỡ ngồi dậy, chớp chớp mắt, mới thật cẩn thận mà quay đầu nhìn về phía Lục Bắc Hoài bên cạnh, thấy hắn ngồi dậy thì động tác cứng đờ, vội vàng giữ chặt hắn.
Ai ngờ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo cổ tay, cả người quỳ xuống rồi ngã vào lồng ngực rộng lớn kia.
Lúc ngã xuống, cảm giác eo của mình bị bóp một cái, nhấc lên, được ôm đến phần đùi rắn chắc.
Cậu ngạc nhiên trừng lớn mắt, bên tai nháy mắt đỏ ửng.
Ngồi ở đầu gối chính là thiếu niên trắng nõn xinh đẹp, bên tai và cái cổ đang đỏ giống như một quả đào chín mọng, ánh mắt sợ hãi, mang theo vẻ ngây thơ.
"Thiếu gia."
Tim Tống Thả đập dồn dập, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, va vào ánh mắt đen nhánh âm trầm, cảm giác được đầu gối phía bỗng nhiên đang chống tại mông nhỏ của bản thân, hơi thở tràn ngập nguy hiểm và mang theo sự uy hiếp, eo cậu nháy mắt mềm nhũn, sợ tới mức muốn tuột xuống dưới.
Lại bị đôi tay bóp chặt vòng eo không cho cử động.
Tống Thả muốn cử động một chút, kết quả tại vị trí của mông nhỏ đang bị đầu gối nhẹ nhàng nâng lên, lại bị dùng sức kẹp lại, thân thể cậu cứng đờ, sợ tới mức không dám động nữa.
Này này này...
Lục Bắc Hoài nắm lấy cánh tay mảnh khảnh, đem người lại một lần nữa nhẹ nhàng kéo đến.
Tống Thả ngã vào lòng ngực hắn.
Lục Bắc Hoài nhìn ánh mắt hoảng sợ của đối phương, cúi đầu, đến gần vanh tai trắng nõn, khẽ cười nói: "Phát hiện rồi cũng không sao, không cần sợ tôi, tôi vẫn sẽ chăm sóc cậu như trước kia, sẽ không bỏ cậu."
Tinh thần Tống Thả hoảng hốt: "... Đầu gối cậu đang cộm tôi."
Hu hu hu...đáng sợ, người này thật biến thái.
Cái này không phải uy hiếp là cái gì chứ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro