Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược

Chương 22

2024-11-19 02:51:37

"Váy?"

"Váy gì cơ?"

"Cậu mua váy làm cái gì?"

Tống Thả nghe xong tức khắc luống cuống, lỗ tai đỏ bừng: "Đâu, đâu có váy gì đâu."

Động tác của Lục Bắc Hoài cứng đờ, suy nghĩ đột nhiên dừng lại, nghe tiếng thì ngước mắt, phát hiện phía sau Tống Thả là ba kẻ hắn ghét nhất, nháy mắt khi ánh mắt gặp nhau, sắc mặt hắn trầm xuống.

Nói là đến cho mặc váy cho hắn xem, còn mang mấy người này đến đây làm gì?

Tạ Cảnh Sơ thấy Lục Bắc Hoài để trần thân trên, trên người có nhiều vết thương, nhíu mày, đây là bị ai đánh?

Rồi sau đó lại cảm thán kẻ này thế mà còn có cơ bắp, nhưng vì sao lại cởi áo ra, đây là cố ý cho Tống Thả xem sao?

Trong tay hắn ta cầm quả bóng rổ, ném xuống sàn nhà một cái, chụp hai cái, lòng bàn nâng bóng, tùy ý ném nhẹ bóng rổ về phía Lục Bắc Hoài, quả bóng có chữ ký lăn đến bên chân hắn.

"Lục Bắc Hoài, đây là xin lỗi cậu." Tạ Cảnh Sơ đối diện với ánh mắt Lục Bắc Hoài, trực tiếp cảm nhận được sự áp bức vô hình, nhẹ nhướng mày, cười tươi: "Chuyện trước kia rất xin lỗi."

Chu Minh và Thẩm Thính Tư cũng giơ túi giấy trong tay, sau đó đặt lên tủ bên cạnh, cùng Tạ Cảnh Sơ xin lỗi.

Nhưng thật sự là không có thành ý gì cả.

Tống Thả cau mày, nhìn bọn họ một cái: "Xin lỗi nghiêm túc đi."

Tạ Cảnh Sơ "chậc" một tiếng: "Tôi làm sao mà không nghiêm túc chứ."

Tống Thả phát hiện sắc mặt Lục Bắc Hoài càng ngày càng khó coi, sau lưng căng thẳng, vội vàng kéo Chu Minh bên cạnh, nhẹ giọng cầu khẩn: "Chu Minh, cậu nói lại lần nữa được không?"

Chu Minh không chút để ý gật đầu: "Được." Hắn ta nhìn Tạ Cảnh Sơ và Thẩm Thính Tư, giật giật cằm, sau đó nhìn Lục Bắc Hoài: "Thật sự xin lỗi cậu."

Hai người kia cũng làm theo.

Tống Thả: "......"

Còn không bằng không nói, nói xong giống như giây tiếp theo sẽ đánh nhau.

Cậu nhìn Lục Bắc Hoài, người này mặt hoàn toàn đen rồi, hu hu càng sợ hãi hơn.

Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không thể để bầu không khí trở nên căng thẳng, rốt cuộc cậu muốn Lục Bắc Hoài bỏ qua chuyện này, dù cho không bỏ qua được cũng phải làm dịu đi, ít nhất bọn họ cần phải thành khẩn.

Ít nhất so với Lục Bắc Hoài, tính cách ba người này còn tốt hơn.

"Cái kia... Cậu uống thuốc chưa?" Tống Thả vội vàng chuyển đề tài, làm dịu bầu không khí.

Lục Bắc Hoài lấy cái áo thun đen trên sô pha, không biểu cảm mặc vào, sửa sang lại vạt áo, nhìn Tống Thả: "Cậu không đút tôi thì sao tôi uống được?"

"Lục Bắc Hoài!" Tạ Cảnh Sơ không nhịn được nữa, quát lớn: "Cậu nghĩ cậu là ai, chỉ huy ai chứ?"

Chu Minh và Thẩm Thính Tư cũng thay đổi sắc mặt, hoàn toàn không ngờ Lục Bắc Hoài bây giờ dám nói như vậy.

Lục Bắc Hoài làm như không thấy, cầm lấy ly nước trên bàn trà pha lê.

Tống Thả vội vàng giữ Tạ Cảnh Sơ lại, ý bảo hắn ta bình tĩnh: "Không sao, không sao, cứ để tôi."

Cậu xoay người đến bàn ăn, thấy trong túi thuốc trừ buổi sáng ra, giữa trưa không có động đến. Muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại thì thôi, lỡ đâu chọc Lục Bắc Hoài không vui nữa.

Lấy thuốc chống viêm đặt lên tay, đi đến trước mặt Lục Bắc Hoài.

"Bây giờ uống đi."

Lục Bắc Hoài ngẩng đầu nhìn Tống Thả, rồi liếc nhìn ba con người chướng mắt đứng ở cửa, hắn quay lại nhìn viên thuốc trong tay Tống Thả: "Cậu lại đây đút tôi."

"Lục Bắc Hoài!!!"

Tống Thả thấy Tạ Cảnh Sơ sắp phát điên, thái dương thình thịch, sớm biết không nên mang theo ba kẻ này, còn nói là đến xin lỗi, bây giờ lại sợ làm hỏng kế hoạch của cậu.

Cậu hít sâu, đổ thuốc ra lòng bàn tay, sau đó đưa cho Lục Bắc Hoài một viên: "Há miệng."

Cửa sổ cũ không có rèm, hoàng hôn đang dần rút đi, ánh nắng chiều nhàn nhạt đổ vào nhà, rọi lên người thiếu niên đang đút thuốc, vẻ an tĩnh ngoan ngoãn phản chiếu trong đáy mắt sâu thẳm.

Ảnh ngược ngồi trên sô pha và bóng dáng của ba người đứng ở cửa bị kéo dài vô hạn, như bị lan đến người thiếu niên đang đút thuốc, hình thành cảm giác vây quanh kỳ lạ.

Lục Bắc Hoài thản nhiên tiếp nhận ánh mắt tức giận bên cạnh, nắm lấy tay Tống Thả, kéo cậu vào giữa hai chân, dùng lòng bàn tay cậu đưa hai viên thuốc vào miệng.

Loại khiêu khích này không thua gì lần trước ném bóng rổ.

"Tống Thả, cậu lại đây." Chu Minh nói.

Tống Thả rụt tay lại, quay đầu nhìn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng ta đến để xin lỗi mà."

Trời ơi, các anh em à, tin cậu đi, đừng chọc Lục Bắc Hoài, bằng không sau này táng gia bại sản đó.

"Lại đây." Chu Minh lạnh mặt, gọi Tống Thả.

Tống Thả định nói gì, thì Lục Bắc Hoài buông tay, cậu ngây ra một chút, nhìn ánh mắt người này, xương sống cứng đờ, sợ hãi vội vàng kéo tay hắn lại.

"Cậu qua đó đi." Lục Bắc Hoài giọng đều đều, buông tay cậu ra.

Tống Thả thấy hắn buông tay, cậu chủ động nắm lại, nhìn ba người Chu Minh: "Các cậu lại đây, chúng ta năm người nói chuyện."

Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm cái tay đang bị nắm.

Xem đi, đặc biệt thích hắn mà.

Đều dồn hết tình cảm và sự chú ý về hắn.

Năm phút sau ——

Phòng khách nhỏ hẹp với bốn nam sinh trung học cao lớn ngồi vây quanh, chân dài tay dài khiến những chiếc ghế nhỏ không đủ chỗ ngồi, chỉ có một người bé nhỏ đứng ngồi không yên trên ghế sofa.

"Đầu tiên, đây là tín hiệu của sự hữu nghị." Tống Thả yếu ớt giơ tay lên, nhìn quanh bốn người trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người Lục Bắc Hoài: "Chúng tôi thành thật xin lỗi về những chuyện đã xảy ra trước đây và hứa sẽ không bắt nạt cậu nữa."

Nói xong, Tống Thả nhìn sang Chu Minh và hai người kia.

Chu Minh không nói gì.

Thẩm Thính Tư tránh ánh mắt.

Tạ Cảnh Sơ thì cau mày, vẻ mặt không hiểu: "Tống Thả, tôi biết là cậu ta đã cứu cậu, nhưng có cần làm thế này không? Xin lỗi rồi, quà cũng đưa rồi, thế là đủ rồi chứ?"

"Nếu không phải tôi kéo các cậu bắt nạt Lục Bắc Hoài thì các cậu cũng sẽ không có thái độ như vậy. Nên tôi có trách nhiệm đứng ra xin lỗi Lục Bắc Hoài trước, vì những gì tôi đã làm sai." 

Tống Thả ngồi trên ghế sofa, tay đặt trên đầu gối, cúi đầu, thể hiện sự thành khẩn trong lời xin lỗi. Giọng nói khẽ run vì căng thẳng, và cả đôi tai trắng nõn cũng đỏ lên.

"Nếu không phải Lục Bắc Hoài đã cứu tôi..." Tống Thả chậm rãi ngước mắt nhìn Lục Bắc Hoài: "Có thể tôi đã chết rồi."

Cũng bởi vì Lục Bắc Hoài mà được sống.

Có lẽ điều này không thể giải thích bằng khoa học, nhưng cậu thực sự đã có được lần thứ hai sống lại, nên dù "Tống Thả" đã làm nhiều điều ác trước đây, cậu cũng có thể sử dụng cơ hội thứ hai này để ngăn chặn bi kịch trước khi nó xảy ra.

"Bắc Hoài, một lần nữa tôi xin lỗi vì những gì đã làm với cậu trước đây. Trước khi cậu tha thứ cho tôi, chỉ cần không vi phạm đạo đức hay pháp luật, tôi sẵn lòng bù đắp cho cậu."

Chu Minh kinh ngạc nhìn Tống Thả, ánh mắt biểu lộ liệu có cần nghiêm trọng đến thế không.

Tống Thả biết ba người này xuất thân giàu có, tự cao tự đại, không nghĩ rằng hành vi này là một sự đe dọa, nhưng cậu là người đã 23 tuổi và nắm giữ cốt truyện tương lai.

Dù không thể thay đổi họ, ít nhất cậu có thể làm điều gì đó.

Cậu muốn sống, và không muốn chết một cách thảm hại.

"Chu Minh, Thẩm Thính Tư, Tạ Cảnh Sơ, tôi cũng muốn nói rõ với các cậu, nếu các cậu còn nghĩ những hành động trước đây là không sao, chỉ là trò đùa, còn nhắm vào Lục Bắc Hoài để trêu chọc thì tôi nghĩ chúng ta nên cân nhắc xem có tiếp tục làm bạn được không."

Ánh mắt Lục Bắc Hoài dõi theo cánh tay đang nắm chặt trên đầu gối, đốt ngón tay tái nhợt vì căng thẳng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt đang gần như muốn khóc.

Thậm chí, dù đang chịu đựng căng thẳng, Tống Thả vẫn nói ra những lời này.

Còn nói không thích hắn, nhưng vì hắn mà lại làm đến mức này.

"Nếu các cậu nghĩ tôi nói sai, cũng không sao." Tống Thả chuyển chân một chút về phía Lục Bắc Hoài, lén nhìn hắn, thấy hắn không có biểu hiện gì, hít sâu và lấy hết can đảm nói:

"Dù sao tôi cũng quyết định ở bên Lục Bắc Hoài."

Đúng vậy, trước hết phải ôm lấy đùi của đại boss này, không thể sai được.

Chu Minh, Thẩm Thính Tư, Tạ Cảnh Sơ: "......?" Từ từ, sao những lời này nghe có vẻ không đúng lắm?

Ba người họ nhìn nhau, và cùng xuất hiện một ý nghĩ điên rồ.

"Tống Thả, cậu không phải là......" Chu Minh khó tin nhìn Tống Thả: "g......?"

Tống Thả: "?"

Tạ Cảnh Sơ như bị kích thích, nhảy dựng lên, lo lắng vuốt tóc, chỉ vào Tống Thả, nhưng lại không biết nói gì, muốn nói nhưng sợ làm tổn thương người khác, tay giơ lên rồi lại buông xuống.

Biêu hiện của Thẩm Thính Tư phức tạp, nhìn Lục Bắc Hoài, rồi nhìn Tống Thả: "Tống Tống, cậu đang đùa à?"

Tống Thả thấy phản ứng khoa trương của ba người kia, bản thân cũng sửng sốt, tự hỏi liệu mình có nói sai gì không. Nghe Thẩm Thính Tư hỏi vậy, lại nhìn Lục Bắc Hoài, cậu ngay lập tức thể hiện thái độ:

"Tôi không đùa, tôi thực sự nghiêm túc."

Nói xong, Tống Thả còn giơ tay thề trước mặt Lục Bắc Hoài, cho thấy mình muốn làm bạn chân thành với hắn.

Chu Minh, Thẩm Thính Tư, Tạ Cảnh Sơ: "......"

Sắc mặt bọn họ đen lại, thích ai không thích lại đi thích tên Lục Bắc Hoài tâm cơ này?

Thái độ của Lục Bắc Hoài tự nhiên, mí mắt hơi buông xuống, nhướng nhẹ mày.

Được thôi, rõ ràng là Tống Thả đã hoàn toàn yêu hắn.

Yêu đến mức sâu đậm.

Tống Thả không biết bọn họ nghĩ phức tạp như vậy, thấy bọn họ trầm mặc, tưởng rằng tạm thời đã ổn, bản thân cũng nhẹ nhàng hơn, đứng lên, lắc nhẹ cánh tay cười nói:

"Chúng ta khó mà có thời gian ngồi cùng nhau, sao không làm vài bài tập trước?"

Cùng học để thúc đẩy tình bạn, không phải là một phương pháp tốt sao! Cậu còn không sợ xấu hổ!

"......"

Tống Thả thấy bọn họ nhìn nhau với vẻ mặt "cậu xem tôi muốn làm sao", rồi quay sang Lục Bắc Hoài: "Cậu thì sao, có làm không?"

—— cậu thì sao, có làm không?

Chỉ có thể nói rằng, những thiếu niên đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết và suy nghĩ lung tung, những từ ngữ đối với bọn họ đều mang nhiều ý nghĩa khác nhau.

Tạ Cảnh Sơ là người đầu tiên nổi giận, hắn ta đột nhiên vỗ bàn, nhìn Tống Thả: "Tại sao chỉ hỏi Lục Bắc Hoài, cậu không hỏi xem chúng tôi có muốn làm không?"

Tống Thả vốn đang cười, bị tiếng la đột ngột làm tim đập nhanh, sắc mặt tái nhợt: "...... Tôi, tôi hỏi có muốn làm bài cùng nhau không thôi mà."

Tiếng la lớn như vậy, thật là chịu luôn, màng nhĩ muốn thủng luôn.

Cậu theo bản năng mà sờ sờ tim mình.

Đúng lúc này, một tay khác của cậu bị nắm lấy, cả người bị kéo lùi lại và ngồi trên ghế sofa.

"Thính lực ai cũng bình thường, tại sao phải nói lớn tiếng như vậy." Lục Bắc Hoài buông tay, từ ghế nhỏ đứng lên, lấy cốc trà trên bàn pha lê lên rồi đi vào bếp: "Tạ Cảnh Sơ, cậu có phải không nghe thấy bản thân cậu nói chuyện?"

Câu nói bình thường nhưng lại mang theo vài phần không vui.

Tạ Cảnh Sơ lại chuẩn bị nổi giận, nhưng bị Thẩm Thính Tư ấn xuống, chỉ về phía Tống Thả, thấy sắc mặt cậu không tốt, nhận ra chính mình làm cậu hoảng sợ, cảm thấy khó chịu và áy náy.

"Chết tiệt! Lục Bắc Hoài, cậu mẹ nó chính là cậy sủng mà kiêu!"

Tống Thả ngơ ngác nhìn bóng dáng Lục Bắc Hoài đi vào bếp, cúi đầu, nhìn tay mình vừa bị chạm, lại ngẩng lên thấy Lục Bắc Hoài mang cốc nước trở lại.

Cái cốc này......

Giống như là đã uống qua.

Cậu chần chừ vươn tay, muốn nhận lấy thì thấy Lục Bắc Hoài rút tay lại, nghi hoặc ngẩng đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đây là cốc sạch, ghét bỏ thì đừng uống." Lục Bắc Hoài đặt cốc lên bàn trà, rồi lại đi vào bếp: "Nhà tôi nghèo, không có gì để chiêu đãi các cậu, không ngại thì tối nay ăn mì gói."

Tống Thả vội vàng đứng lên: "Tôi ăn, tôi ăn, cần tôi giúp gì không?"

Nói rồi cậu đi vào bếp, muốn giúp Lục Bắc Hoài.

Tạ Cảnh Sơ và hai người còn lại thấy Tống Thả vào bếp, cũng đi theo.

Vậy là, một phòng bếp nhỏ hẹp, đứng bốn người cao lớn, người bé nhỏ len lén tìm chỗ, đối với những thiếu gia chưa từng vào bếp, kinh nghiệm sống đều dựa vào gia đình.

Ai cũng nhìn, vây quanh xem Lục Bắc Hoài nấu mì.

Lục Bắc Hoài đứng trước bếp, áo thun đen rộng thùng thình, vai rộng hơi rủ xuống, một tay nắm chảo, tay kia đút túi quần.

Khuôn mặt vốn lạnh lùng, hơi cau lại khi nấu ăn, phảng phất như những âm thanh ồn ào phía sau làm hắn khó chịu.

Tiếng lửa gas "Bùm bùm", phía sau là tiếng kêu "Wow, wow", nước trong nồi đã sôi trào, mì gói thả vào từng gói, gia vị được thêm vào, hương thơm của mì tôm tươi ngát mũi.

"Wow, cái này thơm quá!"

"Đây không phải mì thôi sao, đồ ngốc, gọi là mì gói."

"Đây gọi là mì tôm tươi."

Tống Thả không nhịn được, quay đầu sửa lại: "Sai hết! Đây là mì tôm tươi đặc biệt của đầu bếp Lục nha."

"Ồ." Thẩm Thính Tư ôm tay đứng sau, cười như không cười nhìn Tống Thả: "Chưa thấy qua cậu thế này bao giờ."

Tống Thả bị chọc ghẹo, tai đỏ lên, chớp mắt, cúi đầu lẩm bẩm: "Các cậu thấy không, Bắc Hoài nấu rất thơm mà."

Nói xong còn cúi đầu ngửi.

Kết quả vừa cúi đầu, trán bị bàn tay to đẩy lại, đẩy ra sau.

Tống Thả sững sờ, nhìn Lục Bắc Hoài.

"Hơi nước nóng." Lục Bắc Hoài buông tay, tắt bếp: "Ai có thể giúp lấy chén không."

"Tôi lấy! Chén ở đâu?" Tống Thả giơ tay.

Lục Bắc Hoài chỉ về phía sau.

Vị trí vừa lúc ở chỗ Chu Minh.

Chu Minh nhìn thấy, quay người đi lấy: "Tôi lấy."

Mấy thiếu gia chưa từng làm việc nhà, đến lúc này có phần lúng túng, chỉ là lấy năm cái chén mà cũng phải cẩn thận từng chút một.

Tống Thả thấy mình đột nhiên không có việc gì làm, nhìn nồi mì to: "Cái này tôi có thể bưng."

"Cậu bưng không nổi đâu." Lục Bắc Hoài dùng hai tay nâng nồi lên, bưng đi mà thần sắc vẫn như thường, không hề cảm thấy nặng.

Tống Thả: "......" Được rồi, cậu cảm thấy bị xúc phạm.

Cậu đi theo Lục Bắc Hoài ra ngoài.

Ánh chiều tà dần tan, bóng dáng các thiếu niên kéo dài, màn đêm dần buông.

Phòng khách nhỏ, không có bàn ăn, năm người vây quanh bàn trà, ngồi trên những chiếc ghế nhỏ, cầm chén mì, trông rất chen chúc.

Nhưng đối với những thiếu niên chưa từng trải, đây là một trải nghiệm mới mẻ, đặc biệt là với những thiếu gia chưa từng tiếp xúc với hoàn cảnh như vậy.

Mì gói chưa từng ăn qua, lần đầu nếm thử, lại thấy ngon hơn sơn hào hải vị.

Tống Thả cầm chén mì của mình, nhìn mọi người trước mặt.

Chưa từng nghĩ rằng có thể ngồi chung hòa thuận như vậy, nhưng ngồi xuống rồi lại thấy đặc biệt.

Ừm, thật yên tĩnh.

Tạ Cảnh Sơ thấy chưa no, định gắp thêm mì, nhưng bị đũa của Lục Bắc Hoài ngăn lại, hắn ngẩng đầu.

"Thiếu gia còn chưa ăn, các cậu đều ăn xong rồi." Lục Bắc Hoài thấy chén mì của Tống Thả chưa ăn được hai miếng, không khỏi nhíu mày.

Tống Thả bị Lục Bắc Hoài nhìn, sợ quá cúi đầu ăn nhanh.

"Khụ khụ khụ ——"

Kết quả ăn quá nhanh nên bị sặc.

Bên cạnh, Thẩm Thính Tư nhanh tay lấy chén và đũa của cậu, vỗ lưng cho cậu, rồi đưa nước: "Ăn từ từ, không cần vội."

Lục Bắc Hoài không nói gì, thu tay lại, ánh mắt dừng trên người Tống Thả đang ho khan.

Hầu kết hắn chuyển động.

Hắn đáng sợ đến vậy sao? Ăn mì mà như mèo ăn vậy.

"Tống Tống, từ khi nào cậu nghe lời Lục Bắc Hoài vậy?" Tạ Cảnh Sơ nhìn Tống Thả, rồi nhìn Lục Bắc Hoài, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Tống Thả uống nước, cảm thấy đỡ hơn, cảm ơn Thẩm Thính Tư, nghĩ rằng mình không phải là nghe lời Lục Bắc Hoài, mà là Lục Bắc Hoài quá đáng sợ!

"Ừ, như các cậu nghĩ." Lục Bắc Hoài lấy chén của Tống Thả, gắp thêm mì cho cậu.

Tống Thả nhìn chén mì đầy ắp, cảm thấy nghẹn, nghe lời Lục Bắc Hoài nói, nghĩ mãi không hiểu, định hỏi, nhưng lại thấy Lục Bắc Hoài liếc mình.

"......" Cậu lặng lẽ lùi lại, ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì.

Thôi, nhịn một chút trời yên biển lặng.

Lục Bắc Hoài không nói gì, nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Tống Thả, thấy cậu ăn vội, cảm giác ánh mắt ba người khác đang nhìn, hắn buông đũa, rút khăn giấy, lau miệng cho Tống Thả.

Tống Thả sợ quá ngửa ra sau: "!!!"

"Thiếu gia ăn đến miệng dơ như mèo con."

Cậu kinh ngạc nhìn Lục Bắc Hoài, bị nắm lấy mặt không cho tránh, cảm thấy cả người nóng bừng.

Tạ Cảnh Sơ hít sâu quay đi, vẻ mặt cầu cứu, tai hắn bị ô uế rồi.

Chu Minh và Thẩm Thính Tư không biết nói gì, chỉ im lặng nghe.

Tống Thả: "......" Cậu vội vươn tay ngăn Lục Bắc Hoài, nhưng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm, chỉ có thể ngoan ngoãn buông tay, để yên cho hắn lau miệng.

Hu hu hu, thật sự chịu không nổi.

"Ăn xong đi, chỉ một chén nhỏ thôi." Lục Bắc Hoài ném khăn giấy vào thùng rác, thấy Tống Thả cầm đũa nhưng không ăn: "Có cần tôi đút cho không?"

Tống Thả vội vàng phẩy tay: "Không cần, tôi tự ăn."

Khi cậu ăn, mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào, cậu lặng lẽ nâng chén, nghiêng người ăn, nhưng vẫn không chịu nổi những ánh mắt đó, cuối cùng không thể nhịn.

"Có thể, có thể đừng nhìn tôi ăn được không?"

Cậu lo lắng, nói mà gần như khóc.

Chu Minh nghe được âm thanh này xương cốt đều mềm, hắn ta mím môi, đứng lên: "Tôi ăn no rồi."

Thẩm Thính Tư cũng đứng lên: "Tôi đi vệ sinh một chút."

Ngược lại là Tạ Cảnh Sơ còn chống cằm nhìn chằm chằm Tống Thả: "Tống Tống, tôi thật cảm thấy cậu sau khi bị bệnh đã trở thành một người khác vậy."

Tống Thả phía sau lưng cứng đờ

.... Không xong, bị hoài nghi rồi.

"Trở nên biết làm nũng hơn." Tạ Cảnh Sơ nghĩ nghĩ, rồi cười ra tiếng: "Rất đáng yêu."

Tống Thả: "..." Loại lời này, cậu học cả đời cũng nói không nên lời.

"Tôi dọn dẹp." Lục Bắc Hoài đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Tạ Cảnh Sơ, cúi lưng bắt đầu thu dọn chén đũa trên bàn.

Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài thu dọn chén đũa bọn họ vừa ăn xong, tức khắc ngượng ngùng, vội vàng buông chính mình chén: "Tôi, tôi giúp cậu rửa."

"Cậu ăn xong rồi sao?" Lục Bắc Hoài hỏi.

Tống Thả bị ánh mắt này nhìn đến nhút nhát, lại ngoan ngoãn mà ngồi trở lại, cầm lấy chén đũa, làm như vừa rồi không có đứng lên, cúi đầu tiếp tục ăn.

Cho đến khi Lục Bắc Hoài bưng nồi cùng chén đũa đi vào phòng bếp.

Chu Minh và Thẩm Thính Tư lập tức trở về bàn trà, kéo cái ghế nhỏ qua ngồi bên cạnh Tống Thả, bao gồm cả Tạ Cảnh Sơ.

Tống Thả bị ba người họ đột nhiên ngồi lại nhìn chằm chằm đến trong lòng hốt hoảng, nhưng thực ra không có cảm thấy căng thẳng như khi đối diện với Lục Bắc Hoài, cậu muốn nói lại thôi: "Sao vậy?"

"Cậu và Lục Bắc Hoài sao lại thế này? Hắn đối với cậu có thái độ gì." Chu Minh cau mày, thấp giọng hỏi.

"Tống Tống, cậu sẽ không vì hắn cứu cậu mà ngu ngốc lấy thân báo đáp đấy chứ? Chúng ta học không giỏi nhưng không phải không có não." Tạ Cảnh Sơ dùng tay chống bàn trà, hỏi.

"Cậu xem hắn hiện tại rất đắc ý, bởi vì cậu đối tốt với hắn, hắn trước mặt chúng ta quả thực là thẳng lưng ngẩng đầu, đâu còn có dáng vẻ như trước kia rụt đuôi làm người chứ."

Tống Thả lập tức lấy ngón tay che môi hắn ta: "Hư... Đừng để hắn nghe thấy được, các người tin tôi, đừng chọc hắn."

Chu Minh thấy Tống Thả mặt mày cúi xuống, giống như bé mèo nhỏ bé đáng thương bị dọa, rất khó hiểu: "Vì sao, cậu nghĩ là chúng ta bốn người không làm gì được cái tên tiểu tử nghèo đó sao? Sợ hắn làm cái gì."

Tống Thả muốn nói lại thôi: "Không phải, các người tin tôi một lần đi."

Đây không phải là tiểu tử nghèo, mà là thiếu gia chính hiệu đấy.

"Tin cậu cái gì?" Tạ Cảnh Sơ ôm cánh tay hỏi.

Tống Thả đi đến phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt ba người, ngẩng đầu lên, thần thần bí bí nói: "Hắn sau này nhất định sẽ trở thành báu vật, về sau chúng ta coi Lục Bắc Hoài là anh em, biết không, dẫn hắn cùng đi chơi."

Nếu không chờ khi vị đại boss này kế thừa gia nghiệp, bây giờ đắc tội hắn, tương lai chính là gia đình nào hắn cũng sẽ phá nát.

Thẩm Thính Tư nhướng mày: "Trở thành báu vật ư? Một tiểu tử nghèo mà thành báu vật cái gì, leo lên người cậu thì mới trở thành thành báu vật."

Tống Thả nghe nói như vậy, xua tay liên tục: "Tuyệt đối không phải, các cậu tin tôi, hiện tại đối tốt với hắn, tương lai các cậu sẽ là đồng bọn hợp tác có lợi nhất, nếu mà tiếp tục bắt nạt hắn, hắn là người có thù tất báo, hiện tại có thể nhẫn nhịn, nhưng tương lai sẽ hoàn trả lại gấp mấy lần, đối với các cậu cũng không tốt."

"Các cậu?" Chu Minh bắt được cái từ này: "Còn cậu?"

Tống Thả tức khắc cứng họng, còn cậu thì sao, nếu tuyến cốt truyện này từ hiện tại bị thay đổi, có lẽ tương lai cậu sẽ tốt hơn một chút, hoặc cũng có lẽ...

Cậu rũ mắt cười cười: "Thân thể tôi không tốt, đến lúc đó tính tiếp."

Nghe câu nói này, biểu tình của ba người trước mặt đều không vui.

Tống Thả cũng phát hiện: "Vậy tôi đi vào phòng bếp xem hắn có cần hỗ trợ gì không." Nói xong đứng lên đi đến phòng bếp.

Có lẽ là nói sang chuyện khác quá nhanh, cảm xúc vừa rồi lưu lại vẫn làm cho ba người cảm thấy hụt hẫng.

—— Thân thể tôi không tốt, đến lúc đó tính tiếp.

Loại lời này, không dễ nghe.

Trong phòng bếp vang lên tiếng rửa chén.

"Muốn tôi giúp cậu không?"

Lục Bắc Hoài thấy bên cạnh đột nhiên ló ra một cái đầu, là Tống Thả đang nghiêng đầu nhìn hắn: "Không cần, cậu có biết làm đâu."

Tay chân nhanh nhẹn đem chén đũa rửa sạch đặt lên giá để ráo nước.

"Tôi có thể học mà." Tống Thả quan sát sắc mặt của Lục Bắc Hoài, thấy trạng thái của hắn không còn tệ như tối hôm qua: "Cậu ngày hôm qua còn không thoải mái, hôm nay có còn choáng váng nữa không?"

"Tống Thả."

"Ừ?"

Tống Thả còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị một bàn tay to đang ướt nắm lấy, rồi thấy Lục Bắc Hoài tiến lại gần, sợ tới mức cậu dựa vào cạnh bếp.

Không nhận ra rằng như vậy càng làm bản thân rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong phòng bếp chỉ còn tiếng nước chảy, diện tích chỉ có hơn hai mét vuông, thân hình mạnh mẽ áp đảo của Lục Bắc Hoài càng làm cho không gian thêm chật chội.

Vốn dĩ phòng bếp đã hẹp nay lại càng không có kẽ hở.

"Tôi không thích bọn họ tới nhà của tôi, tôi cũng không cần bọn họ xin lỗi."

Tống Thả khẩn trương mà nuốt nước miếng, cẩn thận ngước mắt, thấy Lục Bắc Hoài chỉ lẳng lặng nhìn mình, mà loại cảm giác này, lại làm cậu liên tưởng đến hắn tối hôm qua trên sàn đấu.

"Tôi..."

"Kẻ bạo lực vĩnh viễn là kẻ bạo lực, sẽ không bởi vì hắn xin lỗi mà thân phận kẻ bạo lực biến mất, giống như phạm tội bị bắt, sẽ để lại án tích." Lục Bắc Hoài vai rộng rũ xuống, cúi đầu, nhìn đôi vai run rẩy của Tống Thả, khẽ cười nói:

"Tạo thành thương tổn thì đã tạo thành, một câu xin lỗi nhẹ nhàng không đủ để chuộc tội, chẳng có giá trị gì cả."

Âm thanh mỉm cười trên đỉnh đầu, lại như là ác ma trò chuyện, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến người ta run rẩy.

Tống Thả nhấp môi, cố gắng khống chế không để lộ sự sợ hãi.

Những lời này như là nói cho cậu nghe.

Cậu biết hiện tại Lục Bắc Hoài vì sao không còn ngụy trang, bởi vì trận thi đấu tối hôm qua đã mang lại một khoản tiền thưởng phong phú.

Khoản tiền thưởng này đủ để chống đỡ chi phí chữa bệnh cho ba hắn, bao gồm cả tương lai của hắn.

Ở bên "Tống Thả" phải chịu đựng, chỉ đổi được sự tín nhiệm của ba mẹ "Tống Thả" và con đường học vấn, dùng mạng, mồ hôi, nước mắt đổi lấy tiền, dùng mạng đi mua tương lai, hơn nữa ở bên người ba kia bị đối xử bất công, sớm đã làm cho Lục Bắc Hoài năm 18 tuổi này luyện ra sự can đảm và nhẫn nại.

Nhưng càng như vậy cậu càng muốn cho Lục Bắc Hoài thả lỏng đề phòng với mình, chỉ có tạm thời thỏa hiệp, ít nhất làm cho Lục Bắc Hoài đối với cậu có cái nhìn khác.

Mà không phải hiện tại đang từng bước tới gần sao.

Hoặc là cậu mượn từ Lục Bắc Hoài sự đến gần này, để đổi lấy sự tín nhiệm của người này, vậy có thể tránh được tương lai kia.

"Tôi biết."

"Chỉ cần bệnh tình của ba cậu ổn định, tôi có thể cùng ông ấy làm xét nghiệm hiến tủy. Nếu xét nghiệm không thành công, tôi cũng sẽ nghĩ cách để ba mẹ tôi giúp cậu. Học kỳ này là học kỳ cuối cùng của chúng ta ở lớp mười hai, tôi có thể giúp cậu thi đỗ vào những trường đại học hàng đầu thế giới. Tất cả tài nguyên ba mẹ cho tôi, tôi đều nguyện ý chia sẻ với cậu."

Tống Thả khẽ cắn môi dưới, tim đập nhanh nói: "... Mọi thứ đều sẽ trả lại cho cậu, đây là tôi nợ cậu, đừng từ chối tôi."

Trước hết hãy bày tỏ thành ý và lời hứa, đảm bảo không sai sót.

Lục Bắc Hoài nhìn cậu thiếu niên trong vòng tay mình, thấy lông mi cậu run run, nhìn hắn, giọng nói run rẩy nghẹn ngào, phảng phất như giây tiếp theo có thể khóc thành tiếng, cậu ấy sợ mình đến nhường nào chứ.

Chỉ vì cái nhìn tối qua, mà sợ hãi đến vậy sao?

Có thể sợ đến mức cái gì cũng không cần sao, cái gì cũng sẵn sàng cho hắn?

Cảm giác dễ dàng kiểm soát này dường như cũng không mang lại cho hắn bất kỳ kích thích trả thù nào.

"Cậu có phải nghĩ rằng khi cậu nói như vậy, hoặc khóc một chút, hoặc yếu đuối trước mặt tôi, lời nói của tôi sẽ có thể trở thành vô dụng không."

"Hả?" Tống Thả ngẩn ngơ trong chốc lát.

Lục Bắc Hoài đặt tay lên sau cổ Tống Thả, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình: "Tôi đã nói rồi, mặc váy cho tôi xem."

Tống Thả: "..." Biết rồi, biết rồi, biết rồi.

Không khí đều khó chịu đến mức này rồi! Vẫn không có chút nào động lòng sao!

Mặc cái váy quan trọng vậy sao! Váy đẹp vậy sao!

Thiếu niên bị nhốt trong vòng tay, hốc mắt đỏ hoe, nắm chặt góc áo, cắn môi, giận mà không dám nói gì, cực kỳ giống như bị ức hiếp, làm người khác không khỏi muốn trêu chọc, muốn nhìn cậu khóc.

Lục Bắc Hoài buông tay, lùi một bước, nhàn nhạt nói: "Tôi tạm thời chấp nhận lời xin lỗi của họ, bảo họ đi đi, cậu thì không thể."

Tống Thả ngẩn ngơ nhìn Lục Bắc Hoài, một bộ dáng "Sao, mình không thể đi sao?"

"Tôi đã nói, mặc váy cho tôi xem."

"Cậu có váy sao?"

"Ừ, tôi mua, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Là màu gì vậy?"

"Tôi thích màu hồng nhạt." Lục Bắc Hoài nói.

Tống Thả cắn môi, cố nén muốn khóc, cố gắng chống cự: "Bảo họ... làm xong bộ đề rồi hãy đi, ngày kia có kỳ thi tháng rồi."

Hu hu hu, người này thật xấu xa.

Thật quá oan ức, không thể chịu được sự oan ức này.

Sao lại mua màu hồng nhạt chứ, cậu thích màu xanh dương cơ mà.

Lục Bắc Hoài nhàn nhạt liếc qua, thấy sự oan ức đến mức gần như có thể dỗi lên của cậu, đè nén tâm tình đang dâng trào, xoay người đi ra khỏi bếp, nói một câu nhẹ nhàng: "Có thể."

Khóe môi không tự chủ nhếch lên.

Nhận ra, hắn lại yên lặng đè xuống, khôi phục vẻ lạnh nhạt, giống một sát thủ vô tình.

Thời gian đã trôi đến 7 giờ rưỡi tối.

"Tôi đã tổng hợp nội dung của kỳ thi tháng này, bao gồm cả kỳ thi AP được dời lại đến tháng sáu, không còn nhiều thời gian để chuẩn bị đâu, nên chúng ta cần phải cố gắng hết sức để đạt được điểm cao nhất có thể. Tăng năm điểm cho mỗi môn sẽ rất có lợi cho việc xin học bổng của chúng ta."

Tống Thả lấy ra các bài tập đã tổng hợp trong khoảng thời gian này, chia đều cho bọn họ: "Từ hôm nay, các cậu hãy luyện và sửa tất cả các bộ đề này, nếu có sai sót lập tức tìm tôi, chúng ta sẽ cố gắng giải quyết mọi vấn đề."

Chu Minh cùng hai người kia tự nhiên nghe theo.

Lục Bắc Hoài thì trầm mặc, nhưng cũng tiếp nhận sự thật không thể tưởng tượng này.

Một tháng trước, Tống Thả là người có thành tích kém nhất trong nhóm, ai ngờ một tháng sau có thể dẫn dắt họ điên cuồng làm đề, thậm chí lần này còn đạt được điểm số tối đa trong kỳ thi tháng.

Điều này chẳng khác gì việc đạt điểm tối đa trong kỳ thi AP, có thể được học ở Harvard.

Không có sự tích lũy kiến thức học thuật nhất định, quả thực là chuyện hoang đường.

"Đừng làm việc riêng, bài này làm sai rồi." Tống Thả không nhịn được, chọc vào sách của Lục Bắc Hoài.

Lục Bắc Hoài nhìn cậu một cái.

Tống Thả lặng lẽ rụt ngón tay, ánh mắt trốn tránh, lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thi không tốt sẽ không mang cậu đi chơi..."

"Cậu dạy tôi." Lục Bắc Hoài đẩy sách về phía Tống Thả, cơ thể dán lại gần: "Tôi không biết làm."

Cảm giác ấm áp từ cánh tay mạnh mẽ truyền đến, nhiệt độ từ ngực đối phương cũng truyền lại.

Tống Thả khẩn trương, há miệng thở dốc: "Bài này đơn giản vậy mà cũng không biết sao?"

Nói xong lập tức hối hận.

Lục Bắc Hoài cười: "Đúng vậy, tôi chính là không biết, đành nhờ cậu dạy, thầy Tống."

Tống Thả: "..." Được rồi, diễn, diễn tiếp đi.

Ba người còn lại chăm chỉ làm bài, ánh mắt lén lút nhìn lên, cảm thấy u oán, làm bài mà cũng không yên

....

Đồng hồ trên tường thong thả trôi qua, thời gian một chút một chút trôi qua.

Năm người ngồi trước bàn trà, có người ngồi xếp bằng, có người dựa vào sô pha, có người vò đầu, đều chăm chú làm bài, thỉnh thoảng thảo luận về các đề khó.

Dù sao cũng đều là học sinh trường quốc tế, dù có lười học hai năm, không có nghĩa là không có chút nền tảng nào.

Tống Thả phát hiện họ vẫn là có thể dạy được, đặc biệt là tiếng Anh cơ bản đều tốt, nhiều kiến thức học thuật là tài sản tích lũy được, hiện tại lao vào học cũng không khó lắm.

Dù sao còn ba tháng nữa, nếu không đủ thời gian, cùng lắm thì ra nước ngoài học đại học dự bị.

Còn cậu cũng phải chuẩn bị hai phương án, một là trước khi sự việc bại lộ, cậu cần giành được lòng tin của Lục Bắc Hoài, đổi lấy cơ hội tồn tại trong tương lai. Hai là nếu chuyện này phát hiện sau khi họ ra nước ngoài, cậu phải có khả năng tự lực cánh sinh.

"Thời gian không còn nhiều." Lục Bắc Hoài nói, nhìn về phía Tống Thả.

Tống Thả cầm bút, giật mình, xương sống tê dại, cậu nhìn thời gian, cố gắng chống cự: "Mới 8 giờ hơn, nếu không lại —"

"Tôi mệt." Lục Bắc Hoài nói.

Tống Thả nhấp môi, được rồi, cứ để cơn bão ập tới đi!

Cậu nhìn về phía Chu Minh và hai người kia: "Các cậu về trước đi, lát nữa tài xế sẽ đến đón tôi."

"Chúng tôi đưa cậu về chung không được sao." Chu Minh nghe ra điểm gì đó.

Tống Thả giả vờ bình tĩnh, cười nói: "Không sao, tôi và Lục Bắc Hoài còn có việc muốn giải quyết."

Ba người bán tín bán nghi, dùng ánh mắt "các cậu thì có vấn đề gì chứ" đánh giá, cuối cùng trước khi ra cửa còn hỏi vài câu.

"Lục Bắc Hoài, đừng có động tâm tư." Chu Minh cảnh cáo Lục Bắc Hoài.

Lục Bắc Hoài cười: "Tôi sao dám động tâm tư, cậu ấy chính là thiếu gia mà tôi muốn chăm sóc nhất."

Tống Thả: "..."

Cứ như vậy, tạm biệt, cửa phòng chậm rãi đóng lại.

Tống Thả đứng im không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống sàn nhà, cậu giật mình.

"Váy ở đây, thay đi, là số đo của cậu."

Tống Thả chậm rãi xoay đầu, thấy Lục Bắc Hoài đứng sau lưng, cúi đầu, thấy một túi giấy nằm bên cạnh mình, bên trong lộ ra một góc vải màu hồng nhạt.

Thoạt nhìn...

Không có nhiều vải lắm.

"Cần tôi giúp cậu thay không?" Lục Bắc Hoài hỏi.

Tống Thả lập tức cúi xuống nhặt túi giấy, hoảng loạn nói: "Tôi, tôi tự thay."

Lục Bắc Hoài chỉ phòng ngủ của mình.

Tống Thả thở dài, cầm túi, ủ rũ đi vào phòng ngủ.

Mười phút sau ——

"Cốc cốc cốc."

Tống Thả bị hoảng sợ, run lên một cái, dây váy rớt xuống.

"Còn chưa mặc xong à? Hay là không biết mặc?" Tống Thả cúi đầu nhìn bản thân, lộ cả rốn và chân, không biết phải làm sao, bộ đồ này nếu mặc có phải quá lạnh không? Các cô gái mặc thế này có thấy lạnh không?

"Vậy tôi vào nhé."

Nghe tiếng mở cửa, Tống Thả tức khắc luống cuống: "Này này ——"

Kêu cũng vô ích.

Cửa phòng mở ra, vòng eo dùng một tay cũng có thể ôm hết cùng đôi chân trắng nõn lập tức đập vào mắt.

Thiếu niên xinh đẹp, đã mặc xong chiếc váy lụa ngắn màu hồng lộ rốn, khung xương nhỏ bé, phần trên mảnh mai, vòng eo thon gọn, một tay có thể ôm hết. Rốn nhỏ tinh xảo, chân dài trắng nõn thẳng tắp, làn da mịn màng, hoàn mỹ không tì vết.

Lúc này vì hoảng sợ và lúng túng, Tống Thả vội che vai, khiến dây váy vô tình rơi xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, dây váy mỏng manh rủ xuống trên cánh tay tuyết trắng, thiếu niên ửng đỏ hai má và tai.

Cơ thể mỏng manh, vai khẽ run, chân dài trắng nõn run rẩy vì khẩn trương, váy lụa màu hồng nhạt cũng theo đó mà lay động.

Ai cũng biết, dùng từ "trắng trẻo" để hình dung thiếu niên này thật chuẩn xác.

Từ trên xuống dưới, xinh đẹp, tinh tế, gãi đúng chỗ ngứa, không thể bắt bẻ.

Ánh mắt Lục Bắc Hoài như bóng đen cuồn cuộn.

Tống Thả cảm giác được ánh nhìn quá mãnh liệt, tay nắm lấy chiếc váy ngắn trước người, khẩn trương đến muốn khóc: "...... Tôi, tôi mặc xong rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược

Số ký tự: 0